Lúc này, Đường Sở Sở với gương mặt lạnh nhạt đi tới. U Ảnh đi theo bên cạnh, mỗi tay xách một bộ thi thể
U Ảnh ném thẳng hai bộ thi thể đến trước mặt long thủ Huyền Ưng.
Đó chính là hai cao thủ Nhân Cảnh tầng chín do long thủ Huyền Ưng phái đi bắt Đường Sở Sở.
"Sở Sở, em không sao chứ?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, lên tiếng hỏi han.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao, hai người này không thể làm em bị thương."
Đường Sở Sở mỉm cười đáp, sau đó nhìn sang long thủ Huyền Ưng: "Ông muốn bắt tôi để uy hiếp anh Tiểu Phàm, tính toán rất hay, nhưng ông đã quá coi thường tôi!"
"Đúng là tôi đã coi thường các người!"
"Đã vậy thì hôm nay..."
Sắc mặt của long thủ Huyền Ưng sa sầm, ông ta đang định nói gì đó thì Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt.
Long thủ Huyền Ưng thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt chợt thay đổi, đang định ra tay. Kết quả là Diệp Phàm vung tay lên, thanh đoản kiếm màu đen lập tức đâm xuyên qua cổ, giết chết ông ta!
Long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương này mở trừng mắt, trực tiếp ngã xuống trước mặt Diệp Phàm, chết không nhắm mắt!
Ông ta không ngờ bản thân lại bị vị thiếu chủ này giết trong một chiêu!
Ông ta đã đánh giá thấp Diệp Phàm!
"Chủ nhân!"
Người mặc đồ đen kia và những người khác thấy Long thủ Huyền Ưng bị giết, mặt ai nấy đều biến sắc.
"Tao phải giết mày!"
Người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, vung một con dao sắc bén xông tới giết hắn.
Phụt!
Đường Sở Sở bước ra một bước, tung ra một chưởng đánh bay người mặc đồ đen này, làm đối phương ngã xuống đất hộc máu.
Các thuộc hạ của long thủ Huyền Ưng thì bị U Ảnh lần lượt giết chết.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm người mặc đồ đen kia: "Ông rất trung thành với chủ nhân của mình!"
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm đăm đăm, đứng dậy muốn chạy trốn.
Vèo!
Diệp Phàm vung tay lên, một cây kim bạc bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu giết chết đối phương.
"Sở Sở, em ra tay quá nhẹ, rõ ràng là lúc nãy em thể một chưởng đánh chết hắn mà. Đối xử với kẻ địch quyết không được nương tay!"
Sau đó, Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm, em biết rồi!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Tiếp đó, Diệp Phàm gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại để sắp xếp mọi việc.
Hiện tại một vị long thủ đã chết, tất nhiên Diệp Phàm phải sắp xếp ổn thỏa trước, tránh cho đại hội Long Vương còn chưa bắt đầu mà thân phận của hắn đã bại lộ!
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Ở Đế Đô, trong gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Khắc ngủ suốt một ngày một đêm vì hỏa công tâm rốt cuộc cũng tỉnh lại.
"Con tỉnh rồi!"
Một lão giả tóc trắng ngồi bên cạnh, nhìn Âu Dương Khắc.
"Cha, sao cha lại ở đây?"
Âu Dương Khắc nhìn lão giả, kinh ngạc hỏi.
Lão giả này chính là Âu Dương Thành, gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Âu Dương, trước đây vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức ở nơi khác.
"Gia tộc Âu Dương chúng ta sắp tuyệt hậu rồi, cha không về mà được chắc?"
Âu Dương Thành lạnh lùng quát.
"Xin lỗi cha, là do con vô dụng, không bảo vệ tốt Mục Nhi và Bất Phàm!"
Âu Dương Khắc lập tức đứng dậy, cúi đầu nói với Âu Dương Thành.
"Hai cháu trai dòng chính của gia tộc Âu Dương bị giết, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của gia tộc Âu Dương trong vòng trăm năm qua!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
"Thưa cha, bây giờ con sẽ liên lạc với sở giám sát và sở tuần tra, bảo bọn họ bắt tên đó ngay lập tức!"
Âu Dương Khắc nói, gương mặt tràn đầy sát ý.
"Vô dụng thôi, tối qua tổ Long, sở giám sát và sở tuần tra đã tới Thiên Hải đối phó với thằng nhãi kia. Kết quả là tất cả đều trắng tay trở về. Tên này không dễ đối phó như vậy đâu!"
Âu Dương Thành lạnh nhạt cất lời.
"Vậy thì con sẽ lập tức triệu tập tất cả mọi người trong gia tộc Âu Dương, bằng mọi giá phải giết bằng được tên đó. Con không tin không thể giết chết nó!"
Lúc này, hai mắt Âu Dương Khắc đỏ ngầu, đằng đằng sát khí quát.
Sắc mặt tối sầm lại, Âu Dương Thành nhìn Âu Dương Khắc: "Cha đã mất hai đứa cháu trai rồi, con còn muốn cả gia tộc Âu Dương tiêu đời theo sao?"
Âu Dương Khắc bị Âu Dương Thành khiển trách, sát ý dần giảm bớt: "Lẽ nào cứ bỏ qua mối thù của Mục Nhi và Bất Phàm như thế hả cha? Chúng nó là cháu trai của cha đấy!"
"Tất nhiên không thể bỏ qua như thế được. Cha đã liên lạc với người phụ trách của Đồ Long Sơn Trang, bọn họ sẽ cử Địa Sát ra tay, đích thân lấy mạng tên đó!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
"Đồ Long Sơn Trang?"
Âu Dương Khắc nghe thấy bốn chữ này thì giật mình ra mặt.
Ở Long Quốc chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị tầm cỡ mới biết đến sự tồn tại của Đồ Long Sơn Trang.
Đồ Long Sơn Trang là tổ chức cực kỳ đáng sợ ở Long Quốc.
Tổ chức này tương tự tổ chức sát thủ thuộc thế giới ngầm, chỉ cần bạn ra giá đủ cao là có thể yêu cầu bọn họ làm bất cứ việc gì, giết bất cứ ai.
Trên có vương hầu tướng lĩnh, dưới có thế gia nhà giàu, chỉ cần dám ra giá thì Đồ Long Sơn Trang dám giết!
Mà một khi Đồ Long Sơn Trang nhận đơn, bất kể mục tiêu có thân phận lai lịch cỡ nào hay có thực lực mạnh bao nhiêu, kết cục chỉ có một con đường chết!
Kể từ khi thành lập đến nay, Đồ Long Sơn Trang chưa từng thất bại!
Đây cũng là chỗ đáng sợ của Đồ Long Sơn Trang!
Trong giới xã hội thượng lưu Long Quốc, khi các ông lớn quyền thế muốn giết kẻ địch nào đó mà bản thân không tiện ra mặt, thì bọn họ sẽ liên lạc thuê Đồ Long Sơn Trang ra tay!
Đương nhiên Đồ Long Sơn Trang đáng sợ như thế, bên trên cũng từng muốn diệt trừ.
Nhưng đừng nói chi đến diệt trừ, ngay cả sào huyệt của Đồ Long Sơn Trang ở đâu cũng không có ai biết, đến tổ chức đích tình của chính phủ cũng không điều tra được!
Người khác muốn liên lạc với Đồ Long Sơn Trang đặt đơn thì chỉ có thể thông qua một số đường dây đặc biệt.
"Nếu là Đồ Long Sơn Trang ra tay thì thằng nhãi kia chết chắc!"
Âu Dương Khắc kích động nói.
"Hơn nữa, cha còn liên lạc với sư phụ của Bất Phàm. Ông ấy cũng cực kỳ tức giận khi biết chuyện này, sẽ báo thù cho Bất Phàm!"
"Có hai sát chiêu lớn là sư phụ của Hữu Phàm và Đồ Long Sơn Trang, tên đó có giỏi đến mấy cũng phải chết!"
Âu Dương Thành lạnh lùng quát.
"Vẫn là cha lợi hại!"
Âu Dương Khắc tâng bốc.
"Được rồi, trước mắt việc con phải làm là nhân lúc mình chưa già lắm mà tìm đàn bà sinh một đứa con trai, đảm bảo huyết mạch của gia tộc Âu Dương chúng ta không đứt đoạn. Những chuyện khác cha sẽ xử lý!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói với Âu Dương Khắc, Âu Dương Khắc liền vội vàng gật đầu.
Căn cứ Chiến Bộ.
"Ngày mai cậu đích thân dẫn bốn tiểu đội Long Hồn thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu đến Tây Nam trước. Một khi chứng cứ xác thực thì hãy diệt sạch sâu mọt!"
Long Chiến Thiên ra lệnh cho Quân Đao.
"Rõ!"
Quân Đao gật đầu.
"Cẩn thận chút, hiện nay Tây Nam không yên ổn!"
"Tôi nghe nói tên nhóc kia muốn tham gia cuộc so tài Y đạo, mà cuộc thi này lại được tổ chức ở Tây Nam. Nếu gặp phải chuyện gì khẩn cấp, cậu có thể tìm cậu ta!"
Long Chiến Thiên nhắc nhở Quân Đao.
"Vâng!"
Quân Đao lập tức nói.
Trong Vũ Phiệt - một trong chín thế phiệt lớn của Long Quốc.
"Đoan Mộc Cẩn đi Tây Nam rồi à?"
Phiệt chủ Vũ Phiệt nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi.
"Vâng thưa phiệt chủ. Theo tin tình báo thì Đoan Mộc Cẩn đã bí mật đến Tây Nam. Về phần cô ta muốn làm gì, tạm thời vẫn chưa rõ."
Thuộc hạ báo cáo.
Lúc này, trong mắt phiệt chủ Vũ Phiệt lóe lên tia sáng, hắn ta lạnh lùng nói: "Thông báo cho đại hộ pháp dẫn người đến Tây Nam, theo dõi người phụ nữ này sát sao cho tôi! Tôi muốn biết mọi hành động của cô ta. Người phụ nữ này tâm tư thâm trầm, cô ta đi Tây Nam vào lúc này chắc chắn mục đích không đơn giản!"
"Vâng!"
Thuộc hạ đáp lời.
"Đoan Mộc Cẩn, tôi muốn xem cố có thể làm được trò trống gì!"
"Cô và ngọc Rồng, bản phiệt chủ nhất định phải có được!"
Phiệt chủ Vũ Phiệt nói với vẻ ngang ngược, bá đạo.
Chương 244: Vào Thiên Thục, cơ hội giết người tới!
Nước ngoài, bên trong tổ chức Thiên Võng.
“Chính là thằng ranh này ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch bắt Tô Nhược Tuyết của chúng ta?”
Người đàn ông cầm một tấm hình, vẻ mặt âm trầm nói. Người trong hình là Diệp Phàm.
“Đúng thế, chính hắn, hơn nữa căn cứ vào thông tin tình báo của Thiên Võng thì thằng nhãi này còn có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương, tình huống cụ thể như thế nào thì vẫn còn đang điều tra thêm!”
Gã thuộc hạ mặc đồ đen quỳ chân xuống nói.
“Có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương? Tên này cũng thú vị đấy, lập tức tập hợp người bắn hắn lại.”
“Còn nữa, lần này một trong tứ đại Long Quân sẽ tới Tây Nam, thông báo cho Tứ Thiên Vương, Ngũ Thiên Vương và Lục Thiên Vương, bảo ba người họ tới đó trước, nhân cơ hội bắt giữ vị Long Quân này, như vậy sẽ càng có lợi cho chúng ta khống chế điện Long Vương!”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Tên thuộc hạ gật đầu ngay lập tức.
Bên trong thánh điện.
“Liên tiếp giết chết một Thánh sử và một Thánh kỵ sĩ trưởng của điện, người Long Quốc bắt buộc phải chết!”
“Thông báo cho Tô Sâm và hai Thánh kỵ sĩ trưởng, dẫn ba vạn thánh kỵ sĩ đi giết chết người này và thánh nữ Huyết Tộc, nếu hai bọn họ không chết thì ba vạn quân này cũng không cần trở về nữa!”
Một tiếng quát lạnh lẽo đầy oai phong truyền ra, uy áp bao phủ toàn bộ thánh điện!
…
Chiến bộ Lưu Ly Quốc, ông cụ nhà họ Kim đứng trước tấm bản đồ của Long Quốc, xung quanh có không ít các tướng lĩnh.
“Thưa ngài, ngài nghĩ chúng ta nên đối phó với Long Quốc như thế nào?”
Lúc này, một tướng lĩnh lên tiếng.
“Nếu muốn tóm gọn Long Quốc thì trước tiên phải ra tay với quận Thiên Thục, nơi này là khu vực quân sự quan trọng của Long Quốc, nếu chiếm được thì đồng nghĩa với việc khiến cho Long Quốc mất đi một cánh tay, tới lúc đó chúng ta lại tấn công toàn diện thì sẽ có thể một lần hành động đánh tan Long Quốc!”
Ông cụ nhà họ Kim chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
“Chiếm lấy quận Thiên Tục? Chúng ta trực tiếp ra quân chiếm đóng nơi này sao?”
Một vị tướng lĩnh khác nói.
“Không, quận Thiên Thục là khu vực quan trọng của Long Quốc bởi vì ở đây có một căn cứ quân sự, nơi này có đủ các loại vũ khí vừa được nghiên cứu chế tạo, nếu phá hủy nó thì Long Quốc sẽ tổn hại nặng nề!”
Ông cụ Kim lạnh lùng đáp.
“Tôi hiểu rồi!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Nhưng mà nơi này quan trọng như vậy, muốn phá hủy nó, nếu không phái đội quân lớn đi thì e là rất khó!”
Ngay sau đó, một người có ý kiến.
“Tôi đã liên hệ với chiến bộ của bảy nước còn lại, tám nước chúng ta đều sẽ phái ra đội ngũ tinh nhuệ nhất tiến vào đó, phá hủy Thiên Thục.”
“Hơn nữa, ở đó chúng ta còn có nội ứng, nhất định bảo đảm thành công!”
Ông cụ Kim hờ hững đáp, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Đây là cơ hội tốt để chúng ta xóa đi nỗi ô nhục của liên quân năm nước khi xưa!”
Trong một tòa cung điện nào đó ở ngoại thành.
“Thông báo cho tứ đại chiến thần, để bọn họ lùng bắt Diệp Phàm, tôi cũng muốn xem thử thằng ranh đó giỏi tới đâu!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên.
Trong nháy mắt, một ngày mới đã đến!
Biệt thự số 3 khu Tử Kinh.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Trần Tiểu Manh mang theo một rương hành lý đi ra, nói: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi quận Thiên Thục với mọi người!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp nói.
“Em đi Thiên Thục làm gì? Không đi học à?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Trường bọn em được nghỉ, em có thể đi một tuần.”
“Vừa lúc nghe chị họ nói hai người muốn đi Thiên Thục, em cũng định đi chơi, nghe nói Thiên Thục có rất nhiều đồ ăn ngon, em muốn đi ăn một lần cho biết!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh tràn đầy hăng hái.
“Em cũng muốn đi!”
A Cơ cũng bước tới nói với Diệp Phàm.
“Vậy được rồi!”
Diệp Phàm gật gật đầu, nếu hắn và Sở Sở, Trần Tiểu Manh đều đi, đương nhiên sẽ không để A Cơ ở nhà một mình.
Ngay sau đó, ba người thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Nhưng mà, bọn họ mới vừa ra khỏi biệt thự đã có mấy người mặc quần áo như thời cổ đại, búi tóc dài xuất hiện.
Thực lực của mỗi người đều không tầm thường, tất cả đều là cường giả Địa Cảnh!
“Cậu là Diệp Phàm?”
Ánh mắt của một vị cao thủ nhìn về phía Diệp Phàm.
“Mấy người là ai?”
Diệp Phàm lạnh giọng hỏi.
“Cái chết của môn chủ Bá Môn có liên quan tới cậu đúng không?”
Người kia quát lớn.
“Người của Bá Môn?”
“Chúng tôi là đệ tử Võ Minh!”
Diệp Phàm vừa hỏi, người đàn ông kia đã lớn tiếng nói.
“Võ Minh?”
Nghe lai lịch của bọn họ, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, con trai môn chủ Bá Môn kia hình như là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, xem ra mấy người này là do đứa con trai kia phái tới.
“Mấy người muốn làm gì? Giết tôi, báo thù cho môn chủ Bá Môn?”
Diệp Phàm hừ lạnh.
“Nếu như cậu cũng đã thừa nhận, vậy thì đừng trách chúng tôi!”
Vẻ mặt người kia trầm xuống.
Bọn họ muốn ra tay với Diệp Phàm.
Ầm!!!
Trên người Diệp Phàm phóng ra một cỗ khí tức lạnh như băng, tực tiếp trấn áp đối phương.
Mấy vị đệ tử Võ Minh cảm nhận được khí tức đáng sợ của Diệp Phàm, biểu cảm ai nấy đều thay đổi, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Nể tình các người là đệ tử Võ Minh, hôm nay tôi không giết mấy người, quay về nói với con trai môn chủ Bá Môn, hắn ta muốn báo thù cho cha thì tự mình tới tìm tôi, đừng có trốn phía sau như con rùa rụt cổ!”
“Cút!!!”
Diệp Phàm lớn tiếng quát.
Đám đệ tử Võ Minh bị dọa chạy mất.
“Võ Minh ~”
Diệp Phàm tự lẩm bẩm.
Nhị sư phụ chính là minh chủ Võ Minh, cũng không biết bây giờ Võ Minh biến thành cái dạng gì rồi!
Ngay sau đó, ba người lên máy bay đi tới quận Thiên Thục.
Văn phòng làm việc của tập đoàn Đường thị, Sở Hà ngồi gọi điện thoại nói: “Bọn họ đi Tây Nam rồi, muốn bắt đầu hành động chưa?”
“Ra tay đi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp.
“Đã rõ!”
Sở Hà gật gật đầu rồi cúp máy, khóe miệng anh ta nhếch lên: “Chủ tịch Đường, đợi khi trở về tôi sẽ cho cô một bất ngờ lớn, hy vọng là cô sẽ thích!”
Đế Đô!
Bên trong phủ, Hoàng Bộ Quyền đang cho cá vàng ăn, cấp dưới đột nhiên đi tới nói: “Lão gia, thám tử ở Thiên Hải truyền tin tới, Diệp Phàm và người phụ nữ của hắn đã tới quận Thiên Thục!”
“Đi Thiên Thục rồi?”
“Nhìn xem, ông trời cũng đang giúp chúng ta!”
Ánh mắt Hoàng Bộ Quyền bắt ra tia lạnh lẽo: “Lập tức liên lạc cho Lý Nguyên, nói với ông ta, bằng mọi giá phải khiến cho thằng ranh kia chết ở quận Thiên Thục, nếu như hắn ta không chết thì cái chức quận trưởng quận Thiên Thục cũng không cần phải làm nữa!”
“Vâng thưa lão gia!”
Tên thuộc hạ gật đầu nhận lệnh.
Tại nhà họ Công Tôn – một trong mười thế gia đứng đầu Đế Đô.
Gia chủ Công Tôn Hằng cũng nhận được tin Diệp Phàm tới quận Thiên Thục.
“Nơi đó không tệ, trời cao hoàng đế ở xa, địa điểm tốt để giết người!”
“Thông báo cho những thế lực Ám Võng, bảo bọn họ lập tức đi tới quận Thiên Thục, nhất định phải khiến cho tên kia không ra được khỏi đó!”
“Chỉ cần có người đem đầu của hắn đến tìm ta, ta sẽ trả thêm một tỷ!”
Công Tôn Hằng nói với vẻ mặt lạnh lẽo.
Nhà Thượng Quan – một trong mười thế gia.
Bên trong gian phòng.
Thị nữ tiểu Thanh lo lắng đứng trước mặt Thượng Quan Lưu Ly: “Cô chủ, chị thật sự muốn gả cho Mộ Dung Vân Thiên sao?”
“Nếu chị không gả thì ba chị sẽ không tha cho Diệp Phàm!
Thượng Quan Lưu Ly đáp.
“Nhưng vậy có đáng không?”
“Diệp Phàm cũng đâu có quan hệ gì với chúng ta, hà cớ gì phải liên lụy tới hạnh phúc cả đời mình vì anh ta!”
Tiểu Thanh không thể hiểu nổi.
“Anh ấy vì chị mới bị cuốn vào chuyện này, chị không thể cứ như vậy bỏ mặc được.”
“Huống chi cho dù không có chuyện này, ba chị cũng sẽ nghĩ hết cách để chị gả cho Mộ Dung Vân Thiên, nhà Thượng Quan và Mộ Dung bắt buộc phải liên hôn!”
Thượng Quan Lưu Ly trầm giọng nói.
Cô lại nói tiếp: “Được rồi, Tiểu Thanh em ra ngoài đi, đợi Mộ Dung Vân Thiên đi Tây Nam về, chị phải đi lấy chồng rồi, mấy ngày này em để chị một mình đi!”
“Được rồi!”
Tiểu Thanh bất lực gật đầu.
Cơ Như Yên đang nói chuyện với mẹ Trần Sư Sư.
Bỗng nhiên có một người vội vàng chạy tới: “Phó lâu chủ, đại tiểu thư, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi!”