Trên một đường cao tốc dẫn đến thành phố Tô, một chiếc McLaren đang di chuyển trên đường.
Người ngồi trong xe chính là Diệp Phàm và Đường Sở Sở còn có hai cô gái A Cơ.
“Anh Tiểu Phàm, đợi lát nữa đến thành phố Tô, trước tiên đến chi nhánh tập đoàn Đường Thị ở thành phố Tô xem một chút đi!“
Đường Sở Sở nói.
“Đường Thị có mở chi nhánh ở đây sao?“
Diệp Phàm hỏi.
“Ừm, chi nhánh này là do em đã chuẩn bị từ lâu rồi, vẫn chưa chính thức khai trương.”
“Nhưng sau này, nơi này sẽ làm phân bộ lớn nhất quận Giang Nam của Đường Thị, ngoại trừ đi tổng bộ Thiên Hải ra.”
“Dù sao thành phố Tô cũng là quận thành của quận Giang Nam, các phương diện đều mạnh hơn Thiên Hải, Đường Thị muốn chân chính lớn mạnh lên, lan rộng toàn bộ quận Giang Nam, trở thành tập đoàn siêu cấp hạng nhất, phân bộ ở thành phố Tô là ưu tiên hàng đầu.”
“Chẳng bao lâu nữa, phân bộ ở thành phố Tô sẽ chính thức khai trương, em cũng dự định nhân dịp này đến xem thử, để tránh đến lúc đó xuất hiện sai sót gì đó!”
Đường Sở Sở nói.
“Ừ, em nói cũng phải!”
“Đúng rồi, anh xem thiên tượng thấy cũng sắp đến đêm trăng tròn rồi.”
“Đến lúc đó, căn bệnh bướng bỉnh trong cơ thể em sẽ có thể diệt trừ tận gốc, hơn nữa có khi còn có thể sẽ có niềm vui bất ngờ đấy!”
Khoé miệng Diệp Phàm nhếch lên, nhìn Đường Sở Sở rồi cười nói.
“Niềm vui bất ngờ?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở tò mò nhìn Diệp Phàm.
Vù vù vù!!
Đúng lúc này, đột nhiên có một loạt tiếng động cơ ô tô truyền đến.
Phía sau xe của Diệp Phàm có mấy chục chiếc xe thể thao hạng sang trị giá hàng triệu đô la đang lao tới đây nhanh như bay.
“Cảnh thiếu, anh xem, không phải chiếc xe thể thao Mclaren mới nhất kia sao? Trước đây không phải anh muốn mua một chiếc sao?”
Trong một chiếc xe thể thao Lamborghini, một thanh niên đeo kính râm đang lái xe, trên ghế phụ có một cô gái xinh đẹp, đối phương thấy chiếc McLaren phía trước thì kinh ngạc nói.
Thanh niên nhìn chiếc McLaren kia, ánh mắt sáng lên, đạp mạnh chân ga, xe của anh ta lao đi rất nhanh, đuổi theo xe của Diệp Phàm.
“Ranh con, công tử nhà cậu đây, xe không tệ đấy, có muốn so tài không?”
Thanh niên này thông qua cửa sổ nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói.
Nhưng Diệp Phàm hoàn toàn không để ý tới đối phương, vừa đạp chân ga, xe truyền ra một tiếng nổ vang, trong nháy mắt đã vượt qua xe thể thao của thanh niên kia.
“Ranh con, lại dám xem thường bổn thiếu gia!”
Vẻ mặt thanh niên này lạnh lùng, cũng tăng ga đuổi theo, những chiếc xe thể thao khác cũng nhao nhao đuổi theo.
Nhưng bất luận mười mấy chiếc xe thể thao này đạp chân ga đến chết như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn đèn sau xe của Diệp Phàm.
“Chết tiệt!”
“A Thành, lập tức dẫn người đến ngã tư đường cao tốc dẫn vào nội thành, ngăn cản một chiếc McLaren cho tôi, tuyệt đối không được thả thằng đó đi!“
Thanh niên trong chiếc siêu xe Lamborghini tức giận mắng, anh ta trực tiếp gọi điện thoại dặn dò.
Ngay sau đó, mười chiếc xe thể thao này ngay cả đèn sau của xe Diệp Phàm cũng không nhìn thấy.
Mười mấy phút sau, Diệp Phàm lái xe xuống cao tốc, đang muốn đi vào nội thành thì đột nhiên có hơn mười chiếc xe thương vụ màu đen lao ra, chặn bọn họ lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Không cần lo lắng, để anh đi xem thử!”
Diệp Phàm xuống xe đi ra ngoài.
Có một đám người lao xuống từ trên chiếc xe thương vụ kia, vây quanh Diệp Phàm.
“Tôi vừa mới tới thành phố Tô mà đã đón tiếp phô trương như vậy rồi sao?”
“Ai phái mấy người tới?”
“Lão thái giám kia à?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Lão thái giám gì?”
“Ranh, lá gan của cậu to quá nhỉ, lại dám đắc tội với Cảnh thiếu của chúng tôi!”
Trong đám người này, một người đàn ông mặc áo khoác đen nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cảnh thiếu? Anh ta mới chui từ đâu ra vậy?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Lập tức, hơn mười chiếc xe thể thao bị Diệp Phàm cắt đuôi trong nháy mắt trước đó, cuối cùng cũng xuất hiện ở đây.
Thanh niên trên chiếc Lamborghini trực tiếp mở cửa xe ra và đi qua.
Trong những chiếc xe thể thao khác cũng có một nhóm đại thiếu gia quần áo thời thượng đồng thời bước xuống.
“Cảnh thiếu!”
Người đàn ông mặc áo khoác đen và những người khác vây quanh Diệp Phàm cung kính chào thanh niên này.
“Thì ra là anh à!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua thanh niên này một cái.
“Ranh con, mày cho rằng lái một chiếc McLaren là rất trâu bò sao? Còn dám đua xe vượt qua bổn thiếu gia, mày đang xem thường bổn thiếu gia đấy à?”
Cảnh Vũ lạnh lùng nói với Diệp Phàm.
“Ranh con, mày đúng là không có mắt à, ở thành phố Tô này mà lại dám vượt qua xe của Cảnh thiếu chúng tôi, mày không muốn sống nữa à?”
“Tôi thấy thằng nhóc này chính là một kẻ đần độn, hôm nay dạy dỗ cho hắn một trận đáng đời đi!”
Lúc này, các đại thiếu gia trên xe thể thao khác nhao nhao nhìn Diệp Phàm châm chọc, hiển nhiên bọn họ cũng rất bất mãn chuyện Diệp Phàm lái xe bỏ rơi bọn họ đến ngay cả khói xe cũng không nhìn thấy.
Bọn họ đều là đại thiếu gia của các tập đoàn gia tộc cấp cao ở thành phố Tô, đây là tồn tại bá chủ, ai dám không nể mặt bọn họ giống như Diệp Phàm hôm nay chứ, đây không phải là đánh vào mặt bọn họ sao?
“Xe của các anh không chạy nhanh bằng xe của tôi, chuyện này sao có thể trách tôi?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Này!
Mà câu nói này của Diệp Phàm đã làm cho sắc mặt Cảnh Vũ trầm xuống: “Mày kiêu ngạo quá nhỉ? Hôm nay tao sẽ cho mày biết ở cái thành phố Tô này, ai mới là người kiêu ngạo nhất!”
“A Thành, đập cái xe này thành sắt vụn cho tôi!”
Cảnh Vũ vừa ra lệnh, người đàn ông mặc áo khoác đen kia nhanh chóng trả lời, sau đó kêu gọi thuộc hạ đến định đập phá xe của Diệp Phàm.
“Các anh muốn làm gì?”
Đường Sở Sở xuống xe và nói lớn với đám người này.
“Yo, còn có một người đẹp ở đây à!”
Đám đại thiếu gia ăn mặc thời thượng kia nhìn Đường Sở Sở, trong mắt lộ ra sự gian xảo.
Cảnh Vũ nhìn Đường Sở Sở, khẽ cười: “Dáng người của cô gái này cũng quyến rũ quá nhỉ.”
Ánh mắt anh ta lại lập tức quét về phía Diệp Phàm: “Nhóc con, mày có xe sang lại có người đẹp, có vẻ sống yên vui sung sướng quá nhỉ, nhưng hôm nay coi như mày xui xẻo, xe thì bổn thiếu sẽ đập, cô gái này bổn thiếu cũng muốn, còn mày…”
Nhưng Cảnh Vũ còn chưa nói hết thì đã không nói được nữa, chỉ thấy Diệp Phàm đột nhiên bóp cổ anh ta, bóp nghẹn tất cả lời nói.
Ngay sau đó, sắc mặt Cảnh Vũ đỏ lên, không ngừng giãy dụa.
“Khốn khiếp, buông Cảnh thiếu ra!”
A Thành kia nhìn Diệp Phàm nắm lấy Cảnh Vũ, sắc mặt ông ta biến đổi, hét lớn.
“Lên cho tôi!”
Cảnh Vũ khó thở, khàn khàn kêu lên.
Ngay sau đó, A Thành và những người đi theo xông về phía Diệp Phàm.
Bịch!!
Diệp Phàm vung tay, ném người này ra ngoài, nện thẳng lên người đám người kia, đập cho tất cả bọn họ ngã xuống đất.
Lúc này, sắc mặt của đám thiếu gia ăn mặc thời thượng kia đều biến đổi.
“Mày…”
Ầm!
Cảnh Vũ nằm trên mặt đất, kêu la thảm thiết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phàm, anh ta đang muốn nói cái gì đó thì kết quả lại bị một chân của Diệp Phàm giẫm lên người khiến anh ta kêu la thảm thiết lần nữa.
“Anh có thể đập xe của tôi nhưng anh không được mơ tưởng đến vợ tôi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói với Cảnh Vũ.
“Mày… Tao chính là đại thiếu gia của nhà họ Cảnh, một trong ba gia tộc lớn ở quận Giang Nam, mày dám động đến tao là mày chết chắc rồi!”
Vẻ mặt Cảnh Vũ dữ tợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
“Lại là hào môn quận Giang Nam?”
“Xem ra mấy gia tộc lớn ở quận Giang Nam nhà các anh xung khắc với tôi rồi!”
Diệp Phàm cười lạnh.
“Biết Bạch Cảnh Thiên, Thẩm Hạo không? Anh có muốn tôi đưa anh đi chung với bọn họ không?”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn Cảnh Vũ, lạnh lùng nói.
Này!
Nghe Diệp Phàm nói vậy, vị đại thiếu gia nhà họ Cảnh này lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh ta đương nhiên biết Bạch Cảnh Thiên và Thẩm Hạo, đây chính là đại thiếu gia nhà họ Bạch và nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, chỉ là hiện giờ hai người đều đã bị người ta giết chết.
“Mày dám?”
Nhưng Cảnh Vũ vẫn không tin Diệp Phàm dám thật sự giết anh ta, dù sao hậu quả giết anh ta cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Đương nhiên nếu anh ta biết Bạch Cảnh Thiên và Thẩm Hạo đã chết trong tay Diệp Phàm thì sẽ không nghĩ như vậy!
“Anh xem tôi có dám hay không!”
Diệp Phàm hừ lạnh, lập tức muốn một chân kết liễu vị đại thiếu gia hào môn thứ ba này.
Chương 86: Anh rất có lý lẽ!
“Đừng!”
Đột nhiên, một tiếng gọi vội vàng vang lên.
Một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh lá cây vội vàng chạy tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Phàm: “Cậu Diệp, cầu xin cậu tha mạng cho em trai tôi, cậu muốn bồi thường bất cứ thứ gì, nhà họ Cảnh tôi đều có thể cho cậu!”
“Cô biết tôi?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn lướt qua cô gái này.
“Tôi là Cảnh Nhã - tiểu thư nhà họ Cảnh, lúc trước ở trong tang lễ của đại thiếu gia nhà họ Bạch, tôi đã gặp qua Diệp thiếu!”
Cô gái này cất tiếng nói.
“Diệp thiếu? Chẳng lẽ cậu ta chính là…”
Lúc này, đám cậu ấm ăn chơi đua đòi kia nghe thấy đại tiểu thư nhà họ Cảnh nói vậy, đồng tử bọn họ đột nhiên co rụt lại, nghĩ đến điều gì đó.
Lúc trước nhà họ Bạch bị diệt, trưởng bối thế lực gia tộc của mỗi người bọn họ đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không thể đắc tội với một thanh niên tên là Diệp Phàm, bởi vì nhà họ Bạch chính là bị Diệp Phàm này tiêu diệt.
Hôm nay lại nghe Cảnh Nhã cung kính xưng hô người này là Diệp thiếu, lại nói đã từng gặp đối phương ở trong tang lễ của đại thiếu gia nhà họ Bạch, vậy đây chẳng phải là Diệp Phàm - người đã tiêu diệt nhà họ Bạch mà trưởng bối gia tộc bọn họ từng nhắc đến sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt của đám cậu ấm ăn chơi đua đòi này trắng bệch, sợ tới mức hai chân đều run rẩy.
Bọn họ thế mà lại đắc tội với loại người mà ngay cả nhà họ Bạch cũng dám tiêu diệt này?
Đây chẳng phải là dấu hiệu của cái chết khi đốt đèn trong nhà vệ sinh ư?
“Đứa em trai này của cô không chỉ muốn đập nát xe tôi mà còn dám mơ tưởng đến vợ của tôi, cô cảm thấy tôi cứ thả anh ta đi dễ dàng như thế mà coi được à?”
Diệp Phàm nhìn Cảnh Nhã lạnh lùng nói.
“Chỉ cần Diệp thiếu có thể tha mạng cho em trai tôi, cậu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì!”
Cảnh Nhã khom người nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm thẳng chân đạp Cảnh Vũ ra ngoài, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống dập đầu trước vợ tôi một trăm cái, nói xin lỗi một trăm lần!”
“Còn các anh!”
Diệp Phàm nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua đám cậu ấm ăn chơi đua đòi kia.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Ngay sau đó, đám cậu ấm này trực tiếp quỳ xuống xin lỗi Đường Sở Sở.
“Các cậu~”
Cảnh Vũ nhìn đám người này thật sự quỳ xuống dập đầu, sắc mặt biến đổi.
Bọn họ đường đường là đại thiếu gia của thành phố Tô, từ khi nào lại chịu sự nhục nhã này?
Hiển nhiên, tên cậu ấm nhà họ Cảnh này vẫn chưa đoán được thân phận của Diệp Phàm.
“Còn không mau làm theo lời Diệp thiếu nói!”
Cảnh Nhã đi tới trước mặt em trai không chịu thua kém của cô ta, sau đó tát vào mặt anh ta một cái và quát lên.
“Chị cả, sao chị lại đánh em?”
“Làm theo, chị sẽ lập tức bảo ba đuổi em ra khỏi nhà đấy!”
Giờ phút này, vẻ mặt Cảnh Nhã rất cường thế, tràn ngập uy nghiêm quát.
Vị đại thiếu gia nhà họ Cảnh này nhìn thấy vẻ mặt này của chị mình, thân thể anh ta run lên, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dập đầu xin lỗi Đường Sở Sở.
“Cút đi!”
Đợi đến khi đám cậu ấm này dập đầu xong một trăm cái, dập đến nỗi đầu trầy trụa rướm máu, Diệp Phàm hừ lạnh rồi dẫn theo Đường Sở Sở lên xe, rời khỏi nơi này.
“Chị cả, dù gì em cũng là em trai của chị, cũng là cậu ấm nhà họ Cảnh, sao chị có thể giúp đỡ người này chứ?”
Lúc này, Cảnh Vũ đứng lên, ôm chán đang chảy máu, vẻ mặt không vui nhìn Cảnh Nhã.
“Thằng nhóc vô liêm sỉ nhà em, em có biết cậu ta là ai không?”
Cảnh Nhã tức giận kêu lên.
“Mặc kệ cậu ta là ai, chẳng lẽ cậu ta còn có thể lợi hại hơn nhà họ Cảnh chúng ta sao?”
Cảnh Vũ nói với vẻ mặt khinh thường.
“Cậu ta chính là người giết Bạch Cảnh Thiên, còn diệt cả nhà họ Bạch, ngay cả cậu hai Thẩm Hạo của nhà họ Thẩm cũng chết trong tay cậu ta đấy.”
“Nếu không phải trùng hợp chị biết được A Thành dẫn người đến đây nên lo lắng đi theo thì bây giờ em đã nối gót xuống lòng đất theo Bạch Cảnh Thiên và Thẩm Hạo rồi!”
Cảnh Nhã lạnh lùng nói.
“Cái gì? Là cậu ta ư!”
Biết được chuyện này, sắc mặt Cảnh Vũ biến đổi, khiếp sợ nói.
“Ngày thường đám người các cậu ngang ngược tung hoành ở thành phố Tô còn chưa tính, hôm nay lại trêu chọc đến cậu ta, các cậu còn có thể sống sót để hít thở không khí thì coi như đã may mắn lắm rồi!”
Cảnh Nhã dạy dỗ em trai và đám cậu ấm chỉ biết ăn chơi đua đòi kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong chốc lát, sắc mặt của Cảnh Vũ và đám cậu ấm kia tràn đầy vẻ sợ hãi.
Mà mấy người Diệp Phàm thì đi thẳng đến chi nhánh Đường Thị ở thành phố Tô.
“Anh Tiểu Phàm, chúng ta vừa mới đến thành phố Tô mà đã đắc tội người ta rồi!”
Đường Sở Sở ngồi ở trong xe, cảm thán nói.
“Chỉ là một nhà họ Cảnh thôi mà, anh cũng đã đắc tội hai nhà trong tứ đại hào môn ở quận Giang Nam, một gia tộc này cũng chẳng đáng là gì!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới chi nhánh tập đoàn Đường Thị ở thành phố Tô.
Vì chi nhánh này, Đường Sở Sở đã bỏ ra một số vốn rất lớn, cũng đã chi rất nhiều tiền để mua một tòa nhà làm chi nhánh của tập đoàn Đường Thị ở thành phố Tô.
“Chủ tịch!”
Đi vào chi nhánh, có rất nhiều nhân viên chào hỏi Đường Sở Sở.
“Ở đây tiến triển thế nào rồi?”
Đường Sở Sở nhìn người phụ trách chi nhánh ở thành phố Tô rồi hỏi.
“Chủ tịch, mọi thứ đều tiến triển rất thuận lợi, đến lúc đó có thể khai trương đúng tiến độ, chỉ có điều…”
Người phụ trách này lên tiếng nói.
“Chỉ có điều cái gì?”
Đường Sở Sở hỏi.
“Lúc trước Chủ tịch nói muốn cử hành một lễ khai trương hoành tráng, tạo thế cho chi nhánh ở thành phố Tô, tôi đã dựa theo danh sách Chủ tịch cung cấp và mời từng người trong danh sách đến tham gia lễ khai trương, nhưng hầu hết mọi người đều từ chối!”
Người phụ trách nói.
Đường Sở Sở thay đổi sắc mặt, nói: “Tại sao bọn họ lại từ chối?”
“Bởi vì Thương hội Giang Nam và Từ Thị đã ra lệnh cho bọn họ, ai dám đến tham gia lễ khai trương của chi nhánh chúng ta thì người đó chính là kẻ thù của bọn họ, những người đó cũng không dám đắc tội với Thương hội Giang Nam và Từ Thị, cho nên đã từ chối chúng ta!”
“Chủ tịch, nếu những người này không đến, vậy lễ khai trương này chỉ e sẽ rất vắng vẻ, đến lúc đó thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tiếp theo của chi nhánh chúng ta đấy!”
Người phụ trách lo lắng nói.
“Lại là Thương hội Giang Nam này, xem ra đã đến lúc phải xử lý bọn họ rồi!”
Diệp Phàm hừ lạnh, dám đối nghịch với vợ hắn thì chính là đối nghịch với hắn!
“Bà xã, em yên tâm, ngày khai trương chi nhánh của Đường Thị nhất định sẽ không vắng vẻ!”
Ngay sau đó, Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, Thương hội Giang Nam dính dáng đến rất nhiều tập đoàn có thế lực lớn, sau lưng bọn họ không chỉ có Từ Thị làm chỗ dựa, mà còn tồn tại chỗ dựa vững chắc hơn cơ.”
“Nếu anh tiêu diệt bọn họ, sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn, thậm chí khiến cho kinh tế quận Giang Nam bấp bênh!”
Đường Sở Sở nhắc nhở Diệp Phàm.
Cô sợ Diệp Phàm sẽ thẳng tay tiêu diệt Thương hội Giang Nam, với sự hiểu biết của cô về Diệp Phàm, hắn rất có thể sẽ làm ra loại chuyện này!
“Yên tâm, con người của anh luôn luôn rất có lý lẽ!”
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Mà nếu câu này truyền đến tai những người chết trong tay Diệp Phàm, chỉ sợ bọn họ sẽ tức giận đến nỗi trực tiếp bò ra khỏi quan tài mà mắng Diệp Phàm một câu: “Mày là cái tên không biết xấu hổ, đã có khi nào mày nói lý lẽ chưa?”
Xem xét chi nhánh Đường Thị xong, Diệp Phàm và Đường Sở Sở cùng với A Cơ lập tức đi tới sơn trang Nguỵ Thị.
Cùng lúc đó, sơn trang Nguỵ Thị lại vô cùng náo nhiệt.
Giờ phút này, sơn trang Nguỵ Thị được trang trí theo phong cách lễ hội, ở giữa treo một chữ Thọ thật lớn, bên trong sơn trang bày hơn ba trăm cái bàn lớn, có thể nhìn ra tiệc mừng thọ hôm nay long trọng cỡ nào.
Với thân phận là đại nội tổng quản của Hoàng thất trước kia của Ngụy Thiên Hiền, không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ ông ta.
Dù sao, cho dù ông ta đã về hưu, nhưng ông ta vẫn có mối quan hệ rất thân thiết ở Đế đô hay thậm chí là với cả Hoàng thất.
Nếu có thể bám chắc vào gốc cây đại thụ là Lão Ngụy này, vậy thì làm mọi việc đều rất dễ dàng như diều gặp gió vậy!
Bởi vậy, người đến chúc thọ hôm nay có thể nói là liên miên không dứt, hơn nữa đều là các ông lớn có quyền có thế, có thân phận có địa vị cao.
Thậm chí, ngay cả không ít nhân sĩ quyền quý mà Ngụy Thiên Hiền quen biết ở Đế đô cũng đến đây.
Có thể nói, trong số những khách mời hội tụ ở sơn trang Nguỵ Thị ngày hôm nay, chỉ tuỳ tiện chỉ ra một người, cũng đủ để nhấc lên một trận bão táp!
Mà để đảm bảo cho bữa tiệc mừng thọ này được cử hành bình thường, bên trong và bên ngoài sơn trang Nguỵ Thị có gần một ngàn hộ vệ canh giữ.
Thậm chí Quận trưởng Tô Lâm của quận Giang Nam còn điều tới một đội ngũ quân đội hơn ba ngàn người canh giữ bên ngoài sơn trang, để tránh xuất hiện sai sót.
Thân phận của những khách mời trong sơn trang ngày hôm nay cũng không đơn giản, một khi xuất hiện bất kỳ sai sót nào, chỉ e cái mũ Quận trưởng quận Giang Nam của ông ta cũng sẽ không còn!
Giờ phút này, những chiếc xe sang trọng tụ tập bên ngoài sơn trang, vô số khách khứa ăn mặc lộng lẫy, tay cầm quà mừng thọ đi vào sơn trang.