Chương 321 "Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Thời gian từ khi Lâm Thi Âm lên núi tới nay chưa được mười ngày, nhưng khí chất trên người cô ấy đã có sự thay đổi rất lớn, tuy không thoát tục tựa thần tiên như người phụ nữ trước mặt, nhưng cũng có chút cảm giác siêu phàm thoát tục.
"Tốt lắm, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã lĩnh ngộ được nội dung chính của tầng thứ nhất Cửu Thiên Cầm Quyết."
Người phụ nữ này quay lại nhìn Lâm Thi Âm, nhỏ nhẹ nói. Giọng của bà ấy nhẹ nhàng êm tai, tựa tiếng trời quanh quẩn bên tai, dường như lắng nghe bà ấy nói chuyện cũng là một kiểu hưởng thụ!
"Cảm ơn chủ nhân đã bồi dưỡng."
Lâm Thi Âm khom lưng đáp.
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn ấy!"
"Tiếp theo tôi sẽ bế quan, tập trung dạy cô, giúp cô nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó, cô có thể xuất sơn giúp đỡ hắn!"
Người phụ nữ này nhẹ nhàng nói.
"Vâng!"
Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng Lâm Thi Âm không hỏi nhiều.
...
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới đã đến!
Sáng sớm, Diệp Phàm vừa mới ăn sáng xong thì Xuân Lan tới.
"Có tin tức gì không?"
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan và hỏi.
"Thưa thiếu chủ, đại tiểu thư mới truyền tin nói vẫn chưa tìm thấy vị trí tổng bộ Thiên Phạt, nhưng đã tra được vị trí của mấy chục phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới!"
Xuân Lan trả lời.
Tức thì trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng lạnh, hắn nói: "Tìm được phân bộ nào thì diệt phân bộ đó, không được bỏ qua bất kỳ một nơi nào!"
"Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực!"
Diệp Phàm gọi.
"Thiếu chủ!"
Ba người lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
"Ba người các ông hãy điều động thế lực của mình đi tiêu diệt tất cả các phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới. Nhớ kỹ, không được để lại một ai sống sót, giết hết không tha!"
Diệp Phàm ra lệnh.
"Rõ!"
Ba người kia sôi nổi gật đầu.
"À phải rồi thiếu chủ, chúng ta đã điều tra được chủ mưu giấu mặt treo giải thưởng năm tỷ kia. Đó là nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên!"
Xuân Lan tiếp tục nói.
"Nhà họ Hạng!"
"Thì ra là bọn họ!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Thiếu chủ, có cần tôi cử người đến quận Nam Thiên diệt tận gốc nhà họ Hạng không?"
Xuân Lan hỏi ý kiến.
"Quận Nam Thiên? Anh Tiểu Phàm, mọi người cũng muốn đến quận Nam Thiên sao?"
Đúng lúc này, Đường Sở Sở từ trên tầng đi xuống. Cô nhìn Diệp Phàm và hỏi.
"Sao vậy, Sở Sở cũng muốn tới quận Nam Thiên à?"
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
"Vâng. Bên quận Nam Thiên có một công ty lớn muốn gia nhập Đường Thị chúng ta, đúng lúc em cũng đang tính phát triển Đường Thị đến quận khác, vì vậy em dự định hôm nay sẽ đi quận Nam Thiên bàn bạc chuyện thu mua với đối phương."
Đường Sở Sở đáp lời.
"Trùng hợp thế?"
Diệp Phàm nhướng mày.
Hắn đang định đối phó với nhà họ Hạng thì Đường Sở Sở muốn tới quận Nam Thiên, trùng hợp như vậy khiến Diệp Phàm cảm thấy trong chuyện này có mờ ám.
"Vậy thì anh sẽ đi cùng em!"
Diệp Phàm lập tức nói.
"Được!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên.
"Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Hạng Viễn Sơn lạnh lùng hỏi.
"Lão gia chủ cứ yên tâm, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần này chắc chắn có thể dụ thằng nhãi kia tới. Cho dù cậu ta không tới, thì chúng ta bắt bạn gái của cậu ta, cậu ta sẽ phải tới thôi!"
"Chỉ cần cậu ta tới, quận Nam Thiên sẽ nơi chôn xác của cậu ta!"
Quản gia nhà họ Hạng nói.
"Tôi muốn cậu ta chết không có chỗ chôn!"
Hạng Viễn Sơn giận dữ quát, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
Chương 322 “Chủ tịch của các anh đâu?”
Thành phố Giang Thiên quận Nam Thiên.
Mất mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, thư ký và vệ sĩ, U Ảnh mới đến được quận Nam Thiên.
“Cô là chủ tịch của Đường thị?”
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông mặc vest đi tới, anh ta cung kính nói với Đường Sở Sở.
“Ông là người của công ty Hành Viễn?”
Đường Sở Sở nhìn đối phương.
Trước đó, Hành Viễn đã liên hệ với Đường thị, muốn Đường thị thu mua công ty của bọn họ.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô Đường tới để đàm phán, vậy nên đặc biệt để tôi tới đón cô!”
Người đàn ông đáp.
“Vậy đi thôi!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Mấy vị đây là?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Diệp Phàm và U Ảnh.
“À, đây là bạn trai và vệ sĩ của tôi, bọn họ đi cùng tôi tới đây, các người sẽ không để ý chứ?”
Đường Sở Sở nói.
“Đương nhiên là không rồi, xin mời!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngạc nhiên, anh ta trầm giọng nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm lên xe đi tới thành phố Giang Thiên.
Hơn mười phút sau, bọn họ dừng xe bên ngoài một quán trà.
“Không phải đến công ty các anh sao? Sao lại tới đây?”
Đường Sở Sở xuống xe, nhìn thấy quán trà thì ngạc nhiên.
“Chủ tịch của chúng tôi thích uống trà, vậy nên mới cố ý chọn nơi này để nói chuyện, mong cô không để ý!”
Người đàn ông nói.
“Ồ!”
Đường Sở Sở không hề nghi ngờ anh ta, bọn họ bước vào trong tiệm trà.
“Thiếu chủ, trong quán trà này có sát khí!
Vừa bước vào trong, U Ảnh đã quay sang nói với Diệp Phàm.
Thân là một sát thủ hàng đầu trên thế giới, U Ảnh vô cùng nhạy cảm với sát khí!”
“Quả nhiên có vấn đề!”
Diệp Phàm cười lạnh.
Nhưng mà hắn vẫn không nhắc nhở Đường Sở Sở, hắn lại muốn xem rốt cuộc ai đang giở trò quỷ!
Rất nhanh, bọn họ đi tới một phòng trong quán trà.
“Chủ tịch Đường, mời các cô ngồi!”
Người đàn ông lên tiếng.
“Chủ tịch của các anh đâu?”
“Chủ tịch sắp tới rồi, xin chờ một chút!”
Nói xong câu này, anh ta lập tức rời đi.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Tôn Tiểu Tiểu nói.
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm...”
“Không sao, nếu đã tới đây thì ngồi xuống uống chén trà!”
Diệp Phàm ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thảnh thơi uống.
Chương 323 Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu thấy vậy cũng ngồi xuống.
“Ranh con, uống xong chén trà, cậu cũng nên đi đời rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.
Hạng Viễn Sơn xuất hiện cùng quản gia, lão ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người là ai? Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường Sở Sở nhìn Hạng Viễn Sơn xuất hiện, cô khẽ nhíu mày.
“Ông lừa bà xã tôi tới, thuận tiện cũng dẫn tôi đến đây nhỉ!”
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
“Đúng thế, cậu giết con trai và cháu trai của tôi, diệt đi Bá Vương Minh, hôm nay tôi phải báo thù cho bọn họ!”
“Hôm nay cậu đã tới đây, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn, chết cùng con trai và cháu trai của tôi!”
Hạng Viễn Sơn tức giận, quát về phía Diệp Phàm.
Lúc này vẻ mặt của Đường Sở Sở thay đổi, cô không ngờ mình lại bị lừa, còn liên lụy đến anh Tiểu Phàm.
“Thì ra là người nhà họ Hạng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi tìm, không ngờ các người lại tự mình đưa tới cửa.”
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Nhưng mà, lúc trước hơn vạn người của Bá Vương Minh cũng không giết được tôi, ông cảm thấy chỉ dựa vào nắm xương già yếu của mình có thể giết được tôi?”
“Ranh con, trước kia là ở chỗ của mày, hôm nay, nơi này là địa bàn của nhà họ Hạng, mày chết là cái chắc!”
Người quản gia kia nhìn về phía Diệp Phàm rôi vỗ vỗ tay.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, mấy nghìn người vọt ra từ xung quanh tiệm trà.
Hơn một nửa trong số họ cầm súng ống, nửa còn lại thì cầm đao, bọn họ trực tiếp bao vây bốn phía.
Toàn bộ họng súng và trường đao đều chĩa về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, U Ảnh, Đường Sở Sở lại khá bình tĩnh.
Nhưng một cô gái bình thường như Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, cô bị dọa tới choáng váng!
“Không sao!”
Đường Sở Sở vỗ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.
“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứ!”
Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà.
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.
Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.
Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.
Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.
Nhưng ông lại không lo lắng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!
Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.
Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.
Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.
Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.
Phụt phụt phụt!!!
Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.
Chương 324 “Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.
Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Mày...”
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!
Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.
Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh , trong đó có rất nhiều cường giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!
Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.
Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!
Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!
Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.
Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coi!
“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã.
“Được, được lắm!”
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.
Ầm!!!
Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.
Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.
Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Lão gia!”
Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.
“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh.
“Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.
Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.
Phụt phụt!
Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông ta cảm giác được nguy cơ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.
Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!
Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!
Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.
Chương 325 “Tôi không ra lệnh được cho ông à?”
“Lão gia!”
“Tao liều mạng với mày!”
Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chằm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.
Phụt.
U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.
Máu bắn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.
“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.
Một đoàn tới bên ngoài tiệm trà.
Dẫn đầu là người đàn ông mặc vest, trên mặt mang theo ý cười.
Tất cả những người này đều mặc quần áo của điện Long Vương!
Rõ ràng họ là thành viên của điện!
“Hướng tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Hạng!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông, vội vàng nói.
“Ông cụ Hướng, ông không sao chứ?”
Người đàn ông kia đi tới cạnh Hạng Viễn Sơn, nhìn vết thương, nói với vẻ quan tâm.
“Tôi vẫn chịu được, nhưng hôm nay nhà họ Hạng đã tổn thất nặng nề, mong Hướng tiên sinh nể tình quan hệ giữa nhà họ Hạng và điện Long Vương, giúp nhà họ Hạng giết chết một người!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông nói.
“Ông là người của điện Long Vương?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông.
“Người đứng đầu điện Long Vương ở phân bộ Nam Thiên – Hướng Khôn!”
Nam nhân mặc âu phục nhìn Diệp Phàm kiêu ngạo nói.
“Nếu đã là người của Long Vương Điện, vậy thì giết tên người này cho tôi!”
Diệp Phàm chỉ tay về phía Hạng Viễn Sơn rồi quay sang nói với Hướng Khôn.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hướng Khôn tỏ ra vẻ hết sức ngạc nhiên: “Người trẻ tuổi, lá gan cậu cũng không nhỏ, dám ra lệnh cho tôi làm việc!”
Đám người điện Long Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi không ra lệnh được cho ông à?”
Diệp Phàm nói xong, giơ ngón tay đang đeo nhẫn Long Vương ra.
Khi Hướng Khôn nhìn thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay Diệp Phàm, cơ thể ông ta run rẩy, hai mắt trừng lớn, ngây ngẩn cả người!
“Cậu…”
Lúc này, Hướng Khôn nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
“Tôi có ra lệnh cho ông được không?”
Diệp Phàm tiếp tục nói.
“Được, ra lệnh được!”
Hướng Khôn vội vàng gật đầu, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.
Mặc dù ông ta không biết Diệp Phàm là ai, nhưng người có thể đeo chiếc nhẫn này chỉ có điện chủ điện Long Vương, thân phận đương nhiên không cần nói cũng biết!
Hướng Khôn không ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được vị đại lão như vậy!
Ngay lập tức, Hướng Khôn xoay người nhìn Hạng Viễn Sơn, lạnh giọng nói: “Ông cụ Hạng, xin lỗi, ông đắc tội với người không nên đắc tội, cũng không trách tôi được, giết!”
Hướng Khôn ra lệnh một tiếng, đám người điện Long Vương trực tiếp lao về phía Hạng Viễn Sơn.
“Hướng…”