Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 174: Xem ra chúng ta đã đến muộn

"Bắt gã lại, những người khác nhà Hoàng Bộ thì giết hết."

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Mộ Bạch sai Thiên Sách Vệ bắt Hoàng Bộ Kỳ.

Đồ Phu và những Thiên Sách Vệ còn lại bắt đầu thẳng tay vây quét người nhà Hoàng Bộ.

Nhất thời bên trong khu biệt thự này vang lên từng tiếng hét thê lương thảm thiết.

Người của gia tộc Hoàng Bộ hoàn toàn không có sức chống cự trước sự tàn sát của Đồ Phu và Thiên Sách Vệ, tất cả đều nằm trong vũng máu.

Ba phút sau, đám người Diệp Phàm ra khỏi khu biệt thự.

Hơn một nghìn tộc nhân của gia tộc Hoàng Bộ bị giết sạch, không một ai sống sót!

Tất nhiên Hoàng Bộ Kỳ vẫn còn sống.

Rầm rầm rầm!

Khi bọn họ ra khỏi khu biệt thự, quận trưởng quận Giang Bắc là Tào Giang dẫn theo rất nhiều quân quận vệ tới.

"Quận trưởng Tào cứu tôi với!"

Lúc này, Hoàng Bộ Kỳ đang bị bắt nhìn thấy Tào Giang liền vội vàng hét lên, trong mắt lóe lên hi vọng.

"Thả Hoàng Bộ thiếu gia ra!"

Tào Giang thấy Hoàng Bộ Kỳ bị bắt thì mặt biến sắc, ra lệnh cho đám người Diệp Phàm.

Chiến sĩ quân quận vệ phía sau ông ta lập tức chĩa súng vào đám người Diệp Phàm.

"Chúng mày muốn sống thì mau thả tao ra, nếu không chúng mày chắc chắn phải chết."

Hoàng Bộ Kỳ quát Diệp Phàm.

"Cút!"

Diệp Phàm nhìn quận trưởng quận Giang Bắc, chỉ thốt ra một chữ, sát khí ngùn ngụt!

"Thả Hoàng Bộ thiếu gia ra, nếu không chúng tôi sẽ lập tức nổ súng!"

Sắc mặt Tào Giang thay đổi, ông ta lặp lại lần nữa.

Các chiến sĩ quân quận vệ đã đặt ngón tay lên cò súng, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào!

"Dừng tay!"

Lúc này, một tiếng quát vang lên.

Triệu Thiên Lâm dẫn theo một nhóm người Long Hồn tới.

"Quận trưởng Tào, lập tức bảo người của ông buông vũ khí!"

Triệu Thiên Lâm nói với Tào Giang.

"Cậu là ai?"

Tào Giang nhìn Triệu Thiên Lâm.

Triệu Thiên Lâm lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó có chữ "Soái" mạnh mẽ hữu lực.

"Soái Lệnh ở đây, ông dám chống lại Soái Lệnh ư?"

Triệu Thiên Lâm quát Tào Giang.

Tào Giang nhìn thấy Soái Lệnh, tức thì sợ hết hồn.

Soái Lệnh tượng trưng cho Long soái, người đứng đầu Chiến Bộ Long quốc!

Thấy Soái Lệnh như thấy Long soái!

Tào Giang và tất cả chiến sĩ quân quận vệ lập tức quỳ xuống, vẻ mặt kính sợ.

Sau đó, Triệu Thiên Lâm nhìn Hoàng Bộ Kỳ rồi lại nhìn Diệp Phàm, muốn nói gì đó nhưng đám người Diệp Phàm đã rời đi.

"Quận trưởng Tào cứu tôi với."

Hoàng Bộ Kỳ hét to cầu cứu Tào Giang. Tào Giang khó xử, nhìn sang Triệu Thiên Lâm: "Đại nhân, đám người kia bắt Hoàng Bộ thiếu gia, có phải..."

"Để cho bọn họ đi."

Triệu Thiên Lâm nói.

Đám người Diệp Phàm cứ thế rời đi.

Còn nhóm Triệu Thiên Lâm và nhóm Tào Giang thì đi vào khu biệt thự.

Khi bọn họ trông thấy cảnh tượng như địa ngục trần gian trong khu biệt thự này, ai nấy đều giật mình.

Tào Giang và rất nhiều chiến sĩ quân quận vệ nôn mửa tại chỗ.

Sắc mặt của Triệu Thiên Lâm và người của Long Hồn cực kỳ khó coi.

"Lẽ nào những người này đều bị bọn họ giết?"

Một người đàn ông gầy gò như khỉ trong Long Hồn kinh hãi nói.

Đám người Long Hồn này chính là đám người xuất hiện ở Thiên Hải lúc trước!

"Nơi này đã trở thành chiến trường!"

"Thật đáng sợ!"

Cô gái tên Lãnh Nguyệt hoảng sợ nói.

"Xem ra chúng ta đã đến muộn!"

"Không ngờ gia tộc Hoàng Bộ lớn mạnh như vậy lại bị tiêu diệt!"

Triệu Thiên Lâm nói với vẻ mặt phức tạp, trong lòng cũng cực kỳ sốc.

Lúc này y cảm thấy mình đã đánh giá thấp sự đáng sợ của Diệp Phàm.

Sự đáng sợ của người này nằm ngoài sức tưởng tượng của y.

Gia tộc Hoàng Bộ truyền thừa ba trăm năm mà cũng bị Diệp Phàm tiêu diệt!

Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa.

Có lẽ câu này nói về Diệp Phàm!

"Đại nhân, rốt cuộc đám người kia là ai?"

Lúc này Tào Giang cực kỳ chấn động khi thấy gia tộc Hoàng Bộ bị diệt.

"Điều không nên biết tốt nhất là đừng biết!"

"Nói chung là tuyệt đối đừng động vào bọn họ!"

"Ông lập tức cho người phong tỏa nơi này, dọn dẹp hiện trường đi!"

Triệu Thiên Lâm trầm giọng nói.

"Vâng!"

Tào Giang gật đầu!
Chương 175: Là mày hại chết con gái tao

Mặc dù Tào Giang đã kịp thời phong tỏa gia tộc Hoàng Bộ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Chưa đầy nửa tiếng, tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị diệt tộc đã truyền khắp Kim Lăng, nhanh chóng truyền tới quận Giang Bắc.

Nhất thời Giang Bắc lại chấn động lần nữa!

Gia tộc Hoàng Bộ là một trong ba gia tộc lớn nhất Giang Bắc, thừa ba trăm năm, căn cơ thâm hậu, không ai có thể rung chuyển.

Vậy mà bây giờ gia tộc Hoàng Bộ bị người ta tiêu diệt?

Ai làm?

Ai có bản lĩnh lớn như vậy?

Trước đó Thanh Môn triệu tập mười vạn đệ tử đi Kim Lăng, giờ lại truyền ra tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt.

Điều này khiến mọi người trên khắp Giang Bắc có dự cảm Kim Lăng sắp trở trời rồi!

Trong lúc tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt khiến toàn Giang Bắc chấn động, đám người Diệp Phàm đã về tới Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.

Trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, Mục Kình Thiên nằm đó. Ông ta đã uống thuốc, thương tích chuyển biến tốt đẹp.

"Thiếu quân chủ!"

Đám người Diệp Phàm đi vào, Mục Kình Thiên lập tức ngồi dậy.

"Quân đoàn trưởng Mục, tôi đã giết đại thiếu gia của Thanh Môn rồi."

Diệp Phàm nói với Mục Kình Thiên.

"Cảm ơn thiếu quân chủ!"

"Đại ân đại đức của ngài, cả đời này Mục Kình Thiên tôi sẽ không bao giờ quên!"

Mục Kình Thiên kích động nói.

"Quân đoàn trưởng Mục đừng kích động. Hung thủ hại chết con gái của ông hồi trước vẫn còn một kẻ nữa, tôi đã mang gã về đây."

Diệp Phàm lên tiếng.

Hoàng Bộ Kỳ lập tức bị áp giải tới, quỳ xuống trước mặt Mục Kình Thiên.

"Cậu ta..."

Mục Kình Thiên nhìn Hoàng Bộ Kỳ.

"Tên này là Hoàng Bộ Kỳ, đại thiếu gia của gia tộc Hoàng Bộ. Theo như thiếu gia Thanh Môn nói, thì tên này thích con gái của ông, hà hiếp cô ấy. Gã là đầu sỏ thật sự hại chết con gái của ông!"

"Tôi đưa gã đến đây giao cho quân đoàn trưởng Mục xử lý!"

Diệp Phàm giải thích.

"Là mày hại chết con gái tao!"

Mắt Mục Kình Thiên đỏ ngầu, nhìn Hoàng Bộ Kỳ chòng chọc.

"Tôi... tôi không cố ý! Ông tha cho tôi đi, van xin ông tha cho tôi!"

Hoàng Bộ Kỳ lập tức quỳ xuống trước mặt Mục Kình Thiên, không ngừng dập đầu xin tha.

"Thằng súc sinh này!"

"Tao phải giết mày để báo thù cho Tú Tú!"

Mục Kình Thiên giận dữ hét vào mặt Hoàng Bộ Kỳ. Với vẻ mặt dữ tợn, ông ta nhảy xuống giường xông tới trước mặt Hoàng Bộ Kỳ, vung tay trái đấm vào mặt đối phương.

Phụt!

Hoàng Bộ Kỳ bị đánh hộc máu, ngã lăn ra đất.

"Tao phải giết mày, giết mày!"

Mục Kình Thiên gầm lên không ngừng, tay trái liên tục đấm vào đầu Hoàng Bộ Kỳ.

Bộp bộp bộp!

Theo nắm đấm của Mục Kình Thiên không ngừng giáng xuống, chẳng mấy chốc Hoàng Bộ Kỳ đã bị đánh cho máu me đầy mặt, không còn hơi thở.

Nhưng Mục Kình Thiên vẫn không dừng lại.

Ông ta vẫn liên tục vung nắm đấm, phát tiết nỗi đau khổ và lửa giận trong lòng.

Cho đến khi đầu của Hoàng Bộ Kỳ bị đánh nát, Mục Kình Thiên mới dừng tay.

"Tú Tú à, cha đã báo thù cho con, linh hồn con ở trên trời có thể yên nghỉ rồi!"

"Là cha có lỗi với con. Kiếp sau nếu có cơ hội thì cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!"

Mục Kình Thiên rưng rưng nước mắt, gương mặt tràn đầy áy náy.

"Quân đoàn trưởng Mục đừng quá đau buồn, Tú Tú trên trời có linh chắc chắn không muốn sau này ông sống trong đau khổ!"

"Ông phải xốc lại tinh thần đi!"

Diệp Phàm nói với Mục Kình Thiên.

"Tôi chỉ hận tay phải của mình đã bị phế, nếu không thì tôi đã bảo vệ được con gái của mình rồi!"

"Tôi là một kẻ tàn phế!"

Mục Kình Thiên nhìn tay phải, trong mắt chất chứa cảm xúc không cam lòng, tay trái không ngừng đánh vào cánh tay phải.

"Kình Thiên, ông đừng cam chịu số phận, chưa chắc tay phải của ông không thể khôi phục!"

Mộ Bạch cầm lấy tay trái của Mục Kình Thiên và nói.

"Tay phải của tôi đã tàn phế rồi, sao có thể khôi phục lại được?"

Mục Kình Thiên lắc đầu.

"Đương nhiên có thể. Kình Thiên, ông nhìn chân tôi này, chẳng phải đã khỏi rồi sao?"

Đồ Phu nói với Mục Kình Thiên.

Hả?

Lúc này Mục Kình Thiên mới chú ý tới chân của Đồ Phu, đúng là đã khôi phục bình thường.

"Chân ông..."

"Là thiếu quân chủ chữa khỏi đấy!"

"Thiếu quân chủ có thể chữa khỏi chân cho tôi thì nhất định có thể chữa khỏi tay cho ông!"

Đồ Phu đáp.

"Thiếu quân chủ..."

Mục Kình Thiên nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK