Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Diệp Phàm quá mạnh!

Lúc này, lại có mấy người xuất hiện, người cầm đầu là người đàn ông mặc đồng phục luyện võ màu đen.

Cả người hắn ta tản ra uy áp cực mạnh, thực lực vượt xa Huyền Cảnh!

Người đàn ông này xuất hiện, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Ông là ai?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Thất hộ pháp của Võ Phiệt!”

Người đàn ông này lạnh lùng nói.

Võ Phiệt!

Đám người Long Hồn nghe thấy hai chữ Võ Phiệt, sắc mặt lại thay đổi.

Bọn họ không ngờ người của Võ Phiệt lại xuất hiện.

Người này cũng đắc tội với cả Võ Phiệt?

Đúng là không sợ chết!

“Đến giết tôi?”

Diệp Phàm hỏi.

“Đúng vậy!”

“Cậu…”

Phụt!

Thất hộ pháp còn chưa nói xong đã bị một tia sáng đen xuyên thủng ngực, máu bắn ra.

Ngay lập tức, Thất hộ pháp của Võ Phiệt ngã xuống, một thanh kiếm ngắn cắm trên ngực.

Thanh kiếm ngắn này chính là thanh kiếm mà Diệp Phàm lấy được từ hội đấu giá.

“Thất hộ pháp!”

Mấy cao thủ còn lại của Võ Phiệt nhìn thấy Thất hộ pháp bị giết, sắc mặt thay đổi, kêu to.

Phụt phụt phụt!

U Ảnh xông ra ngoài, giết chết tất cả đám cao thủ Võ Phiệt, sau đó rút thanh kiếm ngắn kia ra, đưa cho Diệp Phàm.

Còn đám người Long Hồn, nhìn thấy hộ pháp của Võ Phiệt bị đánh gục trong nháy mắt đều ngây ra như phỗng!

Đó chính là hộ pháp Võ Phiệt!

Võ Phiệt, đó chính là một trong chín phiệt lớn nhất Long Quốc, truyền thừa ngàn năm, nội tình rất sâu, không thể tưởng được!

Thân là hộ pháp của một phiệt, thực lực mạnh đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết!

Đối mặt với cao thủ cấp bậc này, cho dù là Long Hồn, phải xuất đám cao thủ kia ra mới đối phó được.

Nhưng bây giờ bị Thất hộ pháp của Võ Phiệt này lại bị Diệp Phàm giết chết trong nháy mắt?

Điều này khiến đám người Long Hồn nghi ngờ, liệu chín phiệt có phải là hư danh hay không?

Sao lại kém như vậy?

Tất nhiên bọn họ không biết, không phải thực lực của hộ pháp Võ Phiệt kém, mà là Diệp Phàm quá mạnh!

“Được rồi, mấy người rửa sạch thi thể đi.”

Diệp Phàm nói với đám người Long Hồn.

“Cái gì? Làm bọn tôi đi dọn thi thể?”

Đám người Long Hồn sửng sốt.

“Sao hả? Không muốn?”

Diệp Phàm nói.

“Làm!”

Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức nói.

“Còn có, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây, sẽ không còn người khác biết được quan hệ giữa tôi và sát thần Tu La.”

“Nếu để tôi biết việc hôm nay bị lộ ra ngoài, kết cục của mấy người cũng giống như bọn họ!”

Diệp Phàm nhìn đám người Long Hồn, lạnh lùng nói.

Sau đó, một hơi thở khủng bố bao phủ đám người Long Hồn.

Sắc mặt bọn họ thay đổi, thân thể run rẩy, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.

“Đã hiểu!”

Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu.

Những người khác cũng vội vàng gật theo, không dám nhiều lời.

Tiếp theo, đám người Long Hồn xử lý hết tất cả thi thể trong sân.

Diệp Phàm nhìn về phía Hoa n và Khương Vân Hi.

Hai người cũng nhìn thấy tất cả, sắc mặt chấn động.

Hoa n còn ổn, dù sao cũng là viện trưởng ngự y viện, từng chứng kiến rất nhiều chuyện, tâm lý vẫn còn ổn.

Nhưng Khương Vân Hi chưa bao giờ tiếp xúc với những việc này, mặc dù cô từng nhìn thấy người chết, nhưng tận mắt nhìn thấy một đám người sống bị giết, đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, bị chấn động rất mạnh!

Sau đó, Khương Vân Hi lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

“Sao hả? Sợ tôi?”

“Bây giờ cô còn coi tôi như thần y, muốn học tập y thuật cứu người với tôi không?”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Khương Vân Hi nhìn nụ cười của Diệp Phàm, trong đầu nhớ lại hình ảnh đối phương giết người không chớp mắt, thân thể run lên.

“Cô đi đi.”

Diệp Phàm nói.

“Vân Hi, chúng ta đi về trước!”

Hoa n nói.

Ông ấy biết cháu gái của bạn cũ lương thiện nhân từ từ nhỏ, một lòng muốn cứu người, bây giờ lại nhìn thấy thần y mình sùng bái giết người không chớp mắt, cú sốc này quá lớn!

Sau đó, Hoa n dẫn Khương Vân Hi rời đi.

Hoa n còn định nói về chuyện thi đấu với Diệp Phàm, nhưng bây giờ đành phải tìm cơ hội khác.

“Ông…”

Diệp Phàm nhìn về phía U Ảnh.
Chương 144: Vì một người

Không chờ Diệp Phàm nói xong, U Ảnh quỳ xuống đất, nói: “Thiếu chủ, xin cho thuộc hạ đi theo ngài!”

“Ông muốn đi theo tôi?”

Diệp Phàm nói.

“Đúng vậy, thuộc hạ là người hầu của chủ nhân, bây giờ chủ nhân không ở, thuộc hạ nguyện trung thành với thiếu chủ!”

U Ảnh nói.

“Tôi nghe nói ông là người của tổ chức Cô Lang, ông không trở về tổ chức của mấy người sao?”

Diệp Phàm hỏi.

“Tôi và tổ chức Cô Lang không có quan hệ gì cả, chẳng qua 3 năm trước tôi bị người đuổi giết, bị thương nặng, được thủ lĩnh tổ chức Cô Lang cứu, vì báo ơn và dưỡng thương, tôi đồng ý ở lại tổ chức Cô Lang!”

“Tôi ở trong tổ chức Cô Lang, giúp bọn họ trở thành thế lực cấp S, coi coi như tận tình tận nghĩa!”

“Hơn nữa bây giờ tổ chức Cô Lang muốn giết thiếu chủ, tôi sẽ không hợp tác với bọn họ nữa!”

U Ảnh nói.

“Vậy ông ở lại đi!”

Diệp Phàm nói.

Bây giờ hắn đắc tội không ít người, cũng là lúc tìm vài tên thuộc hạ.

Mặc dù hắn có Đại Hổ Nhị Hổ, nhưng thực lực của hai anh em không quá mạnh!

Cùng lúc đó.

Tập đoàn Đường thị, văn phòng chủ tịch.

“Ai đã mua mấy miếng đất đó?”

Đường Sở Sở nhìn Tôn Tiểu Tiểu.

“Mấy miếng đất chúng ta nhìn trúng đã bị Sở Hà dùng giá cả cao gấp 10 lần mua rồi!”

“Chủ tịch, tôi thấy người này cố ý nhằm vào chúng ta!”

“Bây giờ chúng ta không lấy được mấy miếng đất đó, không thể mở rộng tuyến sản xuất mới, cũng không thể sản xuất kem trị sẹo, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tôn Tiếu Tiếu nói.

Đường Sở Sở nói: “Tra được thân phận của anh ta không?”

“Xin lỗi, chủ tịch, thân phận của người này quá thần bí, tôi không tra được gì cả!”

Tôn Tiếu Tiếu cúi đầu.

“Cô hẹn anh ta giúp tôi, nói tôi mời anh ta ăn một bữa cơm!”

Đường Sở Sở nói.

“Vâng!”

Tôn Tiếu Tiếu gật đầu.

Một tiếng sau.

Khách sạn Thiên Hải!

Trong một căn phòng.

Đường Sở Sở ngồi ở đây.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một người đàn ông với khí chất phi phàm đi vào.

Anh ta là người đã mua lại ba miếng đất từ trong tay Đường Sở Sở với giá cao, tên là Sở Hà!

“Chủ tịch Đường, tôi biết ngay rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt!”

Sở Hà mỉm cười.

“Sở tiên sinh, mời ngồi!”

Đường Sở Sở đứng dậy, nói.

“Hôm nay chủ tịch Đường hẹn tôi vì mấy miếng đất kia đúng không!”

Sở Hà ngồi ở phía đối diện, nói.

“Không biết Đường thị đã đắc tội Sở tiên sinh chỗ nào, sao Sở tiên sinh lại nhằm vào Đường thị?”

Đường Sở Sở đi thẳng vào vấn đề.

“Bởi vì một người!”

Sở Hà mỉm cười.

“Một người? Ai?”

Đường Sở Sở tò mò hỏi.
Chương 145: Tôi muốn cổ phần của tập đoàn Đường Thị!

"Người này là ai, cô sẽ sớm biết thôi!"

Sở Hà nhìn Đường Sở Sở cười thần bí.

Đường Sở Sở nhướng mày, nói: "Sở tiên sinh, tôi không biết anh lấp lửng cái gì, nhưng tôi không hy vọng sẽ trở thành kẻ thù của anh, nếu anh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra!"

"Tôi muốn nắm cổ phần trong tập đoàn Đường Thị!"

Sở Hà nói thẳng.

"Nắm cổ phần của Đường Thị?"

Đường Sở Sở ngạc nhiên.

"Đúng vậy, tôi sẵn sàng bỏ ra ba mươi tỷ để đầu tư vào tập đoàn Đường Thị!"

Sở Hà nói một câu khiến ánh mắt Đường Sở Sở lộ vẻ khiếp sợ.

Ba mươi tỷ, đây không phải là số tiền nhỏ!

Với số tiền này có thể trực tiếp thu mua một công ty đã niêm yết!

"Sở tiên sinh, tôi muốn biết vì sao anh muốn nắm cổ phần của Đường Thị?"

Đường Sở Sở mở miệng hỏi.

"Bởi vì Đường Thị có đan Trú Nhan, bởi vậy tôi cũng muốn chia một chén canh, không biết Chủ tịch Đường có nể tình hay không?" Sở Hà mỉm cười nói.

"Thật ngại quá, tôi không hiểu rõ thân phận lai lịch của Sở tiên sinh, bởi vậy tôi sẽ không đồng ý để Sở tiên sinh nhập cổ phần."

"Về phần mấy mảnh đất kia, nếu Sở tiên sinh thích, vậy thì Sở tiên sinh cứ lấy đi."

"Thiên Hải lớn như vậy, tôi tin tưởng dựa vào năng lực của Đường Thị, tìm mấy mảnh đất hẳn là không thành vấn đề!"

"Bàn thức ăn này tôi đã tính tiền rồi, Sở tiên sinh cứ từ từ dùng!"

Đường Sở Sở đứng thẳng dậy nói.

Cô nói xong lập tức rời đi.

"Có cá tính!"

Sở Hà nở nụ cười nhẹ nhàng, anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: "Cô ấy từ chối rồi!"

"Vậy thì tiến hành bước tiếp theo!"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói điềm tĩnh mà tràn ngập từ tính.

"Tôi rất tò mò, vớ thân phận của anh, muốn có được người phụ nữ này, cần gì hao công phí sức làm những thứ này làm gì?"

Sở Hà không khỏi tò mò hỏi.

"Đây là điều anh nên hỏi ư?"

Giọng nói của chủ nhân đầu dây bên kia lạnh lẽo vang lên, lộ ra một cảm giác áp bách vô hình.

Cách một cái điện thoại nhưng Sở Hà vẫn cảm thấy hít thở không thông, trái tim dường như ngừng đập.

"Không nên, là tôi lắm mồm!"

Sở Hà vội vàng nói.

Đầu dây bên kia lập tức cúp máy, Sở Hà ở bên này thở ra một hơi thật sâu, trán toát mồ hôi lạnh!

Sau đó, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại: "Giúp tôi liên lạc với Đường Chính Nghĩa!"

Về phần Đường Sở Sở, sau khi cô rời khỏi khách sạn thì trở về công ty.

"Chủ tịch? Thế nào rồi?"

Tôn Tiểu Tiểu dò hỏi.

"Đối phương bỏ ra ba mươi tỷ muốn nhập cổ phần Đường Thị, nhưng bị chị từ chối!"

Đường Sở Sở nói thẳng.

"Cái gì? Ba mươi tỷ đầu tư vào Đường Thị? Sở Hà kia là ai? Lại có số tiền lớn như vậy?"

Sắc mặt Tôn Tiểu Tiểu giật mình, nhìn Đường Sở Sở: "Nhưng vì sao Chủ tịch lại từ chối? Nếu có ba mươi tỷ này, Đường Thị sẽ phát triển nhanh hơn!"

"Thân phận người này rất bất thường, tất nhiên chị không thể đồng ý, một khi anh ta đầu tư ba trăm tỷ vào Đường Thị, tất sẽ nắm giữ cổ phần không nhỏ của Đường Thị, thậm chí ngay cả cổ phần trong tay chị cũng bị pha loãng giảm bớt, lỡ anh ta có ý đồ gì với Đường Thị, vậy thì hỏng bét!"

Vẻ mặt Đường Sở Sở nghiêm túc nói.

"Chủ tịch nói đúng, nhưng còn nhà máy mới phải làm sao đây?"

Tôn Tiểu Tiểu hỏi.

"Tiếp tục tìm, Thiên Hải lớn như vậy, chị cũng không tin anh ta có thể thu mua toàn bộ đất ở đây!"

Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

"Hiểu rồi!"

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.

"Đúng rồi, đã tìm được người phát ngôn cho Đường Thị chưa?"

Đường Sở Sở hỏi.

"Đã tìm được, là một nữ diễn viên hàng đầu trong nước, rất nổi tiếng, nghe nói cô ấy chỉ đứng sau vị nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết kia!"

"Ngày mai cô ấy sẽ đến Thiên Hải bắt đầu quay phim, nhưng yêu cầu của nữ diễn viên này không thấp, ăn ở đi lại đều yêu cầu chất lượng cao nhất, phỏng chừng là người khó hầu hạ."

"Nhưng bởi vì cô ấy rất nổi tiếng nên bên phía bộ phận quảng cáo đã chọn cô ấy làm người phát ngôn cho công ty chúng ta, Chủ tịch, chị nghĩ sao?"

Tôn Tiểu Tiểu trả lời.

"Nếu bộ phận quảng cáo đã quyết định rồi, vậy cứ làm thế đi!"

"Đại minh tinh sao, khẳng định yêu cầu cao một chút."

"Tiểu Tiểu, ngày mai em thay chị đi nói chuyện với đối phương nhé, phải đảm bảo không được xảy ra bất luận sai lầm gì!"

Đường Sở Sở dặn dò Tôn Tiểu Tiểu.

"Vâng, Chủ tịch!"

Tôn Tiểu Tiểu lập tức gật đầu.

Trong khi đó, ở nơi nào đó trong Thiên Hải.

Đám người Long Hồn tụ tập ở đây:

"Không ngờ tên Diệp Phàm kia lại là đệ tử của sát thần Tu La, thảo nào hắn lại khủng bố như vậy!"

Người đàn ông ốm yếu như khỉ cảm thán nói.

"Đội trưởng, chúng ta có nên lập tức bẩm báo việc này cho Long Soái không?"

Một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt hỏi.

"Mấy người quên lời hắn nói sao? Nếu chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài, vậy chúng ta phải chết!"
Chương 146: Đập Bách Hoa Lâu!

Người đàn ông gầy yếu như khỉ vội vàng nói.

"Tôi cũng không tin hắn thật sự dám giết chúng ta, chúng ta là người của Long Hồn mà!”

Người phụ nữ mặc quần áo màu đen hừ lạnh nói.

"Lãnh Nguyệt, cô chớ nên không tin, tên kia ngay cả người của Vũ Phiệt cũng dám giết, giết mấy người Long Hồn như chúng ta có tính là cái gì?"

"Hầu Tử tôi còn trẻ, còn chưa lấy vợ, tôi không muốn chết như vậy đâu, đây chẳng phải quá bất công sao?"

Người đàn ông gầy yếu như khỉ kia bĩu môi.

"Có thể là Long Soái đã biết được thân phận của hắn từ lâu rồi, cho nên mới để chúng ta tới, nếu hắn chỉ là một người bình thường, Long Soái sao có thể bảo chúng ta tới bảo vệ hắn được!"

Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói.

"Đội trưởng nói có lý, vậy chúng ta không cần phải báo cáo cho Long Soái nữa!"

Hầu Tử cười nói.

"Đội trưởng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

Người phụ nữ tên Lãnh Nguyệt mở miệng hỏi.

"Trước tiên báo cáo chuyện hôm nay cho Long Soái biết, về phần chuyện giữa hắn và sát thần Tu La thì không cần báo cáo, chờ Long Soái quyết định!"

Vị đội trưởng kia nói thẳng.

Khi bọn họ đang bàn luận về Diệp Phàm, thì lúc này Diệp Phàm đi tới Bách Hoa Lâu.

"Thiếu chủ!"

Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm.

"Thi Âm có khỏe không?"

Diệp Phàm hỏi.

"Tâm trạng của cô Lâm coi như đã ổn định, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của ba cô ấy!"

"Ba cô ấy hẳn là đã rời khỏi Thiên Hải rồi!"

Xuân Lan trầm giọng nói.

"Vậy để tôi lên xem cô ấy!"

Diệp Phàm đi thẳng lên một căn phòng trên tầng cao nhất.

Lúc trước vì bảo vệ Lâm Thi Âm, hắn đã cố ý sắp xếp chỗ này, nơi này hội tụ toàn bộ cao thủ Bách Hoa Lâu, là nơi an toàn nhất!

Diệp Phàm gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Hắn đi thẳng vào, nhưng không thấy Lâm Thi Âm đâu.

"Ken két!"

Đang lúc Diệp Phàm nghi ngờ không biết Lâm Thi Âm đi đâu.

Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lâm Thi Âm tóc tai ướt sũng, trên người quấn một cái khăn tắm đi ra, một vùng lớn cảnh xuân lộ ra ngoài!

Nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng yên tĩnh!

"Thật ngại quá, vừa rồi tôi gõ cửa không ai trả lời, nên tôi đi vào, thật ngại quá!"

Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ nhìn Lâm Thi Âm.

Còn Lâm Thi Âm thì đỏ mặt, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Đợi đến khi cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa, đã mặc xong quần áo!

"Vừa rồi..."

"Không có việc gì, vừa rồi tôi đang tắm, nên không nghe thấy tiếng anh gõ cửa!"

Lâm Thi Âm đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói.

"Tôi đến thăm cô, mấy ngày nay cô có khỏe không?"

Diệp Phàm hỏi.

"Chị Xuân Lan chăm sóc tôi rất tốt, chỉ là ba tôi vẫn không có chút tin tức gì, anh nói xem có phải ông đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Vẻ mặt Lâm Thi Âm lo lắng nói.

"Yên tâm, chú ấy nhất định không có việc gì, đoán chừng là chú ấy sợ liên lụy cô, cho nên mới rời đi!"

Diệp Phàm an ủi.

"Tôi chỉ có một người thân là ba, nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi cũng không biết sống như thế nào!"

Giờ phút này vành mắt Lâm Thi Âm phiếm hồng, trông rất đáng thương!

Mà Diệp Phàm cũng không biết làm thế nào, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thi Âm, nói: "Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được chú Lâm!"

"Cảm ơn anh, Diệp Phàm!"

Lâm Thi Âm tựa vào người Diệp Phàm, dường như tìm được chỗ dựa mới!

"Ầm!!!"

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng nổ vang.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Lâm Thi Âm vội vàng hỏi.

Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.

Trong đại sảnh lầu một Bách Hoa Lâu.

Một đám người xông tới, dọa khách hàng trong Bách Hoa Lâu chạy mất.

"Các anh là ai? Dám gây sự ở Bách Hoa lâu của tôi, thật to gan!"

Xuân Lan đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nói, xung quanh lập tức xuất hiện một đám cao thủ Bách Hoa Lâu.

"Bách Hoa Lâu thì sao?"

"Tôi là người của Lâm Phiệt!"

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu đám người hừ lạnh nói.

Hắn ta chính là Lâm Phong.

Lần này Lâm Phong mang đến một đám cường giả Lâm Phiệt, để bắt lấy Lâm Thi Âm và chém giết Diệp Phàm.

Với lực lượng của Lâm Phiệt, trong vòng vài ngày đã tìm ra tung tích của Lâm Thi Âm.

Bởi vậy Lâm Phong trực tiếp dẫn người đến.

Mặc dù đối phương ẩn thân trong Bách Hoa Lâu, nhưng Lâm Phong cũng không để ý.

Lâm Phiệt cũng không kém Bách Hoa Lâu!

"Lâm Phiệt?"

"Người của Lâm phiệt các người đến Bách Hoa lâu làm gì?

Ánh mắt Xuân Lan cố định, trầm giọng hỏi.

"Người phụ nữ Lâm Thi Âm kia là bị các cô giấu ở đây đúng không?"

"Giao cô ta ra đây!"

Lâm Phong quát lên.

"Nếu tôi không giao thì sao?"

Xuân Lan mở miệng nói.

"Hôm nay tôi sẽ đập nát Bách Hoa Lâu, giết sạch từng người các cô!"

Vẻ mặt Lâm Phong hùng mạnh kêu lên.

Sắc mặt đám người Xuân Lan lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.

"Anh có thể đập một cái thử xem?"

Bỗng nhiên, một giọng nói quyến rũ dễ nghe từ bên ngoài truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK