Hải Tứ Phương bị khí thế mạnh mẽ của Sở Cửu Ca trấn áp, quỳ xuống đất hộc máu.
"Thuộc hạ không dám!"
Trán đổ mồ hôi lạnh, Hải Tứ Phương vội vàng nói.
"Lôi ra ngoài!"
Sở Cửu Ca lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi.
Cô gái mặc đồ công sở lập tức bước đến, túm lấy cơ thể nặng một trăm cân của Hải Tứ Phương rồi kéo ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng trước cửa sổ sát sàn, đôi mắt đẹp lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Mười phút sau, Sở Thị đăng thông báo, nói rằng tất cả hành vi nhắm tới Đường Thị trước đó đều là hành động cá nhân của một thành viên ban giám đốc Sở Thị, không liên quan gì đến Sở Thị. Hiện tại đối phương đã bị Sở Thị sa thải, Sở Thị sẽ gánh chịu mọi tổn thất đã gây ra cho Đường Thị.
Bài thông báo này xuất hiện lại dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao.
Mọi người không ngờ đến kết quả này.
Coi bộ Sở Thị chịu thua rồi?
Với tính cách của vị kia trong Sở Thị, sao lại chịu thua chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cơn bão này rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Đường Thị may mắn sống sót!
Nhưng bởi vì sóng gió lần này mà danh tiếng của Đường Thị càng thêm vang dội.
Dù sao cũng chỉ có Đường Thị là có thể khiến cho hai gã khổng lồ giới kinh doanh Long Quốc là thương hội Thiên Long và Sở Thị cùng ra tay.
Nhất thời giá cổ phiếu của Đường Thị tăng vèo vèo, đạt đến một đỉnh điểm mới!
Sự chèn ép của Sở Thị lần này chẳng những không hủy diệt Đường Thị, mà trái lại còn làm cho tổng thể Đường Thị đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là trong họa có phúc!
Sau khi Đường Sở Sở xuống máy bay và biết được tin tức về Đường Thị, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô mới tan biến.
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở kích động ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn lên mặt hắn một cái.
"Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đến Đường Thị, U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm vốn định về biệt thự nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bèn tới Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
Hôm nay Bách Hoa Lâu cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một vị khách.
Không đúng, phải nói là có một vị khách.
Vị khách này là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mái tóc dài màu xám, tướng chuột, mày mày lấm lét, bộ dạng gian tà, khiến người ta ớn lạnh!
Lúc này ông ta đang ôm Xuân Mai, một tay vuốt ve gương mặt nhẵn bóng của cô. Trong mắt Xuân Mai tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ba cô gái Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai và những người khác của Bách Hoa Lâu đều bị thương, nằm sõng soài dưới đất.
"Gái ở Bách Hoa Lâu đẹp thật đấy, nếu biết sớm thì mình tôi nên đến từ lâu!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này cười to, vẻ mặt gian ác.
"Tên khốn này, mày dám làm loạn, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!"
Đông Mai mắng người đàn ông này.
"Thiếu chủ?"
"Các cô còn có thiếu chủ hả? Bảo cậu ta đến đây, tôi đảm bảo sẽ tát cậu ta một phát chết tươi."
Người đàn ông này bật cười khinh bỉ, nhìn Xuân Lan và nói: "Người đẹp à, hôm nay bắt đầu từ cô nhé!"
"Ông muốn tát ai một phát chết tươi cơ?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm với gương mặt lạnh lùng đi vào.
"Thiếu chủ!"
Đám Hạ Trúc thấy Diệp Phàm xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, rối rít gọi to.
"Mày chính là thiếu chủ của bọn họ?"
"Nhìn như thằng yếu nhớt ấy, à không, phải là trai bao mới đúng!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai.
"Vừa rồi ông nói là muốn tát tôi một phát chết tươi?"
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông.
"Nhãi ranh, được chết trong tay Lãng Đãng công tử - một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc - coi như là vinh hạnh của mày đấy!"
Người đàn ông trâng tráo nói.
"Ác Nhân cốc?"
Diệp Phàm nghe thấy cái tên này thì nhíu mày.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải người của Ác Nhân Cốc, hơn nữa còn là một trong thập đại ác nhân.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nghe thấy mấy chữ cuối trong câu nói của đối phương, hắn cạn lời luôn: "Lãng Đãng Công Tử, ông á?"
Thằng cha này đúng là dám khoe!
Chỉ với bộ dạng này mà cũng dám tự xưng là công tử!
"Ông đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông kia hừ lạnh, thả Xuân Lan ra, phóng tới chỗ Diệp Phàm.
Ông ta vung một chưởng về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này vừa ra tay đã bộc phát thực lực cực kỳ đáng sợ, thực lực toàn thân đã bước vào Địa Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Địa Cảnh tầng bốn trở lên!
Bốp!
Đối mặt với người này, Diệp Phàm cũng tung ra một chưởng.
Chưởng này của hắn ra sau mà tới trước, tát vào mặt đối phương.
Theo một tiếng bạt tai vang lên, người đàn ông này bị tát bay.
Bộp!
Sau đó, ông ta đập mạnh vào một mặt tường của Bách Hoa Lâu.
Cả người ông ta khảm vào trong tường, có gỡ cũng không gỡ xuống được.
Người này tắt thở chết luôn, thậm chí không kịp giãy giụa!
Lãng Đãng Công Tử, một trong thập đại cái ác nhân của Ác Nhân Cốc cứ thế bị Diệp Phàm tát một phát chết tươi!
"Các cô không sao chứ?"
Diệp Phàm bước đến nhìn mấy người Xuân Lan, lên tiếng hỏi han.
"Thưa thiếu chủ, chúng tôi không sao!"
Đám Xuân Lan nhao nhao trả lời.
"Sao người của Ác Nhân Cốc lại xuất hiện ở Thiên Hải?"
Diệp Phàm nhìn thi thể của Lãng Đãng Công Tử, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Các cô đi điều tra Ác Nhân Cốc, hôm nào tìm thời gian tiêu diệt lũ ác ôn này cũng coi như làm việc tốt!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
Nếu có người biết Diệp Phàm dự định tiêu diệt Ác Nhân Cốc, thì e là sẽ sợ hết hồn.
Dù sao Ác Nhân Cốc cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở Long Quốc, tập trung vô số kẻ xấu trong thiên hạ, ngay cả chính phủ Long quốc và các thế lực giới Võ đạo cũng không làm gì được, sao có thể nói diệt là diệt được?
Đương nhiên đối với Diệp Phàm mà nói, Ác Nhân Cốc gì đó dám động đến hắn thì hắn vẫn tiêu diệt như thường!
Tiếp đó, Diệp Phàm lấy ra mấy tâm pháp và công thức điều chế thuốc đặc biệt đưa cho Xuân Lan, bảo họ tu luyện và tắm thuốc.
Thiên phú của bốn cô gái Xuân Lan đều tốt, nếu tăng cường bồi dưỡng thì tương lai sẽ trở thành cao thủ hàng đầu chân chính!
Thoắt cái màn đêm đã buông xuống.
Trong khu biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở đã về đến nhà, kinh ngạc hỏi: "Người thân của em tới rồi á?"
"Vâng ạ. Hai cậu và một dì đều tới rồi. Tối nay cha em đặt phòng VIP ở nhà hàng Thiên Hải, bảo chúng ta đến dự."
Đường Sở Sở trả lời.
"Không đi có được không?"
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
Đối mặt với mẹ vợ Dương Ngọc Lan, hắn đã đủ nhức đầu rồi. Bây giờ còn phải gặp mấy anh em nhà bà ta, nghĩ thôi cũng thấy nhức hết cả đầu!
"Nếu anh Tiểu Phàm không muốn đi thì em sẽ nói với cha là anh có việc bận không tới được."
Đường Sở Sở đáp.
"Thôi, anh vẫn nên đi thì hơn, kẻo mẹ em lại ghét anh hơn!"
Diệp Phàm nói.
"Xin lỗi anh Tiểu Phàm vì để anh phải chịu ấm ức!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
"Cô bé ngốc, có gì ấm ức đâu!"
Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, khẽ mỉm cười.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng Thiên Hải.
Trong Thiên Hải, một bóng người lặng lẽ đi trên đường, lẩm bẩm một mình: "Con trai của Diệp Thiên Long, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng!"