Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Đường Thị, Thiên Hải!

Lúc này, một đám người đang bảo vệ ở đây, canh phòng nghiêm ngặt!

Tất cả bọn họ đều là người của Bách Hoa Lâu. Rất nhanh, Diệp Phàm đã dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ và Mộ Bạch cộng thêm ba nghìn Thiên Sách Vệ xuất hiện ở đây.

“Thiếu chủ!”

Hạ Trúc đứng ở đây, thấy Diệp Phàm trở về, vội vàng gọi.

“Bà xã tôi thế nào rồi?”

Diệp Phàm lập tức hỏi.

“Thiếu phu nhân đang ở trong phòng làm việc, không có gì đáng ngại!”

Hạ Trúc nói.

Diệp Phàm đi thẳng về phía phòng làm việc ở trên tầng. Đại Hổ, Nhị Hổ và Mộ Bạch đều đi lên theo, còn tất cả Thiên Sách Vệ thì ở lại dưới tầng.

Lúc này, Đường Sở Sở đang ngồi trong phòng làm việc của cô, bên cạnh cô còn có một ông già, chính là ông già lúc trước muốn nhận cô làm đồ đệ kia, Xuân Lan cũng đứng ở đây.

“Bà xã!”

Lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Diệp Phàm xông thẳng vào.

“Anh Tiểu Phàm!”

Đường Sở Sở đứng dậy, nhìn Diệp Phàm gọi.

“Bà xã, em không sao chứ?”

Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở, nói.

“Em không sao!”

Đường Sở Sở lắc đầu.

“Xin lỗi thiếu chủ, là thuộc hạ không làm hết chức trách, không bảo vệ tốt cho thiếu phu nhân, khiến thiếu phu nhân hoảng sợ rồi!”

Xuân Lan cúi người với Diệp Phàm, nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh băng hỏi.

“Mấy tiếng trước, thiếu phu nhân vừa rời khỏi công ty, thì bị một đám người tập kích. Đông Mai và thành viên Bách Hoa Lâu liều chết ngăn chặn, kết quả lại không đánh lại, Đông Mai bị thương, người khác tất cả đều chết thảm!”

Xuân Lan nói.

“Cũng may Mặc tiền bối ra tay kịp lúc, nếu không chắc em đã bị đám người kia bắt đi rồi!”

Đường Sở Sở chỉ ông già kia nói.

“Là ông!”

Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn về phía ông già kia.

“Tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

“Hôm nay lão phu đã cứu bà xã cậu một mạng, cậu muốn cảm ơn lão phu thế nào?”

Ông già này mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

“Sao ông lại đúng lúc bắt gặp Sở Sở có nguy hiểm? Không lẽ ông còn chưa từ bỏ suy nghĩ nhận bà xã tôi làm đồ đệ ư?”

Diệp Phàm nhìn ông già này, lạnh lùng hỏi.

“Lão phu chỉ là đúng lúc gặp đám người kia, nhận ra thân phận bọn họ không tầm thường, nên đi theo xem sao.”

“Không ngờ người bọn họ muốn đối phó lại là cô Đường, nên lão phu ra tay giúp đỡ thôi!”

Ông già này thản nhiên nói.

“Tra rõ ràng thân phận của đám người kia chưa?”

Diệp Phàm nhìn Xuân Lan.

“Bọn họ là người của Hắc Kiếm Điện thế lực cấp A thế giới ngầm!”

Xuân Lan nói.

“Hắc Kiếm Điện?”

“Tại sao bọn họ lại muốn đối phó Sở Sở?”

Diệp Phàm cau mày.

“Theo như chúng tôi điều tra, điện chủ Hắc Kiếm Điện chính là Ngô Thiên Kiếm lão tam nhà họ Ngô quân Thiên Phủ!”

Xuân Lan nhìn Diệp Phàm nói.

“Là hắn ta? Vậy hắn ta bắt Sở Sở chính là nhắm vào tôi rồi!”

“Hắn ta là muốn trả thù cho nhà họ Ngô!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, mấy ngày trước, Hắc Kiếm Điện phát ra Hắc Kiếm Lệnh, triệu tập thành viên của cả Hắc Kiếm Điện đến Thiên Hải.”

“Bây giờ chắc bọn họ đã đến Thiên Hải hết rồi, chỉ là không tìm thấy thiếu chủ, nên mới ra tay với thiếu phu nhân!”

Xuân Lan trả lời.

“Tra ra điểm dừng chân của bọn họ, tôi muốn khiến bọn họ chết không có chỗ chôn!”

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh băng quát, trong mắt lấp lóe sát ý ngút trời.

Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ phải chết!

Dám động vào bà xã hắn, nhất định phải chết!

“Bách Hoa Lâu đã tra được điểm dừng chân của bọn họ rồi!”

Xuân Lan nói.

“Thiếu quân chủ, đám người này giao cho tôi đi, tôi sẽ giải quyết toàn bộ bọn họ không sót một ai!”

Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm, nói.

“Không, tôi muốn chính tay giết chết điện chủ Hắc Kiếm Điện kia!”

Diệp Phàm lạnh lùng quát.

“Lão già, bà xã tôi giao cho ông bảo vệ, nếu cô ấy có chuyện gì, vậy ông xong đời rồi!”

Diệp Phàm nhìn ông già kia nói một câu, để Đại Hổ Nhị Hổ ở lại, rồi dẫn Mộ Bạch rời khỏi nơi này.

“Tên này, xin người giúp đỡ còn thái độ này, đúng là tức chết ông già tôi rồi!”

Ông già kia bị lời nói của Diệp Phàm làm cho tức tới dựng râu trợn mắt.

Với thực lực và thân phận của ông ta, có khi nào phải chịu loại ấm ức này!

Nếu không phải ông ta không đánh lại tên nhóc này, thì chắc chắn ông ta sẽ đánh tên này một trận cho hả giận.

“Mặc tiền bối, ông đừng tức giận, anh Tiểu Phàm là như vậy, thực ra anh ấy không có ý xấu đâu!”

“Ông đừng để bụng!”

Đường Sở Sở vội vàng nói với ông già này.

“Vẫn là cô nhóc này biết nói chuyện, cũng không biết cô nhìn trúng điểm nào của tên kia!”

“Hay là ông già tôi giới thiệu mấy người tuấn tú tài giỏi cho cô, mặc dù thực lực không bằng tên nhóc kia, nhưng chắc chắn tính tình tốt hơn hắn!”

Ông già này nhìn Đường Sở Sở, vuốt râu nói.

“Tiền bối, trong lòng tôi mãi mãi đều chỉ có một mình anh Tiểu Phàm!”

Trên mặt Đường Sở Sở là biểu cảm kiên định.

“Cô nhóc này ngược lại có tình cảm đủ thắm thiết đối với hắn, nhưng mà phong cách làm việc của tên nhóc này cuồng ngạo như vậy, sợ rằng về sau sẽ bị một vố đau!”

“Cây cao thì đón gió!”

“Có lúc quá cuồng ngạo không phải một chuyện tốt!”

Ông già này lắc đầu.

Ở bên khác, Diệp Phàm và Mộ Bạch dẫn đầu Thiên Sách Vệ trực tiếp đến điểm dừng chân của Hắc Kiếm Điện.

Ngô Thiên Kiếm lạnh mặt đứng ở điểm dừng chân của Hắc Kiếm Điện, nhìn thuộc hạ quát: “Vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không bắt được!”

“Mong điện chủ bớt giận, chúng tôi vốn đã sắp bắt được người phụ nữ kia, nhưng không biết một lão già ở đâu nhảy ra, thực lực rất mạnh, chúng tôi không phải đối thủ, chỉ đành rút lui!”

Thuộc hạ này báo cáo.

“Xem ra vẫn phải để bổn điện chủ đích thân ra mặt!”

“Đợi ta bắt được người phụ nữ của tên nhóc kia, ta lại muốn xem hắn còn có thể trốn bao lâu!”

Trong mắt Ngô Thiên Kiếm lấp lóe sát ý lạnh lẽo.

“Không cần ông ra mặt, tôi đến rồi!”

Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh băng vô tình vang lên, nhóm người Diệp Phàm trực tiếp xuất hiện ở đây.

Lúc này, vẻ mặt Diệp Phàm đầy sát khí nhìn chằm chằm Ngô Thiên Kiếm.

Soạt soạt soạt!

Sau khi nhóm người Diệp Phàm xuất hiện, mấy nghìn thành viên của Hắc Kiếm Điện có mặt ở đây tay cầm vũ khí, vẻ mặt cảnh giác nhìn nhóm người Diệp Phàm.

“Mày chính là Diệp Phàm?”

Ánh mắt Ngô Thiên Kiếm nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh lùng quát.

“Động vào bà xã tôi, chết!”

Diệp Phàm nhìn Ngô Thiên Kiếm, lạnh lùng nói.

“Nhóc con, tao còn chưa đi tìm mày, mày ngược lại đã dâng đến tận cửa rồi, diệt nhà họ Ngô tao, tao muốn mày…”

Răng rắc!

Ngô Thiên Kiếm nhìn Diệp Phàm, phẫn nộ nói.

Chỉ là lời hắn ta còn chưa nói xong, bóng dáng Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt hắn ta, một tay bóp lấy yết hầu của hắn ta, bóp nát tại chỗ.

Điện chủ Hắc Kiếm Điện thế lực cấp A của thế giới ngầm, cường giả siêu cấp xếp thứ 29 Hắc Bảng, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có đã bị Diệp Phàm một chiêu miểu sát!

Cho dù là cao thủ Hắc Bảng cũng không chặn được một chiêu của Diệp Phàm!

Lúc này, tất cả thành viên Hắc Kiếm Điện đều sợ ngây người.

“Giết!”

Mộ Bạch kêu lên.

Ông dẫn đầu Thiên Sách Vệ trực tiếp chém giết về phía người của Hắc Kiếm Điện.

Người của Thiên Sách Vệ và Hắc Kiếm Điện lập tức chém giết lẫn nhau.

Bên Hắc Kiếm Điện, bởi vì điện chủ bị miểu sát, nên đã ảnh hưởng trực tiếp đến sĩ khí của bọn họ. Cộng thêm Mộ Bạch một người một kiếm đánh đâu thắng đó, khiến thành viên Hắc Kiếm Điện mất hết ý chí chiến đấu, hoàn toàn không chặn nổi sự giết chóc của Thiên Sách Vệ.

Sau mười mấy phút, mấy nghìn thành viên Hắc Kiếm Điện đã bị giết hết toàn bộ!

Ngay sau đó, điện thoại của Diệp Phàm vang lên.

“Anh Tiểu Phàm, anh mau về biệt thự, vừa rồi Tiểu Manh gọi điện thoại tới nói biệt thự xảy ra chuyện rồi!”

Đường Sở Sở sốt ruột nói.

Soạt!

Vẻ mặt Diệp Phàm ngưng lại, hắn trực tiếp trở về khu biệt thự Tử Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK