Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!

Diệp Phàm đi tới trước mặt cô gái ngoại quốc kia, hỏi: “Cô là gì?”

“Tên? Không biết!”

Cô gái này mờ mịt lắc đầu.

“Không biết? Ngay cả tên của mình mà cô cũng không biết sao?”

“Vậy cô từ đâu đến? Nhà cô ở đâu? Tại sao lại bị người ta bắt lại?”

Diệp Phàm cau mày, hỏi tiếp.

Đối mặt với những câu hỏi này của Diệp Phàm, cô gái ngoại quốc này lại là hỏi cái gì cũng không biết, không biết gì hết.

Sau đó Diệp Phàm kiểm tra cơ thể của đối phương, trông có vẻ không có vấn đề gì.

“Lẽ nào mất trí nhớ rồi?”

Diệp Phàm suy đoán nói.

“Vậy tôi tìm chỗ ở cho cô trước!”

Diệp Phàm nhìn cô gái này, nói.

“Anh ở đâu? Tôi muốn đi theo anh!”

Cô gái này trực tiếp kéo lấy tay của Diệp Phàm, đôi mắt to nhìn hắn.

“Đi theo tôi? Cô không sợ tôi là người xấu hả?”

Diệp Phàm hỏi.

“Anh không phải!”

Cô gái lắc đầu.

“Rời khỏi đây trước đã!”

Diệp Phàm dẫn cô gái này và Đại Hổ, Nhị Hổ đi ra bên ngoài. Bây giờ sau khi được Diệp Phàm chữa trị, cơ thể của Nhị Hổ đã không còn vấn đề gì nữa, cũng không cần nằm viện.

“Thần y!”

“Thần y, cứu tôi với!”

Có điều nhóm Diệp Phàm vừa đến đại sảnh bệnh viện đã nhìn thấy một đám người kích động xông về phía hắn, những người này đều là người bệnh vừa rồi từng chứng kiến Diệp Phàm cải tử hoàn sinh, cho nên đều muốn để hắn ra tay cứu mình.

Thấy hơn trăm người này điên cuồng xông về phía mình, sắc mặt Diệp Phàm chợt thay đổi.

Những người này đều là người bình thường, Diệp Phàm cũng không thể ra tay làm tổn thương bọn họ. Nhưng hắn cũng không thể thật sự ra tay chữa bệnh cho từng người, cho dù y thuật của hắn tốt hơn nữa, nhiều người như vậy, cũng khiến hắn mệt chết!

“Nên đi cửa sau đi!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Bọn họ phải tốn chút công sức mới chạy thoát ra từ cửa sau của bệnh viện. Có điều bọn họ vừa bước ra khỏi bệnh viện, Diệp Phàm đã gặp được một người quen.

“Sao cô lại ở đây?”

Diệp Phàm tiến lên chào hỏi.

Người quen này chính là Lâm Thi Âm.

“Là anh à, tôi đến kê chút thuốc cho ba tôi, sao anh cũng ở đây?”

Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm, tò mò hỏi.

“À, bạn tôi bị bệnh nên tôi đến thăm!”

“Chú bị bệnh à, có cần tôi giúp không?”

Diệp Phàm hỏi.

Thực ra Diệp Phàm rất có thiện cảm vì tài đánh đàn hay của Lâm Thi Âm.

“Không cần, đều là bệnh cũ!”

Lâm Thi Âm lắc đầu.

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Thi Âm đột nhiên vang lên.

“Alo, thím Lưu!”

“Thím nói nhà cháu có một đám người lạ đến ư?”

“Được, giờ cháu về ngay đây!”

Sắc mặt Lâm Thi Âm chợt thay đổi, trực tiếp nói.

“Sao vậy?”

Diệp Phàm hỏi.

“Hàng xóm cạnh nhà tôi nói nhà tôi đột nhiên có một đám người lạ đến, tôi hơi lo cho ba tôi, tôi phải về trước đây!”

Lâm Thi Âm vội vàng nói.

“Tôi có xe, để tôi đưa cô về!”

Diệp Phàm nói.

“Liệu có làm phiền anh quá không?”

Lâm Thi Âm hơi xấu hổ, còn Diệp Phàm thì nói thẳng: “Không sao!”

Sau đó, Diệp Phàm chở Lâm Thi Âm đến nhà của cô ấy.

Còn Đại Hổ, Nhị Hổ, Diệp Phàm đã thông báo cho Xuân Lan tới đón bọn họ, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, đồng thời dạy bọn họ chút võ đạo cơ bản.

Đợi bọn họ có nền móng nhất định rồi, Diệp Phàm chính là muốn giúp hai anh em này thức tỉnh nhiều thần lực bẩm sinh hơn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Người thần lực bẩm sinh này, sức mạnh không hề cố định, tiềm lực của bản thân được kích thích không ngừng, thần lực bẩm sinh của người đó cũng sẽ thức tỉnh càng nhiều.

Diệp Phàm còn muốn giúp Đại Hổ và Nhị Hổ kích thích tiềm lực của bản thân, khiến thần lực của bọn họ càng ngày càng mạnh, rồi khống chế và vận dụng nó, để trở thành cường giả võ đạo chân chính!

Nhưng tất cả những điều này phải làm từ từ, không vội được.

Mặc dù đã sắp xếp xong cho Đại Hổ và Nhị Hổ, nhưng cô gái ngoại quốc kia lại muốn đi theo Diệp Phàm, hắn chỉ có thể dẫn cô ấy cùng đến nhà Lâm Thi Âm!

Lúc này có một đám người đang đứng ở trong nhà của Lâm Thi Âm, huyệt Thái Dương của từng người đều nổi lên cao, trong mắt bắn ra tia sáng, rõ ràng đều là người luyện võ, hơn nữa thực lực còn không yếu.

Trong đó, một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha, nhìn ông Lâm vô cùng tiều tụy, ho khan không ngừng ở trước mặt, cười lạnh nói: “Không ngờ thiên tài oai phong một cõi, được gọi là có thiên phú mạnh nhất mấy trăm năm nay của cửu đại môn phiệt năm đó, bây giờ lại suy đồi thành dáng vẻ như vậy, trở thành tên què ốm yếu, ha ha, đúng là buồn cười!”

Nghe thấy câu nói như giễu cợt này, ông Lâm rõ ràng vô cùng bình tĩnh, ông nhìn người đàn ông trung niên này, nói: “Lâm Hổ, không ngờ là cậu đến đây!”

“Không ngờ tới đúng không?”

“Anh cho rằng là ai? Phiệt chủ sao?”

“Chỉ dựa vào dáng vẻ bây giờ này của anh, anh có tư cách để phiệt chủ đích thân tới gặp anh sao?”

Người đàn ông trung niên khinh thường, lạnh lùng nói.

“Cậu nói không sai!”

“Lần này tôi liên hệ với Lâm Phiệt chỉ là hy vọng Lâm Phiệt có thể nể tình huyết mạch đồng tộc mà ban cho tôi một linh dược khôi phục dung nhan!”

Ông Lâm nói.

“Lâm Lang Thiên, anh cho rằng anh còn là người của Lâm Phiệt à?”

“Chỉ dựa vào một tên vô dụng đã bị Lâm Phiệt trục xuất khỏi gia tộc từ lâu như anh, anh có tư cách gì đòi có được linh dược quý giá của Lâm Phiệt?”

Lâm Hổ nhìn ông Lâm, lạnh lùng quát lên.

“Lẽ nào các cậu không nể chút tình cũ nào sao?”

Sắc mặt ông Lâm chợt thay đổi, nói.

“Tình cũ?”

“Ha ha ha!!!”

“Lâm Lang Thiên, anh chẳng qua là một tên què vô dụng, anh cảm thấy Lâm Phiệt cần nói tình cũ với anh à?”

“Đương nhiên nể tình tốt xấu gì anh cũng là anh họ tôi, tôi cũng có thể cho anh linh dược, nhưng mà…”

Lâm Hổ nói chuyện, trong mắt ông ta hiện ra vẻ u ám nhìn đối phương.

“Nhưng mà cái gì?”

Ông Lâm hỏi.

“Nhưng mà anh phải quỳ xuống dập đầu với tôi, nếu như dập tới khi tôi vui vẻ, có lẽ tôi sẽ có thể cho anh linh dược!”

Lâm Hổ lạnh lùng cười nói.

“Cậu…”

Ông Lâm lập tức phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Hổ.

“Sao hả? Không đồng ý à?”

“Vậy thì thôi đi!”

Lâm Hổ lạnh lùng nói.

Phịch!

Lúc này, ông Lâm trực tiếp quỳ xuống với Lâm Hổ.

“Tôi dập, chỉ cần cậu vui là được!”

Ông Lâm nắm chặt hai nắm tay nói, ông bắt đầu dập đầu với Lâm Hổ.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Lâm Hổ hưng phấn, trong mắt tràn đầy vui sướng.

Ông ta trực tiếp đứng dậy, giẫm lên đầu của ông Lâm, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:

“Lâm Lang Thiên không ngờ tới đúng không, anh cũng có ngày hôm nay, năm đó ở trong Lâm Phiệt, anh ngồi tít trên cao, phong quang vô hạn, vẫn luôn coi thường thằng em họ này, còn trách mắng tôi không hề nể tình ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến tôi mất hết mặt mũi.”

“Kết quả hôm nay anh lại phải ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu với tôi, còn bị tôi giẫm dưới chân, đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!”

“Hôm nay tôi trả lại hết sự nhục nhã năm đó anh đối với tôi cho anh!”

Lâm Hổ lạnh lùng quát, đá chân ra, đá ông Lâm bay ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu.

“Ba!!!”

Lúc này, đúng lúc Lâm Thi Âm về đến nhà, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cô ấy thay đổi, xông thẳng tới bên cạnh ba của mình.

“Ba, ba thế nào rồi?”

Lâm Thi Âm nhìn ba của mình lo lắng hỏi, sau đó ánh mắt cô ấy liếc nhìn Lâm Hổ: “Ông là ai? Ông dựa vào cái gì mà đánh ba tôi?”

“Mày chính là con gái của Lâm Lang Thiên?”

“Thì ra là mày cần linh dược khôi phục dung nhan, chẳng trách Lâm Lang Thiên trước giờ luôn kiêu ngạo lại nỡ buông bỏ thể diện để quỳ xuống dập đầu với tao, thì ra đều là vì con gái cưng này!”

Lâm Hổ nhìn Lâm Thi Âm, cười khẩy nói.

“Lâm Hổ, tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu rồi, cậu cũng trút giận rồi, có thể cho tôi linh dược không?”

Ông Lâm ngẩng đầu nhìn Lâm Hổ, sắc mặt trắng bệch nói.

“Sự nhục nhã năm đó anh gây ra cho tôi, anh tưởng rằng sẽ hóa giải dễ dàng như vậy sao?”

“Đây mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”

Lâm Hổ cười u ám, nói: “Lâm Lang Thiên, tôi thấy anh mới gãy một cái chân, hay là tôi giúp anh đánh gãy nốt cái chân còn lại nhé, như vậy sau này anh sẽ là phế nhân triệt để rồi!”

“Ha ha ha!!!”

“Lên cho tôi!”

Lúc này, trong mắt Lâm Hổ lóe lên ánh sáng tàn độc. Ông ta vẫy tay, đám người đứng ở bên cạnh đã xông về phía Lâm Lang Thiên.

“Đừng!”

Sắc mặt Lâm Thi Âm thay đổi, trực tiếp chắn trước mặt ba của mình.
Chương 77: Khôi phục dung nhan!

Ầm ầm ầm!

Từng tiếng sấm thình lình vang lên.

Đám người xông về phía Lâm Lang Thiên lập tức bị đánh bay ra ngoài, ai nấy đều ngã xuống đất hộc máu.

Mà người ra tay là Diệp Phàm.

"Mày là ai?"

Lâm Hổ nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Phàm chẳng thèm nhìn Lâm Hổ, mà đi đến chỗ ba con Lâm Thi m.

"Thằng nhãi, mày tìm chết!"

Lâm Hổ thấy Diệp Phàm phớt lờ mình, sắc mặt chợt tối sầm.

Ông ta bước ra một bước, tung ra một quyền. Đòn tấn công mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

"Cẩn thận!"

Ông Lâm hét lên với Diệp Phàm.

Ông biết rõ thực lực của Lâm Hổ, tuy thiên phú của tên này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng thuộc một chi dòng chính của nhà họ Lâm, sức chiến đấu không tầm thường.

Nhưng ngay sau đó, trong mắt ông Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Diệp Phàm chẳng thèm để mắt tới một quyền của Lâm Hổ, chỉ phất tay đã đánh bay đối phương.

Phụt!

Lâm Hổ nện vào vách tường rồi ngã lăn xuống đất, hộc máu.

"Sao mày có thể..."

Lúc này, Lâm Hổ nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.

Tốt xấu gì thực lực của ông ta cũng đạt tới Nhân Cảnh tầng tám, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của thằng nhóc này?

Sao có thể chứ?

Rốt cuộc thằng nhãi này chui ra từ đâu thế?

"Chú có sao không?"

Diệp Phàm đi tới trước mặt ông Lâm và hỏi.

"Chú không sao!"

"Khụ khụ khụ!"

Ông Lâm nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Đột nhiên ông ho sặc sụa rồi nôn ra máu.

"Ba ho ra máu rồi!"

"Con đưa ba đi bệnh viện!"

Lâm Thi m thấy ba mình ho ra máu thì biến sắc, vội vàng nói.

"Không cần đi bệnh viện, cứ để tôi."

Diệp Phàm lên tiếng.

"Anh biết chữa bệnh ư?"

Lâm Thi m kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

"Ừ."

Diệp Phàm gật đầu. Hắn vung tay, một cây kim bạc xuất hiện trong tay.

Vèo!

Cây kim bạc này hóa thành một tia sáng bạc đâm vào một huyệt vị trên ngực ông Lâm, chỉ chừa lại nửa tấc.

Diệp Phàm cầm kim bạc gẩy nhẹ, trên đầu mũi kim bắt đầu lóe sáng, một luồng năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể ông Lâm.

Ánh mắt ông Lâm chợt cứng đờ, nhìn Diệp Phàm với vẻ kinh ngạc.

Nhờ Diệp Phàm châm cứu, sắc mặt ông Lâm bình thường trở lại, khí tức đã ổn định.

Diệp Phàm rút kim bạc ra, nói với ông Lâm: "Chú à, tạm thời cơ thể chú ổn rồi, nhưng trong người có nội thương lâu ngày, đã ăn sâu tận xương tủy. Nếu không điều trị sớm, một khi vết thương bộc phát thì e là chú..."

"Trong người ba còn có nội thương hả ba? Lẽ nào là bệnh cũ mà ba nói?"

Mặt Lâm Thi m biến sắc. Cô ấy nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử, vừa rồi anh nói ba của tôi sẽ ra sao?"

"Một khi nội thương hoàn toàn bộc phát, chắc chắn chú sẽ chết."

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Gì cơ? Sao có thể như vậy?"

Sắc mặt Lâm Thi m lập tức tái mét, cơ thể run rẩy. Cô ấy cuống quít nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử có thể nhìn ra ba tôi có nội thương, vậy anh có biện pháp nào cứu ba tôi không? Ba tôi không thể chết được!"

"Thi m đừng làm phiền vị tiểu huynh đệ này. Ba tự biết sức khỏe của mình, không chữa được nữa."

Ông Lâm lắc đầu.

"Mặc dù nội thương của chú khá nghiêm trọng, nhưng đối với tôi không phải chuyện khó."

"Nếu chú đồng ý, tôi có thể chữa trị cho chú, nhiều nhất là vài ngày sẽ khỏi thôi."

Diệp Phàm thẳng thắn nói, cực kỳ tự tin.

Nghe hắn nói vậy, ông Lâm giật mình nhìn hắn.

"Nhãi ranh, lão già này sắp chết rồi, mày còn muốn cứu ông ta, lại còn dám ra tay với tao. Mày chứ chờ đấy, đến lúc đó tao sẽ khiến mày chết chung với ông ta."

Lâm Hổ bò dậy, vừa chỉ vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát.

Nói xong ông ta định rời đi.

Từ một kích vừa rồi, Lâm Hổ biết mình không phải là đối thủ của thằng nhãi này, vì vậy ông ta dự định trở về tìm viện binh đối phó với thằng nhãi này.

Rắc!

Tuy nhiên, ông ta vừa mới đi vài bước thì có tiếng xương gãy vang lên.

Lâm Hổ bị một bàn tay bóp gãy cổ từ phía sau, hai mắt trợn to, ngã sõng soài ra đất. Người ra tay là Diệp Phàm.

Lâm Hổ trợn to mắt nhìn Diệp Phàm, muốn nói gì đó nhưng miệng không ngừng hộc máu, cuối cùng tắt thở.

Lâm Thi m thấy Lâm Hổ bị giết thì biến sắc, sắc mặt hơi tái.

Còn ông Lâm thì có vẻ bình tĩnh hơn.

Đám thuộc hạ mà Lâm Hổ dẫn đến cũng ngây ra như phỗng.

"Mang thi thể ông ta cút đi."

Diệp Phàm quát đám thuộc hạ kia.

Đám người kia vội vàng bò dậy, mang thi thể của Lâm Hổ rời khỏi nơi này.

"Xin lỗi, dọa cô sợ rồi hả?"

Diệp Phàm quay sang hỏi Lâm Thi m.

"Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tên gì? Thuộc gia tộc nào?"

Ông Lâm nhìn Diệp Phàm, ánh mắt sáng ngời.

"Tôi tên Diệp Phàm, không có gia tộc!"

Diệp Phàm lạnh nhạt trả lời.

"Ba ơi, đám người kia là ai thế? Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với ba?"

Lâm Thi m không nhịn được hỏi ba mình.

"Haiz, vốn dĩ ba tìm bọn họ vì muốn kiếm một cây linh dược để khôi phục dung nhan cho con. Nào ngờ..."

Ông Lâm thở dài.

"Muốn khôi phục dung nhan cho Lâm tiểu thư thì cần gì linh dược?"

Diệp Phàm cất lời.

"Cậu có thể khôi phục dung nhan cho Thi m sao?"

Ông Lâm kích động nhìn Diệp Phàm.

"Tất nhiên. Trước đó tôi đã nói với Lâm tiểu thư rồi, đáng tiếc là cô ấy không tin tôi cho lắm."

Diệp Phàm xoa mũi, bất đắc dĩ nói.

"Xin lỗi anh, tôi cứ tưởng anh nói đùa."

Nhất thời Lâm Thi m hơi xấu hổ.

"Không sao. Nếu cô tin tưởng tôi thì hôm nay tôi sẽ giúp gương mặt của cô khôi phục hoàn toàn!"

Diệp Phàm nói.

"Vậy làm phiền Diệp công tử khôi phục dung nhan cho Thi m!"

Ông Lâm vội vàng lên tiếng.

"Ba..."

"Ba không sao, khôi phục dung nhan cho con quan trọng hơn."

Lâm phụ nhìn Lâm Thi m, dứt khoát nói.

Sau đó, Diệp Phàm bắt đầu khôi phục dung nhan cho Lâm Thi m.

Mà lúc này, trong nhà họ Thẩm - một trong ba gia tộc lớn còn lại của quận Giang Nam.

Người nhà họ Thẩm nhìn thấy thi thể của Thẩm Hạo, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi, bầu không khí vô cùng áp lực.

"Diệp Phàm, mày bắt nạt người quá đáng!"

Chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Toàn Sơn tức giận gầm lên, trong mắt hừng hực sát khí.

"Gia chủ, tên Diệp Phàm này quá ngông cuồng. Thẩm Hạo là nhị thiếu gia nhà họ Thẩm chúng ta, vậy mà cậu ta lại giết hại. Nếu không làm gì cậu ta, chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhà họ Thẩm biết giấu mặt vào đâu?"

"Lẽ nào các người đã quên kết cục của nhà họ Bạch?"

"Ngay cả nhà họ Bạch mà cậu ta cũng tiêu diệt, các người muốn nhà họ Thẩm trở thành nhà họ Bạch thứ hai sao?"

Lúc này, các nhân vật cấp cao của nhà họ Thẩm bắt đầu cãi vã.

Nét mặt Thẩm Toàn Sơn thay đổi liên tục, trong đầu không ngừng suy tính.

"Giết cháu trai của tôi thì phải chết."

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một lão giả râu tóc bạc phơ đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh kinh người. Ông ta chính là ông cụ nhà họ Thẩm.

"Ba!"

"Lão gia chủ!"

Thẩm Toàn Sơn và mấy nhân vật cấp cao khác của nhà họ Thẩm rối rít chào hỏi.

"Ba, tên Diệp Phàm kia..."

"Đúng là cậu ta tiêu diệt cả nhà họ Bạch, nhưng nhà họ Thẩm chúng ta không phải nhà họ Bạch!"

"Nhà họ Thẩm chúng ta còn có Thiên Hạo. Mấy ngày tới Thiên Hạo sẽ từ sư môn trở về!"

"Có Thẩm Hạo ở đây, Diệp Phàm chết chắc!"

Ông cụ Thẩm lạnh lùng nói.

Các nhân vật cấp cao nhà họ Thẩm có mặt ở đây nghe thấy hai chữ Thiên Hạo, tất cả đều giật mình.

Thiên Hạo tên đầy đủ là Thẩm Thiên Hạo, con trai trưởng nhà họ Thẩm.

Từ nhỏ ông ta đã được cao nhân ẩn sĩ đưa đi, hiện tại đã trở thành đệ tử của một môn phái lớn mạnh nào đó.

"Thiên Hạo sắp trở về, Diệp Phàm chắc chắn phải chết."

"Giết được người này không chỉ báo thù được cho Hạo Nhi, mà còn có thể giúp danh vọng của nhà họ Thẩm chúng ta tại quận Giang Nam tăng thêm một bậc. Đến lúc đó, nhà họ Thẩm chúng ta sẽ là gia tộc quyền thế nhất quận Giang Nam!"

Trong mắt Thẩm Toàn Sơn lóe lên tia sáng, giọng điệu lạnh lùng.

"Thiên Hạo trở về là ngày chết của Diệp Phàm!"

Ông cụ Thẩm lạnh nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK