Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57: Một mệnh lệnh trấn áp nghìn quân!

Tại một ngã tư trong thành phố.

Triệu Hữu Dung đang đứng chỉ huy giao thông thì bất ngờ có một chiếc taxi chạy ngang qua trước mặt cô.

Ngồi trên xe là Diệp Phạm, xe của anh bị Giang Tuyết đụng phải, còn đang sửa nên chỉ có thể bắt taxi.

“Là anh ta!”

Triệu Hữu Dung vừa nhìn thấy Diệp Phàm thì hai mắt đã sáng lên!

Lập tức, Triệu Hữu Dung cưỡi mô tô bên cạnh đuổi theo.

Diệp Phàm bắt taxi tới một con đường cách thành phố mấy chục dặm.

Hắn lặng lẽ đứng sang một bên chờ cái gì đó.

Rất nhanh, Triệu Hữu Dung đã cưỡi xe mô tô tới.

Cô dừng xe, cởi mũ bảo hiểm rồi đi về phía Diệp Phàm.

“Sao lại là anh?”

“Tôi cũng đâu có lái xe!”

Diệp Phàm bĩu môi nhìn Triệu Hữu Dung.

“Anh chạy tới đây làm gì?”

Triệu Hữu Dung nói.

“Tôi tới đây là phạm pháp à?”

“Cô quản hơi nhiều rồi thì phải!”

Diệp Phàm đáp.

“Anh...”

Thấy thái độ của Diệp Phàm, Triệu Hữu Dung giận không chỗ phát tiết.

“Tên khốn nhà anh, tôi phải đưa anh tới Lưu Ly Quốc mới phải!”

Triệu Hữu Dung hừ một tiếng.

“Sao cô biết chuyện này? Lẽ nào cô cũng là người của chiến bộ Long Quốc?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Triệu Hữu Dung.

“Hừ, chút chuyện như vậy, sao bản tiểu thư lại không biết, nhưng tôi sẽ nói anh biết bí kỹ của chiến thần Thiên Sách, anh với ông ấy có quan hệ gì?”

Đột nhiên, Triệu Hữu Dung tò mò hỏi Diệp Phàm.

“Không liên quan tới cô!”

Nghe Diệp Phàm nói xong, Triệu Hữu Dung tức tới mức hận không thể đánh cho hắn một trận.

Vút vút vút!!!

Lúc này có tiếng xe ô tô vang lên.

Mấy chục xe tải lớn từ xa đi tới nối thành một hàng dài, trông cực kỳ hoành tráng!

“Tôi còn chuyện phải làm, nếu cô không có việc gì thì có thể đi!”



Diệp Phàm nhìn lướt qua Triệu Hữu Dung, đi về phía giữa đường, đứng ngay trước đống xe tải.

“Anh làm cái gì thế?”

Triệu Hữu Dung thấy Diệp Phàm đứng giữa đường thì giật mình gọi lớn.

Kít kít kít!!!

Lúc này, tài xế dẫn đầu thấy Diệp Phàm đang đứng giữa đường thì đạp phanh gấp, một hồi tiếng phanh gấp vang lên, hàng xe tải phía sau đều dừng lại.

Một đám người mặc chiến giáp màu trắng trực tiếp bước xuống xe, xếp thành từng hàng, khoảng chừng một nghìn người.

Bọn họ là những chiến sĩ tinh anh nhất của quân Bạch Hổ!

“Thằng ranh này muốn chết à?”

“Lại dám đứng ở đây?”

Một gã đàn ông cao lớn, dữ như hổ bước xuống quát Diệp Phàm.

Hắn ta là một trong ngũ hổ dưới trướng quân chủ quân Bạch Hổ.

“Mấy người không phải tới giết tôi sao? Tôi đặc biệt tự dâng tới cửa, đỡ cho mấy người phải đi nhiều như vậy!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Nghe Diệp Phàm nói như vậy, ánh mắt Chiến Hổ nheo lại, lộ ra vẻ sát ý.

“Cậu chính là Diệp Phàm kia?”

Chiến Hổ lớn tiếng quát.

“Ngay cả mục tiêu muốn giết cũng không nhận ra, năng lực nghiệp vụ của các người cũng quá kém rồi!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Oắt con, cậu cũng có chút bản lĩnh, còn biết cả chúng tôi tới đây!”

“Cậu giết bao nhiêu người của quân Bạch Hổ như vậy, hôm nay Chiến Hổ tôi và nghìn quân Bạch Hổ sẽ cho cậu biết, thế nào là thực lực chân chính!”

Chiến Hổ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt muốn giết người.

Hắn ta phất tay, một nghìn quân Bạch Hổ trực tiếp xông tới.

Một nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ, từng người từng người đều mang vẻ mặt cay nghiệt, ánh mắt sắc như dao, hung ác như hổ, bọn họ toát ra ý giết chóc, giống như một đám yêu ma bước ra từ trong biển máu, so với các chiến binh Bạch Hổ trước đó còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.

“Bạch Hổ Doanh”

“Đó không phải là những tử sĩ đáng sợ nhất của quân Bạch Hổ sao?”

Triệu Hữu Dung nghe thấy Chiến Hổ nói như vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lúc trước, cô từng nghe tới Bạch Hổ Doanh của quân Bạch Hổ.

Bạch Hổ Doanh chính là sự tồn tại đáng sợ nhất của quân Bạch Hổ.

Chiến sĩ thuộc Bạch Hổ Doanh có thể xem như tử sĩ, một khi ra tay, không giết được kẻ thù thì sẽ không bỏ qua.

Vì để giết người, bọn họ không tiếc trả bất cứ cái giá nào, bao gồm cả việc bỏ qua tính mạng của mình!

Bạch Hổ Doanh đáng sợ thế nào, cả chiến bộ Long Quốc đều biết!

Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy chiến sĩ Bạch Hổ Doanh ở nơi này, hơn nữa lại còn là một nghìn người!

“Khoan đã!”

Triệu Hữu Dung trực tiếp che chắn trước người Diệp Phàm, nói với đám người Chiến Hổ.

“Cô là ai? Tránh ra!”

Chiến Hổ quát Triệu Hữu Dung.

“Quân Bạch Hổ các người sao có thể điều động quân đội, tự ý rời khỏi nơi đóng quân? Các người đây là đang vi phạm quy định của chiến bộ!”

Triệu Hữu Dung nói với Chiến Hổ.

“Con ranh này ở đâu ra vậy, dám quản chuyện của Bạch Hổ Doanh!”

Chiến Hổ nhìn Triệu Hữu Dung khinh thường nói.

“Này cô, bảo cô đi cô còn chặn ở đây làm gì, vướng víu!”

Diệp Phàm trực tiếp xách lấy áo của Triệu Hữu Dung, ném qua một bên.

“Người này, tôi đang giúp anh đấy anh không biết à!”

Triệu Hữu Dung bị quăng trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Mặc dù cô biết thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng đối mặt với hắn lúc này chính là Bạch Hổ Doanh hung hãn rất của quân Bạch Hổ, hơn nữa còn có tới một nghìn người!

Hổ có mạnh tới đâu cũng không ngăn được đàn sói!

Cho dù thực lực người này có mạnh, muốn một mình địch một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, đây là điều không thể, huống chi còn có Chiến Hổ, một trong ngũ hổ của quân Bạch Hổ.

Ngoại trừ quân chủ, ngũ hổ là năm vị tướng lĩnh mạnh nhất quân Bạch Hổ, họ đều rất hung hãn!

Ngoài Chiến Hổ còn có một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh.

Với đội hình này, tìm toàn bộ Long Quốc cũng không có ai đơn thương độc mã chống lại được.

Chỉ là tên khốn này không biết điều mà ném cô ra ngoài, Triệu Hữu Dung tức giận đến đau cả ngực!

“Giết!!!”

Chiến Hổ nhìn Diệp Phàm, hạ mệnh lệnh.

Một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đồng loạt hét lên, cầm trong tay vũ khí, giết xông về phía Diệp Phàm.

Một nghìn người này phát ra sát khí đáng sợ, trong mắt tràn đầy ý muốn giết người, lao về phía Diệp Phàm, vẻ mặt hung dữ không thể địch lại!

Lúc này, dù là cường giả khi đối mặt với chiến trận này, e là cũng sẽ bị sợ tới nhũn hai chân!

Nhưng Diệp Phàm lại rất thoải mái, lộ ra vẻ bình tĩnh.

Bịch bịch bịch!!!

Rất nhanh, Diệp Phàm đã ra tay.

Hắn vừa ra tay, binh lính của Bạch Hổ Doanh lần lượt bay ra ngoài, ngã xuống đất kêu gào, không mất tay thì cũng gãy chân!

Nhưng mà, cảnh tượng này cũng không hề làm đám binh lính Bạch Hổ Doanh hoảng sợ, ngược lại càng xông tới hung hãn hơn, bọn họ đều trong trạng thái không sợ hãi, lao về phía Diệp Phạm, muốn giết chết hắn!

Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị đám binh lính Bạch Hổ Doanh bao vây, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

“Tên này chết chắc rồi!”

Triệu Hữu Dung lắc lắc đầu.

“Vì sao anh ta xảy ra chuyện, mình lại có chút trống vắng thế nhỉ?”

Lúc này, Triệu Hữu Dung nhíu mày.

Cô và Diệp Phàm mới chỉ gặp nhau chưa tới ba lần, nhưng hiện tại trông thấy đối phương xảy ra chuyện, trong lòng cô lại thấy vắng vẻ!

Ầm!!!

Nhưng ngay lúc này, một đinh ai nhức óc vang lên.

Đám chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đang bao vây Diệp Phàm bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, từng người từng người ngã lăn trên mặt đất, không ngững nôn ra máu, mất đi năng lực chiến đấu.

Diệp Phàm đứng ở nơi đó, bình an vô sự, toàn thân có một luồng năng lượng vô hình dâng trào.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Chiến Hổ trầm xuống, hắn có chút kinh ngạc trước thực lực của Diệp Phàm, nhưng hắn cũng không sợ, gầm lên một tiếng rồi vung quyền đánh Diệp Phàm.

Nắm đấm của gã ta được làm bằng găng tay kim loại, phía trên còn có gai, một khi đánh trúng người, chỉ riêng găng tay cũng đủ gây ra sát thương lớn, chưa kể sức mạnh của gã ta còn như mãnh hổ, liệu có bao nhiêu người có thể cú đấm của Chiến Hổ!

“Cút!!!”

Nhưng mà Diệp Phàm không hề có ý ra tay, mà chỉ quát lên một tiếng, hắn giơ chân lên, một cỗ sức mạnh vô hình đạp thẳng vào người Chiến Hổ.

Phụt phụt!!!

Chiến Hổ như bị giáng một đòn cực mạnh, cả người bay ngược ra ngoài, đập xuống mặt đất nôn ra máu, hôn mê ngay tại chỗ!

Những chiến sĩ còn lại của Bạch Hổ Doanh cũng bị luồng không khí vô hình này tác động, bọn họ đều bay ra ngoài rồi ngã xuống đất, phun ra máu.

Trong chớp mắt, một ngàn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh và Chiến Hổ, một trong năm ngũ hổ của quân Bạch Hổ, đều ngã xuống đất, bị thương nặng!

Diệp Phàm lại không bị tổn hại, ngay cả vị trí đứng cũng không hề thay đổi.

Triệu Hữu Dung nhìn thấy cảnh này thì cả người ngây như phỗng, vẻ mặt cứng ngắc!

Sức mạnh của Diệp Phàm vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô!

“Trốn trốn cái gì, không dám xuất hiện sao?”

Đột nhiên, Diệp Phàm nhìn vào cánh rừng không xa, quát lớn.

Hắn vung tay, một cây ngân châm lao phút ra ngoài.

Đột nhiên, có vài bóng người phi ra, đứng ở trước mặt Diệp Phàm.



Tổng cộng có năm người, tất cả đều mặc đồ đen, trên mặt mang theo mặt nạ màu đỏ, ánh mắt lạnh lẽo.

“Các người không phải quân Bạch Hổ đúng không?”

Diệp Phàm hờ hững nói với bọn họ.

“Không ngờ, thằng nhóc nhà họ Diệp chỉ biết khóc vào mười tám trước, nay lại trở nên mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là con trai của Diệp Thiên Long!”

Một trong năm người nhìn Diệp Phàm, cười lạnh nói.

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Diệp Phàm thay đổi, trên người hắn bộc phát ra một cỗ sát khí đáng sợ, khiến người ta hít thở không thông!
Chương 58: Người đứng phía sau!

“Năm đó, chính bọn mày đã diệt nhà họ Diệp?”

Khuôn mặt của Diệp Phàm tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào năm người này, trên người tản ra khí thế quyết đoán bao phủ không gian nơi này, làm người có cảm giác như đứng trong núi xác biển máu, hít thở không thông!

“Đúng vậy, năm đó chính bọn tao đã tiêu diệt nhà họ Diệp, đáng tiếc đã để một đứa nhóc là mày chạy thoát!”

“Tao còn tưởng rằng mày đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó rồi cơ, không ngờ không chỉ còn sống, lại còn học được võ nghệ, có chút bản lĩnh!”

“Nhưng đáng tiếc, mày vẫn phải chết!”

“Để mày sống lâu mười tám năm cũng coi như ơn huệ của ông trời dành cho mày!”

“Hôm nay…”

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc vest đen cầm đầu năm người kia, lạnh lùng quát to.

Nhưng người này còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt người này, duỗi tay bóp chặt cổ hắn ta.

Người này còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hắn ta lấy lại phản ứng, thân thể đã không thể động đậy, cổ bị Diệp Phàm bóp chặt không thể hô hấp.

Lúc này, sắc mặt của bốn người còn lại thay đổi, bọn họ trực tiếp ra tay với Diệp Phàm.

“Quỳ xuống!!!”

Diệp Phàm gầm lên, sát khí khủng bố như núi lửa phun trào, hoàn toàn bộc phát ra, đè ép bốn người này quỳ rạp xuống mặt đất.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Lúc này, bốn vị cường giả bị sát khí của Diệp Phàm trấn áp, quỳ trên mặt đất phun máu.

Mặt nạ trên mặt bọn họ bị hơi thở đáng sợ này đập vụn, lộ ra khuôn mặt dữ tợn thống khổ.

Sắc mặt bọn họ tràn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Không ngờ chỉ dựa vào sát khí trên người mà người này có thể trấn áp bọn họ quỳ xuống đất, thực lực của người này khủng bố đến mức nào?

Hắn mới chỉ hai mươi mấy tuổi, sao có thể mạnh như vậy được?

Ở phía xa, sắc mặt của Triệu Hữu Dung cũng dại ra.

“Nói, chủ mưu đứng phía sau bọn mày là ai, tại sao lại muốn tiêu diệt nhà họ Diệp?”

Diệp Phàm bóp cổ người đàn ông trước mặt này, lạnh băng quát to.

“Không… Không ngờ thực lực của mày lại mạnh như vậy?”

“Không lẽ mày đã…”

“Tao không muốn nghe vô nghĩa!”

Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó có thể tin.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Diệp Phàm lại dùng sức bóp chặt cổ tay, tức giận quát.

“Mày muốn biết?”

“Vậy xuống địa ngục hỏi ba mẹ mày đi!”

Người đàn ông này thở gấp nói.

Rắc rắc!

Diệp Phàm vặn gãy cổ của người này, vứt xác sang một bên, nhìn về phía bốn người còn lại: “Mấy người nói!!!”

Kết quả bốn người này không nói gì, cắn lưỡi tự sát.

Diệp Phàm nhăn mày lại, sát khí biến mất, đi lên kiểm tra thi thể của bọn họ.

Sau đó Diệp Phàm phát hiện một chữ phạt trên người bọn họ, ngoài ra không còn tin tức gì nữa.

Diệp Phàm nhăn mày lại, hắn gọi điện cho Xuân Lan, cho người đến mang năm cái xác này đi, làm Bách Hoa Lâu điều tra lai lịch của năm người này.

“Ba, mẹ!”

“Xem ra con sắp có thể báo thù cho hai người rồi!”

Lúc này, Diệp Phàm nhìn trời cao, lẩm bẩm tự nói.

Bây giờ chắc chắn người đứng sau vụ diệt nhà họ Diệp đã biết đến sự tồn tại của hắn, cho nên mới cho người đến giết hắn bịt miệng.

Lần này đối phương thất bại, khẳng định sẽ còn cho người đến.

Đến lúc đó Diệp Phàm có thể tìm hiểu nguồn gốc, hoàn toàn tìm được người đứng phía sau, báo thù cho ba mẹ!

“Cô còn đứng ở đây làm gì?”

Ngay sau đó, Diệp Phàm chú ý đến Triệu Hữu Dung, đi đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Triệu Hữu Dung lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm, hỏi.

“Sao hả? Cô cảm thấy hứng thú với tôi?”

“Tôi nhắc nhở cô một câu, đừng cảm thấy hứng thú với tôi, nếu không tôi sợ cô sẽ yêu tôi!”

Diệp Phàm mỉm cười nhìn Triệu Hữu Dung, trực tiếp rời đi.

“Tên khốn!”

“Còn muốn mình yêu anh ta, đúng là nằm mơ!”

Triệu Hữu Dung nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, tức giận nói.

Nói xong, nhìn về phía chiến sĩ Bạch Hổ Doanh nằm đầy đất, nhăn mày lại: “Gọi điện cho anh cả, tên này rất đáng sợ!”

Tập đoàn Đường thị.

Trong văn phòng của chủ tịch.

Một người đàn ông mặc vest, đeo kính màu vàng, tay cầm một cốc trà, cả người tản ra khí thế của người đứng đầu!

Đường Sở Sở ngồi trước mặt đối phương, nói: “Không biết tổng giám đốc Từ đến đây có chuyện gì?”

“Hôm nay tôi đến để mua sắm phương pháp luyện chế đan Trú Nhan của tập đoàn Đường thị, Từ thị có thể ra giá 10 tỷ!”

Từ Uy đặt cốc trà xuống, nói.

“Dùng 10 tỷ mua sắm phương pháp luyện chế đan Trú Nhan?”

“Tổng giám đốc Từ đang nói đùa sao?”

Đường Sở Sở nhăn mày lại.

“Tổng giám đốc Đường, chỉ cần cô nguyện ý bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, không những có thể có được 10 tỷ, còn có thể có được hợp đồng hợp tác mọi mặt với Từ thị, đến lúc đó ích lợi các cô thu được không chỉ dừng ở con số 10 tỷ!”

Từ Uy mỉm cười.

“Nhưng nếu tôi không bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, Đường thị có thể có được càng nhiều!”

“Đúng vậy, đan Trú Nhan có tác dụng kinh người, có thể mang đến ích lợi rất lớn cho Đường thị, nhưng nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, với trí tuệ của tổng giám đốc Đường, có lẽ biết rất rõ.”

“Đan Trú Nhan không chỉ có thể mang đến lợi ích khổng lồ cho Đường thị, đồng thời nó cũng mang đến tai họa rất lớn cho Đường thị, bây giờ thế lực trên các nơi đều đang theo dõi đan Trú Nhan của các cô.”

“Trong số đó không chỉ có các công ty tập đoàn lớn, còn có các gia tộc hào môn, thậm chí cả Đế Dô cũng có người theo dõi đan Trú Nhan.”

“Nếu tổng giám đốc Đường còn muốn Đường thị tiếp tục phát triển, vẫn nên bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan cho tôi nhân lúc còn sớm, như vậy các người còn có thể tiếp tục kiếm tiền, nếu không chỉ sợ đến lúc đó không chiếm được gì cả!”

Từ Uy đẩy mắt kính, nở nụ cười tự tin.

“Nếu như tôi vẫn không đồng ý thì sao?”

Đường Sở Sở nói.

Sắc mặt Từ Uy lạnh lùng nói: “Vậy tập đoàn Từ thị và tất cả thương hội Giang Nam sẽ lập tức tiến hành chế tài chèn ép tập đoàn Đường thị, khiến Đường thị các người hoàn toàn hủy diệt trong vòng 3 ngày!”

“Hơn nữa tôi cũng không ngại nói cho cô, sau lưng tập đoàn Từ thị là Ngụy lão của sơn trang Ngụy thị, ngay cả bốn hào môn lớn quận Giang Nam cũng không dám chọc phải Ngụy lão, với chút thực lực của Đường thị các người, cho dù sau lưng cô là nhà họ Đường cũng không đủ cho tôi chơi!”

“Tổng giám đốc Đường, tôi cho cô thêm một ngày để suy nghĩ, hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”

Từ Uy lạnh lùng nói.

“Không cần một ngày, hiện tại tôi có thể cho anh một câu trả lời, anh có thể cút rồi!”

Đột nhiên, Diệp Phàm đi vào văn phòng.

“Mày là ai?”

Từ Uy nhìn Diệp Phàm, nhăn mày lại.

“Đông Mai, vứt tên này ra, không cho phép hắn ta lại bước vào Đường thị nửa bước!”

Diệp Phàm quát to.

“Vâng!”

Đông Mai xuất hiện, túm Từ Uy kéo ra bên ngoài.

“Các người thật to gan!”

Sắc mặt của Từ Uy thay đổi, nhưng không làm được gì cả, Đông Mai túm hắn ta như túm một con gà, biến mất trong văn phòng!

“Anh Tiểu Phàm, sao anh lại đến đây?”

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, đứng dậy nói

“Anh đến gặp em!”

“Không ngờ lại có người theo dõi đan Trú Nhan!”

Diệp Phàm đi lên ôm lấy Đường Sở Sở.

“Đúng vậy, lúc trước là ngự y triều đình, bây giờ lại là tập đoàn Từ thị đứng thứ ba quận Giang Nam, hơn nữa tổng giám đốc Từ còn là thành viên chủ chốt của thương hội Giang Nam, sau lưng còn có một Ngụy lão thần bí!”

Đường Sở Sở nói.

“Ngụy lão? Tên thái giám kia?”

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.

“A? Thái giám gì cơ?”

Đường Sở Sở sửng sốt.

“Không có gì, em không cần để ý đến đám người này, sau này còn có người dám đến muốn phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, em bảo Đông Mai ném ra ngoài!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Vâng!”

Đường Sở Sở gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK