Thiên Hải, nhà họ Đường.
“Bà nội!”
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm tới chào hỏi bà cụ Đường.
“Nhìn thấy lão phu nhân còn chào, có quy củ hay không vậy?”
“Tôi cũng đâu phải tới để chào hỏi!”
Diệp Phàm bĩu môi, ánh mắt nhìn sang phía Đường Chính Nhân rồi đi tới: “Chú, hôm nay cháu tới để châm cứu lần hai cho chú, làm xong thì chú có thể đứng dậy!”
“Được!”
Đường Chính Nhân mỉm cười gật đầu.
“Đứng dậy, sao có thể?”
Người nhà họ Đường nghe vậy thì gương mặt đều mang vẻ không tin.
“Này, cậu lại đang làm loạn cái gì vậy?”
Bà cụ Đường quát Diệp Phàm.
“Mẹ, Tiểu Phàm đang châm cứu chữa trị hai chân của con, lúc trước Tiểu Phàm đã châm một lần, hai chân của con đã có cảm giác rồi!”
Đường Chính Nhân nhìn bà cụ Đường nói.
“Thật sao?”
Bà cụ Đường có vẻ ngạc nhiên.
Cha con Đường Chính Nghĩa và Đường Chính Đạo đứng bên cạnh đều giật mình.
“Cậu thật sự có thể chữa khỏi chân, để ông ấy có thể đứng dậy lần nữa?”
Dương Ngọc Lan có chút kích động nhìn Diệp Phàm nói.
“Đương nhiên!”
Diệp Phàm trực tiếp lấy ra kim châm, chuẩn bị châm cứu hai chân Đường Chính Nhân.
Lần này, hắn châm mỗi chân ba kim.
Đây cũng là châm thứ ba trong Quỷ Cốc Cửu Châm.
Lúc này, toàn bộ ánh mắt người nhà họ Đường đều tập trung lên người Diệp Phàm.
“Y thuật của thằng ranh này sao có thể giỏi như vậy được, hắn ta chắc chắn đang cố ý lừa bịp!”
Đường Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khinh thường.
Mười phút sau, khi Diệp Phàm rút toàn bộ kim bạc ra, hai chân của Đường Chính Nhân đã khôi phục lại màu máu, xương gãy và kinh mạch đã bình phục như lúc ban đầu.
“Chú, bây giờ chú thử hai chân xem cảm thấy thế nào?”
Diệp Phàm nhìn Đường Chính Nhân hỏi.
“Chú cảm thấy như sức lực ở chân đã khôi phục lại!”
Đường Chính Nhân vừa nói vừa nhấc chân lên, tay chống xe lăn rồi trực tiếp đứng dậy.
Mọi người nhìn thấy Đường Chính Nhân đứng lên từ xe lăn thì rất bất ngờ.
“Chú, chú thử đi mấy bước xem!”
Diệp Phàm nói.
Đường Chính Nhân lập tức đi tới đi lui mấy bước.
Có lẽ là rất lâu không đi nên bước chân của Đường Chính Nhân không ổn định, nhưng sự thật là ông đã có thể đi lại.
“Ba, ba thật sự đã hồi phục lại bình thường!”
“Tốt quá!”
Đường Sở Sở vui mừng nhìn Đường Chính Nhân nói.
“Ông xã, anh có thể đi được rồi, thật tốt quá!”
Dương Ngọc Lan vô cùng xúc động, ôm chầm lấy Đường Chính Nghĩa.
Bà cụ Đường, Đường Chính Đạo đều rất ngạc nhiên.
Vẻ mặt Đường Chính Nghĩa và Đường Phong lại rất khó coi.
“Ngọc Lan, tôi không sao nữa, tôi có thể đi lại được rồi!”
Lúc này, bản thân Đường Chính Nhân cũng rất phấn khởi.
“Chính Nhân, cuối cùng con cũng đứng dậy được rồi!”
Bà cụ Đường thấy Đường Chính Nhân đứng dậy thì hết sức vui mừng.
“Đại ca, chúc mừng anh đứng dậy lần nữa!”
Đường Chính Đạo nói với Đường Chính Nhân.
“Tiểu Phàm, cảm ơn cháu!”
“Nếu không có cháu thì e là chú phải ngồi trên xe lăn suốt đời!”
Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm, cảm kích nói.
“Chú đừng khách sáo như vậy!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Mẹ, mẹ thấy chưa? Anh Tiểu Phàm rất giỏi đó!”
Đường Sở Sở vội vàng kéo tay Dương Ngọc Lan nói.
“Thằng nhóc này xem như có chút bản lĩnh, cũng không phải đồ ăn hại!”
“Nhưng mẹ cũng phải nói rõ, cho dù nó chữa khỏi chân cho ba con thì cũng chỉ là một bác sĩ nhà quê biết chút y thuật, vẫn không xứng với con!”
Dương Bạch Lan nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
“Nói không sai, hiện tại đan Trú Nhan đã đưa ra thị trường, giá trị của tập đoàn Đường Nhị tăng gấp mấy lần trong vòng một ngày, tương lai trở thành tập đoàn đứng đầu Long Quốc cũng không thành vấn đề.
“Đến lúc đó, xứng với thân phận địa vị của Sở Sở chỉ có những đại thiếu đỉnh cấp của Long Quốc, chứ không phải kẻ tầm thường biết chút y thuật!”
Bà cụ Đường nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Cho dù chữa khỏi chân cho Đường Chính Nhân thì vẫn không thể thay đổi cái nhìn của bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan về Diệp Phàm.
Trong mắt bọn họ, Diệp Phàm vẫn không xứng tầm.
Dù sao thì xã hội này, người ta chỉ xem trọng thân phận, quyền lợi, địa vị. Những thứ này Diệp Phàm đều không có!
Diệp Phàm cũng từ chối cho ý kiến, không nói lời nào!
“Mẹ, bây giờ sức khỏe Chính Nhân đã hồi phục rồi, có phải là nên để cho anh ấy quay lại công ty làm việc không!”
Dương Ngọc Lan nói với bà cụ Đường.
“Thân thể đại ca vừa mới hồi phục, em cảm thấy không nên làm việc quá sức!”
Đường Chính Nghĩa nói.
“Ừ, cứ để Chính Nhân ở nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn, công ty có Chính Nghĩa giúp Sở Sở là được rồi!”
Bà cụ Đường nói.
“Tam gia, đại sư Hứa Thanh Lai tới rồi!”
Lúc này, quản gia nhà họ Đường tới, nói với Đường Chính Đạo.
“Hứa đại sư tới, nhanh mời vào!”
Đường Chính Đạo trực tiếp nói, ánh mắt liếc về phía Diệp Phàm: “Nhóc con, lần trước Hứa đại sư bị cậu chọc tức bỏ đi, lần này tốt nhất thì cậu đừng có nói linh tinh!”
Rất nhanh, Hứa Thanh Lai dẫn theo một lão già tóc trắng đi tới, phía sau ông già kia còn có hai người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, vẻ mặt lạnh tanh.
“Hứa đại sư, ông tới rồi!”
Đường Chính Đạo cười cười nhìn Hứa Thanh Lai.
“Đường tam gia, hôm nay tôi không phải tự mình tới mà đi cùng sư phụ!”
Hứa Thanh Lai giới thiệu ông già tóc trắng ở bên cạnh.
“Vương ngự y!”
“Sao ông lại tới đây?”
“Mẹ, vị này chính là Vương ngự y – một trong những ngự y của Vương Triều!”
Đường Chính Đạo rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông già tóc trắng, ông ta vội vàng giới thiệu với bà cụ Đường.
“Vương ngự y!”
Bà cụ Đường biết được thân phận của ông già tóc trắng thì vẻ mặt khiếp sợ.
Bà vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Vương ngự y, cung kính nói: “Bà già này tham kiến Vương ngự y, không biết Vương ngự y đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, xin ngài thứ tội!”
Ngự y là những y sư chữa bệnh cho vua và những thành viên hoàng thất.
Thân phận và địa vị vô cùng cao quý.
Cho dù là một chức quan tam phẩm thì khi gặp ngự y cũng phải cung kính.
Bà cụ Đường có thể không quan tâm đến một kẻ thôn quê không có lai lịch như Diệp Phàm, nhưng cũng không dám thiếu tôn kính với một ngự y!
“Bà cụ Đường khách khí rồi, hôm nay lão già này không mời mà tới là vì một chuyện rất quan trọng!”
Vương ngự y khẽ vuốt chòm râu, thản nhiên nói.
“Vương ngự y, mời nói!”
Bà cụ Đường cung kính đáp.
“Nghe nói tập đoàn Đường Thị vừa mới nghiên cứu ra một sản phẩm mới tên là đan Trú Nhan, có thể khiến người sử dụng trẻ ra mười tuổi, tôi muốn cách điều chế và tất cả tài liệu nghiên cứu của sản phẩm này!”
Vương ngự y trực tiếp nói.
“Cái này...”
Vẻ mặt của bà cụ Đường và những người khác lập tức thay đổi.
“Sao nào? Có vấn đề gì?”
Vương ngự y trầm giọng nói.
“Chào Vương ngự y, tôi là chủ tịch của tập đoàn Đường thị, công thức điều chế và những tài liệu liên quan tới đan Trú Nhan đều là bảo mật cấp cao của tập đoàn chúng tôi, thứ cho tôi không thể giao cho ngài được!”
Đường Sở Sở nhìn Vương ngự y rồi nói thẳng.
“Cô Đường, cô lại dám từ chối sư phụ tôi, cô biết hậu quả của việc này là gì không?”
Hứa Thanh Lai nhìn Đường Sở Sở, hừ một tiếng rồi nói.
“Chủ tịch Đường, hôm nay lão già này tới đây muốn công thức và tài liệu nghiên cứu của đan Trú Nhan không phải vì lợi ích cá nhân, mà là vì Long Quốc, vì bệ hạ!
Viện ngự y dự định tiến hành nghiên cứu toàn diện về đan Trú Nhan, thông qua công thức và tài liệu nghiên cứu phát triển sản phẩm của tập đoàn, đồng thời sẽ nghiên cứu ra một loại thuốc có hiệu quả mạnh hơn. Bằng cách này, bệ hạ có thể sẽ kéo dài được tuổi thọ.
“Thế nên nếu chủ tịch Đường không muốn giao ra, vậy là đang chống lại bệ hạ, hậu quả như thế nào, chủ tịch Đường đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Vương ngự y nhìn Đường Sở Sở, trầm giọng nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Đường Sở Sở, bà cụ Đường và những người khác đều thay đổi, lộ ra vẻ nặng nề.
Đối địch với Long Quốc, đây là tội nặng liên lụy tới cửu tộc!
Chương 56: Lai lịch của ba Diệp
“Vương ngự y, người bớt giận, chúng tôi sẽ...”
Ngay lập tức, bà cụ Đường sợ đến mức định giao công thức của đan Trú Nhan.
Nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
“Muốn nghiên cứu ra thuốc trường sinh cho bệ hạ, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mấy người, đừng chạy tới đây cướp thành quả của người khác, hành vi không biết xấu hổ như thế này cũng xứng được xưng là ngự y? Đúng là mất mặt giới thầy thuốc!”
Diệp Phàm nhìn vị ngự y vương triều, không chút khách khí mắng
“Ranh con, lại là mày!”
“Lá gan của mày cũng to lắm, dám mắng ngự y đương triều!”
Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Câm miệng!”
Bà cụ Diệp đen mặt, quát Diệp Phàm.
“Này cậu, cậu lại định hại chết nhà họ Đường chúng tôi sao?”
Dương Ngọc Lan mắng Diệp Phàm.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Người trẻ tuổi, có vài lời không thể nói linh tinh, cậu có biết những lời vừa rồi sẽ mang tới hậu quả gì cho cậu không?
Vương ngự y trầm mặt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ tức giận.
“Hậu quả, tôi cũng rất muốn biết có hậu quả gì?”
Diệp Phàm cười xem thường.
“Ranh con, mày chết chắc rồi, mày...”
Bộp!!!
Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm hét lớn, nhưng vừa mở miệng đã bị Diệp Phàm tát một bạt tai, nửa hàm răng văng ra ngoài.
“Thanh Lai!”
Vương ngự y thấy đồ đệ của mình bị đánh, ông ta tức giận chỉ vào Diệp Phàm: “Cậu...”
Lúc này, Vương ngự y bị chọc tức tới không nói nên lời.
Bộp!!!
Diệp Phàm cũng không hề khách khí, tát luôn Vương ngự y một bạt tai.
“Vương ngự y!”
Vẻ mặt của hai người đàn ông đi cùng Vương ngự y thay đổi.
Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra sát khí, trực tiếp tấn công Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa vung tay, hai người họ lập tức bay ngược ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu.
“Mày...thằng oắt con, mày dám đánh lão ngự y, lão già này nhất định sẽ bẩm báo lên bệ hạ, chu di cửu tộc!”
Lúc này Vương ngự y vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm.
“Tùy ông!”
Diệp Phàm cũng không để ý.
“Vương ngự y, ngài bớt giận!”
Lúc này, Đường Chính Đạo vội vàng chạy lên đỡ ông ta.
“Hừ!”
“Còn cả nhà họ Đường các người, lão già nãy sẽ nhớ kỹ nhục nhã ngày hôm nay!”
Vương ngự y hất thẳng cánh tay đang đỡ của Đường Chính Đạo ra, mang theo đồ đệ và hai người đàn ông kia rời khỏi nơi này!
“Thằng ranh kia, mày gây ra tội lớn rồi, đánh ngự y đương chiều là tội chết.”
“Một khi bệ hạ tức giận, đừng nói tới cậu, cả nhà họ Đường cũng sẽ bị chu di cửu tộc!”
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, không kiềm chế được tức giận nói.
“Đúng là khốn nạn, cậu chính là sao chổi của nhà họ Đường chúng tôi!”
“Cậu cút ngay cho tôi!!!”
Bà cụ Đường chỉ thẳng vào Diệp Phàm, tức giận quát.
“Bà xã, chúng ta đi!”
Diệp Phàm kéo Đường Sở Sở rời khỏi đây.
Lúc này, bà cụ Đường tức tới thở không ra hơi.
“Mẹ, mẹ bớt giận!”
Đường Chính Nhân vội vàng bước lên đỡ.
“Tất cả đều do cô con gái ngoan của anh tìm được cái thứ vô liêm sỉ, cậu ta phải khiến cho họ Đường tan cửa nát nhà thì mới chịu bỏ qua!”
Bà cụ Đường tức giận mắng luôn cả Đường Chính Nhân.
“Mẹ, mẹ đừng lo, bây giờ con sẽ đi liên hệ với Vương ngự y, nghĩ cách xoa dịu cơn giận của ông ấy!”
Đường Chính Đạo nói với bà cụ Đường.
“Chính Đạo, con mau đi, dùng mọi cách để làm Vương ngự y bớt giận, cho dù là đưa công thức đan Trú Nhan cho ông ấy!”
Bà cụ Đường vội vàng nói.
“Con biết rồi!”
“Nhưng mà mẹ, không thể cho thằng oắt kia ở bên Sở Sở nữa!”
“Con muốn tìm cho Sở Sở một mối hôn sự mới, mẹ thấy thế nào?”
Đường Chính Đạo nói.
“Kết hôn với người khác? Con tìm được người nào thích hợp chưa?”
Bà cụ Đường nhìn Đường Chính Đạo nói.
“Có, con tìm được một người, dù là thân phận địa vị hay là năng lực thì đều thuộc bậc anh tài trẻ tuổi của Long Quốc, cực kỳ xứng đôi với Sở Sở.”
“Hơn nữa, nếu như Sở Sở thành đôi với cậu ấy thì nhà họ Đường chúng ta sẽ có thêm chỗ dựa vững chắc, trở thành gia tộc hạng nhất ở Long Quốc là không thành vấn đề!”
Đường Chính Đạo nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
Bà cụ Đường lập tức vui mừng.
“Em ba, người mà em nói là ai? Giỏi như vậy sao?”
Dương Ngọc Lan tò mò hỏi.
“Chị dâu, trước tiên em phải giữ bí mật, đợi chắc chắn thì sẽ nói cho mọi người biết!”
Đường Chính Đạo đáp.
“Em ba, Sở Sở có tình cảm rất sâu đậm với Tiểu Phàm, con bé sẽ không chấp nhận người đàn ông khác đâu!”
Đường Chính Nhân nhíu mày nói.
“Anh cả, thằng oắt kia không quyền không thế, căn bản không xứng với Sở Sở nhà chúng ta, hơn nữa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chỉ cần anh chị đồng ý thì cho dù Sở Sở không chấp nhận thì cũng chẳng làm gì được!”
“Anh cả, anh không thể vì cậu ta chữa khỏi chân cho mình mà cho phép chúng nó được!”
Đường Chính Đạo khuyên nhủ Đường Chính Nhân.
“Nói không sai, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Sở Sở không muốn cũng không được!”
“Chính Đạo, mối hôn sự này giao cho con đó, nhất định phải thành!”
Bà cụ Đường nghiêm nghị nói.
“Vâng!”
Đường Chính Đạo gật đầu đáp.
Bên kia, Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Đường, trở về biệt thự ở Thiên Hải
“Dì Thẩm!!!”
Diệp Phàm vừa bước vào đã nhìn thấy một vị phu nhân.
Người này chính là hầu gái của mẹ Diệp Phàm – Thẩm Nhan.
Sau khi Diệp Phàm mang Thẩm Nhan từ thành phố Giang trở về Thiên Hải, hắn nhờ Xuân Lan sắp xếp chỗ ở, còn tìm chuyên gia tới chăm sóc!
“Tiểu Phàm!”
Thẩm Nhan mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
Sau mấy ngày dưỡng thương, thân thể Thẩm Nhan cơ bản đã khôi phục, so với lúc ở thành phố Giang, Thẩm Diễn thì giống như hai người khác nhau!
“Dì Thẩm, dì ở đây có quen không, có cần thêm thứ gì không?”
Diệp Phàm nhìn Thẩm Nhan nói.
“Ở đây cái gì cũng có, lại có người chăm sóc, dì không cần thêm gì cả!”
“Nhưng mà Tiểu Phàm, biệt thự to như vậy chỉ có một mình dì, có phải lãng phí quá không, hay là dì đổi chỗ ở khác nhé!”
Thẩm Nhan nói.
“Dì Thẩm, dì cứ yên tâm ở đây đi, bây giờ cháu không thiếu tiền, dì không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc đâu!”
“Mấy năm nay dì chịu khổ rồi, bây giờ dì cũng nên hưởng thụ thôi!”
Diệp Phàm cười đáp.
“Nếu như bà chủ thấy được bây giờ cháu có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Thẩm Nhan vui mừng nhìn Diệp Phàm.
“Dì Thẩm, dì có biết rốt cuộc năm đó ai đã ra tay với nhà họ Diệp không?”
“Ba mẹ cháu có kẻ thù không”
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
Hiện tại Bách Hoa Lâu vẫn chưa tra ra được người đứng sau, thế nên Diệp Phàm hỏi thử xem có tìm được manh mối gì từ Thẩm Nhan không!
“Chuyện này có lẽ là liên quan tới thân phận của ông chủ!”
Thẩm Nhan trầm mặc đáp.
“Thân phận của ba cháu?”
Diệp Phàm sững người.
“Chuyện tới nước này, cháu cũng nên biết một số chuyện!”
Thẩm Nhan nhìn Diệp Phàm nói.
“Chuyện gì?”
Diệp Phàm dò hỏi.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một bí mật lớn sắp được hé lộ.
“Thật ra, ông chủ không phải người thành phố Giang, ông ấy tới từ Đế Đô, cũng là người thừa kế của gia tộc cổ xưa thần bí ở Đế Đô!”
Thẩm Nhan nói.
“Chuyện này...”
Nghe vậy, Diệp Phàm kinh ngạc.
“Năm đó, ông chủ và bà chủ yêu nhau, nhưng lại bị nhà ông chủ phản đối.”
“Ông chủ vì bà chủ, không chỉ từ bỏ thân phận người thừa kế, còn cắt đứt quan hệ với người nhà, mang theo bà chủ tới thành phố Giang sống, sau này ông chỉ lập nên nhà họ Diệp, đồng thời cũng sinh ra cháu!”
Thẩm Nhan nhìn Diệp Phàm nói.
“Dì Thẩm, những gì dì nói đều là thật sao?”
Lúc này, Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ.
“Những chuyện dì vừa nói đều là do bà chủ nói với dì, hoàn toàn là sự thật!”
Thẩm Nhan gật đầu đáp.
“Dì Thẩm, dì nghi ngờ người diệt nhà họ Diệp năm đó có liên quan tới gia tộc của ba cháu sao?”
Diệp Phàm thấp giọng nói.
“Dì chỉ cảm thấy hẳn là có chút quan hệ, cụ thể như thế nào thì dì không rõ!”
Thẩm Nhan nhẹ giọng đáp.
“Vậy dì Thẩm có biết ba cháu đến từ dòng họ nào không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Cái này thì dì không nắm được!”
Thẩm Nhan lắc đầu.
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm không ngừng lóe lên.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Xuân Lan.
“Xuân Lan, giúp tôi điều tra một chút, ở Đế Đô có gia tộc nào họ Diệp không?”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Vâng thưa thiếu chủ!”
“À đúng rồi thiếu chủ, tôi vừa nhận được tin tức, quân chủ quân Bạch Hổ đã phái một ngàn binh sĩ tinh nhuệ hướng về Thiên Hải, không đến một tiếng nữa sẽ đến nơi.”
“Bọn họ hẳn là tới tìm thiếu gia, có cần thuộc hạ triệu tập người của Bách Hoa Lâu chặn đường họ không?”
Xuân Lan hỏi.
“Quân Bạch Hổ?”
“Một mình tôi đối phó với bọn họ là đủ rồi, các cô không cần ra tay!”
Diệp Phàm hững hờ đáp.
“Thiếu chủ có muốn tôi lấy danh nghĩa Bạch Hoa Lâu cảnh cáo quân chủ quân Bạch Hổ?”
Xuân Lan nói.
“Không cần đâu, muốn chết thì cứ để cho bọn họ tới!”
Diệp Phàm nói xong thì cúp máy.
“Dì Thẩm, cháu còn có chút chuyện, cháu đi trước đây!”
“Hôm khác cháu lại tới thăm dì!”
Diệp Phàm nói với Thẩm Nhan rồi rời khỏi biệt thự.