Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt cuồn cuộn tuôn ra. An Tâm giống như bị người ta lấy mất linh hồn, cả người ngơ ngác quỳ gối trước bóng người đang nằm trên mặt đất.....
- Khụ--khụ--
Một tiếng ho khan thình lình vang lên khiến cho nàng bừng tỉnh, An Tâm toàn thân cứng đờ, nhưng tiếp theo trong lòng lại mừng như điên, nàng vội vàng lau khô nước mắt, cũng vừa lúc nhìn thấy nam nhân ban đầu còn đóng chặt hai mặt đang gắng gượng ngồi dậy:
  • D-k-m, chết ngạt ta mất!
  • Hướng Quỳ --
An Tâm kích động ôm chặt nam nhân vào trong ngực, nước mắt vốn đã được lau khô nhưng giờ phút này lại không thể khống chế mà chảy ra như mưa .
- Anh không sao đâu.....
Giọng nói Hướng Nhật nghe có chút yếu ớt, nhưng nhìn bạn gái vui đến phát khóc, hắn lại làm bộ giống như không sao cả bằng cách mở miệng trêu chọc:
- Có điều em cứ ôm anh như vậy, không chừng anh không bị xe đâm chết cũng bị em ôm đến ngạt thở mà chết mất.
Không thể phủ nhận, bộ ngực sữa của cô nàng họ An quả thật vừa mềm mại vừa co giãn, Hướng Nhật cũng không nỡ rời đi, tuy nhiên bây giờ trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt, có cảm giác như không nôn ra thì không chịu được. Hắn sợ chờ thêm một chút vạn nhất nhịn không được lại nôn hết ra người đối phương.
- Á!
An Tâm sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này nàng mới có phản ứng, ngay sau đó vội vàng buông đối phương ra.
  • Để em gọi xe cấp cứu.
  • Không cần......Hộc-
Hướng Nhật còn chưa nói hết câu thì bất ngờ nôn ra một ngụm máu tươi, An Tâm sợ đến nỗi vừa đứng lên đã vội ngồi xuống.
  • Hướng Quỳ, anh đừng làm em sợ.....
  • Lần này thật sự không sao mà.
Hộc ra được một búng máu, Hướng Nhật cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít. Trên thực tế, hắn biết rõ tình huống của mình nhất, mặc dù bị xe đụng văng ra xa như vậy, nhưng thật ra cũng không có bị thương nghiêm trọng lắm, nhiều nhất chỉ cảm thấy hơi tức ngực, hộc ra một búng máu là ổn. Mà ngay cả bản thân Hướng Nhật cũng cảm thấy khó tin trước sự biến thái của cơ thể, từ lúc hắn biết da thịt mình có thể ngăn được viên đạn bắn ra, hắn đã biết cơ thể có sự biến đổi long trời lở đất, chỉ không ngờ nó lại biến thái đến mức khiến cho người ta phải ngả mũ chào.
- Còn nói là không sao!
An Tâm hai mắt đẫm lệ, nàng vừa đau lòng lại vừa oán giận, một bên lấy điện thoại ra một bên lệ trào ra khóe mắt.
Hướng Nhật thấy nàng không tin, "Vèo" một tiếng đã đứng dậy:
- Bà xã, anh thật sự không sao mà.
Nói xong, hắn liên tiếp làm mấy động tác khó để chứng minh cho lời nói của mình.
Chứng kiến nam nhân khỏe mạnh đầy sức sống như vậy, An Tâm mới phần nào yên tâm, đồng thời lại có chút líu lưỡi không nói ra lời. Một mặt nàng cảm thấy khiếp sợ trước cơ thể biến thái của nam nhân, mặt khác lại cao hứng vì hắn không có vẻ gì bị thương, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nàng chỉ vào vết máu loang lổ trên đường và vũng máu tươi mà hắn vừa nôn ra:
  • Vậy máu này là sao?
  • Cái này......
Hướng Nhật bị hỏi như vậy thì cảm thấy rất khó nghĩ, nhưng rồi lập tức tìm được một lý do để cho qua:
- .....Thỉnh thoảng nôn ra máu sẽ giúp cả thể xác và tinh thần khỏe mạnh! Em thấy anh bây giờ không phải rất hoạt bát hay sao? Hơn nữa chỗ máu ấy cũng phải đều do anh nôn ra, em xem nè-
Vừa nói, Hướng Nhật vừa giơ tay phải lên. Trên thực tế, nếu nói có chỗ nào bị thương thì cũng chỉ có tay phải mà thôi. Vừa rồi, trông một tích tắc khi chiếc xe tải lao tới, Hướng Nhật theo phản xạ giơ tay phải ra ngăn cản, nhưng chỉ kịp vươn ra, còn chưa dùng sức, cả người đã bị đánh bay. Mà thật không may, tay phải đứng mũi chịu sào, nếu không phải lúc bị đâm hắn cố ý bảo vệ nó, không chừng giờ phút này nó đã sớm nát bấy. Có điều dù là như thế, lớp băng gạc màu trắng bao quanh tay phải đã sớm chuyển sang màu đỏ, có vài chỗ còn bị rách, bên trong lộ ra xương cốt trông rất đáng sợ.
Thấy nam nhân giơ tay lên, An Tâm lúc này mới chú ý đến tay phải của hắn, nhìn bên ngoài nó đang không ngừng rỉ máu, nàng không nhịn được đau lòng muốn chết, chỉ hận không thể bị thương thay cho hắn:
- Hướng Quỳ.....
Nói xong, nước mắt lại tuôn ra ào ạt.
Hướng Nhật vội vàng an ủi:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu. Hơn nữa em cũng biết mà, ông xã em không phải người bình thường, trông thì bị thương như vậy, thật ra không đến vài ngày là ổn thôi.
"Khúc khích" một tiếng, An đại tiểu thư vốn đang khóc như mưa rơi rả rích cũng nhịn không được cười ra tiếng, nàng cố nén giận mà nũng nịu nói:
  • Đáng ghét! Lúc này còn nói như vậy, hận anh chết đi được! Không được, anh phải đi cùng em đến bệnh viện, nếu không đêm nay không cho anh vào phòng ngủ của em!
  • Rõ, rõ......
Hướng Nhật vội vàng gật đầu lia lịa, chắc chắn phải đi bệnh viện rồi, chưa nói đến chuyện không thể dễ dàng cự tuyệt yêu cầu của cô nàng họ An, chỉ cần mình mang theo cái tay đầy máu này trở về, sợ rằng đối mặt với mình cũng là vẻ mặt lo lắng và sự đau đớn thầm lặng của hai cô nàng còn lại trong nhà.
Trên đường đi đến bệnh viện, Hướng Nhật cố suy đoán xem rốt cuộc là ai muốn lấy mạng hắn. Hắn dám khẳng định, chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là mưu sát, chỉ riêng việc buổi tối không bật đèn pha đã rất đáng hoài nghi. Mà hiển nhiên đối phương cũng biết tuyến đường về nhà của hắn nên mới mai phục ở chỗ này, nếu không khó có khả năng trùng hợp như thế! Mà có thể làm được tất cả những chuyện này cũng chỉ mấy người gặp qua hắn trong buổi dạ tiệc hôm nay, cho dù trước đó bọn chúng không biết tuyến đường về nhà của mình, nhưng chỉ cần tranh thủ cơ hội nói chuyện phiếm với hai người cậu hào phóng của mình, muốn tra ra việc này hẳn không khó khăn gì. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lẽo, hắn đại khái đã đoán được kẻ chủ mưu phía sau là ai, nếu đúng như vậy thì đừng trách mình không khách khí! Tuy nhiên có môt điểm Hướng Nhật thấy vẫn đáng ăn mừng, cũng may mục tiêu của đối phương không phải An Tâm, nếu không với cơ thể không được biến thái như mình của nàng, sợ rằng..... Hướng Nhật không dám nghĩ tiếp, nhưng trong lòng càng thêm quyết tâm trả thù đối phương.
***
Cho dù Hướng Nhật lại một lần nữa nhấn mạnh thân thể mình không có vấn đề gì, nhưng An đại tiểu thư vẫn mặc kệ, còn bắt hắn phải chụp X-quang hai lần, sau đó mới chịu buông tha cho nam nhân vốn cười khổ nãy giờ. Có điều trong lúc cười khổ, tâm trạng Hướng Nhật cũng đồng thời rất kích động. Hắn biết đây là cô nàng quan tâm hắn, vốn trước đó còn có chút không quen trước sự thổ lộ bất ngờ của đối phương, nhưng đến lúc này hắn đã hoàn toàn tiếp nhận đối phương.
- Bác sĩ, anh ấy không có sao chứ?
Sau khi chụp X-quang, An Tâm hỏi bác sĩ.
- Yên tâm! Bạn trai cô vô cùng khỏe mạnh.
Trên mặt ông bác sĩ trung niên đang lẩm bẩm rõ ràng tràn đầy vẻ phức tạp, ánh mắt nhìn Hướng Nhật có phần cuồng nhiệt, so với nhìn thấy người đẹp khỏa thân cũng không kém là bao. Không nhìn không biết, chứ đã nhìn thị bị dọa cho giật cả mình. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một cơ thể hoàn mỹ như vậy, hận không thể nghiên cứu đối phương cho thấu đáo. Ngoài miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống, ông ta đổi sang giọng cảm thán:
- Chà, thanh niên thời nay thật là, mới bị quăng ngã một cái đã thành ra như vậy......
Nói xong, hình như cảm thấy có chút khó tin, ông ta liên tục lắc đầu không thôi. Về phần cái gì khó tin, chỉ có ông ta mới rõ ràng nhất.
An Tâm đỏ mặt lên, nàng rất mẫn cảm với hai chữ "bạn trai", nhưng cũng may ông bác sĩ bát quái không nói tiếp, cho nên nàng không đến nỗi thẹn thùng quá. Rồi nàng lại cùng vị bác sĩ trung niên chuyện trò vài câu, hỏi xem có cần chú ý vấn đề gì không, đến lúc nghe nói tay phải nam nhân không có việc gì, chỉ đại khái là cần hơn một tháng tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục lại, lo lắng trong lòng An Tâm rốt cuộc cũng buông xuống. Sau lại nghe bác sĩ nói, để tránh lần sau đi đứng không cẩn thận bị "Ngã" có thể ảnh hưởng đến vết thương ở tay, tốt nhất nên dùng dải vải cố định tay vào cổ, An Tâm lập tức không chút do dự tìm lấy một chiếc dải vải, dù nam nhân phản đối như thế nào thì nàng cũng sống chết bắt hắn phải đeo lên.
Cuối cùng Hướng Nhật hết cách, bởi vì cô nàng họ An lại dùng cái điều kiện "Không nghe lời sẽ không cho hắn vào phòng ngủ" để uy hiếp, cho nên chỉ đành đáp ứng, tuy nhiên hắn vẫn đưa ra một yêu cầu nhỏ, để tránh khi trở về làm Sở Sở và đồ đệ lo lắng, hắn yêu cầu tạm thời không đeo cái "vòng cổ cho chó" kia, chờ đến ngày mai mới đeo lên.
An Tâm nghĩ cũng có lý, nên đồng ý với hắn. Ai ngờ, lúc này trong đầu nam nhân đang nghĩ xem buổi tối vào trong phòng ngủ của nàng sẽ làm gì để bù đắp việc bây giờ bị "Khi dễ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK