- Oành, oành.
Hai quả cầu lửa từ xa bắn tới, trực tiếp nã trúng lan can căn phòng ở lầu ba, một quả rocket còn lọt qua cửa sổ vào trong phòng.
Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong nháy mắt hành lang tầng ba trước cửa phòng bị lửa bao trùm, bức tường đổ sụp, ngay cả tầng lầu bên trên cũng sụp xuống.
- Rút lui.
Dưới hoả lực như vậy, khó có ai có thể còn sống, James liếc mắt nhìn thoáng qua đống đổ nát của căn phòng, nhân lúc cảnh sát còn chưa bị thu hút bởi tiếng nổ mạnh này, ra lệnh rời đi.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền đến.
- Thiếu chút nữa thì chúng ta đã chết!
Thiết Uyển vẫn còn sợ hãi nhìn tầng lầu sụp đổ phía sau. Nếu không phải lưu manh vào lúc sống chết đấm vỡ tường để mọi người chạy qua phòng bên cạnh, lại nhờ vào lan can xi măng cao nửa người trên hành lang, cúi người lúp xúp đi tới, e rằng mọi người bây giờ hài cốt cũng không còn.
- Xem như vẫn giữ được cái mạng này.
Hướng Nhật nghiến răng nhịn đau nói, vừa rồi tình thế cấp bách nên không cảm thấy đau đớn, nhưng khi nguy hiểm qua đi, tinh thần thư giãn thả lỏng, từng cơn đau nhức dồn dập truyền đến từ chỗ xương gãy.
- Anh làm sao vậy?
Thiết Uyển để ý tới vết thương đầm đìa máu của hắn, vội vàng nhào tới bên hắn.
- Gãy vài ngón tay thôi, đến bệnh viện băng bó một chút là được.
Mặc dù Hướng Nhật nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng Thiết uyển cũng không thấy an tâm, giơ nhẹ tay hắn lên, chỉ thấy cả mu bàn tay hắn máu thịt be bét, còn thấy rõ cả xương trắng bên trong. Nước mắt của nữ sĩ quan cảnh sát rơi lả tả không ngừng.
- Làm sao lại khóc, cũng không đến nỗi phải tàn tật. Em yên tâm đi, nhiều nhất qua vài ngày là khỏi.
Hướng Nhật rút tay về, tay kia chuyển tới lau nước mắt trên mặt nàng
- Không được! Bây giờ chúng ta phải đến ngay bệnh viện!
Thiết Uyển kiên quyết nói, tựa như quên hết nguy hiểm bên ngoài.
- Chúng ta có thể ra ngoài sao? Còn mấy tên khốn ở bên ngoài ... Em nghe xem tiếng gì này?
Hướng Nhật chợt phấn chấn, mở mồm mắng:
- F*ck it! Cuối cùng cảnh sát cũng tới.
Tiếng còi hiệu cảnh sát vang lên từ bốn phía làm các cô gái bên cạnh không nhịn được vui mừng, nữ cảnh sát đỡ lấy lưu manh:
Đầu óc Hướng Nhật chưa đến nỗi hồ đồ vì tin tốt này, giữ nữ sĩ quan cảnh sát đứng yên.
- Chúng ta đi ra mau.
- Chờ đã, mấy thằng khốn nạn này có thể chưa rời đi.
- Ta nghĩ bọn chúng đi rồi.
Người đẹp tóc vàng ở một bên nói.
Người đẹp tóc vàng nói đến đây, mắt trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng:
- Phải không? - Lưu manh có chút không hiểu nhìn nàng
- Dẫu sao chống đối lại một quốc gia là việc cực kỳ điên rồ, hơn nữa bọn James hẳn cho rằng chúng ta đã chết...
- Ai mà nghĩ đến việc có người có thể dùng tay đánh vỡ bức tường dầy như vậy thành một lỗ thủng lớn để chúng ta trốn ra chứ?
Nhờ sự nhắc nhở của nàng, các nàng khác tinh thần đang sợ hãi vì nguy hiểm vừa rồi rốt cục cũng có phản ứng, nhìn lưu manh như nhìn thấy quái vật tiền sử. Thân thể gầy yếu lại có sức lực mạnh mẽ dị thường, điều các nàng cho là không thể nhưng sự thật lại xảy ra ngay trước mắt, một bức tường bị ba cú đấm của hắn đánh xuyên thủng.
Nữ cận vệ da đen suy nghĩ trở nên phức tạp, nàng không nhịn được nhìn thoáng qua bức tường kiên cố, đây là bức tường ngăn cách giữa hai căn phòng bị tên nào đó đánh vỡ. Từ lỗ thủng lộ ra cho thấy, bên trong là gạch đỏ vững chắc, lớp xi măng dày bao phủ bên ngoài, thậm chí còn trộn lẫn một ít thép to như ngón cái ở giữa. Bức tường kiên cố không thể nào bị phá vỡ bởi sức người vậy mà lại bị tay không của một người gầy như que củi đập bể. Hắn là con người sao? Lại nghĩ đến ba xác chết thê thảm ở trong phòng, nữ cận vệ da đen rùng mình một cái, nhớ lại trước đây mình dùng súng uy hiếp hắn, nếu khi đó hắn nổi điên lên... Đối phương lại là một tên ác ma giết người không chớp mắt... Sợ rằng mọi người đều mất mạng, ngay cả Nữ hoàng bệ hạ cũng... Nữ cận vệ da đen không dám nghĩ nữa, nhịn không được dịch ra xa tên bị nàng cho là 'Ác ma'.
Hướng Nhật vuốt mũi cười khổ, đối với ánh mắt khác thường nhìn hắn của các nàng, hắn rất hiểu hành động vừa rồi của mình quả có chút phô trương, khó trách các nàng xem mình giống như quái vật chớ không phải là người.
Nhưng Thiết Uyển không chút e dè, sau một lúc chấn động, nhìn vết thương trên tay lưu manh, giọng nói không còn ôn nhu như trước:
Vì không chỉ có một người bị thương, mà còn mấy nữ cận vệ cũng bị thương, tuy đã tạm băng bó nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, nếu không tới bệnh viện quả thật sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Nhanh theo em đến bệnh viện.
- Được...
Lần này lực lượng cảnh sát huy động đến cũng không ít, tối thiểu hơn hai mươi xe được huy động, trong đó còn có hai xe cứu thương màu trắng, ngay cả loại súng hoả lực mạnh ít khi sử dụng cũng được mang theo, tuy nhiên khi bọn họ tới nơi thì cuộc đụng độ đã kết thúc.
Vạn Bưu cảm thấy trời đất quay cuồng khi nhìn thấy tầng lầu sụp đổ, tim hắn muốn thọt ra khỏi lồng ngực. May mắn đúng lúc đó lưu manh cùng mọi người đi ra làm hắn kịp bỏ ý định dùng súng tự tử trong đầu.
Thấy hai đại nhân vật cực kỳ quan trọng vẫn an toàn, Vạn Bưu thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Hắn trước đây một giây còn đang lo lắng, bây giờ lập tức như biến thành một người khác, lớn tiếng chỉ huy nhân viên cảnh sát truy bắt phần tử khủng bố chẳng biết đã chạy đi đằng nào, đồng thời cho mấy nữ nhân viên cảnh sát lại chăm sóc nạn nhân bị thương.
Khổ thay hành vi vỗ mông ngựa này của hắn lại chọc giận nữ sĩ quan cảnh sát, nàng giận dữ trừng mắt nhìn mấy nữ cảnh sát trẻ xinh đẹp, không nói lời nào lôi lưu manh lên một xe cứu thương.
Vạn Bưu chợt bừng tỉnh, hận không thể cho mình hai cái bạt tai. Với mấy nữ cận vệ bị thương này, hắn phái nữ cảnh sát đến chăm sóc các nàng cũng bởi vì các nàng là nữ, nếu phái nam cảnh sát đến thì không tiện. Nhưng hắn lại quên trong những người bị thương còn một nam nhân, mà nam nhân này lại chính là vị hôn phu của thủ trưởng. Vẫn tưởng qua việc giải cứu hai đại nhân vật thoát khỏi phần tử khủng bố sẽ giúp mình có hy vọng thăng quan tiến chức, nhưng tại thời điểm mấu chốt lại đắc tội với một đại nhân vật, mắt thấy quyền cao chức trọng vừa tới tay đã không cánh mà bay, tóc trên đầu vị cảnh sát trung niên hơn bốn mươi tuổi này hình như bạc đi không ít.
Sau khi được băng bó cẩn thận, tay phải Hướng Nhật biến thành một bàn tay gấu to lớn màu trắng, bên ngoài quấn một lớp băng gạt dầy, hình tượng rất là mạnh mẽ.
Thực ra bác sĩ muốn giữ hắn ở lại bệnh viện để điều trị cho thuận tiện, đáng tiếc là lưu manh khi nghĩ đến mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện đã buồn nôn, nói cái gì cũng không chịu ở lại, huống chi trong lòng hắn còn có một ý định xấu xa.
Thiết Uyển không thể lay chuyển được hắn, đành nghe theo yêu cầu đưa hắn về nhà.
Lúc này lưu manh đang ngồi trên chiếc xe Audi màu đen không biết từ đâu ra của nữ sĩ quan cảnh sát. Hắn thừa dịp ngồi bên cạnh nữ sĩ quan cảnh sát, lấy lý do "tay đau", thỉnh thoảng bàn tay không bị thương đụng chạm đến mấy bộ vị mẫn cảm trên người nàng.
Thiết Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, tên chết bằm này bị thương như vậy mà vẫn còn tranh thủ ăn đậu hũ, thật đáng chết! Hiện tại đang lái xe không tiện dạy dỗ hắn, hơn nữa hắn lấy lý do xác đáng, và nàng cũng có chút đồng tình, nhưng Thiết Uyển cảm thấy không thể quá dung túng cho lưu manh, nếu không về sau lá gan của hắn càng lớn hơn nữa, không chừng còn ở trong xe...
Nghĩ đến đây, nữ sĩ quan cảnh sát làm bộ đột nhiên vô tình hỏi:
- Hướng Quỳ, vụ án biệt thự Chân Long số 68... là anh làm phải không?
Tay Hướng Nhật sắp duỗi tới mông của nàng lập tức dừng lại, hắn cười khổ nói:
- Thỉnh thoảng em đừng thông minh như vậy có được không?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK