Nhà họ Lâm.
Diệp Phàm mất bốn tiếng để chữa trị vết sẹo trên mặt Lâm Thi m.
Dưới sự chữa trị của hắn, vết sẹo trên mặt Lâm Thi m hoàn toàn kết vảy rồi tróc ra. Mà nơi vảy tróc ra đã mọc một lớp da mới như kỳ tích vậy.
"Xong rồi!"
Diệp Phàm rút kim bạc, nói với Lâm Thi m.
"Mặt... mặt tôi thật sự lành rồi sao?"
Lâm Thi m không dám tin.
"Thi m, gương mặt của con lành lại thật rồi!"
"Con soi gương đi!"
Ông Lâm nhìn Lâm Thi Âm đã khôi phục dung nhan, kích động nói.
"Thật ạ?"
Lâm Thi m vẫn không dám tin, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
"Tin tưởng tôi."
Diệp Phàm dứt khoát che mắt Lâm Thi m, đặt một chiếc gương trước mặt cô ấy rồi bỏ tay ra.
"Mở mắt ra nhìn đi."
Lâm Thi m căng thẳng nhắm mắt lại. Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Hai tay Lâm Thi Âm nắm chặt vạt áo, cô ấy từ từ mở mắt ra nhìn vào gương.
Khi nhìn thấy gương mặt đã khôi phục như ban đầu, cô ấy ngây ra như phỗng.
"Thật... thật sự khôi phục rồi?"
Lâm Thi Âm không thể tin vào hai mắt của mình. Cô ấy dụi mắt rồi nhìn vào gương lần nữa. Sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô ấy reo lên: "Mặt tôi khôi phục thật rồi, khôi phục thật rồi!"
Lúc này Lâm Thi Âm kích động và vui mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
"Chúc mừng cô!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Tốt quá, cảm ơn anh!"
Đột nhiên Lâm Thi Âm ôm cổ Diệp Phàm, kích động nói.
Tuy từ lâu Lâm Thi Âm đã chấp nhận sự thật gương mặt mình bị hủy, nhưng trong lòng vẫn ước ao một ngày nào đó ông trời khai ân cho gương mặt của mình khôi phục lại.
Dù sao người phụ nữ nào mà chẳng muốn mình xinh đẹp, huống chi Lâm Thi Âm vốn là một hoa khôi học đường. Kết quả là đột nhiên bản thân trở nên xấu xí, áp lực tâm lý cực lớn.
Lâm Thi Âm đã tìm đến rất nhiều bệnh viện nhưng tất cả đều bó tay, cô ấy cũng hoàn toàn tuyệt vọng, chấp nhận sự thật gương mặt của mình không có cách nào khôi phục lại.
Nhưng hôm nay cô ấy nhìn gương mặt mình đã hồi phục, nỗi kích động trong lòng không thể nói thành lời.
Khoảnh khắc này Lâm Thi Âm hoàn toàn phóng thích áp lực đã tích tụ trong lòng bao lâu nay.
Nhìn nụ cười đã lâu không thấy trên gương mặt con gái, Lâm Lang Thiên cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc này, Diệp Phàm bị Lâm Thi Âm ôm, cơ thể hai người dán sát vào nhau khiến hắn hơi ngượng.
"Ờm, Lâm tiểu thư có thể buông tôi ra trước không?"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Xin lỗi anh, tôi..."
Tâm trạng kích động qua đi, Lâm Thi Âm tỉnh táo lại, vội vàng buông Diệp Phàm ra, mặt đỏ bừng vì ngượng.
"Không sao!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cảm ơn anh!"
"Diệp công tử, Thi Âm mãi mãi khắc ghi ân tình của anh."
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm đầy cảm kích.
"Chuyện nhỏ ấy mà."
Diệp Phàm hờ hững nói.
"Y thuật của Diệp công tử có thể nói là điêu luyện, cải tử hồi sinh."
"Trên đời này người có y thuật bậc này, ngoài Y Thánh Quỷ Cốc trong truyền thuyết, tôi thật sự không nghĩ ra người thứ hai."
Lâm Lang Thiên nhìn Diệp Phàm, cảm thán.
"Y Thánh Quỷ Cốc là Tam sư phụ của tôi!"
Diệp Phàm thẳng thắng nói.
"Cậu là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
"Hèn chi!"
Lâm Lang Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.
"Diệp công tử, anh có thể chữa trị nội thương cho ba tôi không?"
Sau đó, Lâm Thi m nói với Diệp Phàm.
"Không thành vấn đề!"
Diệp Phàm gật đầu.
Kế tiếp, Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc bắt đầu chữa trị nội thương trong người Lâm Lang Thiên.
Nội thương trong người Lâm Lang Thiên đã tồn tại gần hai mươi năm, tích tụ qua năm tháng, đã ăn sâu vào xương tủy. Có thể nói ngày hôm nay bệnh tình của Lâm Lang Thiên đã nguy kịch, nếu không phải ông có tu vi cường đại chống đỡ thì e là đã chết rồi.
Không sai, Lâm Lang Thiên là một người trong Võ đạo, hơn nữa tu vi cực cao. Tuy nhiên, có lẽ là do trước đây ông bị thương rất nặng dẫn đến tu vi giảm sút, cộng thêm mấy năm nay vẫn luôn dựa vào tu vi chữa trị nội thương, cho nên tu vi không còn nhiều.
Nếu không, tên Lâm Hổ kia không thể đỡ một một đầu ngón tay của Lâm Lang Thiên.
Diệp Phàm mà không ra tay thì với tình trạng hiện tại của Lâm Lang Thiên, chỉ e không không chống đỡ được bao lâu.
Sau khi Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc, nội thương trong người Lâm Lang Thiên bắt đầu khôi phục dần. Lại thêm một tiếng trôi qua.
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
Châm kim suốt hai tiếng, cho dù là Diệp Phàm cũng tiêu hao không ít.
Phù!
Diệp Phàm thở hắt ra một hơi, lập tức thu châm.
Lâm Thi Âm vội vàng cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
"Cảm ơn cô!"
Nói rồi Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên: "Chú à, nội thương của chú đã khôi phục một phần ba, về sau châm kim thêm hai lần nữa chắc hẳn sẽ khỏi. Đến lúc đó, tu vi của chú cũng sẽ dần khôi phục."
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hai mắt Lâm Lang Thiên sáng ngời.
"Tu vi? Đó là gì?"
Lâm Thi m tò mò hỏi.
"Cái này thì cô hỏi chú đi!"
Diệp Phàm biết Lâm Lang Thiên không nói cho Lâm Thi m biết mình là người trong Võ đạo, cho nên hắn không nhiều lời.
"Chào chú, chào Lâm tiểu thư, tôi đi trước đây."
"Ngày mai tôi lại tới."
Dứt lời Diệp Phàm đi luôn.
Lâm Thi m tiễn hắn ra cửa, sau đó trở lại hỏi ba mình: "Ba có rất nhiều chuyện giấu con phải không?"
"Thi Âm à, có vài chuyện ba không nói cho con là vì muốn con lớn lên trong vui vẻ. Những chuyện lúc trước đã qua rồi!"
Lâm Lang Thiên nói.
Lâm Thi Âm không hỏi nhiều. Cô ấy tin tưởng ba mình, đối phương không nói chắc chắn có lý do.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm đưa cô gái ngoại quốc kia về đây.
"Cô..."
"Tôi đặt tên cho cô nhé!"
"Gọi cô là A Cơ được không?"
Diệp Phàm nói với cô gái ngoại quốc.
"Được."
Đối phương gật đầu.
Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở về nhà, nhìn thấy A Cơ đều kinh ngạc.
"Cô là ai? Sao lại ở đây?"
Trần Tiểu Manh lập tức chất vấn.
"Cô ấy là A Cơ, anh đưa về."
Diệp Phàm đi tới.
"Được lắm, anh vẫn chưa kết hôn với chị tôi mà đã đưa người đàn bà khác về. Quả nhiên anh không đáng tin!"
Trần Tiểu Manh giận dữ trừng Diệp Phàm.
"Tiểu Manh đừng nói linh tinh, trước tiên nghe anh Diệp Phàm nói đã!"
Đường Sở Sở cực kỳ bình tĩnh.
"Con nhóc này nói linh tinh gì thế?"
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó giới thiệu ngắn gọn về lai lịch của A Cơ.
"Cô nhóc này chẳng nhớ gì cả, hơn nữa chỉ chịu đi theo anh, anh đành đưa cô ấy về. Dù sao không thể vứt cô ấy trên đường kẻo bị người ta bắt nhốt vào lồng sắt cho người ta trêu đùa!"
Diệp Phàm mím môi, giải thích.
"Anh Tiểu Phàm nói không sai!"
"Chào A Cơ, tôi là Đường Sở Sở. Đây là Trần Tiểu Manh. Hoan nghênh cô vào đây ở. Trước khi cô khôi phục ký ức, cô cứ yên tâm ở lại đây!"
Đường Sở Sở mỉm cười nói với A Cơ.
"Cảm ơn!"
A Cơ gật đầu.
"Chị à, chị cho cô ta vào ở, nhỡ đâu hai người họ..."
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm và A Cơ với vẻ mặt nghi ngờ.
"Con nhóc này cả ngày đoán mò cái gì thế?"
Đường Sở Sở bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc vào đầu Trần Tiểu Manh.
"Em còn nói lung tung thì tối nay đừng có ăn cơm anh nấu!"
Diệp Phàm hừ mũi nhìn Trần Tiểu Manh.
Sắc mặt Trần Tiểu Manh lập tức thay đổi, cô ấy thở phì phò: "Sao anh ác thế?"
"Được thôi, không nói thì không nói."
Trước sức hấp dẫn của món ngon do Diệp Phàm nấu, cuối cùng Trần Tiểu Manh đành thỏa hiệp.
Không còn cách nào khác, ai bảo đồ ăn Diệp Phàm nấu quá ngon chứ!
Trong khi Diệp Phàm đưa A Cơ về biệt thự.
Một nơi nào đó ở nước ngoài.
"Khởi bẩm hộ pháp, theo tin tức mới nhất, thánh nữ xuất hiện ở Long quốc!"
"Long quốc?"
"Lập tức phái người đi Long quốc, phải tìm được thánh nữ bằng bất cứ giá nào. Nếu không, các người đều phải chết!"
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vô tình vang lên.
"Rõ!"
Một giọng nói khác đáp lời.
Chương 79: Bảo tàng Long Quốc!
Trong căn cứ Thiên Võng.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở đó, lạnh nhạt nói: “Dám giết người của Thiên Võng, lá gan của Diệp Phàm này không nhỏ!”
“Thiên Vương đại nhân, thuộc hạ sẽ đi giải quyết ngay!”
Một người đàn ông lãnh khốc quỳ gối trước người đàn ông đeo mặt nạ, nói.
“Trước tiên chưa cần động đến tên đó, điều tra rõ quan hệ giữa hắn và điện Long Vương đi.”
“Ta có dự cảm, hắn sẽ cho chúng ta một bất ngờ!”
“Đúng rồi, chuyện lúc trước sắp xếp thế nào rồi?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Thiên Vương đại nhân, tất cả đã được sắp xếp ổn hết rồi!”
Người đàn ông này cung kính nói.
“Đại hội Long Vương sắp bắt đầu, lần này nếu chúng ta bắt được điện Long Vương, đây sẽ là cơ hội tốt để tấn công Long Quốc, tuyệt đối không thể sai lầm, nếu không chúng ta đều phải chết, rõ chưa?”
Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ cực kỳ lạnh lẽo, tản ra một uy áp cực mạnh.
“Thuộc hạ đã hiểu!”
Cơ thể của người đàn ông này run lên, gật đầu.
Long Quốc, trong một căn phòng.
“Chó chết, dám giết em trai của tao, thật to gan!”
Một người đàn ông mặc một bộ áo dài, sắc mặt lạnh băng quát lên, trong mắt chứa đầy lửa giận.
Người này là anh trai của Lâm Hổ, Lâm Báo.
Nhưng so với Lâm Hổ, một người không có thiên phú, Lâm Báo lại là lĩnh quân đời thứ hai của chi thứ Lâm Phiệt, thực lực của ông ta không hề thua kém dòng chính đời thứ hai, con trai Lâm Phong còn là thiên tài đứng top 5 trong đời thứ ba của Lâm Phiệt, được Lâm Phiệt coi trọng!
“Ba, có cần báo chuyện này cho Phiệt chủ không?”
Lâm Phong hỏi.
“Không thể, lần này Lâm Thiên Lang gọi điện đến bị chúng ta cắt đứt, Phiệt chủ cũng không biết, nếu để ông ấy biết, sợ rằng chúng ta sẽ bị trách cứ!”
Lâm Báo lạnh nhạt nói.
“Lâm Lang Thiên này chỉ là một phế nhân bị trục xuất khỏi Lâm Phiệt, tại sao Phiệt chủ sẽ trách cứ chúng ta vì ông ta chứ?”
Lâm Phong khó hiểu hỏi.
“Mặc dù ông ta bị trục xuất khỏi Lâm Phiệt, còn là một phế nhân, nhưng ông ta làm ra rất nhiều cống hiến cho Lâm Phiệt, trong cơ thể chảy dòng máu của dòng chính Lâm Phiệt, không phải người chúng ta có thể so được, bởi vậy không thể để Phiệt chủ biết chuyện này!”
Lâm Báo lắc đầu.
“Nhưng chú hai chết, sợ rằng không giấu được lâu!”
Lâm Phong nói.
“Bây giờ Phiệt chủ đang bế quan, có thể giấu được bao lâu thì giấu!”
“Vậy thù của chú hai?”
“Phải báo thù!”
Trong mắt Lâm Báo lóe lên sát khí lạnh băng: “Tên nhóc kia dám giết em trai ba, nó cần phải chết, còn có Lâm Thiên Lang, đều vì ông ta mới hại chú hai con chết thảm, ông ta cũng không thể sống được!”
“Ba, chuyện này để con xử lý!”
Lâm Phong nói thẳng.
“Con muốn đi đối phó với thằng nhãi kia?”
Lâm Báo nhìn Lâm Phong, nói.
“Ừ, đúng lúc ba cũng nghe nói hội đấu giá Thiên Long sắp tổ chức, hơn nữa sẽ bán đấu giá một quả Long Ngọc, nếu có cơ hội, con phải nắm bắt lấy nó!”
Lâm Báo nói.
“Long Ngọc? Đó là gì?”
Lâm Phong có chút tò mò.
“Long Ngọc là một truyền thuyết lâu đời truyền lưu ở Long Quốc.”
“Truyền thuyết, bên trong Long Quốc cất giấu một đống bảo tàng được một vị cường giả vô thượng để lại, trong đó có vô số chí bảo có thể tăng lên tu vi, Long Ngọc chính là chìa khóa mở ra bảo tàng này!”
“Nhưng nghe nói Long Quốc không chỉ có một quả, cần phải gom đủ tất cả Long Ngọc mới có thể mở ra bảo tàng, bởi vậy đến nay chưa ai có thể mở ra bảo tàng này!”
Lâm Báo nói.
Nghe xong, Lâm Phong nói: “Ba, người muốn tập kết Long Ngọc để có được bảo tàng sao?”
“Nếu có thể có được bảo vật trong bảo tàng này, tương đương Phiệt chủ Lâm Phiệt sẽ là ba của con, con cũng sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất Lâm Phiệt!”
Lúc này, trong mắt Lâm Báo tràn ngập dã tâm và dục vọng.
“Ba, Phong Nhi sẽ đem Long Ngọc về!”
Lâm Phong nói.
“Đây là lệnh bài có thể tập hợp thế lực Lâm Phiệt, con cầm đi!”
Sau đó, Lâm Báo lấy ra một lệnh bài, giao cho Lâm Phong.
“Ba, chờ tin tốt của con đi!”
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lạnh nhạt nói.
Hôm sau!
Trong một nhà hàng, Diệp Phàm đi vào, Thượng Quan Lưu Ly đang ngồi chờ.
“Diệp công tử!”
“Mời ngồi!”
Thượng Quan Lưu Ly đứng dậy nói.
“Thượng Quan tiểu thư, hôm nay cô mời tôi ăn bữa cơm này, sợ rằng không đơn giản đúng không!”
Diệp Phàm ngồi xuống, nói.
“Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nhờ Diệp công tử giúp!”
Thượng Quan Lưu Ly ngồi xuống, nói.
“Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, nói đi, chuyện gì?”
Diệp Phàm nói.
“Lát nữa người trong gia tộc của tôi đến, tôi hy vọng Diệp công tử có thể giả vờ làm bạn trai của tôi!”
Thượng Quan Lưu Ly nói thẳng.
Phụt!
Diệp Phàm vừa mới uống một ngụm nước, sặc phun ra ngoài, nói: “Lại là giả vờ làm bạn trai?”
“Mặc dù tôi rất đẹp trai nhưng không thể lúc nào cũng giả vờ làm bạn trai của người khác!”
Diệp Phàm lắc đầu nói.
“Thật tự luyến!”
Thị nữ Tiểu Thanh của Thượng Quan Lưu Ly đứng một bên liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
“Hy vọng Diệp công tử có thể giúp tôi lần này, Lưu Ly vô cùng biết ơn!”
Thượng Quan Lưu Ly nói.
“Cô đã nói như vậy, tôi còn có thể nói gì!”
Diệp Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ.
Rất nhanh, cửa phòng lại bị mở ra, một đoàn người đi vào.
Người đi đầu là một phu nhân cực kỳ cao quý, nét mặt tỏa sáng, một thanh niên kiêu ngạo vô lễ đi bên cạnh.
Phía sau còn có một lão giả mặc áo xám và bốn người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, sắc mặt lạnh lùng, huyệt thái dương hơi phồng lên, hơi thở sắc bén.
“Lưu Ly, lâu rồi không gặp!”
“Dì nhớ cháu chết mất!”
Vị phu nhân này đi đến, mỉm cười nhìn Thượng Quan Lưu Ly.
“Được rồi, ba tôi không ở đây, không cần giả vờ như vậy!”
Thượng Quan Lưu Ly lạnh nhạt nói.
“Thượng Quan Lưu Ly, mày ăn nói kiểu gì với mẹ tao vậy hả?”
“Bà ấy chính là Thượng Quan phu nhân danh ngôn chính thuận, là mẹ trên danh nghĩa của mày!”
Thanh niên kiêu căng ngạo mạn kia nhìn Thượng Quan Lưu Ly, quát lên.
“Chưa đến lượt anh dạy bảo tôi!”
Thượng Quan Lưu Ly liếc nhìn thanh niên kia, nói.
“Mày…”
Thanh niên cực kỳ tức giận, đang định lên tiếng thì bị phu nhân kia ngăn cản.
Vị Thượng quan phu nhân này nhìn Thượng Quan Lưu Ly: “Lưu Ly, lần này ba con bảo dì đến mang con về, bàn bạc chuyện kết hôn với thiếu gia Mộ Dung!”
“Không lẽ Mộ Dung Vân Thiên không nói cho các người, tôi đã có người yêu thích sao?”
Thượng Quan Lưu Ly uống một hớp trà, nhẹ nhàng nói.
“Cháu có người thích? Ai?”
Thượng Quan Lưu Ly nhíu mày.
“Anh ấy!”
Thượng Quan Lưu Ly nhìn về phía Diệp Phàm.
Ngay lập tức Thượng Quan phu nhân và thanh niên kia cùng mấy người đi theo đều nhìn về phía Diệp Phàm, sắc mặt kinh sợ.
“Không biết vị công tử này là thiếu gia nhà ai? Tại sao tôi chưa từng gặp?”
Thượng Quan phu nhân nói.
“Tôi chỉ là một người bình thường, không có bối cảnh gì!”
Diệp Phàm ăn đồ ăn, tùy tiện nói.
“Thượng Quan Lưu Ly, đây là người đàn ông của mày? Vậy mà lại tìm một phế vật như vậy, đúng là làm mất mặt gia tộc Thượng Quan!”
Thanh niên kia châm chọc nói.
“Người anh em, nói chuyện khách khí chút!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Khách khí?”
“Tao là thiếu gia nhà Thượng Quan, mày chỉ là một thằng nhãi vô danh, dựa vào gì làm tao cho mày mặt mũi? Mày là cái thá gì?”
Thanh niên vô lễ nói.
“Miệng quá thối!”
Diệp Phàm lắc đầu, cầm cây đao trong tay vung lên.