"Chào Liễu tiểu thư!"
Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị, mở lời chào hỏi.
"Từ lâu tôi đã nghe nói Đường tiểu thư là người xinh đẹp nhất Thiên Hải. Bây giờ gặp mặt, quả nhiên là sắc nước hương trời."
Liễu Như Thị khen Đường Sở Sở.
"Liễu tiểu thư khách sáo rồi!"
"Hai vị này là?"
Sau đó, Liễu Như Thị nhìn sang Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh.
"Chúng tôi đến ăn ké."
Trần Tiểu Manh nói xong liền ngồi xuống.
"Đây là em họ của tôi, còn đây là người yêu của tôi. Hôm nay tôi đưa họ theo cùng, nếu có gì mạo phạm, mong Liễu tiểu thư thứ lỗi!"
Đường Sở Sở nói.
"Không sao, nhiều người náo nhiệt mà."
"Hơn nữa, tôi nghe nói lúc trước đại thiếu gia nhà họ Bạch - một trong những gia tộc quyền thế quận Giang Nam - từng tỏ tình với Đường tiểu thư trước mặt mọi người, nhưng lại bị một thanh niên giết chết. Chắc hẳn người đó là vị công tử này. Tôi rất khâm phục hành động giận dữ vì hồng nhan!"
"Nào, tôi mời vị công tử này một ly!"
Liễu Như Thị nhìn Diệp Phàm, dứt khoát nâng ly uống một ngụm!
"Đừng chỉ uống rượu không, lên món đi!"
"Tôi đói rồi!"
Diệp Phàm bĩu môi.
Hôm nay hắn đi chơi cùng hai cô nàng cả một ngày, quả thật đã hơi đói bụng.
"Mang thức ăn lên!"
Liễu Như Thị ra lệnh.
Chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đã được mang lên.
Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh không hề khách sáo, bắt đầu ăn.
"Liễu tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi đến đây mời tôi ăn cơm, hẳn là có việc muốn tìm tôi nhỉ?"
Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị, đi thẳng vào vấn đề.
"Đường tiểu thư rất thẳng thắn."
Liễu Như Thị mỉm cười nói: "Quả thật lần này tôi đến Thiên Hải là có một vụ làm ăn muốn bàn bạc với Đường tiểu thư!"
"Vụ làm ăn gì?"
Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị.
"Tôi muốn toàn bộ quyền đại lý tiêu thụ đan Trú Nhan ở khu vực phía Nam."
Liễu Như Thị nhấp một ngụm rượu, thẳng thắn nói.
Nghe Liễu Như Thị nói vậy, ánh mắt Đường Sở Sở lấp lóe: "Khẩu vị của Liễu tiểu thư không nhỏ."
"Không biết ý của Đường tiểu thư thế nào? Chỉ cần Đường tiểu thư giao quyền đại lý tiêu thụ đan Trú Nhan khu vực phía Nam cho tôi, tôi có thể chia cho Đường Thị mười phần trăm lợi nhuận."
Liễu Như Thị nói.
"Lấy toàn bộ quyền đại lý tiêu thụ khu vực phía Nam mà chỉ chia cho mười phần trăm lợi nhuận, cô coi chúng tôi là kẻ ngu đấy à?"
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
"Nhãi ranh, cậu nói chuyện với tiểu thư kiểu gì thế?"
"Chia cho các người mười phần trăm lợi nhuận đã là coi trọng các người rồi."
Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh Liễu Như Thị nhìn Diệp Phàm, giọng điệu khinh thường.
"Chúng tôi nói chuyện làm gì đến lượt ông xen mồm!"
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng.
Một chiếc đũa trong tay hắn phóng ra, đâm xuyên qua miệng của người đàn ông mặc vest này.
Tức thì người đàn ông này kêu gào thảm thiết, ngã lăn ra đất.
.
Ánh mắt của hai người đàn ông vạm vỡ kia chợt đóng băng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bọn họ bày ra tư thế chiến đấu, tỏa ra khí thế lạnh lùng.
Liễu Như Thị biến sắc, nhìn Diệp Phàm chòng chọc: "Công tử làm vậy không khỏi quá đáng nhỉ?"
"Quá đáng á?"
Diệp Phàm không cho là đúng.
"Liễu tiểu thư, tôi không có ý định giao ra quyền đại lý tiêu thụ đan Trú Nhan, vì vậy đành để cô phải đi một chuyến phí công rồi."
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị, nói thẳng.
"Đường tiểu thư có chắc là muốn từ chối tôi nhanh như vậy không?"
"Cô có biết từ chối tôi sẽ hậu quả gì không?"
Liễu Như Thị nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Liễu tiểu thư đang uy hiếp tôi sao?"
Đường Sở Sở nhướng mày.
"Tôi chỉ đang nhắc nhở Đường tiểu thư mà thôi. Mặc dù hiện tại Đường Thị có cây rụng tiền đan Trú Nhan, nhưng các người có giữ được cái cây rụng tiền này hay không thì không chắc đâu."
"Hơn nữa, từ trước tới giờ chuyện mà Liễu Như Thị này muốn làm chưa từng không làm được, bất kể dùng phương pháp gì!"
Liễu Như Thị khẽ nở nụ cười như một mỹ nhân rắn rết, khiến người ta ớn lạnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cô dám uy hiếp vợ tôi?"
Nét mặt Diệp Phàm lạnh lùng, bàn ăn trước mặt bỗng vỡ tan tành.
Ầm!
Hai vệ sĩ lập tức hành động, nhanh chóng xông về phía Diệp Phàm.
Hai người này đều có thực lực Nhân Cảnh tầng hai, cực kỳ mạnh.
Rắc rắc!
Kết quả là nháy mắt bọn họ đã bị Diệp Phàm vặn gãy cổ.
Diệp Phàm duỗi một tay ra bóp cổ Liễu Như Thị rồi nhấc bổng lên, tốc độ nhanh như chớp.
Sắc mặt Liễu Như Thị tái nhợt, cô ta giãy giụa không ngừng.
Bàn tay Diệp Phàm không ngừng bóp mạnh, khuôn mặt của người phụ nữ này càng lúc càng trắng bệch, hơi thở cũng càng lúc càng yếu như sắp tắt thở!
"Thôi quên đi, anh Diệp Phàm tha cho cô ta đi!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
Bộp!
Diệp Phàm hất tay ném Liễu Như Thị xuống đất, không mảy may thương hoa tiếc ngọc!
Phụt!
Liễu Như Thị nằm trên mặt đất hộc máu, trông vô cùng nhếch nhác, so với phong thái ngự tỷ cao quý lạnh lùng lúc nãy cứ như hai người khác nhau!
Đột nhiên cửa phòng vip bị mở ra, người phụ trách điện Long Vương ở Thiên Hải là Từ Thiên dẫn người vội vã đi vào.
"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?"
Từ Thiên trông thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng thấp thỏm bồn chồn.
Hắn ta không ngờ ở địa bàn của mình lại có người dám gây chuyện trước mặt Diệp Phàm, đúng là muốn hại chết hắn ta mà!
"Tôi giao cô ả này cho anh đấy, đừng để cho cô ta sống tốt."
Diệp Phàm hờ hững nói một câu, sau đó đưa Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh rời đi.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Từ Thiên vội vàng đáp lời. Hắn ta nhìn Liễu Như Thị với ánh mắt lạnh như băng: "Con khốn này xém hại chết tao!"
"Anh dám mắng tôi? Anh có biết..."
Liễu Như Thị giận dữ nhìn Từ Thiên, có điều cô ta chưa nói hết câu đã bị Từ Thiên ngắt lời: "Tôi không quan tâm cô là ai. Dám đắc tội thiếu chủ, đúng là tự tìm đường chết!"
"Thiếu chủ đã nói đừng để cho mày sống tốt, vậy thì đừng trách tao!"
Từ Thiên cười gằn.
"Anh... anh muốn làm gì?"
"Tôi nói cho anh biết, tôi là..."
Liễu Như Thị nhìn nụ cười xấu xa của Từ Thiên thì rùng mình, vội vàng hét lên.
"Tặng con ả này cho các cậu đấy, đừng chơi chết là được!"
Từ Thiên không nghe Liễu Như Thị nói, mà quay sang nói với thuộc hạ của mình.
"Cảm ơn đại ca!"
Nghe Từ Thiên nói vậy, đám đàn em cực kỳ kích động, dùng ánh mắt như sói nhìn Liễu Như Thị rồi lập tức nhào tới.
"Các người dám!"
"Á!"
Liễu Như Thị thấy đám người kia nhào tới, sắc mặt chợt thay đổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tuy nhiên, cô ta có la hét thế nào cũng không thay đổi được kết cục sắp tới.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không biết kết cục của Liễu Như Thị. Ý hắn là bảo Từ Thiên dạy cho người phụ nữ này một bài học, nhưng đối phương lại hiểu nhầm ý của hắn, kết quả...
Về phía Diệp Phàm, sau khi đưa Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh về biệt thự, hắn không nghỉ ngơi mà tiếp tục đi ra ngoài.
Cảnh đêm Thiên Hải rất đẹp, náo nhiệt hơn núi Cửu Long về đêm!
Diệp Phàm đi trên phố đêm ồn ào, đột nhiên hơi nhớ mấy vị sư phụ.
Dù sao hắn cũng sống cùng mấy vị sư phụ mấy chục năm, bây giờ đột nhiên xa cách, tất nhiên hắn rất nhớ họ.
Đương nhiên người Diệp Phàm nhớ nhất là đại sư phụ đẹp nghiêng nước nghiêng thành song cực kỳ thần bí!
"Không biết đại sư phụ xuất quan chưa nhỉ? Nếu đại sư phụ xuất quan mà không thấy mình đâu, liệu có buồn không?"
Diệp Phàm lẩm bẩm một mình, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp hiện ra trong đầu.
Bất tri bất giác hắn đã đi tới trước cửa một quán bar.
Trong quán bar vọng ra tiếng đàn du dương.
Diệp Phàm nghe thấy tiếng đàn này liền đi vào.
Chương 67: Cô không tin tôi?
Diệp Phàm bước vào trong một quán bar.
Quán bar này khác với những quán bar khác.
Ở chỗ này không hề có âm thanh kim loại nặng ồn ào náo động, cũng không có DJ và vũ đạo điên cuồng, ở đây chỉ có tiếng đàn du dương động lòng người.
Giữa quán bar có một sân khấu, trên đó có một người phụ nữ mặc bộ váy trắng dài, dùng khăn lụa che mặt, mười ngón tay trắng nõn thon dài nhảy múa trên đàn cổ.
Váy dài màu trắng, khăn che mặt, cộng thêm đàn cổ trực tiếp vẽ ra một bức tranh xinh đẹp, giống như một tiên nữ đang đàn tấu.
Trong quán bar, một đám người ngồi nghe tiếng đàn như si như say, hãm sâu vào trong đó, khó có thể quên.
“Tài đánh đàn này lại mạnh thêm vài lần!”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ che mặt đang đánh đàn, nhìn qua có vẻ quen biết đối phương.
Người phụ nữ che mặt này chính là nữ thần đại học Thiên Hải, Lâm Thi m.
Mặc dù đối phương che mặt, nhưng vừa nghe tiếng đàn Diệp Phàm biết ngay là đối phương!
Mấy ngày không gặp, tài đánh đàn của Lâm Thi m lại tiến bộ rất nhiều, nếu không cũng sẽ không làm mọi người trong quán bar hãm sâu vào trong đó.
Nếu không phải Lâm Thi m là người thường, chỉ bằng chiếu thức kỹ thuật đánh đàn này cũng đủ để giết người trong vô hình!
Rất nhanh, Lâm Thi m đã đánh xong một bài.
Người trong quán bar tỉnh lại từ trong tiếng đàn tuyệt diệu kia, liên tục vỗ tay.
“Cảm ơn mọi người!”
Lâm Thi m đứng dậy, cúi người cảm ơn mọi người, đang định đi xuống.
Lúc này, một thiếu gia mặc đồ hàng hiệu đi lên sân khấu, duỗi tay kéo Lâm Thi m lại, nói: “Tiểu thư, cô đánh đàn hay như vậy, lại đeo khăn che mặt, chắc chắn là một người đẹp tuyệt thế đúng không, để tôi nhìn xem cô đẹp như thế nào?”
Vị thiếu gia này nhìn Lâm Thi m, nở nụ cười xấu xa, duỗi tay kéo xuống khăn che mặt của đối phương.
Lập tức, nửa bên mặt xấu xí dữ tợn của Lâm Thi m hiện lên trong mắt mọi người.
“ĐM, quỷ kìa!”
Vị thiếu gia kia nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Lâm Thi m, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
“Xấu như vậy?”
“Tôi còn tưởng rằng cô ta đeo khăn che mặt vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành!”
“Haizz, đáng tiếc, đàn hay vậy nhưng không ngờ lại là quái vật xấu xí!”
“Quái vật xấu xí, nhanh cút xuống đi!”
Sau khi đám đàn ông trong quán bar nhìn thấy dung mạo của Lâm Thi m, sắc mặt thay đổi, hoảng sợ, mắng Lâm Thi m, thậm chí không ít người bảo cô cút xuống.
“Người đàn bà xấu xí này, không ngờ lại xấu như vậy, thiếu gia đây sắp nôn ra rồi, nhanh cút xuống đi!”
Vị thiếu gia kéo khăn che mặt của Lâm Thi m xuống chán ghét mắng Lâm Thi m.
Đối mặt với sự sỉ nhục, khiển trách của mọi người, vành mắt Lâm Thi m đỏ ửng, vẻ mặt bất lực sắp hỏng mất.
Bốp!
Đột nhiên, một bàn tay rơi xuống, tát bay tên thiếu gia kia xuống mặt đất.
Chủ nhân của bàn tay này là Diệp Phàm, hắn đi đến trước mặt đối phương, nhấc chân không ngừng chà đạp mặt của đối phương, lạnh nhạt nói: “Mày cho rằng mày rất đẹp? Cũng dám mắng người khác xấu!”
A a a!!!
Tên thiếu gia này phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cả khuôn mặt bị Diệp Phàm dẫm máu thịt nát bét.
Những người khác trong quán bar hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này.
Lâm Thi m kinh sợ khi thấy Diệp Phàm xuất hiện giải vây cho cô.
Bịch!!!
Sau khi hủy diệt mặt của tên thiếu gia này, nhấc chân đá xuống dưới, lạnh lùng liếc nhìn đám đàn ông khác khinh bỉ châm chọc Lâm Thi m: “Tất cả các ngươi tự tát 20 cái, ai không tát tôi sẽ cho người đấy tự cảm nhận cảm giác bị bàn chân cỡ 42 chà đạp!”
“Nhãi ranh, mày cho rằng mày là ai?”
“Nơi này không phải chỗ mày có thể gây chuyện!”
Ngay lập tức, đám người trong quán bar nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Người trẻ tuổi, dám gây chuyện ở quán bar của tôi, cậu không coi anh Đao này ra gì đúng không!”
Lúc này, một người đàn ông đầu trọc mặt sẹo mang theo một đám tay đấm đi đến.
Lâm Thi m nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Anh Đao, rất xin lỗi, bạn của em không hiểu chuyện, xin anh bớt giận!”
“Cậu ta đánh khách của tôi, muốn mạng sống, vậy để lại một chân!”
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng quát.
“Muốn một chân của tôi?”
“Chỉ bằng anh?”
Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông mặt sẹo, lạnh lùng nói.
“Lên!”
Người đàn ông mặt sẹo gầm lên.
Đám tay đấm phía sau anh ta lao đến phía Diệp Phàm.
Kết quả một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, đánh ngã đám tay đấm của người đàn ông mặt sẹo này.
“Mày là ai?”
Người đàn ông mặt sẹo kiếc nhìn người đàn ông mặt đồ đen, cảnh giác nói.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, nhìn người đàn ông mặt sẹo, lạnh nhạt nói: “Cút!!!”
“Mày…”
Ầm!!!
Người đàn ông mặt sẹo định nói gì đó, kết quả đã bị người đàn ông mặc đồ đen ném ra ngoài.
“Các người còn không nhanh chóng tự tát 20 cái, nếu ai không tát, vậy để anh ta tát thay các người!”
Người đàn ông tuổi trẻ nhìn đám người trong quán bar, lạnh nhạt nói, còn người đàn ông mặc đồ đen nhìn chằm chằm đám người này với ánh mắt đầy sát khí.
Người đàn ông tuổi trẻ nhìn về phía Diệp Phàm: “Diệp Phàm, chúng ta lại gặp mặt!”
Người này chính là người đàn ông từng chủ động mời Diệp Phàm ăn cơm lúc ở đại học Thiên Hải, tên là Mộc Thần.
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, lôi kéo Lâm Thi m rời đi.
“Thiếu chủ, hắn…”
Người đàn ông mặc đồ đen thấy Diệp Phàm rời đi, ánh mắt lộ ra sự tức giận.
“Có cá tính!”
Mộc Thần hơi mỉm cười, không hề tức giận.
“Cám ơn anh!”
Sau khi Diệp Phàm dẫn Lâm Thi m rời khỏi quán bar, đối phương rút tay ra, nhìn anh nói cảm ơn.
“Cô không sao chứ?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói.
“Tôi không sao!”
Lâm Thi m cúi đầu, một tay che mặt, hơi sợ hãi.
“Tôi có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt cô!”
Lúc này Diệp Phàm nói.
Nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, thân thể của Lâm Thi m hơi run lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra một tia sáng, ngay sau đó lại biến mất: “Sao có thể? Tôi đã tìm vài bệnh viện lớn, đều nói không thể hoàn toàn xóa bỏ vết sẹo trên mặt tôi!”
“Những người cô tìm chỉ là một đám bác sĩ dởm!”
“Nếu cô tin tưởng tôi, trong vòng một giờ tôi có thể giúp dung mạo của cô trở lại như lúc ban đầu!”
Diệp Phàm nhìn Lâm Thi m, nói.
Ánh mắt Lâm Thi m lóe lên, nói: “Cảm ơn anh, nhưng anh không cần an ủi tôi, tôi biết mặt tôi không thể khôi phục được!”
“Cô không tin tôi?”
Diệp Phàm nhăn mày lại.
“Cảm ơn ý tốt của anh, anh đã giúp tôi hai lần, tôi rất biết ơn anh!”
Nói xong, Lâm Thi m rời đi.
“Tôi không đáng tin cậy như vậy sao?”
Diệp Phàm sờ mũi, bất đắc dĩ nói.