Hắc Hổ nghiêm mặt, tung ra một quyền về phía Diệp Phàm, thế như mãnh hổ.
Răng rắc!
Diệp Phàm bắt lấy nắm đấm của đối phương, bóp nát, sau đó đạp gãy một chân Hắc Hổ, ép gã quỳ xuống đất.
"Mày..."
Giờ phút này, trong mắt Hắc Hổ tràn ngập vẻ khó tin.
Dù sao thì gã cũng là cao thủ Nhân Cảnh tầng sáu, thế mà lại bị Diệp Phàm đập bẹp chỉ trong mấy giây, sao lại thế được?
"Mày chỉ có chút thực lực này thôi à?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, lại đạp gãy cái chân kia của Hắc Hổ.
Aaaaa!
Hắc Hổ kêu thảm: "Mày dám đụng vào tao, các anh em của tao sẽ không tha cho mày!"
"E rằng các anh em của mày sắp đi gặp Diêm Vương hết cả rồi!"
Diệp Phàm cười khẩy.
Hắc Hổ xoay đầu, sắc mặt tái mét.
Chỉ thấy hơn trăm người dẫn tới đã bị Đại Hổ và Nhị Hổ giết gần hết, thậm chí có không ít kẻ bị thủ đoạn hung tàn của bọn họ dọa vỡ mật, bỏ chạy mất dép!
Vẻ mặt Hắc Hổ lúc này khó coi vô cùng, liếc về phía Trình Dã, vội kêu lên: "Trình thiếu, cứu tôi với!"
"Trình thiếu?"
"Cậu là người nhà họ Trình, một trong ba gia tộc lớn ở quận Hoài Giang?"
Diệp Phàm quan sát Trình Dã.
"Không sai, nếu mày không muốn kết thù với nhà họ Trình thì tốt nhất là thả Hắc Hổ ra ngay. Nếu không, mà chính là kẻ địch của nhà họ Trình, tao bảo đảm mày sẽ không ra khỏi thành phố Hoài được đâu."
Trình Dã kiêu căng nói.
"Ha ha!"
Diệp Phàm cười khẽ: "Cắt đứt hai chân cậu ta đi."
Đại Hổ, Nhị Hổ lập tức ra tay, cắt phăng hai chân Trình Dã.
Á á á á á!!!
Trình Dã hét lên, quỳ xuống đất, sắc mặt dữ tợn: "Dám cắt chân tao, nhà họ Trình nhất định sẽ không để mày chết tử tế!"
"Thật không? Vậy cậu có thể gọi người nhà họ Trình đến, tôi sẽ chờ ở đây."
Diệp Phàm bĩu môi.
Trình Dã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cha mình.
"Cha, mau cứu con với, con sắp bị người ta đánh chết rồi."
Cậu ta khóc lóc kể lể qua điện thoại.
"Thiếu quân chủ, căn cơ nhà họ Trình vô cùng vững chắc, có quan hệ rất thân với tổng đốc thành phố Hoài và quận trưởng quận Hoài Giang, lỡ như bọn họ..."
Đồ Phu lo lắng nhìn Diệp Phàm.
"Không sao, một lũ hề nhảy nhót, không nhấc được sóng lớn, hơn nữa tôi làm vậy còn có ý khác."
Diệp Phàm cười gằn.
Hắn cố tình vậy để khiến mọi chuyện ầm ĩ, thông báo cho Liễu Như Thị biết hắn đã đến rồi.
Bọn họ đã kết thù, lần này hắn tới địa bàn của đối phương, chắc chắn cô ta sẽ không nhịn được ra tay với hắn.
Đã thế, hắn nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hàng, giải quyết cô ả!
Nhà họ Trình, gia chủ nghe điện thoại của con trai thì tái mặt, trong mắt nồng đậm lửa giận.
"Dám đụng đến con trai của Trình Thiên này, muốn chết!"
"Người đầu, thông báo cho tất cả hộ vệ của nhà họ Trình và ba vị cung phụng, liên lạc với phó tổng đốc, kêu đối phương triệu tập quân canh phòng."
Trình Thiên lạnh lùng quát.
Tiếp đó, ông ta dẫn đầu một đám cao thủ nhà họ Trình tới nhà hàng, phó tổng đốc thành phố Hoài cũng điều một ngàn quân canh phòng đuổi theo.
Nhà họ Trình và quân canh phòng đều bị phái đi, ngay lập tức rung chuyển toàn bộ thành phố Hoài!
Chẳng lâu sau, Trình Thien đã dẫn người nhà họ Trình đến nhà hàng, lúc thấy con mình, ông ta sầm mặt, ánh mắt tóe lửa.
"Dã nhi!"
Trình Thiên kêu lên.
"Cha, cuối cùng cha cũng đến! Mau giết thằng ranh này đi!"
Trình Dã thấy Trình Thiên xuất hiện cứ như thấy cứu tinh, vội vã chỉ vào mặt Diệp Phàm gào lên.
Ánh mắt Trình Thiên lia về phía Diệp Phàm, bên trong thoáng qua tia lạnh lẽo, ông ta oai phong hỏi: "Ranh con, cậu là ai? Dám đối nghịch với nhà họ Trình?"
"Muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Trình ông là chỗ dựa của Hắc Hổ Môn mà thôi, Hắc Hổ Môn động vào người không nên động, các ông đành phải gánh hậu quả này vậy."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ, tôi rất muốn biết Hắc Hổ Môn đã động vào cái người không nên động nào đấy?"
Trình Thiên quát.
"Ông ấy!"
Diệp Phàm chỉ Đồ Phu.
Trình Thiên quan sát Đồ Phu một phen: "Cậu đang đùa đấy à? Một tên rác rưởi què quặt, sao Hắc Hổ Môn không thể động vào?"
"Ông biết ông ấy là ai không?"
Diệp Phàm mở miệng.
"Là ai?"
Trình Thiên thắc mắc.
"Ông ấy chính là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, năm đó liên quân năm nước xâm chiếm Long Quốc, là ông ấy và vô số chiến sĩ quân Thiên Sách cùng nhau chống lại đại quân xâm lược mới bảo vệ được Long Quốc."
"Vết thương của ông ấy cũng là từ trận chiến năm đó, là anh hùng chân chính của Long Quốc."
"Ông nói xem, Hắc Hổ Môn có nên đụng vào không?"
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ.
Trình Thiên nghe xong, ánh mắt không nhịn được khẽ chớp lóe.
Đồ Phu cũng không khỏi nhớ lại trận chiến năm đó, lòng vô cùng cảm khái.
"Hừ, cứ cho là vậy đi, thế thì sao?"
"Bây giờ hắn ta chỉ là rác rưởi, một tên què chân, chẳng có bất cứ giá trị nào trên đời này hết!"
Trình Thiên khinh thường đáp.
Mà Đồ Phu nghe ông ta nói như thế, hai tay không khỏi nắm chặt lại, tâm trạng có vẻ vô cùng kích động, xen lẫn một tia phẫn nộ.
Hắn ta đường đường là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, một quân nhân đã giết vô số kẻ địch vì quốc gia, hôm nay lại bị người khác nhục nhã giễu cợt như vậy, nói rằng hắn ta không hề có giá trị, điều này làm cho thâm tâm Đồ Phu không thể chấp nhận được.
"Huống chi, bây giờ quân Thiên Sách đã chẳng còn là cái thá gì, cậu còn không biết xấu hổ khoe khoang với tôi về quân Thiên Sách ở đây à?"
Trình Thiên nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự khinh miệt.
“Ông không được chửi bới quân Thiên Sách!”
Lúc này Đồ Phu tức giận hét lên một tiếng với Trình Thiên.
Tách!
Ánh mắt Diệp Phàm lộ ra sát ý ngập trời, một luồng sát khí vô cùng kinh khủng tràn ra.
“Người của quân Thiên Sách, không đến lượt ông bôi nhọ!”
Diệp Phàm vừa dứt lời, cơ thể hắn đã xuất hiện trước mặt Trình Thiên, bóp cổ ông ta bằng một tay.
“Buông gia chủ ra!”
Lúc này, ba vị cung phụng của nhà họ Trình lao thẳng về phía Diệp Phàm, hai người là Nhân Cảnh tầng bảy, một người là Nhân Cảnh tầng tám.
Diệp Phàm dùng tay khác đánh bay ba người này ra ngoài, đập thẳng vào tường, chết ngay tại chỗ.
“Kẻ dám phỉ báng quân Thiên Sách chỉ có một kết cục - chết!”
Diệp Phàm nhìn Trình Thiên, lạnh lùng nói.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét vang lên, Diệp Phàm lại như không nghe thấy, bẻ gãy cổ Trình Thiên, ném xuống đất.
Giờ phút này, người của nhà họ Trình và Trình Dã kia đều sợ đến ngây người.
Tổng đốc thành phố Hoài dẫn theo quân canh phòng chạy tới, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thi thể của Trình Thiên, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu giết gia chủ nhà họ Trình rồi?”
“Bắt cậu ta lại cho tôi!”
Tổng đốc Hoài Giang nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.
Lúc này đám quân canh phòng đang định xông về phía Diệp Phàm.
“Cút!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trên người hắn bùng nổ một luồng khí vô hình, đánh bay đám quân canh phòng này ra ngoài, ngay cả vị tổng đốc thành phố Hoài kia cũng bị đánh bay ra theo, ngã trên mặt đất hộc máu.
“Đại Hổ, Nhị Hổ, bất kể ai, chỉ cần là người nhà họ Trình, giết không tha!”
Diệp Phàm hét lên.
“Vâng!”
Đại Hổ Nhị Hổ xông lên bắt đầu chém giết người nhà họ Trình.
Trong lúc nhất thời, đám bảo vệ của nhà họ Trình chết như ngả rạ, bao gồm cả thi thể của Trình Thiên cũng bị Đại Hổ đánh cho một phát banh xác!
“Tôi là tổng đốc thành phố Hoài!"
"Cậu có biết cậu làm như vậy sẽ có kết cục thế nào không?”
Tổng đốc thành phố Hoài đứng lên, nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó coi kêu lên.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái, đang định nói gì đó, đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh truyền đến.
“Tổng đốc Giang, chuyện này tốt nhất ông đừng nhúng tay vào!”
Người phụ trách Bách Hoa Lâu thuộc quận Hoài Giang - Bách Hợp bất ngờ xuất hiện ở đây, nói với Tổng đốc thành phố Hoài.
“Tiểu thư Bách Hợp!”
Vị tổng đốc kia nhìn Bách Hợp, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó lại liếc nhìn Diệp Phàm, nói: "Tiểu thư Bách Hợp, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta là người của Bách Hoa Lâu bọn cô à?”
"Đúng vậy!"
“Ông còn muốn nhúng tay tiếp nữa không?”
Bách Hợp liếc nhìn tổng đốc, nói.
Lúc này vẻ mặt của tổng đốc lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Diệp Phàm lại là người của Bách Hoa Lâu, bảo sao lá gan của hắn lại lớn như vậy.
Tuy rằng nhà họ Trình lợi hại, nhưng còn kém xa Bách Hoa Lâu.
“Xin lỗi!”
Tổng đốc thành phố Hoài nói xin lỗi Bách Hợp, sau đó lập tức dẫn theo quân canh phòng rời khỏi nơi này.
“Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến cho thiếu chủ bị sợ hãi!"
"Xin thiếu chủ hãy trách phạt!”
Bách Hợp đi tới trước mặt Diệp Phàm, khom người nói.
“Trách phạt thì không cần, cô đi xử lý nhà họ Trình đi!”
Diệp Phàm chỉ lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Bách Hợp gật nhẹ đầu.
Sau đó, Đại Hổ Nhị Hổ bắt đầu giải quyết hết đám bảo vệ của nhà họ Trình này.
Diệp Phàm bảo Bách Hợp sắp xếp cho một chỗ để hắn có thể tập trung trị tật ở chân cho Đồ Phu.
Về phần nhà họ Trình, đã bị người của Bách Hoa Lâu nhổ tận gốc, hoàn toàn tiêu diệt.
Cứ như vậy, nhà họ Trình - một trong ba hào môn lớn nhất của quận Hoài Giang không còn tồn tại nữa.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, quận Hoài Giang hoàn toàn chấn động!
Cùng lúc đó, trong biệt thự Kim Sơn - nơi được xưng là bí ẩn nhất, có thể nói khu vực cấm của quận Hoài Giang.
Liễu Như Thị mặc sườn xám ngồi ở đó, trên cánh tay với trên người có không ít vết thương, toàn thân lộ ra vẻ hốc hác hơn trước nhiều.
Nhưng sau khi cô ta nhận một cú điện thoại, trong mắt tức khắc tỏa ra ánh sáng, lập tức cúp điện thoại đi tới một gian phòng.
Trong phòng này có một hồ nước hình tròn, ngăn bằng một lớp màn lụa.
Mà ở trong hồ, một bóng người mờ ảo đang ngồi.
“Chủ nhân!”
Liễu Như Thị đi tới đây, quỳ trên mặt đất cung kính kêu lên.
“Cô muốn nói là cái tên Diệp Phàm kia đã đến quận Hoài Giang rồi đúng không?”
Bóng người trong hồ phát ra giọng nói trầm thấp.
“Vâng, chủ nhân!"
"Cầu xin chủ nhân hãy báo thù cho nô tỳ!”
Liễu Như Thị mở miệng nói.
"Yên tâm, cô đã trở thành người của tôi rồi, vậy mối thù đó của cô, tất nhiên tôi sẽ báo cho cô!"
"Tôi đã cho người đi xử lý hắn rồi!”
Bóng người trong hồ lạnh nhạt nói.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Liễu Như Thị kích động nói.
"Cởi quần áo ra đi, tôi lại nghĩ ra mấy trò rất hay, đến đây thử xem!"
Theo từng câu từng chữ mà bóng người ở trong hồ nói ra, cơ thể của Liễu Như Thị cũng run lên khe khẽ, trong mắt lộ ra sự sợ hãi nhưng cô ta vẫn nghe lời cởi quần áo, đi vào trong hồ.
Chẳng bao lâu sau, trong biệt thự truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết.