Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Quân đoàn thi đấu!

“Cậu đã làm gì ông ấy rồi?”

Lý Kiến thay đổi sắc mặt, nói với Diệp Phàm.

“Không có gì, chẳng qua tôi chỉ làm ông ta bị tê liệt thôi, tránh cho ông ta lại đi ra gây chuyện nữa, đương nhiên nếu y thuật của các ngự y khác trong ngự y viện bọn họ đủ lợi hại thì vẫn có thể chữa khỏi cho ông ta!”

Diệp Phàm bĩu môi

Lúc này, sắc mặt Lý Kiến trầm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm: “Này thanh niên, cậu làm hơi quá rồi đấy, lần trước tôi tha cho cậu một mạng, bây giờ xem ra tôi đã sai lầm rồi, nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa!”

Một giây sau, Lý Kiến lập tức muốn ra tay với Diệp Phàm, kết quả, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai ông ta buộc ông ta phải dừng lại.

Lý Kiến quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt lãnh khốc đứng ở phía sau.

“Quân Đao!”

Mà Lý Kiến nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói.

Người đàn ông này chính là cường giả chiến bộ Quân Đao đã từng xuất hiện trước đó.

“Bắt đầu từ hôm nay, không được ra tay với cậu ta nữa!”

Quân Đao lạnh lùng nói.

Nghe Quân Đao nói vậy, Lý Kiến nhíu mày, trầm giọng nói: “Quân Đao, cậu ở chiến bộ, tôi ở sở tuần tra, hình như cậu còn chưa có tư cách quản tôi thì phải. Hơn nữa, người này làm ra hành vi nguy hại đến ngự y đương triều, còn làm thành viên của sở tuần tra tôi bị thương, nếu tôi không bắt giữ cậu ta thì uy nghiêm của sở tuần tra để ở đâu chứ?”

“Ông muốn tôi mời Long Soái đến nói chuyện với ông sao?”

Quân Đao lạnh lùng nói.

Này!

Nghe nhắc đến Long Soái, sắc mặt Lý Kiến thay đổi, ánh mắt lóe lên vài giây rồi nói: “Rút lui!”

Ngay sau đó, Lưu Thành dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này, mà Vương ngự y cũng bị người ta khiêng đi.

Còn đám người của sở tuần tra nhìn thấy tình huống này, càng không dám chờ lâu mà bỏ chạy mất dạng.

“Anh còn tới đây làm gì?”

Giờ phút này, Diệp Phàm lạnh lùng nói với Quân Đao.

“Tôi muốn nói chuyện phiếm với cậu, có thời gian không?”

Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.

“Bà xã, em làm việc bình thường đi!”

Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở một câu, sau đó cùng Quân Đao đi ra ngoài.

“Được rồi, không sao đâu!”

Lúc này, Đường Sở Sở nhìn nhân viên ở đây rồi mở miệng nói, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó, cô nói: “Còn về chuyện xảy ra vừa rồi, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây ra thì sẽ không có người nào khác biết nữa. Nếu để tôi biết người nào nói ra những chuyện không nên nói, tôi sẽ lập tức đuổi việc, mãi mãi không tuyển dụng nữa!”

“Hiểu chưa?”

Đường Sở Sở nhìn lướt qua đám nhân viên này, một sự uy nghiêm vô hình tràn ngập.

“Vâng, thưa Chủ tích!”

Đám nhân viên này run lẩy bẩy, nhao nhao gật đầu.

Mà ở bên ngoài Đường Thị, Diệp Phàm nhìn Quân Đao: “Nói đi, anh tìm tôi làm gì? Nếu vẫn muốn giao tôi cho Lưu Ly Quốc, vậy thì đừng lãng phí nước bọt nữa!”

“Yên tâm đi, chiến bộ Long Quốc đã từ chối yêu cầu của Lưu Ly Quốc!”

“Lần này tôi tới đây chỉ là muốn biết chiến thần Thiên Sách Chiến hiện giờ có khoẻ không? Ông ấ đang ở đâu?”

Quân Đao nhìn Diệp Phàm nói.

“Không thể trả lời!”

Diệp Phàm thẳng thắn trả lời bốn chữ làm cho Quân Đao nhíu mày.

“Hiện giờ Long Quốc rất cần ông ấy, nếu cậu biết ông ấy ở đâu thì hy vọng cậu có thể mời ông ấy trở về!”

Quân Đao trầm giọng nói.

“Long Quốc lớn như vậy, dân số tận mấy tỷ người mà còn thiếu một chiến thần Thiên Sách sao?”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Ông ấy chính là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc, còn là thần bảo vệ của Long Quốc, sự tồn tại của ông ấy rất quan trọng đối với Long Quốc!”

“Nhất là quân Thiên Sách rất cần ông ấy.”

“Từ sau khi chiến thần Thiên Sách biến mất, sĩ khí của quân Thiên Sách lập tức giảm đi, cộng thêm chiến bộ điều động phân chia, hiện giờ chín đại quân đoàn của quân Thiên Sách ở Long Quốc đã từ vị trí đệ nhất ban đầu trượt xuống thành tình trạng top 5 cũng khó mà lọt vào!”

Quân Đao lên tiếng nói.

“Quân Thiên Sách kém vậy sao?”

Lúc này Diệp Phàm nhướng mày.

Lúc ở trên núi, hắn cũng thường xuyên nghe Lục sư phụ nói đến quân Thiên Sách.

Năm đó, quân Thiên Sách dưới sự dẫn đầu của Lục sư phụ đánh đâu thắng đó, là tồn tại bách chiến bách thắng, được xưng là quân đoàn mạnh nhất Long Quốc, không ai có thể sánh bằng!”

Bây giờ sao lại tệ như vậy?

“Chiến thần Thiên Sách chính là xương sống của quân Thiên Sách, không có ông ấy, quân Thiên Sách sẽ như rắn mất đầu, đương nhiên không bằng trước kia. Hơn nữa, hiện giờ cấp trên đã điều đi rất nhiều cốt cán tinh nhuệ của quân Thiên Sách, dẫn đến thực lực của quân Thiên Sách lập tức yếu bớt một phần lớn!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Quân Đao nói.

“Chẳng phải quân Thiên Sách còn có cửu đại quân đoàn trưởng sao?”

Diệp Phàm nhướng mày, trầm giọng nói.

Trong quân Thiên Sách, ngoại trừ chiến thần Thiên Sách ra thì còn có cửu đại quân đoàn trưởng!

Mỗi một người trong cửu đại quân đoàn trưởng này đều là cường giả siêu cấp cả họ được nhờ, kinh nghiệm sa trường dày dặn, giết chóc hàng ngàn hàng vạn, rất khủng bố!

Mặc dù quân Thiên Sách không có chiến thần Thiên Sách, nhưng có cửu đại quân đoàn trưởng ở đây, cũng không thể nào kém cỏi như thế chứ!

“Hơn phân nửa cửu đại quân đoàn trưởng đã bị thương nặng trong trận chiến giữa quân Thiên Sách và liên quân năm nước, thực lực kém xa trước kia, có mấy người đã dứt khoát giải ngũ, mấy người còn lại cũng có người bị điều rời khỏi quân Thiên Sách.”

“Hôm nay quân Thiên Sách chỉ còn lại có ba vị quân đoàn trưởng chống đỡ, cộng thêm trận chiến lúc trước đã đánh mất hết lực lượng trung kiên của quân Thiên Sách, dẫn đến rất nhiều thành viên trong quân Thiên Sách sau này đều có thành tích không tốt trong cuộc tỷ võ quân đoàn.”

“Mà kết quả này đã khiến cho rất nhiều chiến sĩ tinh anh có thiên phú cường đại cũng không muốn gia nhập quân Thiên Sách, dưới vòng luẩn quẩn như vậy, quân Thiên Sách đương nhiên càng ngày càng tệ, hiện giờ ở trong cửu đại quân đoàn trưởng thậm chí còn không xếp hàng nổi vào top 5.”

“Thậm chí trong cuộc tỷ võ quân đoàn lần này, quân Thiên Sách không thể đạt được thành tích tốt, chỉ e cấp trên sẽ quyết định hủy bỏ phiên hiệu của quân Thiên Sách, sáp nhập nó vào những quân đoàn khác, đến lúc đó sẽ hoàn toàn không còn quân Thiên Sách tồn tại nữa!”

Quân Đao nói cặn kẽ.

“Không được!”

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, quát lên.

Quân Thiên Sách chính là niềm kiêu hãnh cả đời của Lục sư phụ, sao có thể cứ bãi bỏ như thế được?

Nếu đến lúc đó Lục sư phụ biết quân Thiên Sách không còn nữa, ông sẽ đau lòng cỡ nào đây?

“Hiện giờ chỉ có chiến thần Thiên Sách mới có thể cứu vớt quân Thiên Sách, cho nên nếu cậu biết chiến thần Thiên Sách ở đâu thì mau nói cho tôi biết đi!”

Quân Đao nhìn Diệp Phàm trầm giọng nói.

“Cuộc tỷ võ quân đoàn mà anh vừa nói là cái gì?”

Diệp Phàm nhìn Quân Đao.

“Cuộc tỷ võ quân đoàn chính là trận so tài để kiểm tra thực lực của các đại quân đoàn do chiến bộ định ra, ba năm một lần, mỗi lần cử hành, cửu đại quân đoàn đều phái ra một vài người trẻ tuổi có thực lực đủ mạnh để đến tiến hành đấu võ cá nhân hoặc là tập thể.”

“Nếu đến lúc đó đạt được thành tích tốt, sẽ nhận được các loại phần thưởng và sự hỗ trợ từ chiến bộ, ngược lại nếu thành tích kém, không chỉ bị những quân đoàn khác chế giễu, hơn nữa sẽ không được bất kỳ chiến bộ nào ủng hộ, thậm chí đãi ngộ về mọi mặt đều sẽ bị cắt giảm.”

“Mà quân Thiên Sách đã liên tục ba lần xếp hạng áp chót trong cuộc tỷ võ quân đoàn, bởi vậy đãi ngộ về mọi mặt của quân Thiên Sách cho đến hôm nay bất luận là về vũ khí, phúc lợi hay hậu cần đều cực lý ít ỏi.”

“Hơn nữa cấp trên đã hạ mệnh lệnh, nếu lần này quân Thiên Sách không có bất kỳ tiến bộ gì ở trong cuộc tỷ võ quân đoàn thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu quân đoàn, tất cả mọi người phải sáp nhập vào quân đoàn khác.”

“Hiện giờ, thời gian cách cuộc tỷ võ quân đoàn còn chưa tới ba tháng, nếu chiến thần Thiên Sách không xuất hiện, vậy quân Thiên Sách thật sự xong rồi!”

Vẻ mặt Quân Đao buồn rầu nói.

“Quân Thiên Sách sẽ không bị huỷ đâu!”

“Không phải chỉ là một cuộc tỷ võ quân đoàn thôi sao sao? Có gì phải sợ!”

“Anh chỉ cần chờ đến ngày quân Thiên Sách đánh bại tất cả các quân đoàn khác trong cuộc tỷ võ quân đoàn là được!”

“Đến lúc đó bọn họ sẽ biết, quân Thiên Sách mãi mãi là quân đoàn đệ nhất Long Quốc!”

Vẻ mặt Diệp Phàm cường thế quát.
Chương 62: Trừng phạt Đường Thị!

“Ý cậu là sao?”

Quân Đao nghe Diệp Phàm nói vậy thì nhướng mày.

“Anh có thể đi rồi!”

Diệp Phàm dứt khoát nói.

“Tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa!”

“Cậu có phải là đệ tử của chiến thần Thiên Sách không?”

Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, trong mắt lộ ra sự cấp bách.

“Hình như anh rất quan tâm chuyện tôi có phải là đệ tử của chiến thần Thiên Sách không nhỉ, chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Hay là anh có quan hệ gì với chiến thần Thiên Sách?”

Diệp Phàm nói với Quân Đao, Lục sư phụ vẫn chưa từng nhắc tới Quân Đao với hắn, nhưng nhìn bộ dáng của Quân Đao, hình như là mối quan hệ giữa hắn ta với Lục sư phụ không hề đơn giản.

“Tôi chỉ hỏi cho biết thôi!”

Vẻ mặt của Quân Đao hơi thay đổi.

“Không thể trả lời!”

Diệp Phàm lại nói.

“Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy.”

“Nhưng tôi nghe nói hôm qua cậu có một trận đại chiến với một ngàn chiến sĩ quân Bạch Hổ của Bạch Hổ Doanh, đánh cho tất cả bọn họ tàn phế, cậu cũng mạnh quá nhỉ, tôi đã cảnh cáo quân chủ Bạch Hổ rồi, bọn họ sẽ không ra tay với cậu nữa!”

Lúc này, Quân Đao trầm giọng nói.

“Cảm ơn!”

Diệp Phàm nói một câu rồi rời đi.

Lúc này, Quân Đao nhìn chăm chú vào bóng lưng Diệp Phàm, ánh mắt liên tục chớp chớp.

Mà ở trong quân đội Bạch Hổ.

Quân chủ của quân Bạch Hổ là Quân Dương Thiên Hổ bày ra vẻ mặt khó lường.

“Quân chủ, hiện giờ Chiến Hổ vẫn đang hôn mê, một ngàn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đều tàn phế, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua chuyện này sao?”

Giờ phút này, Hỏa Hổ, một trong ngũ hổ của quân Bạch Hổ, vẻ mặt hắn ta không cam lòng quát lên.

“Quân Đao tự mình gửi tin tức tới, bảo quân chủ không được ra tay với tên Diệp Phàm kia, thậm chí còn lấy Long Soái ra để gây áp lực, có thể thấy được thân phận của thằng nhóc này không đơn giản, chúng ta phải thận trọng!”

Trí Hổ - một trong ngũ hổ, ánh mắt thâm sâu nói.

“Thằng nhóc này nhất định phải chết, nhưng nếu Quân Đao đã lên tiếng thì cứ để cho hắn sống thêm vài ngày nữa, trước mắt quan trọng nhất là việc sắp tổ chức cuộc tỷ võ quân đoàn.”

“Cuộc tỷ võ lần này, chúng ta nhất định phải bước vào top 3, lúc đó quân Bạch Hổ chúng ta có thể mở rộng lần nữa. Đến lúc đó, cho dù Quân Đao ở trước mặt quân chủ cũng chẳng là cái thá gì!”

Dương Thiên Hổ lạnh lùng quát.

“Quân chủ yên tâm đi, lần này quân Bạch Hổ chắc chắn có thể tiến vào top 3, ngược lại quân Thiên Sách, lần này chỉ e là lại lót đáy rồi!”

Hỏa Hổ cười lạnh.

“Nếu lần này quân Thiên Sách vẫn không có tiến bộ gì thì sẽ bị rút quân đoàn, toàn bộ người của quân Thiên Sách đều phải sáp nhập vào quân đoàn khác, chúng ta có nên chiêu mộ một nhóm thành viên của quân Thiên Sách vào quân đoàn không?”

Trí Hổ hỏi.

“Hiện giờ quân Thiên Sách chỉ còn lại một đám già cả ốm yếu, có cái gì tốt mà cần chứ!”

Hỏa Hổ khinh thường nói.

“Không thể nói thế được, quân Thiên Sách vẫn có chút nội tình đấy, ví dụ như ba vị quân đoàn trưởng kia, thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh, còn có Thiên Sách Vệ, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của quân Thiên Sách. Tuy là hiện giờ đã hết thời kỳ đỉnh phong nhưng cũng là một lực lượng không nhỏ, nếu chúng ta có thể chiếm được, cũng có thể tăng thêm mấy phần thực lực cho quân Bạch Hổ!”

Trí Hổ ôn tồn nói.

“Trí Hổ nói không sai, ngươi tìm một thời gian, âm thầm liên hệ với ba vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách, chỉ cần bọn họ nguyện ý dẫn theo Thiên Sách Vệ đến quân Bạch Hổ ta, bọn họ muốn cái gì, ta đều có thể cho!”

Trong mắt Dương Thiên Hổ sáng lên, trầm giọng nói.

“Vâng, quân chủ!”

Trí Hổ gật đầu.

Hắn ta chính là người nhiều mưu trí nhất bên cạnh Dương Thiên Hổ, Dương Thiên Hổ hết sức yên tâm khi giao cho hắn ta những chuyện thế này!

Mà ở Thiên Hải.

Tập đoàn Đường Thị vừa mới vượt qua chuyện từ sở tuần tra, không bao lâu sau lại xảy ra một chuyện lớn.

Thương hội Giang Nam lấy tập đoàn Từ Thị dẫn đầu liên hợp với mấy chục công ty tập đoàn khác cùng nhau tuyên bố sẽ tiến hành trừng phạt Đường Thị, hễ công ty nào hợp tác với Đường Thị chính là kẻ thù của Thương hội Giang Nam.

Tuyên bố này vừa xuất hiện đã chấn động giới kinh doanh quận Giang Nam.

Ở quận Giang Nam, Thương hội Giang Nam chính là Thương hội đứng đầu, nắm trong tay bảy mươi phần trăm kinh tế của quận Giang Nam, mà những công ty tập đoàn trong Thương hội Giang Nam chỉ cần tùy tiện ra mặt một cái thì đều là bá chủ của một ngành nghề nào đó ở quận Giang Nam.

Nhất là Từ Thị, chính là tập đoàn cao cấp đứng trong top 3 quận Giang Nam, tài sản lên đến mấy trăm tỷ, chính là một con cá khổng lồ thật sự trong giới kinh doanh, không ai dám đắc tội.

Hiện giờ Từ Thị lại liên hợp với nhiều công ty tập đoàn của Thương hội Giang để phát biểu như vậy, vậy rất rõ ràng là muốn thật sự chèn ép trừng phạt Đường Thị.

Vừa xuất hiện tuyên bố này, toàn bộ các công ty lớn có hợp tác với Đường Thị đều tuyên bố cắt đứt hợp tác với Đường Thị, mặc dù phải bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng nhưng bọn họ cũng không tiếc giải trừ hợp tác với Đường Thị, rõ ràng bọn họ đều không dám đắc tội với Thương hội Giang Nam.

Ở Quận Giang Nam mà đắc tội với Thương hội Giang Nam, đó đơn thuần là muốn chết!

Chẳng mấy chốc, giá trị thị trường của Đường Thị vừa mới tăng vọt nhờ đan Trú Nhan thì giờ lại bắt đầu giảm mạnh!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Và tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Đường Thị.

Khi Đường Sở Sở biết được tin tức này, lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô biết chuyện này là do Từ Uy bắt đầu trả thù!

Chỉ là cô không ngờ sự trả thù này lại tới nhanh như thế!

“Chủ tịch, hiện giờ trong tất cả các công ty hợp tác với Đường Thị, ngoại trừ tập đoàn Thiên Dương ra thì những công ty khác đều đã tuyên bố giải trừ hiệp ước với chúng ta, hiện tại nhân viên trên dưới Đường Thị đều hoảng hốt, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Vẻ mặt Tôn Tiểu Tiểu bối rối đứng ở trước mặt Đường Sở Sở báo cáo.

“Trước tiên hãy ổn định nhân viên, nói cho bọn họ biết, Đường Thị sẽ không sao!”

Đường Sở Sở trầm giọng nói.

“Vâng!”

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.

Lúc này, điện thoại di động của Đường Sở Sở vang lên, cô vừa nhìn thì thấy là Diệp Phàm gọi tới.

“Anh Tiểu Phàm!”

Lúc này, Đường Sở Sở nhận điện thoại.

“Bà xã, anh đã biết chuyện của Thương hội Giang Nam, em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt!”

Diệp Phàm nói rất kiên định.

“Em tin tưởng anh!”

Đường Sở Sở gật gật đầu.

Mà cuộc gọi điện thoại này của Diệp Phàm chưa đầy mười phút.

Tập đoàn Thiên Dương và mấy tập đoàn lớn khác của quận Giang Nam đều công khai tuyên bố tẩy chay loại hành vi độc tài này của Thương hội Giang Nam, đồng thời bọn họ lại càng tuyên bố đồng loạt rời khỏi Thương hội Giang Nam, hơn nữa sẽ cùng Đường Thị tiến hành hợp tác toàn diện!

Tin tức này vừa xuất hiện khiến cho toàn bộ giới kinh doanh ở quận Giang Nam chấn động!

Tập đoàn Thiên Dương cũng không thua kém tập đoàn siêu cấp Từ Thị, càng là một trong những thành viên nòng cốt của Thương hội Giang Nam. Ngày hôm nay tập đoàn Thiên Dương cùng mấy tập đoàn siêu cấp khác rời khỏi Thương hội Giang Nam, hơn nữa còn muốn hợp tác với Đường Thị, vậy chẳng phải ngang nhiên muốn đối đầu với các tập đoàn về phe Từ Thị sao?

Trong chốc lát, toàn bộ giới kinh doanh quận Giang Nam đều trở nên náo nhiệt đến tột cùng.

Các công ty lớn bắt đầu suy nghĩ xem nên đứng về phe nào!

Mà ở trong phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam.

Giờ phút này, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng.

Khương Uyên thì cung kính đứng trước mặt người đàn ông trung niên đó, cúi đầu nói: “Thương Liệt Long Tướng đến đây, thuộc hạ không kịp nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!”

Người đàn ông trung niên trước mắt này chính là Thương Liệt Long Tướng, một trong tám đại long thủ của điện Long Vương.

“Quỳ xuống!!”

Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên, vẻ mặt lạnh như băng quát.

Này!

Nghe Thương Liệt Long Tướng nói thế, Khương Uyên thay đổi sắc mặt, trực tiếp quỳ xuống đất, mở miệng nói: “Thương Liệt Long Tướng, không biết thuộc hạ phạm phải sai lầm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK