Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326 “Giết tôi, ông không xứng!”​

Hạng Viễn Sơn thấy Hướng Khôn đột nhiên trở mặt, sắc mặt cũng thay đổi, thay vào đó là biểu cảm vô cùng khiếp sợ.



“Ai dám động đến người nhà họ Hạng?”





Ngay lúc này, tiếng quát lớn lạnh như băng vang lên.





Bên ngoài tiệm trà, một đoàn người lại xông vào.





Bọn họ mặc quần áo luyện võ, giương mặt tàn bạo, trên người tản ra hơi thở lạnh nhạt, toàn bộ đều là võ giả Nhân Cảnh tam trọng trở lên.





Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt sáng ngời, người này tỏa ra hơi thở vô cùng sắc bén!





Diệp Phàm nhìn về phía đám người.





“Hạng Lăng!”





Hạng Viễn Sơn gọi người đàn ông mới tới.





Người đàn ông này chính là môn chủ Bá Môn – Hướng Lăng, thuộc nhà họ Hướng cùng với Hướng Viễn Sơn.





“Lão gia yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, tôi cũng muốn xem thử, ai dám động tới nhà họ Hạng!”





Hạng Lăng ngang lược lớn tiếng, đôi mắt dọa người nhìn về phía đám người Hướng Khôn, U Ảnh, Diệp Phàm.





“Ông là ai?”





Hướng Khôn hỏi Hạng Lăng.





“Môn chủ Bá Môn!”





Hạng Lăng lạnh lùng đáp.





“Hạng Lăng, thằng ranh kia là người đã giết chết con trai và cháu trai của ta, người được Bá Môn phái tới cũng bị giết, chắc chắn là có liên quan tới hắn ta!”





Hạng Viễn Sơn chỉ tay về phía Diệp Phàm.





Ánh mắt lạnh như băng của Hạng Lăng bắn về phía Diệp Phàm: “Thì ra cậu chính là kẻ địch của nhà họ Hạng!”





“Giết hắn!”





Hạng Lăng quát lớn, ngang ngược ra lệnh.





Cường giả Bá Môn trực tiếp bay về phía Diệp Phàm.





“Ngăn bọn họ lại!”





Hướng Khôn hô lên.





Đám người điện Long Vương cũng lao về phía người của Bá Môn.





Vụt!





Cơ thể U Ảnh khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.





Bịch!





Nhưng khi U Ảnh xuất hiện ngay sau lưng Hạng Lăng, chuẩn bị ra tay.





Hạng Lăng đã phản ứng kịp thời đánh ra một quyền, cây dao găm trong tay U Ảnh gãy đôi, cơ thể không ngừng lùi về sau!





“Muốn giết tôi, không biết tự lượng sức!”





Hạng Lăng khinh thường hừ lạnh.





Bịch!!!





Hướng Khôn ra tay cùng lúc, nhưng cũng bị Hạng Lăng một quyền đánh bay, quỳ nửa người trên mặt đất, nôn ra máu.





Lúc này, trên người Hạng Lăng tản ra một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, bầu không khí trong quán trà hoàn toàn ngưng đọng lại!





Ông ta bước từng bước về phía Diệp Phàm.





“Dám giết người nhà họ Hạng, mày phải chết!”





Hạng Lăng nhìn Diệp Phàm, gằn từng câu từng chữ.





Lúc này, Hạng Lăng giống như một ngọn núi lớn đè lên người Diệp Phàm, hơi thở của ông ta cực kỳ khủng bố!





“Giết tôi, ông không xứng!”





Diệp Phàm liếc nhìn Hạng Lăng, hắn nói ra năm chữ với vẻ lạnh nhạt.


Dứt lời, Diệp Phàm ném chén trà về phía Hạng Lăng.

Chương 327 “Đưa ông ta lên đường!”​


Nhìn thấy chỉ là một chén trà, trong mắt Hạng Lăng lộ ra vẻ khinh thường, một quyền đánh vỡ chén trà.





Nhưng ngay sau khi chén trà nổ tung, vẻ mặt Hạng Lăng lập tức thay đổi.





Chén trà vỡ nát, nước bên trong ra bắn tung tóe, hóa thành từng giọt nước ẩn chứa lực lượng khủng bố bắn về phía Hạng Lăng.





Uy lực của những giọt nước này còn đáng sợ hơn cả đạn, nháy mắt đã xuyên thủng cơ thể Hạng Lăng.





Lúc này, hai mắt Hạng Lăng trừng lớn, ông ta không thể nào tin nổi.





Đến chết cũng chưa kịp phản ứng, tại sao một chén trà nhỏ bé lại có thể phát ra uy lực mạnh mẽ như vậy!





Phụt một tiếng, vị môn chủ Bá Môn đã nằm trên mặt đất, cũng chết không nhắm mắt!





Giết người bằng giọt nước!





Khi đám người Hướng Khôn, Hạng Viễn Sơn trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hít sâu một hơi, vô cùng chấn động!





Thủ đoạn giết người quá kinh khủng!





Ngay cả đệ tử Bá Môn cũng bị dọa cho ngây người!





“Không biết tự lượng sức!”





Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên nói.





“Cậu giết chết môn chủ?”





Một vị cường giả Bá Môn kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn về phía Diệp Phàm.





“Sao? Ông muốn báo thù cho môn chủ của mình à?”





Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.





“Thiếu chủ Bá Môn chính là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, cậu giết môn chủ, đến lúc đó Võ Minh sẽ không tha cho cậu!”





Vị cường giả nhìn Diệp Phàm nói.





“Võ Minh!”





Ánh mắt Diệp Phàm nheo lại, tự lẩm bẩm.





Nhị sư phụ của hắn không phải minh chủ Võ Minh sao!





Mông ngờ môn chủ Bá Môn lại có quan hệ với Võ Minh!





“Giết thì giết thôi, nói nhảm nhiều quá!”





“U Ảnh!”





Diệp Phàm lạnh giọng gọi.





Vụt!





U Ảnh trực tiếp xông ra, hướng tới đám người Bá Minh.





Phụt phụt phụt!





U Ảnh chém giết điên cuồng, đám người Bá Môn từng người từng người chết thảm.





Vị cường giả Bá Môn vừa mới lên tiếng thấy vậy, vẻ mặt ông ta cứng lại, xoay người muốn chạy trốn.





Diệp Phàm vung tay, chén trà bên cạnh bắn ra đập lên người vị cường giả kia, ông ta trừng hai mắt ngã xuống đất, hộc máu mà chết!





Rất nhanh, toàn bộ người của Bá Môn đã chết thảm.





“Đưa ông ta lên đường!”





Diệp Phàm nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.





U Ảnh trực tiếp vọt về phía ông ta.





“Ranh con, hôm nay dù tao có chết ở đây, tao cũng phải kéo mày chết cùng!





Hạng Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.





Ông ta móc trong ngực một chiếc điều khiển tử xa: “Tao đã mua một tấn thuốc nổ, hôm nay tất cả đều phải chết!”





Dứt lời, ông ta liền ấn nút trên điều khiển từ xa.





Lúc này, vẻ mặt Hướng Khôn, U Ảnh, Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu đều thay đổi, bọn họ muốn ngăn cản cũng không kịp.


Chương 328 "Nếu thiếu chủ không có thời gian cũng không sao."​




Xoẹt xoẹt!



Trong giây lát, một ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng bắn ra đánh rơi điều khiển từ xa mà Hạng Viễn Sơn đang cầm.





Điều khiển từ xa rơi xuống đất bị một người khác đón lấy.





Chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Phàm.





Diệp Phàm cầm điều khiển nhìn Hạng Viễn Sơn: "Ông đúng là điên rồi, vậy mà lại còn cả chiêu này!"





"Mày…"





Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn dữ tợn, nét mặt không cam tâm nhìn Diệp Phàm.





"Nhưng nếu như ông đã muốn trải nghiệm cảm giác bị nổ tung thì tôi có thể giúp ông hoàn thành ý nguyện!"





Diệp Phàm lạnh lùng nói.





Sau đó đoàn người của Diệp Phàm rời khỏi quán trà.





Sau khi rời khỏi quán trà, Diệp Phàm trực tiếp nhấn nút trên điều khiển từ xa.





Ầm ầm ầm!!!





Trong quán trà lập tức truyền đến tiếng nổ rung trời.





Năng lượng bùng nổ một cách đáng sợ hoàn toàn nuốt chửng lấy quán trà, mai táng hết người nhà họ Hạng và Bá Môn ở bên trong.





Mấy người Diệp Phàm ở nơi xa lặng lẽ đứng nhìn cảnh này.





"Bà xã, chúng ta cũng nên về thôi!"





Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.





"Chúng ta vẫn chưa thể về được!"





Đường Sở Sở trầm giọng nói.





"Vì sao? Công ty kia là giả, là do lão già kia lừa chúng ta vào tròng!"





Diệp Phàm nói.





"Em biết, nhưng lần này em đến đây không phải chỉ vì muốn thu mua công ty kia!"





Đường Sở Sở nói.





"Còn chuyện gì nữa sao?"





Diệp Phàm tò mò nhìn Đường Sở Sở.





"Hôm nay ở thành phố Giang Thiên sẽ có một cuộc giao lưu thương nghiệp quy mô lớn, toàn bộ ông lớn trong giới kinh doanh ở quận Nam Thiên đều tham gia. Em chuẩn bị đến đó, thuận tiện kết giao thêm những ông chủ lớn của giới kinh doanh quận Nam Thiên, mở con đường tiến quân đến quận Nam Thiên cho Đường thị!"





Đường Sở Sở nói.





"Vậy sao, vậy anh…"





Diệp Phàm đang định nói muốn cùng Đường Sở Sở đi thì di động vang lên, là Cơ Như Yên gọi đến.





"Chuyện gì?"





Diệp Phàm trả lời.





"Thiếu chủ, tôi nghe Xuân Lan nói anh đến quận Nam Thiên?"





Cơ Như Yên trực tiếp vào vấn đề.





"Ừm, sao vậy?"





Diệp Phàm nói.





"Tôi nhận được tin tình báo, bộ phận quản lí Bách Hoa Lâu và bên võ đạo quận Nam Thiên cấu kết với nhau, khống chế tất cả lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu tại quận Nam Thiên, đồng thời còn có ý đồ muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Bách Hoa Lâu!"





"Tôi vốn định phái người đi xử lí nhưng chuyện này có thế lực võ đạo của quận Nam Thiên tham dự, tôi sợ những người khác không xử lí được nên muốn hỏi thiếu chủ có thời gian đến đó một chuyến hay không."





"Nếu thiếu chủ không có thời gian cũng không sao."





Cơ Như Yên nói.





"Được, tôi hiểu rồi."


Diệp Phàm nói xong cũng cúp điện thoại.

Chương 329 "Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"​


"Anh Tiểu Phàm, có chuyện gì sao?"





Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hắn nói: "Ừm, có chút việc cần xử lí, nhưng anh sẽ đến buổi giao lưu thương nghiệp kia trước."





"Anh Tiểu Phàm, anh có việc thì anh cứ xử lí đi, phía giao lưu thương nghiệp để em đi là được, hơn nữa anh không hiểu những thứ này, đi cùng sẽ rất chán."





Đường Sở Sở nói thẳng.





"Vậy cũng được, anh để U Ảnh đi cùng em, anh xử lí xong bên này sẽ đến tìm em."





Diệp Phàm nói.





Sau đó Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu và U Ảnh cùng nhau rời đi.





"Công tử, ngài…"





Lúc này Hướng Khôn không nhịn được mà nhìn Diệp Phàm hỏi.





"Anh muốn hỏi tôi là ai, tại sao lại có nhẫn Long Vương đúng không?"





Diệp Phàm nói thẳng.





"Công tử không phải là…"





"Không sai, điện chủ điện Long Vương chính là Ngũ sư phụ của tôi!"





Hướng Khôn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.





Vù!





Hướng Khôn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngưng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.





"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"





Hướng Khôn trực tiếp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.





"Đứng lên đi."





"Tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật thân phận của tôi, nếu không Hạng Viễn Sơn chính là kết quả của anh, hiểu chưa?"





Diệp Phàm liếc mắt nhìn Hướng Khôn.





"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ câm như hến!"





Hướng Khôn vội vàng nói.





Diệp Phàm đến Bách Hoa Lâu.





Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.





Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.





Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.





Trên giường là một đôi nam nữ.





Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.





"Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được rồi!"





Người phụ nữ nũng nịu.





"Không chịu được sao, vậy tìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp kia cũng không tệ!"





Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.





"Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!"





Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.





"Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vẫn là người thiếu gia đây yêu nhất!"





"Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi."





Người đàn ông trẻ tuổi ôm cô gái trêu đùa.





"Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu để nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ không đồng ý."





Người phụ nữ kia nói.





"Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cô ta còn dám không nghe lời sao?"





Người đàn ông khinh thường nói.


Chương 330 "Rốt cuộc cậu là ai?"​


"Em có một loại thuốc có thể khiến người ăn phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối em sẽ cho Hồng Diệp ăn, còn lại thì dựa vào anh rồi."



Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.





"Mai Nhi, vẫn là em tốt nhất!"





"Chúng ta làm thêm lần nữa!"





Người đàn ông trẻ tuổi kia cười một tiếng dâm dục, muốn tái chiến thêm trận nữa.





Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói: "Chị Mai, có người xông vào Bách Hoa Lâu!"





"Xông vào Bách Hoa Lâu?"





Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhanh chóng đứng dậy.





"Ai, ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia?"





Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói.





Lúc này, tại đại sảnh Bách Hoa Lâu.





Diệp Phàm vắt chéo chân ngồi ở đại sảnh, khách hàng đều bị hắn dọa chạy hết sạch, trên mặt đất là vệ sĩ của Bách Hoa Lâu nằm la liệt.





"Anh là ai mà dám làm loạn tại Bách Hoa Lâu?"





Một cô gái mặc áo đỏ, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghễ đi đến lớn tiếng nói với Diệp Phàm.





"Nhìn không tệ!"





Diệp Phàm nhìn cô gái áo đỏ kia, bình luận một câu.





Xoạt!





Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, vẻ mặt Hồng Diệp lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây roi da vung thẳng về phía Diệp Phàm.





Bốp! Bốp! Bốp!





Roi da hất lên quất vào không trung, mạnh đến mức trong không trung cũng vang lên tiếng nổ.





Nếu đánh vào người thì chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm!





"Mạnh mẽ vậy sao!"





Diệp Phàm nhếch miệng, hắn nâng tay lên nắm lấy cây roi da kia.





Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm nắm lấy roi da thì co lại muốn rút về.





Kết quả tay nắm roi da của Diệp Phàm hơi động đậy, Hồng Diệp lập tức bị khống chế mà xoay một vòng, bị chính roi của mình cuốn lấy, xoay vòng vào ngực Diệp Phàm.





"Xinh đẹp như thế này mà sao tính cách lại hung dữ quá vậy!"





Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp cười nhẹ một tiếng.





"Thả tôi ra!"





Vẻ mặt Hồng Diệp thay đổi, cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Phàm.





"Đồ khốn, buông Hồng Diệp ra cho tôi!"





Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia đi từ trên tầng xuống, thấy Hồng Diệp mình nhớ thương đã lâu đang nằm trong ngực Diệp Phàm thì tức giận kêu lên.





Chị Mai kia cũng đã ăn mặc gọn gàng đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, cậu là ai? Dám làm loạn ở Bách Hoa Lâu của tôi, có biết hậu quả là gì không?"





"Cô chính là người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên?"





Diệp Phàm nhìn người được gọi là chị Mai kia nói.





"Không sai!"





Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.





"Cô trâu già gặm cỏ non đấy à?"





Diệp Phàm nhìn qua chị Mai và người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, bật cười ngẫm nghĩ nói.





Sắc mặt chị Mai trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói: "Người đâu, bắt người đó lại cho tôi!"





Bộp bộp bộp!!!





Một giây sau, bên trong Bách Hoa Lâu có mấy trăm người xông ra, trong tay đều cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.





"Người bên cạnh cô chắc là người thuộc võ đạo quận Nam Thiên nhỉ?"





Diệp Phàm đột nhiên nói.





"Dừng lại!"





Chị Mai nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, cô ta kêu lên.





Đám người của Bách Hoa Lâu lập tức dừng bước.





"Rốt cuộc cậu là ai?"





Ánh mắt chị Mai nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.


Diệp Phàm thả Hồng Diệp ra, hắn đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi đến đây để thanh lí môn hộ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK