Tập đoàn Đường thị.
Đường Sở Sở đang xử lý công chuyện thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, cô nhướng mày, đi đến studio quảng cáo của Đường thị.
"Tổng giám đốc!"
Tôn Tiểu Tiểu đang chờ trong khu vực chụp ảnh, thấy Đường Sở Sở xuất hiện thì không khỏi kêu lên.
Giờ phút này, trên mặt Tôn Tiểu Tiểu hiện rõ dấu bàn tay đỏ chót.
Đường Sở Sở nhìn dấu tay trên mặt Tôn Tiểu Tiểu, nhíu mày hỏi: "Cái cô Chu Doãn Nhi kia đang ở đâu?"
"Tổng giám đốc, thôi ạ, em không sao!"
Tôn Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.
"Em là nhân viên của chị, chị sẽ không để cấp dưới mình bị người khác ức hiếp!"
Nói xong, Đường Sở Sở tiến thẳng về phía phòng hóa trang.
"Tôi nói tôi muốn uống cà phê Americano, xem thử mấy người mua cái gì đây?"
Trong phòng hóa trang truyền ra tiếng quở trách chói tai.
Đường Sở Sở vừa mới mở cửa, một ly cà phê đã bay tới, đổ xòa ra đất, bắn tung tóe lên quần áo của cô.
"Tổng giám đốc!"
Tôn Tiểu Tiểu vội vàng kêu lên.
Trong phòng hóa trang, một cô gái mặc trang phục mỹ lệ, vẻ mặt cao ngạo đang ngồi đó, không ngừng chỉ trích mắng mỏ trợ lý.
"Tổng giám đốc, sao ngài lại tới đây?"
Tổng thanh tra bộ phận quảng cáo của Đường thị bước lên.
Đường Sở Sở đi thẳng tới trước mặt cô gái kiêu ngạo kia: "Cô là Chu Doãn Nhi?"
"Cô là tổng giám đốc Đường thị? Tìm tôi có việc gì không?"
Cô gái kia kiêu căng hất hàm, hỏi.
Cô ta là người đại diện mà tập đoàn Đường thị mời tới quảng cáo, cũng là hoa đán hàng đầu Long Quốc hiện giờ, Chu Doãn Nhi.
"Không biết thư ký tôi làm gì mích lòng cô mà cô lại đánh con bé như thế?"
Đường Sở Sở nhìn Chu Doãn Nhi chằm chằm.
"Ý cô là cái này?"
"Thư ký cô không biết ăn nói, chọc giận tôi, tôi đánh cô ta là chuyện đương nhiên!"
Chu Doãn Nhi hừ lạnh.
"Vậy xin hỏi thư ký của tôi đã nói cái gì?"
Đường Sở Sở hỏi lại.
"Tôi bảo hôm nay thời tiết quá nóng, sáng mai rồi quay tiếp, vậy mà cô ta lại bảo không thể chờ đến ngày mai, nói tất cả mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi. Mấy người chuẩn bị xong thì liên quan gì đến tôi, tôi bảo ngày mai quay thì ngày mai quay, cô ta không đồng ý, tôi đành tặng cho cô ta một bạt tai!"
"Tôi làm vậy có vấn đề gì không nhỉ?"
Chu Doãn Nhi không hề nhận ra cái sai của mình.
"Việc làm của cô không có vấn đề gì!"
"Chẳng qua nếu hôm nay cô Chu đây đã không muốn quay quảng cáo thì ngày mai cũng đừng tới đây nữa!"
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
"Cô có ý gì?"
Chu Doãn Nhi trừng mắt.
"Bây giờ tôi đại diện cho Đường thị chính thức tuyên bố giải trừ hợp đồng với cô Chu, cô không còn là người đại diện của chúng tôi!"
Đường Sở Sở dứt khoát nói.
"Vậy mà cô lại giải trừ hợp đồng với tôi? Chỉ vì một ả thư ký?"
Chu Doãn Nhi đứng bậy dậy, tức giận nhìn Đường Sở Sở chòng chọc.
"Cô bé là nhân viên của tôi, tôi sẽ không để cấp dưới mình phải chịu đựng bất kỳ uất ức gì!"
Lúc này đây, Đường Sở Sở trông rất khí thế, có lẽ là do cô đã trở thành võ giả!
"Chúng ta đã ký hợp đồng, nếu cô dám hủy hợp đồng thì cũng có thể chi trả khoản phí bồi thường nhỉ?"
Vẻ mặt Chu Doãn Nhi vô cùng âm u.
"Chút phí ấy không là gì với Đường thị hết!"
Dứt lời, Đường Sở Sở liền dẫn Tôn Tiểu Tiểu đi ra ngoài.
"Nếu như cô dám giải trừ hợp đồng vớ tôi, cô nhất định sẽ hối hận."
"Chỉ cần một cú điện thoại, tôi có thể khiến Đường thị các người không bao giờ tìm được người đại diện nào nữa!"
Thấy Đường Sở Sở thật sự muốn kết thúc hợp đồng với mình, Chu Doãn Nhi tức giận kêu lên.
Từ khi cô ta ra mắt tới nay luôn được mến mộ, sau lưng còn có sugar daddy chống lưng nên đã dưỡng ra tính tình kiêu căng không thèm để ai vào mắt.
Mặc dù những nhãn hàng hợp tác với Chu Doãn Nhi lúc trước cũng rất khó chịu với thái độ của cô ta, nhưng ai bảo người ta sở hữu lượng fan đông đảo cơ chứ, đành nhịn thôi.
Đường Sở Sở là người đầu tiên dám kết thúc hợp đồng với Chu Doãn Nhi đấy, việc này khiến cô ta mất sạch mặt mũi.
"Tùy cô!"
Đối mặt với lời đe dọa của Chu Doãn Nhi, Đường Sở Sở thờ ơ trả lại hai từ rồi đi thẳng.
"Được, cô chờ đấy cho tôi!"
Chu Doãn Nhi giận dữ gầm lên.
"Tổng giám đốc, cám ơn chị!"
Ngoài studio, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở đầy cảm kích.
"Em đi theo chị lâu như vậy, chị đã xem em như em ruột từ lâu, đương nhiên không thể để em bị người khác ức hiếp được!"
"Hơn nữa cái cô Chu Doãn Nhi kia nổi tiếng thật đấy nhưng tính nết lại chẳng ưa nổi, không thích hợp làm người đại diện cho Đường thị chúng ta!"
"Tìm người khác thôi!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
"Dạ!"
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.
Trong biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở cứ nhíu mày đăm chiêu mãi từ sau khi trở về thì không nhị được hỏi: "Vợ, em sao thế?"
"Không có chuyện gì!"
Đường Sở Sở mỉm cười.
"Trông dáng vẻ này là biết có chuyện gì mà, nói cho anh biết được không em?"
Diệp Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Đường Sở Sở đành kể lại chuyện hôm nay: "Em vốn định xả giận thôi, ai ngờ năng lực của cô Chu Doãn Nhi này lại lớn như thế."
"Thật sự khiến cho mấy ngôi sao hạng nhất trong nước từ chối hợp tác với Đường thị, thậm chí ngay cả sao hạng hai cũng không dám nhận danh hiệu này!"
"Chỉ là tìm ngôi sao làm người đại thiện thôi, có tiền còn sợ không tìm được sao à!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Em đã hỏi thăm một phen, công ty sau lưng Chu Doãn Nhi là công ty giải trí lớn nhất nước Đế Vương Ngu Hoan. Bối cảnh của công ty này rất vững chắc, vòng quan hệ rất rộng, một câu nói là có thể đóng băng một ngôi sao."
"Có Đế Vương Ngu Hoan lên tiếng, e rằng không một ngôi sao nào dám với Đường thị chúng ta!"
Đường Sở Sở nhíu mày nói.
"Chị họ, chị có thể tìm Tô Nhược Tuyết nè."
"Cô ấy là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước hiên tại, xin hơn cái cô Chu Doãn Nhi kia nhiều!"
"Quan trọng nhất là Tô Nhược Tuyết và anh rể còn là bạn bè thân thiết, chỉ cần anh rể nói một câu, chắc chắn Tô Nhược Tuyết sẽ đồng ý trở thành người đại diện của Đường thị!"
Trần Tiểu Manh đi tới, nói.
"Chuyện này…"
Ánh mắt Đường Sở Sở khẽ loé lên, cô hơi đắn đo.
"Để anh hỏi Tô Nhược Tuyết xem!"
Diệp Phàm dứt khoát rút điện thoại bấm số Tô Nhược Tuyết.
Trước đó Tô Nhược Tuyết ghé vào tai đọc số điện thoại cho hắn, còn nói gì mà nhất định phải gọi lại cho cô ấy.
"Xin chào, ai vậy ạ?"
Chẳng lâu sau, điện thoại đã kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng Tô Nhược Tuyết.
Chương 162: Lâm Phiệt ra tay với Bách Hoa Lâu
"Là tôi, Diệp Phàm!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Là anh à, anh gọi điện thoại cho tôi thật á?"
Bên kia điện thoại, giọng Tô Nhược Tuyết hơi kích động.
"Cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Diệp Phàm mở miệng.
"Giúp anh? Giúp cái gì?"
Tô Nhược Tuyết tò mò hỏi.
"Công ty vợ tôi cần một người đại diện, cô có thể nhận công việc này không?"
Diệp Phàm nói thẳng.
"Vợ anh? Anh kết hôn rồi?"
Tô Nhược Tuyết nghe Diệp Phàm nói xong thì không nhịn được sững sờ, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng dưng thấy hơi mất mát.
"Ừ, sao thế?"
"Việc này cô có thể giúp không?"
"Sẽ không để cô làm không công, tôi sẽ trả thù lao cho cô!"
Diệp Phàm bổ sung.
"Anh đã cứu tôi hai lần, tôi nhất định sẽ giúp anh, anh gửi thông tin về công ty vợ anh cho tôi đi!"
Tô Nhược Tuyết đáp, giọng điệu thoáng nặng nề.
"Được!"
Diệp Phàm vẫn chưa nghe sự biến hóa trong giọng cô ấy.
"Tô Nhược Tuyết đã đồng ý làm người đại diện cho Đường thị!"
Sau đó, Diệp Phàm cúp điện thoại, thông báo với Đường Sở Sở.
"Thật ư?"
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở hưng phấn ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn cái chóc lên mặt hắn.
"Hai người nên cảm ơn em mới đúng!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
"Tiểu Manh, cám ơn em!"
Đường Sở Sở mỉm cười với Trần Tiểu Manh.
"Chị họ, trường em sắp tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, em có biểu diễn một tiết mục ấy, đến lúc đó hai người nhớ tới cổ vũ cho em nhé!"
Trần Tiểu Manh cười hì hì.
"Được, chắc chắn bọn chị sẽ tới!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Tô ở Đế Đô.
"Hắn đã kết hôn rồi!"
Tô Nhược Tuyết lẩm bẩm, vẻ mặt đầy phức tạp.
"Hắn có vợ, sao mình lại thấy mất mát nhỉ?"
"Lẽ nào mình yêu hắn rồi?"
"Không thể nào!"
Tô Nhược Tuyết buồn cười lắc đầu.
…
Ti giám sát, một trong ba ti ở Long Quốc.
Một người đàn ông mặc trường sam màu đen, đeo mặt nạ nhìn chằm chằm cấp dưới đang quỳ dưới đất: "Cậu chắc chắn thánh nữ của Huyết tộc đang ở cạnh Diệp Phàm?"
"Đúng vậy, thưa đại nhân, đây là tin tức truyền đến, không sai một ly!"
"Hơn nữa vị thánh nữ kia còn mất trí nhớ, không còn một chút ký ức nào!"
Cấp dưới báo cáo.
Trong mắt người đàn ông mặc trường sam màu đen lóe lên tia sáng: "Đây là một cơ hội tốt, nếu có thể giành được thánh nữ Huyết tộc thì có thể nhân cơ hội này khống chế toàn bộ Huyết tộc. Thế lực của mười ba thị tộc Huyết tộc trải rộng khắp phương Tây, nếu khống chế được thì sẽ rất có lợi cho Long Quốc!"
"Đại nhân, có điều bây giờ vị thánh nữ Huyết tộc kia đang ở cạnh Diệp Phàm, e rằng không dễ cướp người!"
Cấp dưới bẩm báo.
"Tên Diệp Phàm kia có mạnh đến đâu dám đối đầu với chính phủ à?"
"Cậu thông báo cho hai vị thủ lĩnh của bộ 3 và bộ 4, để bọn họ dẫn người đi, bất kể thế nào cũng phải mang thánh nữ Huyết tộc về đây. Nếu Diệp Phàm dám to gan quấy nhiễu, giết không tha!"
Người đàn ông mặc trường sam màu đen lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Cấp dưới chắp tay nhận lệnh.
…
Quận Nam Thiên, nhà họ Hạng.
"Tại sao lại như vậy? Thế mà tên này lại có quan hệ với sát thần Tu La!"
Sau khi Hạng Viễn Sơn biết chuyện Ám Võng thì cực kỳ tức giận.
"Lão gia, bây giờ sát thần Tu La đã lên tiếng, sợ rằng chúng ta treo thưởng cũng vô dụng!"
Quản gia nói.
"Treo thưởng vô dụng thì lão phu tự mình ra tay!"
Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn đầy sát khí.
"Lão gia, muốn giết hắn, chúng ta không nên đến quận Giang Nam mà nên dụ hắn vào quận Nam Thiên, ra tay trên địa bàn của mình mới nắm chắc sẽ thành công!"
Quản gia kia nghĩ kế.
"Ông nói không sai!"
"Có điều chúng ta phải nghĩ cách, làm thế nào để dụ hắn tới đây!"
Ánh mắt Hạng Viễn Sơn chớp lóe.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diệp Phàm đã gặp Cơ Như Yên.
"Sao thế?"
Hắn dò hỏi.
"Thiếu chủ, tối hôm qua Lâm Phiệt ra tay, diệt sạch hai mươi mấy phân bộ Bách Hoa Lâu ở Long Quốc, còn uy hiếp chúng ta phải giao Lâm tiểu thư ra, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục xuống tay với Bách Hoa Lâu!"
Cơ Như Yên nặng nề nói.
Sắc mặt Diệp Phàm thoắt cái lạnh lẽo: "Lâm Phiệt, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa!"
"Thiếu chủ, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi sẽ nhanh chóng trở về Đế Đô, ngài có việc gì cứ sai Xuân Lan đi làm là được!"
Cơ Như Yên nói.
"Nếu các cô không đối phó được Lâm Phiệt thì lập tức báo cho ta!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bách Hoa Lâu là tâm huyết của Thất sư phụ, đương nhiên hắn sẽ không để người khác hủy diệt!
"Vâng!"
Cơ Như Yên gật đầu, lập tức rời đi.
"Xuân Lan, Lâm Phiệt còn sản nghiệp hay thế lực nào khác ở bên ngoài không?"
Diệp Phàm liếc mắt về phía Xuân Lan.
"Có, Cửu Đại Môn Phiệt ngoại trừ chủ phiệt ra đều sở hữu rất nhiều sản nghiệp và thế lực bên ngoài!"
Xuân Lan hồi đáp.
"Điều tra rõ ràng tất cả những sản nghiệp này cho tôi!"
Diệp Phàm ra lệnh cho Xuân Lan nói, khóe mắt liếc qua U Ảnh: "Cậu chịu trách nhiệm tiêu diệt hết những sản nghiệp bên ngoài của Lâm Phiệt, có vấn đề gì không?"
"Không có!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
U Ảnh lên tiếng.
"Thiếu chủ muốn gậy ông đập lưng ông?"
Xuân Lan kinh ngạc hỏi.
"Nếu Lâm Phiệt đã dám xuống tay với Bách Hoa Lâu, vậy tôi sẽ đáp lễ bọn họ thật hậu hĩnh!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Thiếu quân chủ!"
Đúng lúc này, Mộ Bạch vội vã đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Sao thế?"
Diệp Phàm hỏi ông.
"Đồ Phu gọi điện thoại tới, nói có chuyện rồi!"
Mộ Bạch nặng nề đáp.