Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105: Lần đầu gặp Long Thủ!

Hôm sau!

Biệt thự số ba, khu biệt thự Tử Kinh.

Bốn người Diệp Phàm, Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh và A Cơ đang ăn bữa sáng.

“Đúng rồi, Diệp Phàm, anh có biết mặt của Lâm Thi Âm kia đã khôi phục bình thường, hơn nữa còn xinh đẹp hơn lúc trước không? Chuyện này làm chấn động cả trường rồi!”

Bỗng nhiên, Trần Tiểu Manh nghĩ tới điều gì đó, nhìn Diệp Phàm, kích động nói.

“Đương nhiên anh biết, mặt của cô ấy chính là anh điều trị khôi phục đấy!”

Diệp Phàm khẽ hừ nói.

“Là anh điều trị giúp cô ấy á?”

“Anh điều trị khi nào? Còn nữa, sao anh có quan hệ tốt với Lâm Thi Âm như vậy rồi, còn giúp cô ấy điều trị?”

“Anh cái tên này không phải có một chân với cô ấy đấy chứ?”

Vẻ mặt Trần Tiểu Manh nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, dáng vẻ hóa thân thành trinh thám.

“Cô nhóc này, cả ngày suy nghĩ lung tung cái gì!”

“Ăn bữa sáng của em đi!”

Diệp Phàm trợn trắng mắt với Trần Tiểu Manh.

Đường Sở Sở ngược lại không nói gì nhiều, mà nói với Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, ngày mai chi nhánh Tô thị của tập đoàn Đường Thị đã chính thức khai trương rồi, đến lúc đó anh đi cùng em không?”

“Được!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Em cũng muốn đi!”

Trần Tiểu Manh đột nhiên kêu lên.

“Em không đi học à?”

Đường Sở Sở hỏi.

“Đi học cũng có thể xin nghỉ mà!”

“Chị họ, dẫn em đi chung đi!”

“Em chưa từng được đến Tô thị!”

Trần Tiểu Manh kéo tay của Đường Sở Sở làm nũng nói.

“Được, được, được, dẫn em đi!”

Đối mặt với sự làm nũng của Trần Tiểu Manh, Đường Sở Sở chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, nói.

Sau khi hai các cô ăn xong thì đến công ty và đến trường, trong nhà chỉ còn lại Diệp Phàm và A Cơ.

“A Cơ, lát nữa tôi phải ra ngoài một chuyến, cô ở trong nhà xem tivi, đừng chạy lung tung, biết không?”

Diệp Phàm nói với A Cơ.

“Được!”

A Cơ nhìn Diệp Phàm, gật đầu.

Diệp Phàm cũng để Bách Hoa Lâu điều tra thân phận của A Cơ, nhưng lại không có bất cứ manh mối nào, hắn cũng chỉ có thể để đối phương ở lại đây.

Sau đó, Diệp Phàm ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đến nhà Lâm Thi Âm, hoàn toàn loại trừ nội thương giúp ba của cô ấy. Nhưng mà lúc Diệp Phàm bước ra khỏi biệt thự, lại phát hiện biệt thự ở bên cạnh vô cùng yên tĩnh, không hề có người tồn tại.

“Hai người kia dọn đi rồi sao?”

Diệp Phàm hơi tò mò. Hôm qua hắn trở về đã phát hiện Thượng Quan Lưu Ly và hầu gái của cô ta không ở đó, bây giờ xem ra hình như là dọn đi rồi.

Nhưng mà hắn không tiếp xúc quá nhiều với Thượng Quan Lưu Ly, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Đột nhiên hai bóng người xuất hiện, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chăm chú.

“Các người là ai?”

Diệp Phàm liếc nhìn hai người này.

“Mày chính là Diệp Phàm sao?”

“Chính là mày đã giết Phong Kiếm Long Tướng?”

Hai người này nhìn Diệp Phàm nói.

“Hai người là người của điện Long Vương? Đến cũng rất nhanh!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Bọn tao vâng lệnh Kiếm Lãng Long Thủ đến lấy mạng của mày!”

Trên người của hai người này tỏa ra khí tức khủng bố.

Thực lực của hai người bọn họ đều vượt qua Nhân cảnh, đạt đến cấp bậc Huyền cảnh rồi!

“Chậm đã!”

Đúng lúc hai người này muốn ra tay với Diệp Phàm, một tiếng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên từ phía sau bọn họ.

Phần Diễm Long Thủ dẫn theo thủ hạ của ông ta xuất hiện ở đây.

“Phần Diễm Long Thủ?”

“Sao ông lại ở đây?”

Thấy Phần Diễm Long Thủ xuất hiện, sắc mặt hai thủ hạ của Kiếm Lãng Long Thủ này đều kinh ngạc.

“Trở về nói cho Kiếm Lãng biết, người này, ta bảo vệ rồi!”

Phần Diễm Long Thủ lạnh lùng nói.

“Nhưng mà…”

“Sao hả? Các ngươi còn muốn đối địch với bổn long thủ chắc?”

Đôi mắt tràn đầy sức uy hiếp của Phần Diễm Long Thủ nhìn chằm chằm hai người này, một uy áp vô hình bao phủ lấy bọn họ.

“Thuộc hạ không dám!”

Hai người này vội vàng chắp tay nói.

“Còn không mau cút đi!”

Phần Diễm Long Thủ lạnh lùng quát.

Hai người lập tức sải bước rời khỏi nơi này.

Soạt!

Ánh mắt của Phần Diễm Long Thủ liếc nhìn về phía Diệp Phàm, nói: “Cậu chính là Diệp Phàm? Quả nhiên là thiếu niên thiên kiêu, tư thế oai hùng bất phàm!”

“Ông là Phần Diễm Long Thủ?”

“Đúng vậy, tôi chính là Phần Diễm Long Thủ, một trong số tám đại long thủ của điện Long Vương!”

Diệp Phàm không ngờ nhanh như vậy hắn đã gặp mặt Phần Diễm Long Thủ này.

Không lẽ đối phương đã phát hiện chuyện của Thương Liệt Long Tướng rồi sao?

“Hôm nay Phần Diễm Long Thủ đến, không biết là vì chuyện gì?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Hôm nay bổn long thủ đến là vì nhìn trúng thiên phú của cậu, muốn tuyển cậu vào điện Long Vương, bổn long thủ nhất định sẽ bồi dưỡng cậu trọng điểm, tin rằng không bao lâu nữa, cậu sẽ có thể trở thành thiên tài chói mắt nhất của điện Long Vương.”

“Đến lúc đó của cải, người đẹp, quyền lợi, địa vị, cậu muốn cái gì sẽ có cái đó!”

Phần Diễm Long Thủ nhìn Diệp Phàm, hứa hẹn.

“Sao câu này nghe giống như Ngũ sư phụ nói!”

Diệp Phàm mỉm cười.

“Cậu cười cái gì?”

Ánh mắt Phần Diễm Long Thủ nhìn Diệp Phàm chăm chú.

“Tôi không có hứng đối với những thứ mà ông nói, nếu ông không còn chuyện gì, thì có thể cút rồi!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bây giờ hắn vẫn chưa muốn để lộ thân phận, còn Phần Diễm Long Thủ này, tạm thời cho ông ta sống đến lúc đại hội Long Vương đi!

Soạt!

Sắc mặt Phần Diễm Long Thủ chợt lạnh đi, nói: “Người trẻ tuổi, ngông cuồng quá mức không phải một chuyện tốt!”

“Người không ngông cuồng uổng thiếu niên!”

“Làm sao? Không phục à?”

Diệp Phàm kiêu ngạo hỏi.

Soạt!

Một giây sau, Phần Diễm Long Thủ bước ra một bước, một tay biến thành trảo, tỏa ra khí tức nóng rực, tóm về phía Diệp Phàm.

“Cút!”

Diệp Phàm đập ra một quyền, lập tức đánh Phần Diễm Long Thủ bay ra ngoài.

Phụt!

Cơ thể Phần Diễm Long Thủ đập xuống đất, miệng phun ra máu.

“Chủ nhân!”

Thấy Phần Diễm Long Thủ bị thương, sắc mặt thủ hạ kia chợt thay đổi.

Mắt Phần Diễm Long Thủ trợn rất to nhìn Diệp Phàm, trong lòng vô cùng chấn động.

Diệp Phàm đi thẳng tới chỗ Phần Diễm Long Thủ.

“Ngươi đi cản hắn lại!”

Phần Diễm Long Thủ chợt quát lên, thủ hạ kia xông về phía Diệp Phàm.

Răng rắc!

Diệp Phàm vừa vung tay, nháy mắt đã giết chết người này rồi, còn Phần Diễm Long Thủ đã nhân cơ hội chạy trốn.

“Hy sinh thủ hạ, tự mình chạy thoát thân!”

“Đúng là đủ ác độc!”

Diệp Phàm cười lạnh nói.

“Xem ra điện Long Vương phải thanh lý một lượt rồi!”

Ngay sau đó, trong mắt Diệp Phàm lấp lóe ánh sáng lạnh.

Tiếp theo, Diệp Phàm đã đến nhà họ Lâm.

“Chú Lâm!”

Lúc đến nhà họ Lâm, Diệp Phàm thấy Lâm Lang Thiên, gọi.

“Anh đến rồi, đã ăn sáng chưa? Muốn ăn chung không?”

Lâm Thi Âm bước ra từ phòng bếp, mặt mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

“Tôi đã ăn rồi, hai hôm nay có chuyện không đến được, hôm nay tôi đến chữa tận gốc nội thương trong người giúp chú Lâm!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Tiểu Phàm, làm phiền cậu rồi!”

Lâm Lang Thiên nhìn Diệp Phàm, cảm ơn.

“Chú khách sáo rồi!”

Diệp Phàm trực tiếp bắt đầu thi châm lần nữa giúp Lâm Lang Thiên. Hơn nửa tiếng trôi qua, sau khi Diệp Phàm vung tay, bốn cây châm bạc trên người Lâm Lang Thiên đồng loạt bắn ra ngoài.

Ầm!!!

Sau khi châm bạc rời khỏi người, trong người Lâm Lang Thiên nổ ra một khí tức khủng bố.

Khí tức này thổi quét ra ngoài, trực tiếp phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh. thậm chí cánh cửa chống trộm trong nhà kia cũng bị làm nổ vang.

Lâm Thi Âm cũng bị làm cho kinh ngạc đến ngây người rồi!

Lâm Phong xuất hiện ở bên ngoài nhà họ Lâm, hắn ta cũng cảm ứng được khí tức khủng bố này, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.

“Đây là…”

“Lẽ nào thực lực của Lâm Lang Thiên khôi phục rồi ư?”

“Điều này sao có thể?”

Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người. Lần này hắn ta vốn là muốn đến dò xét tình hình của hai ba con Lâm Lang Thiên, nhưng không ngờ lại có phát hiện bất ngờ.

Ngay sau đó, hắn ta dán lên cửa của nhà họ Lâm nghe ngóng tình hình bên trong.

Trong căn phòng này, khí tức bộc phát ra từ trên người Lâm Lang Thiên rất nhanh đã tản đi.

Hai mắt ông bắn ra một ánh sáng khiếp người, thay đổi sự chán chường và bể dâu ngày thường.

Giờ phút này, cả người Lâm Lang Thiên trở nên tràn đầy tinh thần, tỏa ra một khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như đã đổi thành người khác so với lúc trước.

“Chú Lâm, nội thương của chú đã khỏi hoàn toàn rồi, bây giờ chú chỉ cần yên lặng tu dưỡng một thời gian, thì cơ thể sẽ không còn bất cứ vấn đề gì, còn thực lực của chú cũng sẽ dần dần khôi phục!”

Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên, nói.

“Tiểu Phàm, cảm ơn cậu!”

Trong mắt Lâm Lang Thiên hiện lên vẻ kích động, nói cảm ơn.

Soạt!

Ở ngoài cửa, Lâm Phong nghe thấy câu này của Diệp Phàm, trong mắt hắn ta hiện ra vẻ khiếp sợ.

“Vết thương của Lâm Lang Thiên vậy mà khôi phục toàn bộ rồi sao? Hơn nữa thực lực cũng sẽ khôi phục?”

Vẻ mặt Lâm Phong chấn động nói.

“Không được, tin tức này nhất định phải bẩm báo cho ba biết!”

Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Phong chợt ngưng lại, rồi rời khỏi nơi này.

Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên nói: “Chú Lâm, tiếp theo tôi sẽ chữa tật ở chân giúp chú!”

“Chân của tôi!”

Ánh mắt Lâm Lang Thiên liếc nhìn về phía chân phải bị què của ông, trong mắt lấp lóe vẻ phức tạp, nói: “Bỏ đi, chân này của tôi không chữa nữa!”

“Ba, tại sao lại không chữa?”

Lâm Thi Âm khó hiểu nhìn Lâm Lang Thiên.

“Có lẽ chú có nỗi khổ của mình, có điều nếu như ngày nào đó chú cần chữa trị, thì tới tìm tôi bất cứ lúc nào!”

Diệp Phàm nói.

“Tiểu Phàm, cảm ơn cậu!”

“Cậu ở lại đi, đợi lát buổi trưa tôi đích thân nấu cơm, mời cậu một bữa!”

Lâm Lang Thiên nhìn Diệp Phàm, nói.

“Thôi, đợi lát tôi còn có chuyện, hôm khác tôi tới ăn cơm sau!”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

“Vậy Thi Âm, con cũng đi học đi!”

Lâm Lang Thiên nói với Lâm Thi Âm.

“Đúng lúc, để tôi đưa cô đến trường!”

Diệp Phàm nói với Lâm Thi Âm.

“Liệu có làm phiền anh không?”

Lâm Thi Âm hơi xấu hổ, nói.

“Không sao!”

Diệp Phàm lắc đầu, rồi lái xe chở Lâm Thi Âm đến trường học.

Trên xe, Diệp Phàm không khỏi hỏi: “Thi Âm, cô đánh đàn hay như vậy, là học của ai à?”

“Không có, đều là tôi tự học!”

Lâm Thi Âm lắc đầu.

“Vậy thiên phú của cô rất mạnh nha, có hứng thú học tài đánh đàn uyên thâm hơn không?”

Diệp Phàm hỏi.

Rõ ràng Diệp Phàm muốn để Lâm Thi Âm đến học hỏi Đại sư phụ, với thiên phú của cô ấy, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một cao nhân cầm đạo!

“Cái này tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ tới!”

Ánh mắt Lâm Thi Âm lấp lóe nói.

“Cô có thể suy nghĩ chút, tài đánh đàn của Đại sư phụ tôi rất cao siêu.”

“Nếu như cô theo học hỏi bà ấy, thì không chỉ có thể nâng cao tài đánh đàn của cô, còn có thể khiến cô có được bản lĩnh tự bảo vệ mình, như vậy sau này cô cũng sẽ không bị bất cứ ai bắt nạt nữa rồi!”

Diệp Phàm nói.

“Anh là bảo tôi đi luyện võ sao?”

“Có phải anh và ba tôi đều biết võ công không?”

Ánh mắt Lâm Thi Âm nhìn về phía Diệp Phàm, tò mò hỏi.

“Quả thật tôi và ba cô đều biết võ công, mà cô muốn học võ công rất đơn giản, chỉ cần theo Đại sư phụ tôi học đánh đàn là được rồi!”

“Cô có thể suy nghĩ chút!”

Diệp Phàm thản nhiên nói. Rất nhanh Diệp Phàm đã đưa Lâm Thi Âm đến đại học Thiên Hải.

“Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ!”

Lâm Thi Âm xuống xe, mỉm cười với Diệp Phàm.

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Phàm đột nhiên kêu lên.
Chương 106: Bá Vương Minh đến!

“Thiếu chủ, đã điều tra rõ ràng rồi.”

“Hôm qua, kẻ đứng đằng sau của một loạt hành vi chống đối Đường Thị chính là đại tiểu thư Liễu Như Thị của nhà họ Liễu, một trong ba hào môn lớn của quận Hoài Giang.”

Xuân Lan báo cáo.

“Là cô ta!”

Trong mắt Diệp Phàm hiện lên ánh sáng lạnh.

Xem ra lần trước chưa giáo huấn đủ cho người phụ nữ này!

“Giải quyết người phụ nữ này cho tôi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Đối phó với kẻ địch, tuyệt đối không nương tay. Đây là triết lý mấy sư phụ hắn vẫn luôn truyền bá cho hắn.

“Vâng, thiếu chủ!”

Xuân Lan đáp.

“Đúng rồi, thiếu chủ, còn có một chuyện rất quan trọng!”

“Chuyện gì?”

“Hôm qua Bá Vương Minh của quận Nam Thiên phát ra Bá Vương Lệnh, triệu tập tất cả thành viên Bá Vương Minh đến Thiên Hải, bây giờ đã có lượng lớn thành viên Bá Vương Minh sắp đến Thiên Hải rồi, mà mục đích của bọn họ chính là thiếu chủ!”

Xuân Lan nói thẳng.

“Bá Vương Minh!”

Lông mày Diệp Phàm cau lại.

“Thiếu chủ, tôi đã tập hợp tất cả lực lượng của Bách Hoa Lâu ở quận Giang Nam, chắc chắn sẽ không để người của Bá Vương Minh làm thiếu chủ bị tổn thương!”

Xuân Lan nói.

“Chỉ dựa vào bọn họ, còn chưa làm ta bị thương được!”

“Nếu đã đến rồi, vậy thì đừng đi nữa!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hắn cúp điện thoại của Xuân Lan, gọi một cuộc điện thoại cho Khương Uyên.

“Lập tức triệu tập tất cả nhân viên phân điện quận Giang Nam, đến Thiên Hải với tốc độ nhanh nhất!”

Khương Uyên nghe điện xong đã trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.

Trong phút chốc, toàn bộ nhân viên của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều bắt đầu hành động, đi về phía Thiên Hải. Tư thế này trực tiếp chấn động cả quận Giang Hải!

“Điện Long Vương? Đây là muốn làm gì?”

Sau khi biết tin tức này, mí mắt quận trưởng quận Giang Nam Tô Lâm giật liên hồi, có một loại dự cảm không lành!

“Quận trưởng, tối qua Bá Vương Minh vừa phát ra Bá Vương Lệnh, triệu tập thành viên của cả Bá Vương Minh đến Thiên Hải, bây giờ người của phân điện điện Long Vương đều đi về phía Thiên Hải, Thiên Hải sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Một thuộc hạ của Tô Lâm nói.

“Thiên Hải!”

“Lập tức thông báo cho quân quận vệ, theo tôi đến Thiên Hải!”

Vẻ mặt Tô Lâm ngưng lại, lập tức nói.

Sau khi biết được tin tức này, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam Lý Kiến cũng dẫn theo người của sở tuần tra phân bộ đến Thiên Hải.

Giờ phút này, vô số người đi về phía Thiên Hải, trận thế này càng dẫn tới sự quan tâm của thế lực các nơi ở Long Quốc!

Thủ phạm Diệp Phàm gây ra trận thế lớn như vậy thì đã đến chỗ của Đại Hổ, Nhị Hổ.

“Chủ nhân!”

Thấy Diệp Phàm, Đại Hổ và Nhị Hổ vội vàng kêu lên.

“Mấy ngày nay các anh vẫn ổn chứ?”

Diệp Phàm hỏi.

“Chủ nhân, mấy ngày nay ngoài ăn với ngủ ra, chúng tôi chính là học một số võ đạo cơ bản, chưa từng sống cuộc sống thoải mái như vậy, hai anh em chúng tôi đều thấy hơi không quen rồi!”

Đại Hổ gãi đầu nói.

“Chủ nhân, ngài vẫn là tìm chút việc cho chúng tôi làm đi, nếu không chúng tôi sẽ bứt rứt chết mất!”

Nhị Hổ nói.

“Dám giết người không?”

Diệp Phàm hỏi.

“Giết người?”

Hai anh em này đều sửng sốt, đồng thanh nói: “Chủ nhân bảo chúng tôi làm cái gì thì làm cái đó, chủ nhân muốn chúng tôi giết ai?”

“Đừng vội, trước khi giết người, các anh phải có đủ thực lực đã, nếu không chỉ có thể bị người ta giết!”

“Tiếp theo, tôi sẽ giúp các anh nâng cao thực lực!”

Diệp Phàm nói.

Sau đó, Diệp Phàm lấy cỏ Thiên Tủy và một số dược liệu khác hắn thu mua ra, giã nát toàn bộ những dược liệu này tiến hành chế biến, sau đó chế tạo thành hai vại nước thuốc.

“Hai các anh bước vào bên trong, buông lỏng thân tâm, không cần nghĩ gì cả!”

Diệp Phàm chỉ hai vại nước thuốc này, nói với Đại Hổ và Nhị Hổ.

Hai anh em bọn họ trực tiếp bước vào trong vại dược. Đây chính là dược dục, có thể kích phát dược tính của cỏ Thiên Tủy đến mức cực lớn, giúp người ta tẩy kinh phạt tủy.

Lúc trước ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đã ngâm dược dục không ít. Đương nhiên những dược liệu trong dược dục hắn ngâm đều là linh dược hiếm hoi ít thấy, đều là mấy sư phụ của hắn không biết lấy được ở đâu.

Nếu không phải như vậy, thì cũng không có thực lực của Diệp Phàm bây giờ!

Mặc dù hai vại dược này không thể so sánh với dược dục Diệp Phàm ngâm, nhưng đối với hai anh em này thì đã đủ rồi!

Hai anh em này bước vào vại dược không lâu, trên mặt đã hiện ra biểu cảm đau khổ.

Dược tính trong dược dục này bắt đầu dần dần xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, giúp bọn họ tẩy kinh phạt tủy, tiến hành lột xác!

Nhưng mà quá trình này lại vô cùng đau khổ, người không có nghị lực thì không kiên trì tiếp được!

“Cố nhịn!”

Diệp Phàm quát lên với hai người.

Hai anh em này cũng cắn răng kiên trì.

Sau khi dược tính trong dược dục không ngừng tiến vào trong người của hai người, tiến hành tẩy lễ cho cơ thể của bọn họ. Rất nhanh trên người bọn họ đã hiện ra một lớp đen xì xì, đây chính là tạp chất trong người bọn họ bị loại bỏ ra ngoài.

Sau khi bọn họ tẩy kinh phạt tủy, tiềm lực của hai người tăng mạnh, thần lực bẩm sinh của bọn họ bắt đầu được kích thích không ngừng.

Một tiếng sau, dược tính trong dược dục này đã bị Đại Hổ, Nhị Hổ hấp thụ toàn bộ. Trên người của hai người bị một lớp tạp chất màu đen dày cộp bao phủ, giống như người da đen!

A!

A!

Đột nhiên, hai bọn họ gào to, một sức mạnh khủng bố bộc phát ra từ trong người của bọn họ. Hai vại dược này lập tức nát vụn, tất cả trang trí trong căn phòng đều bị phá hủy. Trên bức tường xung quanh thậm chí còn xuất hiện từng vết nứt.

Diệp Phàm đứng ở đó, ngược lại không bị ảnh hưởng.

Thậm chí nước vại dược kia bắn ra cũng không rơi trên người hắn, tự động bị bài trừ ra ngoài rồi.

Soạt!

Soạt!

Đại Hổ, Nhị Hổ mở đôi mắt ra, trong mắt lấp lóe ánh sáng khiếp người, tỏa ra một khí tức áp bức đáng sợ.

“Hai các anh đi tắm rửa sạch sẽ trước đi!”

Diệp Phàm nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ nói.

Hai anh em bọn họ trực tiếp rửa sạch, rồi ra ngoài.

Bây giờ, sau khi Đại Hổ, Nhị Hổ tẩy kinh phạt tủy, thể chất của hai người đã xảy ra thay đổi to lớn, thân thể đã càng to lớn vạm vỡ hơn, hơn nữa tinh khí thần đều giống như tăng lên mấy bậc. Nhất là khí tức tỏa ra trên người của hai người bọn họ vô cùng khủng bố!

Lần tẩy kinh phạt tủy này đã thay đổi thể chất của hai anh em, khiến thần lực bẩm sinh của bọn họ tăng vọt gấp mười mấy lần.

Bây giờ sức chiến đấu của Đại Hổ, Nhị Hổ sợ rằng còn mạnh hơn cả cao thủ Nhân cảnh rồi!

Đây chính là sự lợi hại của người thần lực bẩm sinh!

“Chủ nhân, tôi cảm thấy trong người tôi hình như tràn đầy sức mạnh dùng không hết!”

“Tôi cũng vậy, tôi rất muốn phát tiết chút!”

Hai người Đại Hổ, Nhị Hổ nhao nhao nói.

“Bây giờ các anh đã coi như là một võ giả chân chính, tiếp theo tôi truyền thụ chút tâm pháp và chiêu thức cho các anh, các anh phải tu luyện thật tốt!”

Diệp Phàm nói.

Hắn trực tiếp truyền thụ một số tâm pháp võ đạo và các loại chiêu thức mạnh mẽ cho hai người Đại Hổ, Nhị Hổ. Sau khi hai anh em này tẩy kinh phạt tủy, lực lĩnh ngộ cũng tăng mạnh, rất nhanh đã ghi nhớ, học được rồi.

Nửa tiếng sau, Diệp Phàm nhận được một cuộc điện thoại, hắn nói với hai anh em đang luyện công: “Được rồi, tiếp theo nên tiến hành thực chiến thôi!”

Hắn trực tiếp dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ đến ngoại ô Thiên Hải.

Ở ngoại ô Thiên Hải lúc này tụ tập hơn vạn người!

Từng người bọn họ đều ăn mặc gọn nhẹ, tay cầm vũ khí, khắp người tỏa ra sát khí lạnh băng.

Những người này chính là thành viên của Bá Vương Minh. Đứng trước mặt bọn họ là Hạng Thiên Kình và tứ đại chiến tướng thủ hạ của hắn ta!

“Hôm nay triệu tập mọi người ở đây, chắc đều đã biết vì sao rồi đúng không?”

Hạng Thiên Kình lạnh lùng quát.

“Trả thù cho thiếu chủ!”

Thành viên Bá Vương Minh đồng thanh hô lên.

“Đúng vậy, có người đã giết con trai ta!”

“Hắn chính là ở Thiên Hải!”

“Hôm nay cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ra tên này cho ta, phanh thây xé xác, băm vụn xác hắn, chôn cùng con trai của ta!”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình lạnh lẽo, tràn đầy sát ý, quát lên.

“Giết!!!”

“Giết!!!”

“Giết!!!”

Tất cả thành viên Bá Vương Minh có mặt ở đây đồng thanh hô lên, trong mắt từng người đều tràn đầy sát khí.

“Theo ta vào thành!”

Hạng Thiên Kình lạnh lùng quát.

“Chậm đã!”

Tô Lâm dẫn lượng lớn quân quận vệ xuất hiện ở đây.

“Hạng minh chủ, ông tụ tập nhiều người như vậy, muốn làm cái gì?”

Tô Lâm bước tới, nhìn Hạng Thiên Kình nói.

“Ông là quận trưởng Tô của quận Giang Nam đúng không?”

“Con trai tôi chết ở quận Giang Nam các ông, hôm nay tôi chính là đến trả thù cho con trai tôi!”

“Ông tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này!”

Hạng Thiên Kình lạnh lùng quát.

“Nơi này là quận Giang Nam, là đất quản hạt của quận trưởng tôi đây, sao tôi có thể để các ông làm loạn?”

Vẻ mặt Tô Lâm uy nghiêm, nói.

“Tôi nể mặt ông thì ông là quận trưởng, nếu tôi không nể mặt ông, thì ông chẳng là gì cả!”

“Bá Vương Minh tôi làm việc, còn chưa tới lượt ông nhúng tay vào!”

“Tránh ra!”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình mạnh mẽ bá đạo, quát lên.

“Ông…”

Tô Lâm lập tức vô cùng tức giận. ông ta đường đường là quận trưởng, vậy mà lại bị người ta sỉ nhục như vậy, tất nhiên phẫn nộ đến cực điểm.

“Hạng Thiên Kình, ông muốn thành kẻ địch với triều đình sao?”

Ngay sau đó Lý Kiến dẫn lượng lớn thành viên sở tuần tra xuất hiện ở đây.

“Ông là ai?”

Hạng Thiên Kình liếc nhìn Lý Kiến.

“Người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam Lý Kiến!”

“Hạng Thiên Kình, ông kiêu ngạo ở quận Nam Thiên thế nào, tôi không quản được.”

“Nhưng nơi này là quận Giang Nam, là phạm vi phụ trách của sở tuần tra tôi.”

“Nếu ông dám làm bừa, quấy nhiễu trật tự xã hội, thì đừng trách tôi ra tay với ông!”

Lý Kiến lạnh lùng quát lên với Hạng Thiên Kình.

“Ra tay với tôi?”

“Chỉ dựa vào ông?”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình khinh thường nói, trên người hắn ta bộc phát ra một uy áp khủng bố.

Sắc mặt Lý Kiến lập tức thay đổi, trong mắt ông ta hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn Hạng Thiên Kình: “Ông vậy mà…”

“Người khác sợ sở tuần tra các ông, Bá Vương Minh tôi thì không sợ, lập tức tránh ra cho tôi, nếu không tôi giết hết tất cả!”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình đầy sát ý, giống như một con sư tử phát điên rống giận.

“Không hổ là minh chủ Bá Vương Minh, quả nhiên đủ bá đạo!”

Lúc này, một tiếng khen ngợi vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK