Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quận chúa!”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy người phụ nữ này nói vậy thì biến sắc, vô cùng khiếp sợ.

Ở Long quốc, dám tự xưng quận chúa chỉ có thiên kim nhà họ Vương.

Ở Thục Châu chỉ có một Xuyên vương phủ, chủ nhân là Xuyên Vương, một trong tám vương gia của Long quốc.

Xuyên Vương không có con trai, chỉ có một con gái, vô cùng cưng chiều!

Hiển nhiên người phụ nữ này chính là con gái của Xuyên Vương!

“Bái kiến quận chúa!”

Tất cả nhân viên trong cửa hàng và khách hàng vội vàng cung kính hô lên.

“Quận chúa, tôi sẽ gói lại bộ lễ phục này cho người.”

Cửa hàng trưởng đi đến cúi người nói.

Nói xong tự tay gói lại bộ lễ phục này.

“Tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, sao các ngươi có thể bán cho người khác!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Cửa hàng trưởng nghe Diệp Phàm nói vậy thì vô cùng sửng sốt, cô ta không ngờ Diệp Phàm lại nói vậy. Không lẽ hắn không biết đối phương chính là quận chúa sao?

“Tiên sinh, vị này chính là quận chúa của Xuyên vương phủ!”

Cửa hàng trưởng nhắc nhở.

“Quận chúa thì sao?”

“Mua đồ quan trọng thứ tự trước sau!”

“Nếu tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, nó thuộc về tôi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Anh Tiểu Phàm, bỏ qua đi!”

Đường Sở Sở kéo áo của Diệp Phàm, khuyên bảo.

“Đồ dân đen, dám đoạt đồ với ta, gan chó to thật đấy!”

Vị quận chúa kia kiêu ngạo nói.

Đường Sở Sở nhíu mày, không vui nói: “Mặc dù ngài là quận chúa nhưng cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy.”

“To gan, dám cãi lời quận chúa!”

Thị nữ phía sau vị quận chúa kia mắng to, giơ tay định tát Đường Sở Sở.

Bốp!

Đường Sở Sở đang định đánh lại, kết quả Diệp Phàm vung tay tát thị nữ này bay ra ngoài.

A!!!

Bên ngoài cửa hàng truyền đến tiếng hét thảm thiết!

“Ngươi dám đánh thị nữ của ta!”

Vị quận chúa kia lạnh lùng nói.

“Tôi không chỉ dám đánh thị nữ của cô, tôi còn dám đánh cô”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, vung tay tát vị quận chúa kiêu căng này ngã xuống đất.

Tất cả nhân viên và khách trong cửa hàng đều sợ ngây người.

Bọn họ cảm thấy Diệp Phàm điên rồi.

Dám đánh cả quận chúa, chán sống rồi hả?

Ngay cả Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở cũng kinh sợ!

“Quận chúa!”

Thị nữ khác và đám thị vệ ngẩn người vài giây, lấy lại phản ứng, vội vàng hét lên.

“Ngươi…”

Vị quận chúa này nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi dám đánh ta, ta muốn ngươi chết!”

“Bắt hết bọn họ lại cho ta!”

Quận chúa tức giận quát.

Ngay lập tức đám thị vệ Xuyên vương phủ lao thẳng về phía đám người Diệp Phàm.

“Giết!”

Diệp Phàm ra lệnh, mấy bóng người giấu trong bóng tối xông ra giết chết đám thị vệ này.

“Cô muốn chết không?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói với quận chúa, đối phuong bị ánh mắt của Diệp Phàm dọa sợ, cả người run rẩy, không nói lên lời!

“Cầm quần áo ra đây, quẹt thẻ đi!”

Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về phía cửa hàng trường, lạnh nhạt nói.

Cửa hàng trường bị Diệp Phàm nhìn, nuốt nước bọt, vội vàng đưa quần áo cho Diệp Phàm: “Không cần tiền, ngài cầm đi đi!”

“Không được, tôi cũng không phải cướp, quẹt thẻ đi!”

Diệp Phàm nói.

Cửa hàng trưởng đành phải nhận lấy thẻ, quẹt 39 vạn 9900.

“Hai người còn muốn mua gì khác không?”

Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh.

Lúc này bọn họ cũng không muốn mua sắm nữa, lắc đầu.

“Không mua, vậy đi thôi!”

Đám người Diệp Phàm rời khỏi đây.

“Anh rể, người đó là quận chúa, chúng ta đắc tội cô ta, thật sự sẽ không sao chứ?”

Trần Tiểu Manh lo lắng hỏi.

“Một quận chúa mà thôi, đắc tội thì đắc tội, hai người không cần lo lắng!”

“Có anh ở đây, trời cũng không sụp được!”

Diệp Phàm cười nói.

Nửa tiếng sau.

Thục Châu, trong Xuyên vương phủ.

“Buồn cười, cũng dám đánh con gái của ta, còn giết người của Xuyên vương phủ!”

Xuyên Vương thấy dấu tay trên mặt của con gái, biết được đầu đuôi mọi chuyện thì nổi trận lôi đình!

“Ba, con muốn bọn họ chết không chỗ chôn!”

Vị quận chúa này tức giận nói.

“Yên tâm, dám động đến người của Xuyên vương phủ, đảm bảo không ai có thể sống sót đi ra khỏi Thục Châu!”

“Truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ Thục Châu, không cho phép ai được rời khỏi nơi này. Báo cho Lý Nguyên, triệu tập quận vệ quân, hôm nay cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra đám người này cho ta!”

“Hôm nay bổn vương muốn cho mọi người biết, ở Thục Châu này, dám động vào người của bổn vương thì sẽ gặp phải cái gì!

Xuyên Vương lạnh lùng nói.

Xuyên Vương vừa ra lệnh, quận thủ Lý Nguyên quận Thục Châu kinh sợ.

Hắn ta không ngờ có người dám đánh cả quận chúa, ăn gan hùm mật gấu hả?

“Lập tức phong tỏa tất cả các lối ra vào của Thục Châu, ra lệnh cho Đoạn Thiên Băng đi điều tra hung thủ!”

Lý Nguyên ra lệnh.

Diệp Phàm còn không biết chuyện ở cửa hàng quần áo sẽ mang đến bao sóng to gió lớn.

Hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó dẫn mấy người Đường Sở Sở đi theo Hoa Hồng Đỏ đến tiệc từ thiện tối nay!

Tiệc từ thiện tối nay được tổ chức ở tòa nhà đỉnh cấp xa hoa của Thục Châu!

Có thể xuất hiện ở bữa tiệc này đều là các nhân vật có danh dự uy tín của quận Thiên Thục, thậm chí còn có rất nhiều người không thuộc về khách được mời của nhà họ Trương, những người này đều đến vì Hỏa Linh Chi ngàn năm.

Tiệc từ thiện tối nay đã có mấy trăm người, đủ mọi sắc thái!

Rất nhanh đoàn người Diệp Phàm đến.

“Là Hoa Hồng Đỏ!”

Các nhân sĩ quyền quý đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoa Hồng Đỏ xuất hiện.

Khi nhìn thấy thiếu phụ Hoa Hồng Đỏ này, tất cả đều nuốt nước bọt.

Đối với các đại lão quyền quý ở Thục Châu, người phụ nữ bọn họ muốn có được nhất là Hoa Hồng Đỏ.

Ở Thục Châu, mỗi người đều coi việc chinh phục Hoa Hồng Đỏ ở dưới háng là mục tiêu!

Tất nhiên đến nay vẫn chưa ai làm được.

Hoa Hồng Đỏ vô cùng lợi ở, ở Thục Châu, thậm chí cả các thế lực cực mạnh quận Thiên Thục cũng không ai có thể chinh phục được!

Nhưng rất nhanh mọi người đã chú ý đến Đường Sở Sở mặc lễ phục trắng bên cạnh Hoa Hồng Đỏ.

Nhìn khí chất nhan sắc vượt qua Hoa Hồng Đỏ của người này, các đại lão đều chấn động.

Bọn họ không ngờ hôm nay lại gặp được một người đẹp lóa mắt như vậy!

“Quá xinh đẹp!”

Một vài thiếu gia nhìn thấy Đường Sở Sở đều phải bật thốt lên.

“Là hắn ta!”

Một thanh niên nhìn thấy Diệp Phàm, đồng tử co rụt lại, khuôn mặt lạnh lùng.

Người này chính là Mộ Dung Vân Thiên, đại thiếu gia của Mộ Dung gia tộc, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô.

Lần trước anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng chuyện bị Diệp Phàm vả mặt ở Thiên Hải.

Nếu không phải anh ta có việc khẩn cấp đã tìm Diệp Phàm báo thù từ lâu rồi.

Không ngờ oan gia ngõ hẹp, hôm nay lại đụng phải.

“Nếu hôm nay gặp phải tao, vậy nay sẽ là ngày chết của mày!”

Mộ Dung Vân Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói mấy câu với thuộc hạ.

“Hoa Hồng tiểu thư, người đẹp này là…”

Một đại lão quyền quý ở Thục Châu đi về phía Hoa Hồng Đỏ và Đường Sở Sở, không nhịn được hỏi.

“Ông chủ Đỗ, đừng nghĩ, cô ấy không phải người mà ông có thể nhúng chàm!”

Hoa Hồng Đỏ nói thẳng.

“Phải không?”

Vị đại lão nay vẫn không tin, nhìn về phía Đường Sở Sở, kết quả đối diện với một đôi mắt kinh người, ông ta run lên, vô thức lùi ra sau vài bước.

Chủ nhân đôi mắt này chính là Diệp Phàm!

“Chị họ, chị mặc bộ lễ phục này thật đẹp, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người!”

Trần Tiểu Manh hưng phấn nói.

“Chị tình nguyện không nổi bật như vậy, bớt được rất nhiều rắc rối!”

Đường Sở Sở cười nói.

“Không sao, đời này thứ anh không sợ chính là rắc rối!”

Diệp Phàm cười nói.

“Long Vương Điện Bạch Ưng Long Quân đến!”

Một tiếng quát truyền khắp đại sảnh, làm tất cả những người ở đây đều kinh sợ.

Diệp Phàm nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK