Ầm!
Ngay khi Diệp Phàm đánh bay một chiến sĩ quân Bạch Hổ trang bị vũ khí đầy đủ, cuối cùng Bạch Phong cũng ra tay.
Xoẹt!
Bạch Phong cầm một thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh băng chém về phía anh, sức lực mạnh đến nỗi ngay cả không khí cũng bị xé toạc.
Rắc!
Đối mặt với thanh kiếm đầy khí thế của Bạch Phong, Diệp Phàm thậm chí còn không thèm nhìn, anh ra một đấm đập nát bấy thanh kiếm của đối thủ, đồng thời nắm đấm của anh đánh thẳng vào đối thủ, khiến đối phương bay thẳng ra ngoài.
Phụt!
Cả người Bạch Phong bay thẳng ra ngoài, đáp xuống trước mặt Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần, xương ức của ông ta vỡ vụn, lòi cả xương trắng ra ngoài, miệng ông ta không ngừng phun ra máu.
"Phong Nhi!"
"Em hai!"
Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần thấy Bạch Phong bị thương, lập tức hét lên.
Mà một đám chiến sĩ quân Bạch Hổ nhìn Bạch Phong bị thương thì trong mắt lóe lên vẻ hung ác, càng thêm điên cuồng lao về phía Diệp Phàm.
Binh binh!
Bốp bốp!
Thế nhưng đám chiến sĩ quân Bạch Hổ này xông lên hung hãn cỡ nào thì chết thảm cỡ đó.
Trong chớp mắt, năm phút trôi qua.
Ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ đều bị Diệp Phàm chém chết, xác người chất thành núi trên mặt đất, máu nhuộm đầy đất, nhưng trên người Diệp Phàm lại chẳng dính chút máu nào, chỉ là sát khí trên người càng thêm mạnh mẽ.
Giờ khắc này, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, đều bị thủ đoạn giết người của Diệp Phàm làm chấn động.
Bọn họ không ngờ người này lại đáng sợ như vậy, một mình quyết chiến với ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ mà còn hoàn toàn diệt sạch đối phương.
Sức chiến đấu này quá mạnh!
Lúc này, sắc mặt của hai cha con Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần vô cùng khó coi.
"Còn thủ đoạn gì nữa thì mang hết ra đây đi, bằng không, hai cha con ông chuẩn bị xuống âm phủ báo danh đi!" Diệp Phàm mặt mày lạnh tanh nói.
"Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực này, chắc hẳn cậu cũng không phải người bình thường, cậu là người của thế lực nào?" Bạch Khôn Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Người chết không cần biết nhiều vậy làm gì." Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Người trẻ tuổi, kiêu ngạo như vậy không phải chuyện tốt đâu."
"Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn đấy."
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, một ông già tóc bạc trắng lưng còng chống gậy đi ra.
"Lão Dư!" Bạch Khôn Sơn nhìn lão già kia, hô lên.
"Lão gia cứ yên tâm, hôm nay có lão nô ở đây rồi, lão sẽ không để cho oắt con này giết một người nào nhà họ Bạch đâu." Ông lão chống gậy nhẹ giọng nói.
"Chẳng lẽ đây chính là vị cường giả ở ẩn kia của nhà họ Bạch?"
"Nghe nói nhà họ Bạch có giấu một vị cường giả cấp Nhân Cảnh, bất kể kẻ nào dám động vào người nhà họ Bạch đều sẽ bị vị cường giả này tiêu diệt."
Lúc này, những người thuộc các gia tộc giàu có khác có mặt ở đây đều bàn tán về ông lão chống gậy lưng còng này.
Với tư cách là một trong tứ đại gia tộc của quận Giang Nam, nhà họ Bạch không những phải có mạng lưới quan hệ rộng rãi mà còn phải có quân bài đủ mạnh để khiến người ta phải dè chừng.
Ông lão tóc trắng này chính là con quân át chủ bài của nhà họ Bạch!
Lai lịch của ông lão này rất bí mật, chỉ có ông cụ nhà họ Bạch mới biết thân phận thực sự của ông ta, những thành viên khác của nhà họ Bạch chỉ biết ông ta họ Dư, ai cũng đều gọi ông ta là Dư lão.
Mà thực lực của Dư lão này thâm sâu khó dò, chính là bởi vì có sự tồn tại của ông ta nên mới không có người dám khiêu khích nhà họ Bạch.
Nhưng mà, Dư lão này không lộ mặt với người ngoài đã mấy chục năm, hôm nay rốt cuộc đã xuất hiện vì Diệp Phàm.
"Ông già, ông cũng đã già vậy rồi, ốc không mang nổi mình ốc mà còn chạy ra ngoài góp vui làm gì?" Diệp Phàm nhìn ông già này, thản nhiên hỏi.
"Người trẻ tuổi, cái cây cao nhất rừng bao giờ cũng bị gió thổi gãy trước, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn đấy!" Dư lão nhìn Diệp Phàm, cất tiếng.
"Kẻ yếu mới cần phải khiêm tốn, kẻ mạnh thì không!" Diệp Phàm không cho là đúng, đáp.
"Xem ra, hôm nay chàng trai trẻ này quyết tâm chiến đấu với nhà họ Bạch rồi, đã như vậy rồi, lão già này chỉ có thể ra tay thôi!"
Dư lão nói rồi, cây gậy trong tay ông ta đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Lập tức, mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang, sàn nhà bằng đá cẩm thạch nổ tung, đá vụn văng ra tung tóe khắp nơi.
Soạt!
Dư lão tiến lên một bước, cây gậy trong tay giống như một con Du Long, xuyên qua sỏi đá bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Một gậy này đánh ra, mang khí thế chấn động lòng người, trong hư không truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bề ngoài, trông Dư lão này như kẻ gần đất xa trời, đã bước một chân vào quan tài rồi vậy, nhưng ông ta vừa ra tay đã khiến mọi người phải kinh hãi.
"Dư lão đã ra tay, oắt con này chết chắc rồi!" Bạch Phong mặt mày u ám hừ một tiếng.
"Đây là uy lực của cường giả cấp Nhân Cảnh sao?" Bạch Trần lẩm bẩm.
Nhưng đối mặt với ông già này, Diệp Phàm vãn tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn lộ tỏ vẻ khinh thường.
Bộp!
Lúc này, cây gậy của Dư lão sắp đánh vào người Diệp Phàm rồi lại bị anh dùng một tay bắt lấy.
Cùng một phát bắt được này của Diệp Phàm, cây gậy chứa sức mạnh cuồng bạo này lập tức không thể nhúc nhích được nữa, cho dù Dư lão có dùng bao nhiêu sức lực, ông ta cũng không thể nào khiến cây gậy tiến về trước thêm một ly!
"Có tí sức vậy thôi à, tôi còn tưởng mạnh thế nào chứ?" Diệp Phàm nhìn Dư lão, cười khẩy.
Mà sắc mặt Dư lão thay đổi, còn chưa kịp phản ứng, cây gậy trong tay ông ta đã vỡ vụn ngay tại chỗ, một đòn của Diệp Phàm như chớp giáng lên người ông ta.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, Dư lão bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống nền đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm trên mặt đất.
Dư lão nằm trong hố sâu, điên cuồng hộc máu, hai mắt mở trừng trừng, chưa kịp trăn trối câu nào thì đã tắt thở.
"Lão Dư!!!" Bạch Khôn Sơn chứng kiến cảnh Dư lão bị giết thì gào lên thảm thiết.
Mà các thành viên nhà họ Bạch nhìn quân át chủ bài của nhà họ Bạch bọn họ cứ như vậy mà ra đi, ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Giờ khắc này, không khí trong nhà họ Bạch trở nên ngột ngạt và nặng nề đến cùng cực.
Sắc mặt Bạch Trần, Bạch Phong cực kỳ khó coi, trong lòng vô cùng chấn động!
Bọn họ không thể ngờ rằng ngay cả Dư lão mà cũng bị Diệp Phàm giết chết trong nháy mắt.
Dư lão này là một cường giả cấp Nhân Cảnh hàng thật giá thật đấy!
Võ giả một khi nhập quốc, chính là chân chính cao thủ, cùng chưa nhập quốc võ giả so với, chính là hoàn toàn bất đồng đẳng cấp tồn tại!
Mà một người muốn nhập cảnh, trở thành cường giả cấp Nhân Cảnh khó vô cùng.
Nhiều người luyện võ tới mấy chục năm cũng chưa chắc đã có thể nhập cảnh, trở thành cường giả cấp Nhân Cảnh.
Coi như Bạch Phong còn cách một khoảng nữa mới có thể nhập cảnh, trở thành cường giả cấp Nhân Cảnh, nhưng Dư lão này là một cường giả cấp Nhân Cảnh hàng thật giá thật, thế mà cũng chết dễ như vậy sao?
Thật không thể tin được!
"Yếu nhớt!"
Sau khi giết chết Dư lão này trong chớp nhoáng, Diệp Phàm lắc đầu thở dài.
Nghe những gì anh nói, suýt chút nữa khiến ba cha con nhà họ Bạch tức chết!
Cường giả cấp Nhân Cảnh mà vẫn còn yếu?
Thằng oắt này làm màu quá rồi đấy!
"Xem ra ngươi nhà họ Bạch mấy người cũng chỉ có tí thực lực này thôi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa!"
Lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía Bạch Khôn Sơn và hai đứa con trai, lạnh lùng nói.
"Cậu trai kia, cậu cũng một vừa hai phải thôi!" Quận trưởng quận Giang Nam - Tô Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng.
Thân là người đứng đầu một quận, ông ta không thể cứ trơ mắt nhìn nhà họ Bạch biến mất như vậy được.
Dù sao thì thế lực của nhà họ Bạch lớn, sức ảnh hưởng cũng lớn, một khi nhà họ Bạch bị diệt sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ khủng khiếp, đến lúc đó cấp trên truy xuống, một quận trưởng như ông ta không gánh nổi.
"Ông lại là ai nữa?" Diệp Phàm liếc nhìn Tô Lâm, lạnh nhạt hỏi.
"Tôi là Tô Lâm, quận trưởng quận Giang Nam." Tô Lâm thản nhiên đáp, trong lời nói mang theo uy nghiêm của cấp trên.
"Quận trưởng quận Giang Nam à? Ông muốn giúp nhà họ Bạch hả?" Diệp Phàm hỏi.
"Không thể diệt nhà họ Bạch được!” Tô Lâm nói thẳng.
"Vậy nếu tôi cứ muốn diệt đấy thì sao?" Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.
"Vậy cậu sẽ là kẻ địch của chính phủ, tôi sẽ lập tức huy động quân quận vệ tới bắt cậu!" Tô Lâm nghiêm mặt nói.
"Bắt tôi ấy hả?" Mặt Diệp Phàm lạnh tanh.
Chương 32: Kẻ chặn đường, chết!
Vút!
Ngay sau đó, Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm bắn ra, đâm vào trong cơ thể của Tô Lâm.
A!
Ngay lập tức sắc mặt Tô Lâm biến đổi, phát ra một tiếng kêu thống khổ.
“Mày làm gì tao?”
Tô Lâm hỏi Diệp Phàm.
“Không làm gì? Chỉ là cây ngân châm này đâm vào tử huyệt của ông, ngoại trừ tôi, trên đời này nếu ai dám rút cây châm này ra, ông chắc chắn sẽ chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt Tô Lâm thay đổi, cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Mày biết hậu quả khi làm vậy đúng không, tao chính là quận thủ quận Giang Nam, quan hàm ngũ phẩm, mày đang mưu hại quan triều đình!”
“Nếu ông không nhúng tay vào chuyện nhà họ Bạch, tôi sẽ rút cây châm này ra cho ông, nhưng nếu ông muốn xen vào chuyện người khác, vậy ông chỉ có thể chết cùng nhà họ Bạch!”
Diệp Phàm lạnh nhạt vô tình nói.
Sắc mặt Tô Lâm không ngừng thay đổi, cuối cùng im lặng.
Hiển nhiên giữa mạng sống của mình và nhà họ Bạch, ông ta lựa chọn vế trước!
Người của các gia tộc hào môn đều bị chấn động bởi thủ đoạn của Diệp Phàm!
Người này thật đáng sợ, ngay cả quận thủ cũng dám uy hiếp!
“Bây giờ còn ai có thể cứu được mấy người đây?”
Diệp Phàm đi đến trước mặt ba ba con nhà họ Bạch, lạnh nhạt nói.
“Mày dám giết tao, tao chính là tướng đắc lực của quân chủ quân Bạch Hổ, quân hàm tám sao. Nếu mày dám giết tao, không chỉ quân chủ Bạch Hổ sẽ không bỏ qua cho mày, ngay cả chiến bộ Long quốc cũng không buông tha cho mày!”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
“Phải không?”
“Vậy bảo bọn họ đến tìm tao!”
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
Nói xong, tung ra một chưởng, giết chết Bạch Phong.
“Em hai!”
“Phong Nhi!”
Bạch Trần và Bạch Khôn Sơn nhìn Bạch Phong bị giết, thống khổ kêu lên.
“Hôm nay mày chắc chắn phải chết!”
Bạch Khôn Sơn nhìn con thứ hai bị giết, khóe mắt muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giận dữ hét lên.
“Chỉ bằng ông?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ngài Khương, vì tình cảm trong quá khứ của chúng ta, xin hãy giúp nhà họ Bạch một lần!”
Ngay sau đó, Bạch Khôn Sơn nhìn về người đàn ông mặc áo bào trắng, xin giúp đỡ.
Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào trắng.
“Ngài Bạch khách khí, với quan hệ giữa tôi và nhà họ Bạch, tôi sẽ không ngồi yên mặc kệ!”
Người đàn ông mặc áo bào trắng này mở miệng, nói.
“Ông cũng muốn xen vào việc người khác!”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
“Người trẻ tuổi, cậu biết tôi là ai không?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không quan tâm ông là ai.”
“Kẻ nào chắn đường, chết!”
Diệp Phàm quát lên.
“Tôi là người của điện Long Vương ở chi nhánh Giang Nam, cậu xác định muốn ra tay với tôi?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng nói.
“Điện Long Vương!”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nhăn mày lại.
Những người có mặt ở hiện trường nghe được ba chữ điện Long Vương, trong lòng run lên.
Ở Long quốc, ba chữ này đại biểu cho điều gì, không thể miêu tả!
Nhưng ở Long quốc, dám đối đầy với điện Long Vương, kết cục còn thảm hơn làm địch với triều đình Long quốc!
Có thể chọc Diêm Vương, đừng chọc điện Long Vương!
Mấy chữ này không phải tùy tiện nói!
“Người trẻ tuổi, chắc hẳn cậu sẽ không không nghe qua điện Long Vương đúng chứ!”
Người đàn ông mặc áo bào trắng, nhìn Diệp Phàm, nói.
“Ông là người của điện Long Vương, vậy biết thứ này không?”
Diệp Phàm lấy ra nhẫn Long Vương trên tay phải.
Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn nhẫn Long Vương, sắc mặt thay đổi, đồng tử co rụt lại, vẻ mặt không thể tin được.
“Đây…… Đây là… Nhẫn Long Vương?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng kinh sợ nói.
“Cậu… Cậu là?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn Diệp Phàm, sắc mặt chấn động, nói chuyện cũng không trôi chảy.
Hiển nhiên nhẫn Long Vương mang đến chấn động quá lớn cho ông ta.
“Bây giờ ông còn muốn ra mặt cho nhà họ Bạch không?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.
“Không dám!”
Người đàn ông mặc áo bào trắng khom người nói.
Nếu suy đoán của ông ta chính xác, rất có khả năng người trước mặt là Long Vương mới của điện Long Vương, ông ta dám đối đầu với Long Vương, vậy không khác gì tự tìm đường chết!
Lúc này, Khương Uyên, cũng chính là người đàn ông mặc áo bào trắng bị dọa ứa mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bay mất hồn!
“Ngài Khương!”
Bạch Không Sơn nhìn Khương Uyên thay đổi sắc mặt, cả người ngây ra, lập tức kêu lên.
“Đây là chuyện của nhà họ Bạch mấy người, tôi không quản được!”
Khương Uyên nhìn Bạch Khôn Sơn, lạnh lùng quát.
Suýt chút nữa lão già này hại ông ta đắc tội với Long Vương.
Lúc này Khương Uyên hận không thể tự tay giải quyết lão già này!
“Mấy người có thể chết rồi!”
Lúc này, Diệp Phàm phát ra âm thanh lạnh băng như Tử Thần, hắn trực tiếp ra tay giết chết Bạch Trần.
Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay với Bạch Khôn Sơn, đối phương kêu to: “Vị kia ở Đế Đô sẽ báo thù cho nhà họ Bạch, tao chờ mày ở địa ngục!”
Ầm!
Bạch Khôn Sơn vừa dứt lời đã bị một chưởng của Diệp Phàm giết chết.
Diệp Phàm không quan tâm đối phương nói gì, hắn trực tiếp diệt sạch nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, nhưng điều này cũng không ngăn cản được sự diệt vong của bọn họ!
Mười phút sau.
Nhà họ Bạch khổng lồ, xác chết nằm khắp nơi.
Chỉ cần là người nhà họ Bạch, tất cả chết thảm, không còn một ai!
Lúc này, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi!
Hôm nay, một trong bốn hào môn lớn quận Giang Nam, nhà họ Bạch chính thức diệt vong!
Ba hào môn lớn khác và người của mấy gia tộc lớn khác tận mắt chứng kiến cảnh này, tất cả bị chấn động không nói lên lời.
“Tôi hy vọng sau hôm nay, ngoại trừ mấy người sẽ không có người khác biết sự tồn tại của tôi!”
Sau khi Diệp Phàm hủy diệt toàn bộ nhà họ Bạch, liếc nhìn những người còn lại, lạnh nhạt nói.
Nhóm người này vội vàng gật đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Diệp Phàm vung tay lên, nhổ ngân châm trên người Tô Lâm ra, đối phương thở phì phò.
Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi nhà họ Bạch, lại có một đám người mặc quần áo đặc thù vọt vào.
Một người đàn ông dẫn đầu nhìn tình trạng nhà họ Bạch, sắc mặt thay đổi.
“Bọn họ đều do cậu giết?”
Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Diệp Phàm, trầm giọng nói.
“Là tôi giết!”
Diệp Phàm trả lời.
“Vậy mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Người đàn ông cầm đầu nói thẳng.
“Sao tôi phải đi với mấy người?”
Diệp Phàm nói.
“Chúng tôi là người của sở tuần tra, hiện tại cậu giết nhiều người như vậy, chúng tôi muốn mang cậu về tiến hành điều tra!”
Người đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nói.
“Không hứng thú!”
Diệp Phàm nói xong muốn đi ra ngoài.
Đám người của sở tuần tra muốn ra tay với hắn, kết quả bọn họ còn chưa ra tay, toàn bộ bay ra ngoài, bao gồm cả người đàn ông cầm đầu kia cũng ngã trên mặt đất, phun máy.
Diệp Phàm biến mất trước nhà họ Bạch!
“Thằng chó này dám ra tay với chúng ta?”
Người đàn ông cầm đầu không thể tin được, nói.
Bọn họ chính là người của sở tuần tra.
Dám ra tay với sở tuần tra, không muốn sống nữa?
Sở tuần tra chính là tổ chức đặc thù của Long quốc, chuyên phụ trách giám sát các quận Long quốc, chỉ cần có kẻ nào nguy hại đến Long quốc, bọn họ sẽ lập tức ra tay, chém trước báo sau!
Bởi vậy quyền lực của sở tuần tra rất lớn, dù là triều đình hay người của chiến bộ cũng không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ, nếu không chết cũng không có chỗ giải oan!
Nhưng hôm nay có người dám ra tay với sở tuần tra, điều này làm thành viên của sở tuần tra cực kỳ khiếp sợ!
“Nhãi ranh, mày chết chắc rồi!”
Người đàn ông cầm đầu tức giận quát.
Chương 33: Dùng danh nghĩa của vua để ra lệnh cho chư hầu
Nửa tiếng sau khi Diệp Phàm rời khởi nhà họ Bạch, tin tức nhà họ Bạch bị tiêu diệt nhanh chóng lan truyền khắp quận Giang Nam với tốc độ chóng mặt.
Nhất thời cả quận Giang Nam đều chấn động!
Thế lực khắp nơi đều khó mà tin được chuyện này.
Nhà họ Bạch là một trong bốn danh gia vọng tộc của quận Giang Nam đã truyền thừa trăm năm, vậy mà bị người ta tiêu diệt rồi ư?
Sao có thể chứ?
Nhưng cho dù mọi người không tin, thì sự thật đúng là nhà họ Bạch đã bị diệt môn, cả gia tộc từ trên xuống dưới mấy trăm người, bao gồm cả ông cụ Bạch và gia chủ nhà họ Bạch đều bị giết, không ai sống sót!
Cả khu nhà họ Bạch đã bị quân quận vệ phong tỏa!
Vì vậy, người của các thế lực gia tộc lớn ở quận Giang Nam không thể không tin nhà họ Bạch hưng thịnh một đời đã không còn!
Tuy nhiên thế lực các nơi nhanh chóng chuyển sang tò mò, rốt cuộc ai có năng lực đáng sợ như vậy, có thể diệt môn nhà họ Bạch?
Với thực lực của nhà họ Bạch, người có thể diệt môn một cách trắng trợn như vậy ắt phải có thực lực và thân phận đáng gờm thì mới làm được.
Sau đó có tin đồn nhà họ Bạch vì đắc tội một nhân vật lớn nên mới bị diệt môn.
Về phần nhân vật lớn kia là ai thì không ai biết.
Trong chuyện này, chỉ có gia chủ của ba danh gia vọng tộc còn lại và mấy gia chủ khác tới nhà họ Bạch phúng viếng mới biết chân tướng. Nhưng bởi vì câu nói kia của Diệp Phàm nên bọn họ không dám nói ra, thậm chí không dám tiết lộ cho người trong gia tộc mình để tránh gặp rắc rối. Dù sao đối phương có thể tiêu diệt nhà họ Bạch thì cũng có thể tiêu diệt bọn họ!
Tóm lại là gia chủ của các danh gia vọng tộc này đã chân chính nhớ kỹ Diệp Phàm, đồng thời bọn họ càng thêm chú ý tới nhà họ Đường ở Thiên Hải. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Diệp Phàm là người đàn ông của đại tiểu thư nhà họ Đường Đường Sở Sở!
Mà chuyện nhà họ Bạch bị tiêu diệt cũng kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền.
Đầu tiên là trong phân điện quận Giang Nam trực thuộc điện Long Vương.
Khương Uyên trở về lập tức đến gặp điện chủ Tả Thiên Dương của phân điện quận Giang Nam, báo cáo chuyện Diệp Phàm.
"Gì cơ? Nhẫn Long Vương? Anh có chắc là mình không nhìn nhầm không? Thật sự là nhẫn Long Vương hả?"
Tả Thiên Dương nghe Khương Uyên nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói.
"Thưa chủ nhân, thuộc hạ chắc chắn, đúng là nhẫn Long Vương, thuộc hạ không nhìn nhầm."
Khương Uyên trầm giọng nói.
"Nhẫn Long Vương? Đó là tín vật của điện chủ điện Long Vương mà!"
"Lẽ nào cậu ta..."
Hai mắt Tả Thiên Dương không ngừng lấp lóe.
"Thưa chủ nhân, lão điện chủ đã biến mất nhiều năm, chúng ta cứ tưởng ngài ấy chết rồi, nhưng bây giờ lại có người đeo nhẫn Long Vương của ngài ấy xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng."
"Một là người này cướp được nhẫn Long Vương của lão điện chủ. Hai, cậu ta là điện chủ điện Long Vương mới do chính lão điện chủ chọn ra, vì vậy mới đưa nhẫn Long Vương cho cậu ta."
Khương Uyên phân tích.
"Với thực lực của điện chủ, trên đời này có mấy ai là đối thủ của ngài ấy chứ? Thằng nhóc này làm sao có thể cướp nhẫn trong tay lão điện chủ được?"
Tả Thiên Dương lạnh lùng nói.
"Vậy thì chỉ có khả năng cậu ta là điện chủ mới được lão điện chủ lựa chọn. Chủ nhân, chúng ta có cần báo cho tổng điện ngay lập tức không?"
Khương Uyên hỏi.
"Không. Phong tỏa tin tức này, không được để cho tổng điện biết đến sự tồn tại của cậu ta!"
Tả Thiên Dương chợt nói.
"Ơ, ý của chủ nhân là?"
Khương Uyên không giải thích, chỉ nhìn Tả Thiên Dương.
"Hiện tại cả điện Long Vương chia năm xẻ bảy. Bốn long quân, tám long đầu đều đang tranh đoạt vị trí điện chủ điện Long Vương. Các phân điện ở chín quận cũng rối rít chọn phe. Anh cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết điện chủ điện Long Vương mới đã xuất hiện thì điều gì sẽ xảy ra?"
Tả Thiên Dương nói.
"Có người nhất định sẽ lập tức ủng hộ điện chủ mới, nhưng cũng có người coi cậu ta là cái đinh trong mắt và muốn diệt trừ. Dù sao vị điện chủ mới này cũng trẻ như vậy, những lão già của điện Long Vương sẽ không cung kính với cậu ta như với lão điện chủ!"
"Đúng vậy. Tuy cậu ta có nhẫn Long Vương, nhưng chỉ có một món tín vật mà muốn cả điện Long Vương thần phục cậu ta thì đâu dễ như vậy!"
Tả Thiên Dương cười khẩy.
"Chủ nhân, vậy ngài muốn trợ giúp điện chủ mới thượng vị sao?"
Khương Uyên hỏi.
"Không, tôi muốn dùng danh nghĩa của vua để ra lệnh cho chư hầu!"
Lúc này, hai mắt Tả Thiên Dương sáng kinh người.
Khương Uyên nghe hắn ta nói vậy thì biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Chủ nhân định..."
"Không sai. Nếu chúng ta có thể khống chế vị điện chủ mới trong lòng bàn tay, sau đó trợ giúp cậu ta ngồi lên vị trí long vương, thì đến lúc đó tôi sẽ là thái thượng hoàng của điện Long Vương. Như vậy chẳng phải có cảm giác thành tựu hơn là làm điện chủ điện Long Vương sao?"
Vẻ mặt Tả Thiên Dương tràn đầy dã tâm.
"Chủ nhân, ý tưởng này được đấy! Người này có nhẫn Long Vương, ngồi lên vị trí Long Vương là danh chính ngôn thuận. Có thêm phân điện chúng ta hỗ trợ, khả năng cao là cậu ta sẽ trở thành long vương mới, quản lý điện Long Vương. Nhưng từ biểu hiện của cậu ta ngày hôm nay, thuộc hạ thấy muốn khống chế cậu ta, bắt cậu ta ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân e là không dễ."
Khương Uyên nói.
"Dù cậu ta lợi hại đến mấy cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Anh cảm thấy tôi không đối phó nổi một thằng nhóc sao?"
Tả Thiên Dương liếc Khương Uyên.
"Thuộc hạ không có ý này. Với bản lĩnh của chủ nhân, khống chế người này tuyệt đối không có vấn đề gì!"
Khương Uyên run lên, vội vàng khom lưng nói.
"Anh lập tức đi điều tra tình hình về người này đi."
Tả Thiên Dương lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Khương Uyên gật đầu.
"Bốn long quân, tám long đầu, các người không ngờ chứ gì? Các người tranh đấu với nhau, nhưng cuối cùng người được lợi lại là tôi!"
Tả Thiên Dương cười gằn, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trong khi đó, ở nơi đóng quân của quân Bạch Hổ.
"Gì cơ? Bạch Phong chết rồi? Ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ đều bị giết? Ai làm?"
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, mặc chiến giáp màu trắng, mặt mày lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí thiết huyết nhìn thuộc hạ, tức giận nói.
Người này là quân chủ Dương Thiên Hổ của quân Bạch Hổ - một trong chín quân đoàn lớn nhất Trung Quốc, quân hàm bốn sao!
"Báo cáo quân chủ, chúng tôi còn đang điều tra kẻ sát hại Bạch Phong đại nhân và ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ, bên quận Giang Nam đã phong tỏa toàn bộ tin tức!"
Tên thuộc hạ quỳ gối trả lời.
"Lập tức điều tra cho tôi, tra rõ xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám giết người của quân Bạch Hổ chúng ta. Tôi muốn khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Nét mặt Dương Thiên Hổ lạnh lùng, tràn đầy sát ý.
"Rõ!"
Tên thuộc hạ gật đầu.
"Dám giết người của quân Bạch Hổ ta! Bất kể mày là ai cũng phải chết!"
Dương Thiên Hổ gằn từng chữ, toàn thân tỏa ra khí thế sát phạt nồng đậm, không khí xung quanh như đóng băng!
Bên trong phân bộ sở tuần tra quận Giang Nam.
Người đàn ông bị Diệp Phàm đả thương đứng trước mặt một người đàn ông để râu, mặc trường bào màu xám. Ông ta thuật lại sự việc nhà họ Bạch một lần, nói rất thẳng thắn.
"Đại nhân, thằng nhãi này không chỉ tiêu diệt cả nhà họ Bạch, mà còn giết mấy nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ. Lúc trước cậu ta còn tiêu diệt gia tộc lớn nhất thành phố giang, bây giờ thậm chí không coi người của sở tuần tra chúng ta ra gì, tuyệt đối không thể tha cho thằng nhãi này!
"Theo như lời ông nói, người này hẳn là một cao thủ nhân gian đã nhập cảnh. Ở độ tuổi ấy mà đã là có thủ trần gian, quả là không đơn giản!"
Người đàn ông mặc áo bào màu xám nhẹ giọng nói.
"Đại nhân, hiện tại người này đã gây ảnh hưởng tới sự ổn định của toàn quận Giang Nam, thậm chí cậu ta còn trắng trợn sát hại nhiều chiến sĩ quân Bạch Hổ như vậy, đây là tội chết! Nếu cậu ta thật sự là cao thủ nhân gian thì chúng ta nhất định phải mau chóng bắt lại, không thì ai mà biết được tiếp theo cậu ta sẽ làm gì!"
Người đàn ông kia nói không ngừng, trong lòng vô cùng hận Diệp Phàm!
"Ông nói không sai. Người này đã tiêu diệt nhà họ Bạch, giết nhiều chiến sĩ quân Bạch Hổ như vậy, quả thật không thể tha thứ. Ông lập tức thông báo cho Lãnh Phong dẫn người đi bắt người này, nếu chống cự thì giết không xét tội!"
Người đàn ông mặc áo bào xám dứt khoát nói.
"Vâng, thưa đại nhân."
Người đàn ông kia gật đầu.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm đã về tới nhà họ Đường ở Thiên Hải!
Chương 34: Xin lỗi anh ta? Anh ta xứng sao?
Nhà họ Đường.
Diệp Phàm đi vào nhà.
"Cậu đã về rồi á? Có phải là cậu không đến nhà họ Bạch không?"
Đường Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hừ mũi.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nhìn anh đầy quan tâm.
"Nhà họ Bạch bị tôi tiêu diệt rồi."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Bị cậu tiêu diệt á?"
"Ha ha ha, cậu xem chúng tôi là kẻ ngu đấy à?"
Đường Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ giễu cợt.
"Nhà họ Bạch thật sự bị tiêu diệt rồi. Nhưng đó là vì nhà họ Bạch đã đắc tội một nhân vật lớn nên mới bị tiêu diệt. Thằng nhãi cậu may mắn đấy. Nhà họ Bạch bị tiêu diệt, cậu nhặt về một cái mạng, vậy mà cậu lại vơ công lao tiêu diệt nhà họ Bạch vào mình, đúng là vô liêm sỉ!"
Lúc này Đường Chính Đạo đi tới, nhìn Diệp Phàm và nói bằng giọng điệu khinh bỉ.
"Nhà họ Bạch thật sự bị tiêu diệt rồi sao chú ba?"
Đường Phong giật mình. mà Đường Chính Nhân, Đường Chính Nghĩa và Dương Ngọc Lan đều kinh ngạc.
"Ừ. Chú mới nhận được tin tức nhà họ Bạch bị diệt môn vì đắc tội một nhân vật lớn! Nhà họ Đường chúng ta không sao rồi!"
Đường Chính Đạo nói.
"Tốt quá! Cuối cùng thì chúng ta không cần lo lắng nữa!"
Đường Phong kích động nói, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai: "Nhãi ranh, cậu sẽ không nói nhân vật lớn kia là mình đâu nhỉ, ha ha ha!"
"Chàng trai à, tôi vốn nghĩ cậu dám đến nhà họ Bạch xem như có chút can đảm và biết điều. Thật không ngờ cậu lại ham hư vinh, không biết tự lượng sức mình!"
Đường Chính Đạo lắc đầu nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm không biện minh. Hắn đã nói thật, đối phương không tin thì hắn cũng chẳng có cách nào.
"Tam gia, bác sĩ Hứa tới rồi."
Lúc này, một người giúp việc đi tới báo cho Đường Chính Đạo.
"Bác sĩ Hứa tới rồi à, mau mời vào."
Đường Chính Đạo vội vàng nói.
"Thằng ba à, bác sĩ Hứa là đệ tử của ngự y đương triều mà em nói sao?"
Đường Chính Nghĩa hỏi Đường Chính Đạo.
"Đúng vậy. Có bác sĩ Hứa ra tay thì mẹ sẽ không sao."
Đường Chính Đạo trả lời.
"Chú ba, thật ra anh Tiểu Phàm cũng rất giỏi y thuật. Để cho anh ấy khám cho bà đi ạ, có khi không cần bác sĩ Hứa ra tay!"
Đường Sở Sở nói với Đường Chính Đạo.
"Cậu ta á?"
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm đầy khinh thường.
"Cô gái à, cô đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?"
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc trường bào đi đến. Anh ta đeo kính gọng vàng, toát ra khí chất nho nhã. Nhưng đôi mắt ti hí lại tạo cảm giác xấu xa!
Người đàn ông này vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Bác sĩ Hứa đến rồi!"
"Cậu đừng hiểu lầm, cháu gái tôi nói linh tinh thôi, sao chúng tôi có thể nghi ngờ y thuật của cậu được chứ. Cậu là bậc thầy y thuật trẻ nhất giới y thuật Trung Quốc chúng ta cơ mà!"
Đường Chính Đạo nhìn người đàn ông này, vội vàng nở nụ cười.
Người này chính là Hứa Thanh Lai, đệ tử của ngự y đương triều trong lời Đường Chính Đạo.
"Chào bác sĩ Hứa. Cảm ơn cậu đã đến nhà họ Đường chữa bệnh cho mẹ tôi. Con cháu không hiểu chuyện, ăn nói linh tinh, mong cậu thứ lỗi. Sở Sở, mau xin lỗi bác sĩ Hứa đi!"
Đường Chính Nghĩa bước lên nói, đồng thời liếc nhìn Đường Sở Sở.
"Xin lỗi bác sĩ Hứa!"
Mà Đường Sở Sở cũng xin lỗi Hứa Thanh Lai.
"Vị này là Đường tiểu thư đúng không? Không sao, tôi không để bụng. Có điều Hứa mỗ mới tới Thiên Hải, không quen thuộc nơi này. Không biết Đường tiểu thư có thời gian đưa tôi đi thăm thú không?"
Hứa Thanh Lai mỉm cười nói với Đường Sở Sở.
"Chuyện này..."
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi: "Bác sĩ Hứa muốn thăm thú thì tôi có thể tìm người dẫn anh dạo chơi Thiên Hải thỏa thích!"
"Đường tiểu thư từ chối tôi ư? Hứa mỗi làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ bị từ chối. Đường tiểu thư đã coi thường Hứa mỗ, vậy thì bệnh của bà Đường vẫn nên mời người tài khác nhỉ?"
Hứa Thanh Lai đẩy kính mắt, muốn rời đi.
"Bác sĩ Hứa khoan đã."
Đường Chính Đạo cuống quýt lên tiếng, sau đó nhìn Đường Sở Sở: "Sở Sở nghỉ mấy ngày đi chơi cùng bác sĩ Hứa thì có sao đâu?"
"Đúng vậy. Sở Sở à, bác sĩ Hứa là khách quý, chúng ta nên tiếp đãi thật chu đáo. Chị dâu nói xem có đúng không?"
Đường Chính Nghĩa nói, đồng thời liếc sang Dương Ngọc Lan.
"Sở Sở mau nhận lời bác sĩ đi, đừng làm chậm trễ việc chữa trị cho bà nội của con."
Dương Ngọc Lan cũng khuyên nhủ Đường Sở Sở.
"Con..."
Đường Sở Sở không biết phải trả lời thế nào.
"Các người nói dễ nghe như thế thì tự đi cùng anh ta ấy, còn bắt vợ tôi đi cùng. Xin lỗi nhé, không rảnh!"
Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng quát thẳng thừng.
"Chỗ này làm gì đến lượt cậu lên tiếng?"
Đường Chính Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Anh là bạn trai của Đường tiểu thư à?"
Hứa Thanh Lai nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe lên vẻ âm u.
"Đúng thế. Tôi khuyên anh tốt nhất đừng tơ tưởng vợ tôi, nếu không nắm đấm của tôi không nhận người đâu!
Diệp Phàm nhìn Hứa Thanh Lai, nói năng không khách sáo chút nào.
"Anh..."
Hứa Thanh Lai bất mãn nhìn Diệp Phàm đăm đăm.
"Anh Đường, đây là đạo đãi khách của nhà họ Đường sao?"
Hứa Thanh Lai nhìn Đường Chính Đạo chất vấn.
"Bác sĩ Hứa đừng giận, tên này không phải người nhà họ Đường chúng tôi."
Đường Chính Đạo vừa giải thích vừa nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh như băng: "Lập tức xin lỗi bác sĩ Hứa!"
"Xin lỗi anh ta? Anh ta xứng sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng đáp trả.
"Cậu..."
Đường Chính Đạo sầm mặt, nhìn sang Đường Sở Sở: "Sở Sở, giờ bà nội cháu đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu hôm nay bác sĩ Hứa không ra tay, bà nội cháu có bất trắc gì, cháu có thể yên lòng được sao?"
"Trên đời này đâu phải chỉ có anh ta là bác sĩ!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Đúng là trên đời này không chỉ có tôi là bác sĩ, nhưng tôi là đệ tử của ngự y đương triều, các bác sĩ khác có thể so với tôi được chắc? Theo lời kể của anh Đường về bệnh tình của bà Đường, chỉ có tôi ra tay thì bà Đường mới bình yên vô sự."
Hứa Thanh Lai kiêu căng hừ mũi.
"Đệ tử của ngự y thì giỏi lắm hả? Cũng chỉ có một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng thôi mà. À không, anh có hẳn bốn mắt, một mũi, một miệng!"
Diệp Phàm cười khẩy.
"Cậu!"
Sắc mặt Hứa Thanh Lai sa sầm, nhìn chòng chọc vào Diệp Phàm với vẻ mặt giận dữ.
"Xin lỗi anh Đường, xem ra hôm nay tôi không khám bệnh được rồi."
Hứa Thanh Lai nói với Đường Chính Đạo một câu rồi bỏ đi.
"Bác sĩ Hứa!"
Đường Chính Đạo thấy Hứa Thanh Lai rời đi, mặt lập tức biến sắc.
"Cậu điên rồi sao? Cậu mắng bác sĩ khám bệnh cho bà nội chạy mất, nếu bà có gì bất trắc thì cậu chết chắc!"
Đường Phong chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.
"Yên tâm đi, bà nội anh không chết được."
Nói xong Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở: "Đưa anh đến phòng của bà nội em."
"Cậu làm gì thế?"
Đường Chính Đạo quát Diệp Phàm.
"Chữa bệnh cho mẹ của ông!"
Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.
"Cậu có giấy phép hành nghề y không?"
Đường Chính Đạo hỏi.
"Không cần thứ kia!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Đến giấy phép hành nghề y cậu cũng không có, vậy mà dám chữa bệnh?"
Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi.
"Chú ba để cho Tiểu Phàm thử đi, anh tin tưởng y thuật của cậu ấy!"
Lúc này, Đường Chính Nhân vẫn im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.
Diệp Phàm dứt khoát đi theo Đường Sở Sở đến phòng của bà cụ Đường.
"Anh Tiểu Phàm, bà nội em..."
"Yên tâm đi, bà nội em không sao!"
Gương mặt Đường Sở Sở đong đầy lo lắng.
Diệp Phàm cười khẽ. Hắn vung ra một cây kim bạc, đâm vào giữa trán của bà cụ Đường.
Đường Chính Đạo đi phòng vào thì nhìn thấy Diệp Phàm cầm kim bạc đâm vào trán mẹ mình, tức thì mặt biến sắc. Ông ta định ra tay đánh Diệp Phàm, nhưng lúc này bà cụ Đường đột nhiên ho một tiếng rồi mở mắt ra.
Chương 35: Ăn bám không tốt hay sao?
“Mẹ!”
Đường Chính Đạo nhìn thấy bà cụ Đường tỉnh dậy thì kêu lên.
“Xong rồi!”
Diệp Phàm rút ngân châm rồi đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”
Đường Chính Đạo, Đường Chính Nghĩa bước đến hỏi Bà cụ Đường.
“Tiểu Phàm, sao rồi?”
Trong phòng khách, Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, nhìn Diệp Phàm hỏi.
“Ba, bà nội đã tỉnh rồi!”
Đường Sở Sở nói.
“Tiểu Phàm, cậu quả nhiên lợi hại!”
Đường Chính Nhân cười nói.
Ngay sau đó, bà cụ Đường được đỡ đi ra ngoài.
“Bà nội!”
Đường Sở Sở bước lên gọi.
“Hừ!”
Nhưng bà cụ Đường lại nhìn Đường Sở Sở bằng vẻ mặt lạnh nhạt.
“Bà nội, lần này là anh Tiểu Phàm đã chữa khỏi cho bà!”
Đường Sở Sở nói với Bà cụ Đường.
“Dựa vào cậu ta cũng có thể chữa khỏi được cho tôi? Ăn may thôi!”
Bà cụ Đường liếc nhìn Diệp Phàm, căn bản không tin lời Đường Sở Sở nói.
“Đúng thế, cậu ta nhất định là ăn may, đúng lúc bà nội không sao nên tỉnh lại. Nếu chỉ lấy kim châm loạn một lúc đã có thể chữa khỏi bệnh, cậu ta nghĩ mình là thần y sao!”
Đường Phong khinh thường hừ lạnh.
“Haha!”
Lần này, Diệp Phàm chỉ cười nhạt mà không giải thích.
“Xem đi, nói đúng tim đen thừa nhận rồi chứ gì!”
Đường Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm rồi lắc đầu, ông còn cho rằng cậu nhóc này có y thuật cao siêu, không ngờ lại là mèo mù vớ được cá rán!
“Hiện tại tôi tuyên bố quyết định, kể từ ngày hôm nay, Đường Sở Sở sẽ không còn nhậm chức Chủ tịch của tập đoàn Đường thị, Chính Nghĩa sẽ đảm đương vị trí này!”
Bà cụ Đường lên tiếng.
Bộp!
Ngay lập tức, vẻ mặt Bạch Ngọc Lan, Đường Sở Sở cùng thay đổi.
“Bà nội, sao lại như vậy?”
Vẻ mặt của Đường Sở Sở cực kỳ khó coi.
“Vì sao? Cháu nói xem vì sao? Chính là vì người đàn ông này, suýt nữa thì cả nhà họ Đường cũng xong rồi.”
“Nếu không có ông trời phù hộ thì bây giờ chúng ta đều xuống âm phủ gặp ông nội cháu rồi, cháu còn có mặt mũi mà hỏi vì sao à?”
“Cháu tự xem xét lại bản thân đi!”
Bà cụ Đường nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt không khách khí.
“Mẹ, mẹ bớt giận, dù sao thì Sở Sở cũng đã có công rất lớn cho sự phát triển của công ty, nếu như con bé bị cách chức, e là sẽ không có lợi!”
Đường Chính Nhân nói với bà cụ Đường.
“Đúng thế, mẹ, Đường Sở Sở cống hiến rất nhiều cho công ty, mẹ không thể nói cách chức là cách chức được!”
Bạch Ngọc Lan cũng vội vàng nói theo.
“Hừ, lẽ nào không có Đường Sở Sở thì Đường thị sẽ phá sản hay sao?”
“Hơn nữa, lúc trước nó cũng đã nói trước ban hội đồng quản trị, nếu trong vòng ba ngày không nghĩ ra được cách đấu lại Hồi Xuân Sương của Cung thị thì sẽ chủ động từ chức, hiện tại đã ba ngày, nó cũng nên cút xéo rồi!”
Đường Phong hừ lạnh nói.
“Bà nội, cháu đã tìm được cách đấu lại Hồi Xuân Sương của Cung thị rồi!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Sao có thể? Cô thì có cách gì?”
Đường Phong khinh thường nói.
“Bà nội, cháu đã tìm được một sản phẩm mới, tên là đan Trú Nhan, sử dụng sản phẩm này có thể khiến cho người ta trẻ ra mười tuổi, tốt hơn rất nhiều lần so với kem trẻ hóa da Hồi Xuân Sương của Cung thị.”
“Chỉ cần đan Trú Nhan được đưa ra thị trường thì tập đoàn Đường thị chắc chắn sẽ cháy hàng, lấy lại toàn bộ thành tích đã mất, thậm chí còn khiến giá trị thị trường của Đường thị lại tăng vọt!”
Đường Sở Sở nhìn bà cụ Đường nói.
“Cháu nói thật sao?”
“Sở Sở không dám lừa gạt bà nội, hiện tại đan Trú Nhan đã vượt qua xét duyệt thẩm định, hiệu quả giống như cháu đã nói, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”
“Cháu đang chuẩn bị mở buổi họp báo về sản phẩm mới, nếu lúc này cháu bị cách chức, sợ là sẽ ảnh hưởng tới việc cho ra sản phẩm, hơn nữa chú hai không hiểu biết gì về đan Trú Nhan, chuyện này rất không có lợi khi ra mắt sản phẩm!”
Lúc này, Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Đường Sở Sở, cô có ý gì? Cô đang dùng sản phẩm mới để uy hiếp bà nội sao?”
Đường Phong không hài lòng, lớn tiếng nói.
“Được rồi, đừng nói nữa, nếu đã như vậy thì cháu cứ tiếp tục giữ chức chủ tịch đi, nhanh chóng đưa đan Trú Nhan ra thị trường tiêu thụ!”
Bà cụ Đường đáp.
“Vâng, bà nội!”
Đường Sở Sở gật đầu nói.
“Sở Sở, cháu lấy phương thức điều chế đan Trú Nhan kia ở đâu vậy, có thể làm người ta trẻ ra mười tuổi, phương thuốc của loại đan này là vô giá, người bình thường sẽ không lấy được!”
Đột nhiên, Đường Chính Đạo hỏi Đường Sở Sở.
“Cái này...”
“Xin lỗi chú ba, cái này thứ cho cháu không nói được, người đưa cách điều chế này hy vọng cháu sẽ không tiết lộ thân phận của họ!”
“Vậy thì cũng tốt!”
Đường Chính Đạo gật đầu, ánh mắt khẽ lóe lên.
Sau đó, Diệp Phàm và Đường Sở Sở liền rời khỏi nhà họ Đường.
Bên trong một gian phòng của nhà họ Đường.
Đường Chính Nghĩa và Đường Phong đang ngồi ở đây.
“Chết tiệt, đáng ra hôm nay ba phải trở thành chủ tịch Đường thị rồi, không ngờ con ranh kia lại lấy ra được cái gì mà đan Trúc Nhan!”
Đường Phong nói với vẻ không cam lòng.
“Là do chúng ta quá coi thường nó, con lập tức liên hệ với Mã Yên, điều tra rõ ràng đan Trúc Đan, tốt nhất là phải lấy được phương thức điều chế, chỉ cần có được công thức trong tay thì chức chủ tịch Đường thị vẫn sẽ thuộc về ba thôi!”
Đường Chính Nghĩa thản nhiên nói.
“Vâng thưa ba!”
Đường Phong gật đầu đáp!
Bên kia, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm: “Anh Diệp Phàm, vừa rồi em không nói công thức đan Trúc Nhan là do anh đưa, anh sẽ không để tâm chứ?”
“Em làm như vậy vì không muốn anh trở thành mục tiêu của kẻ có dã tâm, dù sao thì như chú ba đã nói, công thức chế thuốc anh đưa có giá trị liên thành, một khi bị người ta biết được là của anh thì bọn họ sẽ tìm anh gây phiền toái!”
“Cái này thì có gì mà để ý, hơn nữa, dù em có nói là của anh thì bọn họ cũng không tin đâu!”
Diệp Phàm cười khẽ.
“Em xin lỗi, anh Diệp Phàm, để anh phải chịu uất ức rồi!”
Đường Sở Sở áy náy.
“Cô bé ngốc, cái này thì liên quan gì tới em đâu, hơn nữa anh cũng không chịu tủi thân gì!”
Diệp Phàm cưng chiều xoa đầu Đường Sở Sở.
Chớp mắt đã qua một ngày.
Hôm sau –
Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh xuống lầu, Diệp Phàm đã làm xong bữa sáng.
“Anh Tiểu Diệp, hôm nay công ty mở buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, anh có muốn đi xem không?”
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm hỏi.
“Được, dù sao thì anh cũng không có việc gì!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Anh không định đi tìm việc làm à? Lẽ nào muốn chị họ tôi nuôi anh mãi à!”
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm nói.
“Tìm công việc gì chứ? Ăn bám vợ không hơn à?”
Diệp Phàm bĩu môi nói.
“Người này đúng là hết cứu nổi!”
Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm!
Ăn xong bữa sáng, Diệp Phàm đi theo Đường Sở Sở tới tập đoàn Đường thị.
Bên trong hội trường của tập đoàn Đường thị.
Nơi này trở thành hiện trường buổi họp báo cho ra mắt sản phẩm mới.
Hơn nữa đã có rất nhiều ký giả truyền thông tới.
Rất nhanh, Đường Sở Sở mặc bộ đồ công sở bước vào, thư ký Tôn Tiểu Tiểu đi bên cạnh.
Diệp Phàm tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
“Chủ tịch Đường, nghe nói sản phẩm mới của các cô có thể làm cho người ta trẻ hơn mười tuổi, là thật sao?”
“Sản phẩm có thể giúp người ta trẻ ra mười tuổi, điều này hoàn toàn đi ngược với khoa học kỹ thuật, xin hỏi Chủ tịch Đường, tập đoàn các người có phải đang lừa gạt dân chúng không?”
Đường Sở Sở vừa xuất hiện, một đám phóng viên đã rối rít đặt câu hỏi.
Tin tức về các sản phẩm mới của tập đoàn Đường thị đã truyền ra.
Có không ít người nghi ngờ về loại sản phẩm có thể giúp người trẻ ra mười tuổi, dù sao thì loại sản phẩm như vậy quả thật không thể tin nổi!
“Xin chào, tôi là chủ tịch của tập đoàn Đường thị, hôm nay là buổi họp báo công bố sản phẩm mới, tôi sẽ giải đáp từng thắc mắc của các vị!”
“Đầu tiên, sản phẩm mới của tập đoàn Đường thị chúng tôi có tên là đan Trúc Nhan, công dụng giống với cái tên của nó, loại sản phẩm này có thể chống lão hóa, giúp cho mọi người trông trẻ hơn.”
“Hơn nữa, sản phẩm này của chúng tôi đã được các cơ quan chuyên môn của quốc gia kiểm tra và xác nhận đạt tiêu chuẩn, tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành vi lừa gạt người tiêu dùng.”
“Lần này chúng tôi cũng đã chuẩn bị trước một số sản phẩm mẫu, đợi khi kết thúc buổi họp báo, các vị ký giả đều có thể nhận được một phần, cảm nhận thử hiệu quả của nó!”
Đường Sở Sở cười nói.
Tất cả các ký giả ở buổi họp báo nghe Đường Sở Sở nói vậy đều giật mình.
Bọn họ không ngờ tập đoàn Đường thị lại thật sự nghiên cứu ra loại sản phẩm nghịch thiên như vậy!
Trẻ ra mười tuổi, chỉ bốn từ đã thể hiện ra ý nghĩa của nó, nhưng cũng thật khó để tin tưởng!
“Ai là Diệp Phàm?”
Lúc này, hiện trường buổi họp báo đột nhiên xuất hiện một đám người mặc đồ đen, dẫn đầu là một người có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về đám người vừa tới.
Diệp Phàm trầm mặt nhìn chằm chằm đoàn người, hắn đứng dậy đi tới: “Tôi là Diệp Phàm, các người là ai?”
“Chúng tôi là sở tuần tra, tôi tên là Lãnh Phong, thành viên của sở tuần tra chi nhánh quận Giang Nam, mời cậu đi cùng với chúng tôi một chuyến, nếu như không chịu đi thì chúng tôi sẽ ra tay!”
Gã đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nói với Diệp Phàm, nhưng lại nói nhỏ để những người khác không nghe thấy.
Diệp Phàm nhíu mày, ánh mắt hắn lóe lên: “Tôi đi cùng các anh!”
“Anh Tiểu Phàm!”
Lúc này, Đường Sở Sở bước nhanh tới gọi Diệp Phàm.
“Bà xã, không sao, anh với bọn họ có chút chuyện cần xử lý, rất nhanh sẽ trở lại!”
Diệp Phàm khẽ cười đáp Đường Sở Sở.
Sau đó hắn rời đi cùng người của sở tuần tra!