“Ranh con, miệng lưỡi cũng ghê nhỉ, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với bổn tọa như vậy!”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trên người ông ta tản ra hơi thở đáng sợ, xung quanh bắt đầu nổi lên từng cơn gió, mang lại cho người ta một loại cảm giác gió lạnh gào thét, ác quỷ phủ xuống!
Lúc này, người đàn ông tỏa ra sức mạnh vượt qua Huyền Cảnh, có thể làm cho người khác hít thở không thông, không khí xung quanh dường như bị đông lại!
“Mạnh quá!”
U Ảnh trông thấy khí tức toát ra từ người đàn ông này, hai mắt co rút lại, vẻ mặt chấn động nói.
Thực lực của người này mạnh hơn hắn rất nhiều, chỉ riêng luồng khí tức này đã làm ông khó thở!
“Doãn Thiên Phong!”
Ông lão muốn nhận Đường Sở Sở làm đồ đệ đột nhiên xuất hiện, lão ngạc nhiên nhìn người đàn ông kia.
“Đi chết đi!”
Hai tay người đàn ông hóa thành móng nhọn trực tiếp giết về phía Diệp Phàm, móng vuốt của ông ta ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, kèm theo gió lạnh gào thét, giống như lốc xoáy được chiếu trên tivi, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi!
“Cẩn thận!”
Ba người Đường Sở Sở nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều lo lắng gọi tên Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ đang tới.
Móng vuốt của đối phương mạnh đến mức một khi rơi xuống cũng đủ làm cho cơ thể con người nổ tung!
Cường giả bình thường không thể nào đỡ được đòn tấn công này!
Người này có thực lực mạnh như vậy, ông ta là người giỏi nhất trong số cao thủ Diệp Phàm gặp được từ khi xuống núi!
Ầm!!!
Giây sau, một tiếng nổ vang lên.
Móng vuốt của người đàn ông này còn cách Diệp Phàm một tấc thì đã gặp trở ngại.
Ông ta mở to hai mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Chỉ thấy Diệp Phàm tung quyền đánh thẳng lên người đối phương, một kích đoạt mạng!
“Cậu...”
Người đàn ông nhìn chằm chằm với vẻ khó tin!
Phụt!
Ngay sau đó, ông ta nằm lăn trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Lúc này, ông già kia bước nhanh tới, nhìn người này nói: “Đúng là Quân Thiên Phong!”
“Ông biết ông ta?”
Diệp Phàm nhìn sang ông cụ.
“Ông ta tên là Quân Thiên Phong, một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, người này tu luyện tà thuật, ông ta thích cưỡng hiếp con gái cướp đoạt âm khí trong cơ thể họ để tu luyện!”
“Lần này là nhắm tới thân thể Huyền Âm của cô Đường, muốn dùng nó để tu luyện, không ngờ lại chết trong tay cậu!”
Ông cụ cảm thán nói.
“Ác Nhân Cốc? Cái quái gì thế?”
Diệp Phàm bĩu môi, hắn chỉ biết Quỷ Cốc, Ác Nhân Cốc thì chưa nghe bao giờ.
“Ác Nhân Cốc là một nơi vô cùng nguy hiểm, đáng sợ nhất của Long Quốc, nơi đó có nhất nhiều kẻ ác, bọn họ không chỉ hung hãn tàn bạo mà còn tu luyện công pháp tà ma, tất cả đều rất độc ác và tàn nhẫn, những người như vậy tập hợp lại với nhau, hình thành nên Ác Nhân Cốc!”
“Ở trong Ác Nhân Cốc có bốn thủ lĩnh, bọn họ là bốn người có thực lực mạnh nhất, ngoài ra còn có thập đại ác nhân, mỗi người trong số họ đều là cao thủ hạng nhất.”
“Trước kia, triều đình và các thế lực khắp nơi Long Quốc muốn diệt trừ Ác Nhân Quốc, nhưng đáng tiếc là không thành công.”
“Ác Nhân Cốc cũng trở thành nơi ẩn náu của vô số võ giả phạm tội nghiêm trọng, thế lực càng ngày càng lớn, bây giờ muốn diệt được Ác Nhân Cốc lại càng khó hơn!”
Ông cụ khẽ vuốt chòm râu, nhỏ giọng giới thiệu.
“Long Quốc còn có nơi như thế này, thú vị!”
Diệp Phàm khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía ông cụ: “Lão già như ông biết cũng nhiều đấy chứ nhỉ, ông rốt cuộc là ai?”
“Nói!”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn ông cụ với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Lão phu Mặc Trường Hà, tới từ nhà họ Mặc!”
Ông cụ nhẹ giọng nói.
“Nhà họ Mặc?”
“Ông là người là họ Mặc?”
Diệp Phàm nghe thấy đối phương nói như vậy, ánh mắt hơi cứng lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, xem ra cậu cũng biết nhà họ Mặc!”
Mạc Trường Hà cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
Thời đại bây giờ, người biết tới nhà họ Mặc cũng không nhiều.
Nhưng nếu đã biết nhà họ Mặc thì thân phận cũng không phải tầm thường!
“Không ngờ ông lại là người nhà họ Mặc?”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên khi nhìn Mặc Trường Hà.
Hắn từng nghe tam sư phụ nhắc tới nhà họ Mặc, đây là một dòng họ không hề đơn giản, truyền thừa lâu đời, hơn nữa còn có một mối liên hệ nhất định với Qủy Cốc!
Không nghĩ tới lại gặp được người nhà họ Mặc ở nơi này.
“Hình như cậu hiểu rất rõ về nhà họ Mặc?”
“Cho hỏi, cậu rốt cuộc là ai?”
Mặc Trường Hà cũng tò mò nhìn Diệp Phàm.
“Quỷ Cốc!”
Diệp Phàm nói ra hai chữ.
Nghe thấy Diệp Phàm trả lời, vẻ mặt Mặc Trường Hà thay đổi, rồi nhìn hắn với vẻ chấn động: “Cậu vậy mà...”
“Được rồi, bây giờ ông cũng đã biết, nhưng tốt nhất là đừng nói linh tinh!”
Diệp Phàm thản nhiên, hắn nhìn sang U Ảnh: “Ông xử lý thi thể của tên này đi!”
“Vâng, thiếu chủ!”
U Ảnh gật đầu nhận lệnh.
“Vào trong thôi!”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía ba người còn lại, bọn họ quay trở lại biệt thự.
Mặc Trường Hà đứng tại chỗ, ánh mắt không ngừng lóe lên.
“Cậu ta lại là người của Quỷ Cốc, thân thủ cao như vậy, lẽ nào là đệ tử của vị kia?”
Chương 152: Báo thù
Mặc Trường Hà nheo mắt, trong lòng thầm suy đoán.
“Nếu đã như thế, vậy nhà họ Mặc có lẽ...”
Lúc này, trong đầu Mặc Trường Hà có hàng vạn suy nghĩ, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Trong một gian phòng ở Bách Hoa Lâu – Thiên Hải.
Cơ Như Yên đang gọi điện thoại.
“Gặp thiếu chủ rồi?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của con gái.
“Ừ!”
Cơ Như Yên gật đầu.
“Cảm thấy thế nào?”
Giọng nữ đó lại vang lên.
“Thâm sâu khó lường!”
Cơ Như Yên im lặng vài giây rồi nói ra bốn chữ.
Người đầu dây bên kia nghe thấy vậy thì cũng trầm mặc một lúc rồi đáp: “Có năng lực khiến cô đánh giá như vậy, xem ra vị thiếu chủ này không hề đơn giản, tôi đã nói với cô rồi, đệ tử được lâu chủ bồi dưỡng, sao có thể là người bình thường!”
“Anh ta không chỉ có một người sư phụ là lâu chủ, hẳn là vẫn còn sáu vị sư phụ nữa, lâu chủ chỉ là thất sư phụ của anh ta!”
Cơ Như Yên nói
“Gì cơ? Anh ta còn có sáu vị sư phụ, lâu chủ chúng ta chỉ xếp thứ bảy?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bất ngờ.
“Ừ!”
“Hơn nữa, anh ta đã nhìn ra ý đồ của tôi!”
Cơ Như Nhiên thản nhiên nói.
“Nhìn ra ý đồ của cô? Vậy anh ta...”
Giọng điệu của người kia đổi sang lo lắng.
Cơ Như Yên nhắc lại lời của Diệp Phàm.
“Anh ta nói như vậy thật à?”
“Đúng thế!”
“Vậy xem ra, vị thiếu chủ này quả thật rất có bản lĩnh!”
“Như Yên, cô nhớ kỹ, không được có bất cứ ý nghĩ nào khác với thiếu chủ!”
Người ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói.
“Tôi biết rồi!”
Dứt lời, Cơ Như Yên nhanh chóng cúp điện thoại, trong đôi mắt quyến rũ hiện ra tia sáng, cũng không biết đang nghĩ gì!
Lâm Phiệt.
Khi Lâm Báo nhìn thấy thi thể của con trai mình, trên người ông ta toát ra đầy sát khí, trong mắt ông tràn đầy lửa giận.
“Phong Nhi!!!”
Lâm Báo ngửa mặt lên trời hét lớn, tròng mắt đầy tia máu, hai tay siết chặt.
Một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể ông ta, phá hủy mọi thứ trong căn phòng, trên bức tường xung quanh còn xuất hiện vô số vết nứt.
Lúc này, phiệt chủ Lâm Phiệt đi tới.
“Phiệt chủ!”
Lâm Báo thấy phiệt chủ xuất hiện, ông ta áp chế lại cơn tức giận trong lòng.
“Lâm Phong bị giết, tôi biết ông rất tức giận, nhưng chúng ta cần phải bình tĩnh!”
Phiệt chủ nhìn Lâm Báo nói.
“Phiệt chủ, Bách Hoa Lâu ức hiếp người quá đáng, xin phiệt chủ cho phép tôi dẫn người đi diệt bọn họ!”
Lâm Báo nhìn phiệt chủ Lâm Phiệt với vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Nếu Bách Hoa Lâu dễ diệt như vậy thì sớm đã không tồn tại nữa rồi!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh giọng nói.
“Chẳng lẽ cứ để Lâm Phong chết một cách vô ích như vậy sao?”
Lâm Báo nói với vẻ không can tâm.
“Lâm Phong là con cháu của Lâm Phiệt ta, đương nhiên không thể chết như vậy được, huống hồ lần này Bách Hoa Lâu còn giết của Lâm Phiệt chúng ta nhiều người như vậy, nếu Lâm Phiệt không làm gì, truyền ra ngoài thì chúng ta đâu còn mặt mũi?”
“Ông mang người đi diệt một vài phân bộ của Bách Hoa Lâu là được, dạy cho bọn họ một bài học, để chúng ngoan ngoãn giao ra con gái của Lâm Lang Thiên, nếu không đừng trách Lâm Phiệt chúng ta không nể mặt lâu chủ Bách Hoa Lâu!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt nói với giọng lạnh như băng.
“Vâng thưa phiệt chủ!”
Lâm Báo nghiến răng nghiến lợi đáp.
Chương 153: Hàng xóm mới!
Trong lầu các cổ kính nào đó ở Long quốc.
"Chủ nhân, đây là toàn bộ thông tin hiện có về Diệp Phàm."
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt một người đàn ông mặc mãng bào, trong tay cầm một tập tài liệu ghi lại tất cả các thông tin về Diệp Phàm sau khi xuống núi, bao gồm cả những thế lực đối địch có thù oán với hắn đều rất chi tiết.
Sau khi xem xong, người đàn ông mặc mãng bào nhíu mày hỏi: "Thực lực của tên này mạnh như vậy sao? Trong những năm này cậu ta đã trải qua những gì? Không điều tra được những thông tin về trước ư?"
"Không ạ. Thông tin trước khi cậu ta xuất hiện ở Thiên Hải hoàn toàn trống rỗng, không tra được người này."
Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng trả lời.
"Xem ra trước đây tôi đã coi thường cậu ta."
Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.
"Chủ nhân, tiếp theo có cần bảo Thiên Phạt tiếp tục ra tay không?"
Người đàn ông mặc đồ đen hỏi.
"Báo cho Thiên Phạt lập tức bắt người này bằng bất cứ giá nào cho tôi, nhưng không được giết cậu ta."
Người đàn ông mặc mãng bào nói với vẻ mặt uy nghiêm.
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
"Chủ công không giết cậu ta vì muốn điều tra người đứng sau cậu ta sao?"
Lúc này, lão giả mặc quần áo vải đi tới, nói với người đàn ông mặc mãng bào.
"Ninh lão, lúc trước chúng ta đã xem nhẹ cậu ta, chắc chắn phía sau người này có một thế lực lớn mạnh!"
Vẻ mặt của người đàn ông mặc mãng bào cực kỳ thâm trầm.
"Chủ công đừng lo. Hiện tại Diệp Thiên Long đã chết, cho dù phía sau cậu ta có ai hoặc thế lực nào, chúng ta cũng dễ dàng xử gọn, họn họ không thể gây trở ngại cho chủ công."
Lão giả mặc quần áo vải nhẹ giọng nói.
"Nhưng nếu Diệp Thiên Long không chết thì sao?"
Người đàn ông mặc mãng bào thình lình lên tiếng.
Nét mặt của lão giả mặc quần áo vải chợt cứng đờ.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không thấy.
"Sao có thể chứ? Chẳng phải năm đó ông ta đã bị giết rồi sao?"
Lão giả mặc quần áo vải gằn giọng nói.
"Đúng thế, nhưng không tìm thấy thi thể của ông ta."
Người đàn ông mặc mãng bào nhíu mày.
"Chủ công, ngài nghĩ nhiều rồi. Năm xưa Thiên Phạt tự tay giết ông ta, với chút thực lực còn lại của ông ta lúc đó thì không thể thoát chết."
Lão giả mặc quần áo vải lạnh nhạt đáp lời.
"Mong là thế. Biết vậy thì lúc đó tôi nên đích thân ra tay hoặc là nhìn tận mắt ông ta chết, như vậy tôi mới có thể yên tâm."
Người đàn ông mặc mãng bào trầm giọng nói.
"Hiện tại kế hoạch đã bắt đầu, không ai có thể cản trở chủ công, chủ công không cần lo lắng."
Lão giả mặc quần áo vải khom người nói.
"Đúng vậy, không ai có thể cản trở tôi, cho dù Diệp Thiên Long sống lại cũng không thể!"
Người đàn ông mặc mãng bào gạt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nghiêm nghị nói.
Trong một cung điện âm u nào đó ở nước ngoài.
"Đại nhân, hiện tại thánh nữ đã mất trí nhớ, chúng ta phải làm thế nào?"
Bốn hộ pháp Ám Dạ tìm kiếm A Cơ lúc trước quỳ dưới đất, nói với một bóng người đứng trong bóng tối.
"Đưa thánh nữ về bằng mọi giá. Với tình trạng hiện tại của thánh nữ, một khi đám người kia biết tung tích của thánh nữ thì thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm."
"Tôi sẽ lập tức báo lại với gia tộc và xin tiếp viện!"
Bóng người kia hờ hững cất lời.
"Rõ!"
Bốn hộ pháp gật đầu.
Nháy mắt một ngày mới đã đến!
"Anh rể, hành xóm của chúng ta chuyển đi rồi, lại có một mỹ nữ chuyển tới!"
Diệp Phàm đang nấu bữa sáng thì Trần Tiểu Manh đột nhiên nói.
"Hàng xóm mới đến rồi hả?"
Diệp Phàm kinh ngạc, đi ra ngoài xem thử. Đúng là lại có người chuyển đến nhà của Thượng Quan Lưu Ly ở bên cạnh.
"Xin chào Diệp thần y!"
Lúc này, một cô gái từ trong biệt thự bên cạnh đi ra chào hỏi Diệp Phàm qua hàng rào.
"Là cô à?"
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn đối phương.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là Khương Vân Hi.
"Diệp thần y, sau này chúng ta là hàng xóm rồi."
Khương Vân Hi mỉm cười nói với Diệp Phàm.
"Sao cô lại chuyển đến đây?"
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
"Tôi chuyển đến đây tất nhiên là muốn gần gũi với Diệp thần y rồi. Có lẽ làm như vậy thì một ngày nào đó Diệp thần y sẽ đồng ý nhận tôi làm đệ tử."
Khương Vân Hi trả lời.
"Cô vẫn còn muốn tôi nhận cô làm đồ đệ hả? Cô không sợ tôi ư?"
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Hắn còn tưởng sau chuyện ngày hôm qua, cô gái này sẽ từ bỏ ý nghĩ bái hắn làm sư phụ.
"Tôi không sợ!"
"Tôi biết hôm qua những người đó đều là kẻ xấu muốn giết Diệp thần y. Đã là kẻ xấu thì bọn họ bị giết là chuyện rất bình thường."
Vẻ mặt Khương Vân Hi bình tĩnh như thể cô không bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua.
Chương 154: Tôi sẽ không từ bỏ
Diệp Phàm bĩu môi, dứt khoát đi vào biệt thự.
"Tôi sẽ không từ bỏ!"
Khương Vân Hi siết chặt tay, vẻ mặt kiên định.
"Anh rể, anh quen hàng xóm mới à? Sao cô ta lại muốn làm đồ đệ của anh?"
Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh tò mò hỏi Diệp Phàm.
"Em hỏi nhiều thế?"
Diệp Phàm lườm cô nhóc này.
"Hừ, anh không nói nhất định là vì có gì đó mờ ám!"
Trần Tiểu Manh hừ mũi.
Sau đó, Diệp Phàm đi đến Bách Hoa Lâu.
Hắn yêu cầu Xuân Lan sắp xếp người đưa Lâm Thi m đến núi Cửu Long.
Hơn nữa, hắn còn bảo Đại Hổ và Nhị Hổ đi cùng để tránh xảy ra sự cố.
"Tạm biệt Diệp Phàm!"
Lâm Thi m nhìn Diệp Phàm, bước tới ôm hắn.
"Tôi sẽ tiếp tục tìm ba cô, cô đừng lo."
Diệp Phàm hứa hẹn.
"Ừm!"
Lâm Thi m gật đầu, mắt sáng lấp lánh.
Đột nhiên cô ấy hôn lên má Diệp Phàm rồi xoay người rời đi.
Diệp Phàm bị Lâm Thi m tập kích cũng ngây ra.
"Xem ra Lâm cô nương có ý với thiếu chủ!"
Cơ Như Yên đi tới, nở nụ cười quyến rũ.
"Vậy cô có ý với tôi không?"
Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Nếu thiếu chủ đồng ý thì thuộc hạ sẵn lòng hiến thân cho thiếu chủ!"
Cơ Như Yên dán sát vào Diệp Phàm, một mùi hương như hoa lan xông vào mũi khiến người ta mê đắm.
"Thôi quên đi."
Diệp Phàm thẳng thừng lắc đầu.
Cơ Như Yên không đơn giản, Diệp Phàm không định chọc vào đối phương.
Cơ Như Yên thấy Diệp Phàm lắc đầu, không hiểu sao trong lòng hơi hụt hẫng.
"Thiếu chủ, tôi vừa nhận được tin lại có thêm rất nhiều cao thủ thế giới ngầm tới Thiên Hải, trong đó có nhiều cao thủ hàng đầu cấp A, thậm chí còn có người của hai thế lực cấp S!"
Xuân Lan đi tới báo cáo với Diệp Phàm.
"Lại tới nữa hả?"
"Đám người này không chịu thôi đúng không?"
Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói.
"Thiếu chủ, giờ chúng ta phải giải quyết triệt để mối phiền phức này. Một là yêu cầu kẻ treo thưởng hủy nhiệm vụ, hai là làm cho người của thế giới ngầm không dám động đến thiếu chủ!"
Cơ Như Yên lên tiếng.
"Chúng tôi còn đang điều tra kẻ treo thưởng, có điều đối phương ẩn nấp rất kỹ, không để lại bất kỳ manh mối nào, có lẽ còn cần thêm mấy ngày mới có thể tra ra thân phận của đối phương!"
Xuân Lan đáp.
"Vậy thì chỉ còn cách thứ hai thôi."
Cơ Như Yên nói với Diệp Phàm.
"Làm sao để đám người đó không dám động vào tôi nữa?"
Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.
"Thiếu chủ, tôi có một biện pháp"
Lúc này, U Ảnh đột nhiên cất lời.
"Biện pháp gì?"
Diệp Phàm đưa mắt nhìn U Ảnh.