Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115: Cũng chỉ là nhà họ Ngô thôi, tiêu diệt là được!

Bên ngoài căn phòng này tụ tập một đám người nhà họ Trần.

Mấy ông già tóc hoa râm đứng đầu chính là mấy tộc lão của nhà họ Trần, vai vế còn cao hơn cả Trần Thiên Nam!

“Gia chủ, ông không sao rồi?”

Thấy Trần Thiên Nam đi ra ngoài, sắc mặt của mấy tộc lão này và mọi người của nhà họ Trần đều kinh ngạc.

Lúc trước chẳng phải gia chủ còn bị thương nặng không xuống giường được à?

Sao mới chốc lát đã không sao rồi?

“Thế nào? Các người đều mong tôi chết sao?”

Trần Thiên Nam lạnh lùng quát.

“Tất nhiên chúng tôi không có ý này, chỉ là bây giờ nhà họ Trần tràn đầy nguy cơ, vẫn mong gia chủ suy nghĩ cho tính mạng của hơn trăm người trên dưới nhà họ Trần, giao đại tiểu thư cho nhà họ Ngô!”

“Gia chủ, mặc dù cậu cả nhà họ Ngô hơi ăn chơi, nhưng dù sao cậu ta cũng là thiếu gia nhà họ Ngô, lại là con nuôi của chủ phân điện của điện Long Vương ở quận Thiên Phủ, sau lưng còn có một thế gia như nhà họ Công Tôn chống lưng, với thân phận của cậu ta đã đủ xứng với đại tiểu thư rồi!”

Mấy tộc lão kia nhao nhao nói.

“Vẫn mong gia chủ suy nghĩ cho nhà họ Trần!”

Con cháu khác của nhà họ Trần nhao nhao nói, dáng vẻ như bức vua thoái vị!

“Các người nói hay vậy, sao không dâng con gái của mình thay cho nhà họ Trần?”

“Trần Thiên Nam này sẽ không làm ra chuyện hy sinh con gái ruột của chính mình vì gia tộc.”

“Nhà họ Ngô kia muốn tiêu diệt nhà họ Trần ta, vậy nhà họ Trần ta sẽ chiến đấu một trận tới cùng với bọn họ.”

“Tâm huyết của con cháu nhà họ Trần các người đi đâu rồi?”

“Lẽ nào là sống cuộc sống an nhàn lúc trước lâu quá nên đã hủy diệt tôn nghiêm và khí khái đàn ông của các người rồi sao?”

Trần Thiên Nam tức giận, quát lên chấn động như sấm.

“Gia chủ, nhà họ Ngô kia có điện Long Vương và nhà họ Công Tôn chống lưng, chúng ta đấu với bọn họ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có một con đường chết!”

“Ông là gia chủ của nhà họ Trần, sao có thể vì con gái của mình mà chôn vùi cả gia tộc chứ?”

“Nếu là như vậy thì ông không xứng làm gia chủ của nhà họ Trần!”

Vẻ mặt mấy tộc lão lạnh băng, hùng hổ hăm dọa nói.

“Các người đừng tranh nữa!”

Trần Tiểu Manh đột nhiên nói, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Trần Thiên Nam: “Ba, ba đưa con đến nhà họ Ngô đi!”

“Tiểu Manh, con nói lung tung cái gì thế?”

Sắc mặt Trần Thiên Nam chợt thay đổi, nhìn Trần Tiểu Manh.

“Ba, không thể vì một mình con mà khiến cả gia tộc bị tiêu diệt, như vậy cả đời con sẽ không yên lòng!”

Trong mắt Trần Tiểu Manh chan chứa nước mắt, nói thẳng.

“Tiểu Manh, con đừng nóng vội, chuyện này vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy!”

Đường Sở Sở kéo lấy Trần Tiểu Manh khuyên nhủ, ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, anh có thể giúp nhà họ Trần không?”

“Chuyện đâu có gì lớn, cũng chỉ là nhà họ Ngô thôi, tiêu diệt là được!”

Diệp Phàm bĩu môi, vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Nhóc con, khẩu khí lớn lắm!”

“Cậu biết sự đáng sợ của nhà họ Ngô không? Vậy mà dám nói lời huênh hoang này!”

Một tộc lão nhà họ Trần nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh nói.

“Không biết, cũng không cần biết!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Trần Thiên Nam: “Chú phái người dẫn tôi đến nhà họ Ngô, tôi đi tiêu diệt bọn họ!”

Mặc dù cô gái có ngực mà không có đầu óc như Trần Tiểu Manh vẫn luôn không hợp với hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng sinh sống với nhau nhiều ngày như vậy rồi.

Hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn cô nhóc này bị người ta chà đạp như vậy. Cho dù Đường Sở Sở không nói, hắn cũng sẽ ra tay!

“Diệp công tử, cậu muốn đi tiêu diệt nhà họ Ngô á? Nhà họ Ngô kia có phân điện quận Thiên Phủ của điện Long Vương chống lưng, rất nhiều cường giả cũng muốn tiêu diệt bọn họ nhưng e là rất khó!”

Trần Thiên Nam nhìn Diệp Phàm, nói.

Mặc dù ông ấy biết thực lực của người này phi phàm, nhưng đối phương muốn chống lại phân điện một quận của điện Long Vương chỉ e là chuyện không thể nào!

“Không có gì khó!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Đã như vậy, Trần Thiên Nam tôi sẽ đến nhà họ Ngô với Diệp công tử, hôm nay nếu nhà họ Ngô không bị tiêu diệt thì Trần Thiên Nam tôi sẽ chết!”

“Các hộ vệ nhà họ Trần nghe lệnh, theo tôi đến nhà họ Ngô!”

Trần Thiên Nam lập tức quát.

“Gia chủ, suy nghĩ lại!”

Sắc mặt mọi người của nhà họ Trần chợt thay đổi, nhao nhao kêu lên.

“Đừng nói nữa, các người không muốn xuất chiến vì nhà họ Trần, tôi không quản được, nhưng hộ vệ của nhà họ Trần thì tôi vẫn có thể điều động!”

Trần Thiên Nam lạnh lùng quát.

Tiếp theo, Trần Thiên Nam dẫn đầu tất cả hộ vệ nhà họ Trần và Diệp Phàm đi đến nhà họ Ngô, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với bọn họ!

Rất nhanh tin tức này đã truyền khắp thành phố Thiên Xuyên, khiến cho thế lực các nơi chấn động.

Bọn họ không ngờ nhà họ Trần lại ngông cuồng như vậy, dám chiến đấu với nhà họ Ngô?

Đây không phải châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức à?

Trong phút chốc, sự chú ý của các thế lực gia tộc lớn đều tập trung ở nhà họ Ngô, muốn xem cuối cùng nhà họ Trần sẽ là kết cục thế nào!

Trong nhà họ Ngô, lúc biết Trần Thiên Nam dẫn đội hộ vệ nhà họ Trần đi về phía nhà họ Ngô, người của nhà họ Ngô đều cảm thấy không phải tên này điên rồi chứ, lại dám tuyên chiến với bọn họ?

“Trần Thiên Nam này đúng là không biết sống chết!”

Đại thiếu nhà họ Ngô Thừa hừ lạnh nói.

“Nếu bọn họ đã muốn chết, vậy thì tác thành cho bọn họ!”

“Qua ngày hôm nay, thành phố Thiên Xuyên sẽ không còn nhà họ Trần nữa.”

“Sau này, thành phố Thiên Xuyên này thậm chí là cả quận Thiên Phủ chính là thiên hạ của nhà họ Ngô rồi!”

Gia chủ nhà họ Ngô - Ngô Thiên Ân mạnh mẽ quát.

Mười mấy phút sau, cả nhóm mấy trăm người Trần Thiên Nam đã đến nhà họ Ngô.

“Trần Thiên Nam, xem ra ông là muốn chết thật rồi!”

Ngô Thiên Ân bước ra ngoài, nhìn Trần Thiên Nam lạnh lùng quát.

Soạt soạt soạt!!!

Lúc này, trong nhà họ Ngô cũng có mấy trăm hộ vệ xông ra, trong đó còn có không ít cao thủ của phân điện điện Long Vương.

“Ngô Thiên Ân, ông muốn tiêu diệt nhà họ Trần tôi à, không dễ thế đâu.”

“Hôm nay cho dù tôi có chết cũng phải lột một lớp da của nhà họ Ngô các ông, để các ông cũng không được sống yên!”

“Tất cả mọi người nghe lệnh, giết cho tôi!”

Vẻ mặt Trần Thiên Nam đầy sát khí, rống lên.

Ngay lập tức cả đám hộ vệ nhà họ Trần đã định giết về phía người của nhà họ Ngô nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn chặn.

“Các người lui xuống đi!”

Diệp Phàm thản nhiên nói một câu.

“Diệp công tử?”

Trần Thiên Nam không hiểu nhìn Diệp Phàm, không lẽ đối phương thật sự muốn một mình đối phó với nhà họ Ngô?

“Nhóc con, mày là ai?”

Ngô Thiên Ân nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Đại Hổ, Nhị Hổ, không được giữ lại ai hết!”

Diệp Phàm không trả lời câu hỏi của Ngô Thiên Ân mà trực tiếp ra lệnh.

“Vâng!”

Bóng dáng của Đại Hổ, Nhị Hổ đột nhiên xuất hiện, bọn họ siết chặt nắm đấm, xông thẳng về phía người nhà họ Ngô.

Bịch!!!

Đại Hổ vừa đánh ra một quyền đã đánh xuyên lồng ngực của một hộ vệ nhà họ Ngô.

Còn Nhị Hổ thì một quyền đánh nổ đầu của một hộ vệ nhà họ Ngô.

Tiếp theo, hai anh em này trực tiếp hóa thân thành đồ tể, điên cuồng chém giết người của nhà họ Ngô.

Trải qua trận chiến với Bá Vương Minh lúc trước, hai anh em Đại Hổ và Nhị Hổ đã hoàn toàn lột xác rồi. Lúc trước có lẽ còn hơi không thích ứng được việc giết người, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không có loại cảm giác này nữa, thậm chí bọn họ còn có chút cảm giác hưng phấn!

Chỉ trong nháy mắt, mấy hộ vệ nhà họ Ngô đã bị hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ giết chết rồi.

Ngô Thiên Ân phản ứng lại, hô to: “Lên, giết chết bọn họ!”

Lúc này, một đám hộ vệ nhà họ Ngô và tất cả người của điện Long Vương đều xông lên, vây giết hai người Đại Hổ, Nhị Hổ.

Nhưng cho dù đối mặt với sự bao vây tấn công của mấy trăm người, hai người Đại Hổ, Nhị Hổ vẫn vô cùng mạnh mẽ, giống như hai xe tăng hình người càn quét nghìn quân, đuổi giết những hộ vệ nhà họ Ngô và cường giả điện Long Vương này.

Thậm chí bọn họ ra tay càng hung dữ mạnh mẽ hơn, thần lực trong người bộc phát ra ngoài, mỗi một quyền đều đủ để đánh nổ người ta.

Nắm đấm của hai anh em này còn khủng bố hơn cả đạn pháo, người chạm vào chắc chắn phải chết!

Thấy hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ ác chiến với mấy trăm người lại không hề rơi vào thế yếu, vẻ mặt Trần Thiên Nam và hộ vệ nhà họ Trần đều chấn động.

Còn ba con Ngô Thiên Ân và Ngô Thừa đều sợ đến ngây người.

Năm phút sau, tất cả mấy trăm hộ vệ nhà họ Ngô và cao thủ điện Long Vương phái đến đều bị hai anh em Đại Hổ, Nhị hổ giết chết. Giờ phút này cả người của hai người bọn họ dính đầy máu tươi, sát khí hừng hực, giống như hai đồ tể địa ngục!

Hai ba con Ngô Thiên Ân hoàn toàn ngây dại, đám người Trần Thiên Nam cũng hít ngược khí lạnh.

Ngay sau đó, hai người Đại Hổ, Nhị Hổ đi về phía hai ba con Ngô Thiên Ân.

“Mày… Bọn mày đừng qua đây, ba nuôi tao là chủ phân điện quận Thiên Phủ điện Long Vương, nếu bọn mày dám làm bừa, ba nuôi tao sẽ không tha cho bọn mày đâu!”

Ngô Thừa nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ, vẻ mặt sợ hãi kêu lên.

“Hôm nay cho dù chủ điện điện Long Vương đến cũng không cứu được bọn mày, khỏi cần vùng vẫy nữa!”

Diệp Phàm bĩu môi, lạnh lùng nói.

“Người trẻ tuổi, lá gan lớn thật đấy!”

Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh băng tràn đầy uy nghiêm truyền tới.

Chương 116: Hắc Bảng!​

Lúc này, bên ngoài nhà họ Ngô có một đám người đi vào. Dẫn đầu là người đàn ông mặt mày như ưng, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, chính là chủ phân điện quận Thiên Phủ của điện Long Vương - Thiết Ưng. Phía sau ông ta có mấy chục cao thủ trên Nhân cảnh thất trọng.

“Ba nuôi, cứu con!” Ngô Thừa nhìn Thiết Ưng, kêu to.

“Người trẻ tuổi, cậu không để điện Long Vương tôi vào mắt quá rồi nhỉ?”

Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh lùng quát, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh khiếp người, giống như sẽ ăn thịt người!

Soạt!

Diệp Phàm không nói lời dư thừa với đối phương, trực tiếp bày ra nhãn Long Vương!

Thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay của Diệp Phàm, con ngươi Thiết Ưng co rút, cơ thể run rẩy, khí thế ngang tàng nháy mắt đã tụt xuống.

“Cậu... Cậu là?”

Lúc này, vẻ mặt Thiết Ưng không thể tin nổi nhìn Diệp Phàm.

Ông ta nhận ra đây chính là nhãn Long Vương mà điện chủ điện Long Vương mới có thể đeo, nhưng sao. nhẫn Long Vương này lại ở trong tay Diệp Phàm?

Tên này có quan hệ gì với điện chủ điện Long Vương?

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Ánh mắt Thiết Ưng nhìn chăm chăm Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Ông cảm thấy tôi là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng cười.

“Sao nhẫn Long Vương này lại ở trong tay cậu? Cậu trộm được ở đâu?”

Vẻ mặt Thiết Ưng ngưng lại, nhìn Diệp Phàm quát.

Điện chủ điện Long Vương biến mất nhiều năm, bây giờ đột nhiên nhảy ra một người trẻ tuổi cầm nhẫn Long Vương, Thiết Ưng không thể không nghi ngờ!

“Nói tôi trộm được?”

Vẻ mặt Diệp Phàm chợt lạnh, đột nhiên ra tay bóp. lấy cổ của Thiết Ưng, nhấc ông ta lên.

“Thả chủ nhân rat”

Sắc mặt những thuộc hạ của Thiết Ưng chợt thay đổi, kêu lên với Diệp Phàm rồi muốn ra tay.

Ầmll

Trên người Diệp Phàm bộc phát ra một khí tức lạnh băng, trực tiếp trấn áp đám người này không thể động đậy.

Vẻ mặt đầy sát khí của hắn nhìn chằm chằm Thiết Ưng: “Ông muốn chết à?”

Sắc mặt Thiết Ưng đỏ lên, như sắp nghẹt thở, thực. lực cả người ông ta đã bị giam cầm không thể thi triển ra.

“Xin... Xin lỗi!"

Trong mắt Thiết Ưng hiện ra vẻ sợ hãi, nói.

BịchlI!

Diệp Phàm vung tay, Thiết Ưng đập thẳng xuống đất, phun ra máu.

“Bây giờ còn cảm thấy nhãn này của ta là trộm được. không?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Là tôi sai rồi, xin lỗi!”

Thiết Ưng vội vàng quỳ dưới đất run cầm cập nói.

Với thực lực Nhân cảnh cửu trọng của ông ta lại bị đối phương chế phục trong nháy mắt, có thể tưởng tượng được thực lực của thanh niên này khủng bố cỡ nào!

Lúc này Thiết Ưng đã bị thực lực đáng sợ của Diệp Phàm hoàn toàn chấn nhiếp rồi!

“Cậu ta tuổi còn trẻ lại mạnh như vậy, lại có nhẫn Long Vương của lão điện chủ, không lẽ cậu ta là đệ tử của lão điện chủ ư?”

Lúc này, Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm, trong lòng suy đoán.

Vừa nảy ra suy nghĩ này, trong lòng Thiết Ưng đã run rẩy, nhìn Diệp Phàm tràn đầy vẻ sợ hãi.

Thấy cảnh này, người của nhà họ Trần và nhà họ Ngô đều ngây người như phỗng, biểu cảm hoàn toàn cứng đờ.

“Đại Hổ, Nhị Hổ, tiếp tục!”

Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Đại Hổ, Nhị Hổ trực tiếp đi về phía ba con nhà họ Ngô.

“Đừng, bọn mày không thể giết bọn tao, em gái tao là phu nhân nhà họ Công Tôn, một trong mười thế gia lớn của Đế Đôi”

Ngô Thiên Ân kêu lên.

“Dừng tay!!!"

Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, lại có một đám người xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

“Các người lại là từ đâu nhảy ra?”

Advertisements
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Tôi là người của nhà họ Công Tôn, các người muốn làm cái gì?”

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi này nhìn đám người Diệp Phàm, quát.

“Nhà họ Công Tôn đến rồi, bọn mày chết chắc rồi!”

Ngô Thiên Ân nhìn người của gia tộc Công Tôn xuất hiện ở đây, vẻ mặt kích động kêu lên.

“ồn ào!"

Sắc mặt Diệp Phàm chợt lạnh.

ÄmIII

Đại Hổ đánh ra một quyền, trực tiếp đánh nổ đầu

của Ngô Thiên Ân, còn Nhị Hổ thì đánh nổ người của đại thiếu nhà họ Ngô!

“Các người..."

Xem tới đây, sắc mặt người của gia tộc Công Tôn kia chợt thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm đám người Diệp Phàm.

“Bắt lấyt"

Người này kêu lên, cao thủ gia tộc Công Tôn ở phía sau hắn ta xông về phía đám người Diệp Phàm.

BịchI!

Đột nhiên, Thiết Ưng ra tay, đánh bay nhóm cao thủ của gia tộc Công Tôn ra ngoài.

“Thiết tiên sinh, ông đang có ý gì đây?”

Người đàn ông của gia tộc Công Tôn kia nhìn Thiết Ưng, sắc mặt hắn ta chợt thay đổi, rõ ràng có quen biết đối phương.

“Các người không thể động vào cậu ấy!”

Thiết Ưng lạnh lùng nói.

Nếu như Diệp Phàm thật sự là đệ tử của lão điện chủ, vậy thì ông ta nhất định phải nắm bắt cơ hội lấy lòng đối phương, vì điều này đắc tội với gia tộc Công Tôn cũng không tiếc!

“Thiết Ưng, Ngô thiếu là con nuôi của ông, bây giờ con nuôi của ông chết rồi, ông lại muốn bảo vệ hung thủ? Ông đang có ý gì đây?”

Người của gia tộc Công Tôn kia nhìn Thiết Ưng, quát lên.

“Đừng nói nhảm với hắn ta, giết chết đi!”

Diệp Phàm trực tiếp nói.

“Vâng!”

Thiết Ưng gật đầu, trực tiếp ra tay, một ưng trảo đuổi giết ra, đã giết chết người của gia tộc Công Tôn này

ngay tại chỗ.

Tiếp theo, Đại Hổ, Nhị Hổ và người của Thiết Ưng thẳng tay tiến hành đại càn quét nhà họ Ngô.

Trên dưới cả nhà họ Ngô bị tiêu diệt toàn bộ.

Thậm chí thế lực ngoài nhà họ Ngô cũng bị người của điện Long Vương hủy diệt toàn bộ.

Nhà họ Ngô lớn như thế trong chốc lát đã biến thành hư vôi

Kết quả này là điều các thế lực của thành phố Thiên Xuyên tuyệt đối không ngờ tới.

Bọn họ đều cho rằng lần này bên bị tiêu diệt chắc là nhà họ Trần, nhưng cuối cùng lại là nhà họ Ngô bị tiêu diệt rồi.

Thậm chí ngay cả phân quận Thiên Phủ của điện Long Vương có quan hệ tốt tới mức mặc chung một quần với nhà họ Ngô vậy mà cũng hạ sát thủ với nhà họ Ngô.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nhà họ Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng đáp án này chỉ có người của điện Long vương và nhà họ Trần mới biết.

Đối với chuyện này, Trần Thiên Nam càng cảnh cáo. hộ vệ nhà họ Trần không được truyền ra ngoài.

Vì vậy người ngoài hoàn toàn không biết rốt cuộc trong nhà họ Ngô đã xảy ra chuyện gì, càng không biết sao nhà họ Ngô lại bị tiêu diệt!

Nhưng mặc kệ thế nào, nhà họ Ngô quả thật đã bị tiêu diệt rồi. Mà nhà họ Trần nhân cơ hội tiếp quản tất cả sản nghiệp của nhà họ Ngô, lại càng tăng lên một bậc!

Tin tức này truyền ra, đã làm chấn động cả quận Thiên Phủ, trên dưới nhà họ Trần đều vô cùng kinh ngạc!

Sau khi nhà họ Ngô diệt vong, Trần Phàm đi theo 'Thiết Ưng đến căn cứ phân điện quận Thiên Phủ.

“Công tử, cậu là đệ tử của lão điện chủ sao?”

Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt căng thẳng hỏi.

“Ông cũng rất thông minh!” Diệp Phàm mỉm cười.

“Thuộc hạ điện Long Vương Thiết Ưng bái kiến thiếu chủ!”

Nháy mắt, Thiết Ưng đã quỳ xuống, nói với Diệp Phàm.

Trong lòng ông ta dâng lên một trận sóng to gió lớn, một khi đối phương trở thành điện chủ điện Long Vương, vậy thì ông ta sẽ có cơ hội một bước lên trời rồi!

“Ông cũng coi như đủ cơ trí!”

“Nhưng mà liên quan tới thân phận của tôi, tôi tạm thời không hy vọng có quá nhiều người biết, hiểu không?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ hiểu rồi!”

Thiết Ưng gật đầu.

“Nhưng tôi hơi tò mò, đại thiếu nhà họ Ngô kia vô dụng như vậy, sao ông lại nhận đối phương làm con nuôi, lẽ nào là vì gia tộc Công Tôn gì đó kia?”

Diệp Phàm đột nhiên tò mò hỏi.

“Khởi bẩm thiếu chủ, tất cả những chuyện này đều là mệnh lệnh của long thủ Thiên Cấp.”

“Ông ta muốn lôi kéo thế gia Công Tôn nên bảo tôi nhận thiếu gia nhà họ Ngô làm con nuôi, mượn nhà họ Ngô để lôi kéo thế gia Công Tôn!”

Thiết Ưng nói.

“Xem ra để được làm long vương, những long thủ này đúng là đã tốn hết tâm tư!”

Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.

“Long thủ Thiên Cấp làm như vậy không chỉ vì thế gia Công Tôn, còn có một nguyên nhân chính là vì lão tam nhà họ Ngôi!”

Thiết Ưng nói. “Lão tam nhà họ Ngô?”

“Nhà họ Ngô tổng cộng có ba anh em, lão đại chính là gia chủ nhà họ Ngô kia, còn lão nhị chính là phu nhân của thế gia Công Tôn, lão tam Ngô Thiên Kiếm là cường giả Hắc Ám xếp thứ ba mươi chín ở Hắc Bảng nước ngoài. Nghe nói thế lực ở nước ngoài của hắn ta vô cùng. †o lớn, long thủ cấp Thiên cũng muốn nhân cơ hội lôi kéo Ngô Thiên Kiếm và thế lực dưới trướng của hẳn ta!”

Thiết Ưng nói chỉ tiết.

“Lão tam nhà họ Ngô vậy mà có thể xếp thứ ba mươi chín Hắc Bảng?”

Diệp Phàm hơi kinh ngạc nói.

Hắn từng nghe Tứ sư phụ nhắc tới Hắc Bảng. Hắc Bảng này là một xếp hạng của tổ chức Ám Võng đối với các cường giả thực lực lớn của thế giới Hắc Ám.

Cả Hắc Bảng chỉ có năm mươi người, người có thể xếp vào trong đó đều là cường giả đỉnh cấp của thế giới Hắc Ám.

Tùy tiện một người cũng có năng lực phá hủy một thế lực siêu cấp thậm chí là giết chết vua của một nước!

Trong Hắc Bảng, xếp hạng càng đứng phía trước thì thực lực sẽ càng mạnh.

Có thể xếp thứ ba mươi chín Hắc Bảng đủ để chứng †ỏ thực lực mạnh mẽ của hắn ta, chắc chắn không phải cao thủ Huyền cảnh bình thường có thể chống lại!

Chẳng trách long thủ cấp Thiên kia lại muốn lôi kéo.

“Không ngờ gia chủ nhà họ Ngô kia vô dụng như vậy, thực lực của em trai lại đủ mạnh!”

Diệp Phàm mỉm cười.

“Thiếu chủ, lần này cậu tiêu diệt nhà họ Ngô, lão nhị nhà họ Ngô và lão tam nhà họ Ngô chắc chắn sẽ trả thù, cậu phải cẩn thận, hay là tôi phái người chuyên môn bảo vệ cậu?”

Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm nói.

“Tôi cần những người kia của ông bảo vệ sao?” Diệp Phàm lạnh lùng cười nói. Thiết Ưng đột nhiên ý thức được ngay cả ông ta mà thiếu chủ này cũng có thể giết trong nháy mắt, những thủ hạ kia của ông ta quả thật không có tư cách đi bảo vệ đối phương.

“Thực lực của thiếu chủ vô song, quả thật không cần bảo vệ!”

Thiết Ưng cung kính nói.

Sau đó, Diệp Phàm đã rời khỏi nơi này, trở về nhà họ Trần.

“Diệp Phàm, cảm ơn anh đã cứu cả nhà tôi!”

Hắn vừa trở về, Trần Tiểu Manh đã cảm kích nói với hắn.

“Em khách sáo như vậy khiến anh hơi không quen!” Diệp Phàm trêu đùa.

Trần Tiểu Manh lập tức trợn trắng mắt với Diệp Phàm.

“Diệp công tử, ân huệ hôm nay, nhà họ Trần tôi suốt đời không quên, sau này có bất cứ điều gì cần nhà họ Trần tôi làm, cậu cứ việc lên tiếng!”

Trần Thiên Nam bước tới trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt cung kính nói.

“Chút chuyện nhỏ, không cần để ý!” Diệp Phàm xua tay.

“Sở Sở, bây giờ trời cũng không còn sớm, tối nay các cháu ở lại đây đi.”

“Đúng lúc buổi tối để dì Đỗ của cháu làm mấy món, chúng ta tụ tập, nhân tiện cảm ơn Diệp công tử luôn!”

Lúc này, Trần Thiên Nam nhìn Đường Sở Sở nói. “Được ạl” Đường Sở Sở gật đầu.

Tiếp theo, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã cùng ăn cơm tối với người nhà họ Trần.

“Sở Sở, Diệp công tử, đây là phòng dì chuẩn bị cho. các cháu, các cháu thấy thế nào?”

Ăn cơm xong, Đỗ Khanh dẫn Diệp Phàm và Đường Sở Sở đến một phòng ngủ.

“Một phòng ngủ sao?” Diệp Phàm nói.

“Dì nghe nói các cháu là bạn trai bạn gái, cho nên chỉ chuẩn bị một phòng!”

Đỗ Khanh nói.

“Cảm ơn dì, một phòng là được rồi ạ!” Đường Sở Sở nói.

“Vậy được, các cháu nghỉ ngơi trước đi!” Đỗ Khanh gật đầu, rồi rời đi.

“Bà xã, xem ra tối nay chúng ta phải ở chung một phòng rồi!”

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, trêu ghẹo.

“Anh Tiểu Phàm, có phải anh không muốn ngủ chung với em không?”

Đường Sở Sở hơi căng thẳng nhìn Diệp Phàm. “Em đừng nghĩ nhiều, không có chuyện đó!”

Diệp Phàm nói, trực tiếp kéo Đường Sở Sở vào trong phòng.

Sau đó, bọn họ đã nằm lên một chiếc giường, nhưng mà không khí này ngược lại hơi vi diệu.

Đường Sở Sở và Diệp Phàm nằm trên giường, đều là dáng vẻ đàng hoàng.

“Anh Tiểu Phàm, anh mãi không làm chuyện đó với em... Có phải vì Đại sư phụ không?”

Bỗng nhiên, Đường Sở Sở quay người nhìn Diệp Phàm, hỏi.

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Diệp Phàm sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK