Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ 7, 10h30p tối .
Tại một bến tàu tư nhân loại nhỏ trong thành phố Bắc Hải, Hướng Nhật đã chuẩn bị xong hết thảy, giờ chỉ cần chờ tàu bên Hàn Quốc đến. Lần này hắn cũng không đi Hàn Quốc một mình, cùng đi với hắn, ngoại trừ lãnh diễm nữ nhân Lưu Phi vốn đã có hẹn từ trước, còn có Hầu Tử, Thằng Mập và đám đàn em.
Đây là yêu cầu của ông anh vợ dâm đãng, dựa theo lời hắn nói, đi Hàn Quốc mà không mang theo chút nhân thủ thì có khả năng sẽ không trấn áp được cục diện. Đối với mấy lời này, Hướng Nhật chỉ cười nhạt, với thực lực của hắn, một mình thôi cũng đủ đứng phó bất cứ hung hiểm gì. Tuy nhiên bởi vì còn phải mang một đống hàng qua đó, Hướng Nhật tự nhận một mình không thể làm được, bèn gọi đám đàn em tin cậy là bọn Hầu Tử. Chúng cực kỳ hưng phấn, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn hắn xuất ngoại, ai cũng định bụng sẽ cua thật nhiều em Hàn Quốc.
- Hầu Tử, mang đồ chơi theo đầy đủ chứ?
Thấy sắp 11h, Hướng Nhật hỏi đàn em bên cạnh.
- Đại ca, anh cứ yên tâm, tất cả đều ở trên người.
Hầu Tử vỗ vỗ vào một chỗ hơi phồng lên ở bên hông, thằng mập và 6,7 đàn em bên cạnh cũng bắt chước động tác của hắn, đưa tay đặt lên vị trí bên hông.
- Tốt.
Hướng Nhật gật đầu, không nói nữa. Đồ chơi mà hắn nói, kỳ thực là số súng ống trước kia lấy được từ trên người bọn cướp ngân hàng, vì chúng nên hồi đó mới phóng hỏa đốt quán bar Trầm Luân. Nhưng lần này hắn chỉ dặn mang theo súng ngắn, đều là Desert Eagle, các loại súng trường như AK quá gây chú
ý, hơn nữa cơ bản cũng không biết sử dụng, cho nên không mang theo. Tuy nhiên Hướng Nhật mang theo súng lục, không phải để giết chóc, mà chủ yếu là để dọa. Giống như hắn, với thực lực của bản thân, hoàn toàn không cần đến súng, nhưng trước khi đi hắn cũng mang theo một khẩu Desert Eagle.
- Đại ca, vị ... đại tẩu này cũng cùng đi với chúng ta sao?
Thấy đại ca nói được một câu lại im lặng, Hầu Tử thực sự hiếu kỳ muốn chết, len lén nhìn thoáng qua lãnh diễm nữ nhân bên cạnh lão đại, thấp giọng hỏi. Từ lúc đại ca tới cho đến giờ vẫn chưa giới thiệu qua, cho nên Hầu Tử gọi tiếng "Đại tẩu" một cách rất tự nhiên.
- Không phải đại tẩu.
Hướng Nhật trừng mắt nhìn về phía Hầu Tử, hắn không muốn để lãnh diễm nữ nhân hiểu lầm mình có ý gì đó với nàng ta.
- Hỏi nhiều câu thừa như vậy làm gì, mau đi xem xem tên đại tinh tinh kia tới chưa?
Bởi vì chỉ Tinh Tinh mới biết mặt người liên hệ tới từ Hàn Quốc, cho nên Hướng Nhật nếu muốn được coi là người đại diện do bên này phái qua đấy, đương nhiên phải do Tinh Tinh làm giới thiệu. Thế nhưng thấy tàu đối phương sắp tới mà Tinh Tinh vẫn chưa xuất hiện, Hướng Nhật nhiều ít gì cũng có chút nôn nóng.
Thấy lão đại phát uy, Hầu Tử không dám lưu lại nữa, xoay người, vội vội vàng vàng trở lại bến tàu đón người.
Không lâu sau, từ trong bóng tối truyền đến giọng eo éo của Hầu Tử:
- Đại ca, lão đại Tinh Tinh tới... Ặc ~~
Ngay sau đó thanh âm lại biến thành tiếng nghẹn ngào, cứ như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại vậy.
Hướng Nhật chẳng thèm để tâm, bởi vì hắn biết nguyên nhân. Cái tên "Tinh Tinh" này không phải ai cũng có thể gọi, gã Hầu Tử lại chủ động trêu chọc tên kia, không chừng hiện tại đang được hưởng thụ sự đãi ngộ rất "thân thiện" từ Tinh Tinh.
Quả nhiên, tiếng bước chân dần dần lại gần, Hướng Nhật đảo mắt qua nhìn. Tinh Tinh y như một khối núi thịt, tay đang nắm chặt lấy cổ áo Hầu Tử, xách cả người hắn lên. Tinh Tinh tuy chỉ cao 1m7, so với Hầu Tử còn không bằng, nhưng thể hình lại gấp 3,4 lần Hầu Tử, xách Hầu Tử dễ dàng như xách một con gà con.
Hầu Tử không ngừng vùng vẫy chân, trên mặt đã sung huyết đến đỏ bừng, e là thực sự sắp chịu không nổi phương thức đùa giỡn khác người Tinh Tinh. Đến khi được thả ra, Hầu Tử trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngay lập tức tránh thật xa gã cơ bắp khủng bố kia, đứng một bên ho khan không ngừng.
- Con rùa, tùa bên kia chưa đến à?
Tinh Tinh thong thả bước tới, đồng thời nhìn thoáng qua lãnh diễm nữ nhân bên cạnh Hướng Nhật, ánh mắt hết sức kinh ngạc, trên mặt dường như cũng hiện lên vẻ dâm đãng.
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt ấy là biết ngay, cái tên trong đầu chỉ có tiền với tình dục này nhất định lại nẩy sinh ý nghĩ hạ lưu, cũng mặc kệ hắn, chỉ chỉ vào bến tàu vắng vẻ:
- Mày xem bên kia có bóng dáng con tàu nào không?
Tinh Tinh hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ dạ quang trên cổ tay.
- Gần 11h rồi, chắc là đến ngay thôi.
Lúc này, lãnh diễm nữ nhân nãy giờ vẫn quay mặt về phía mặt biển tối đen như mực không nói câu nào đột nhiên hô một câu:
- Tới rồi!
Ánh mắt mọi người tức khắc nhìn về phía xa xa, nhưng bọn hắn ngoại trừ thấy một mảnh tối om, cũng không phát hiện được gì. Đang lúc tưởng rằng lãnh diễm nữ nhân vừa bày ra một trò đùa nhạt nhẽo, xa xa mơ hồ xuất hiện một chùm sáng, đến khi chùm sáng dần dần đến gần, bọn họ rốt cuộc có thể khẳng định, quả thực có một chiếc thuyền chạy về hướng bọn họ, bởi vì tiếng động cơ rất rõ rệt.
Đợi tàu dần dần lại gần, mọi người rốt cuộc có thể thấy rõ hình dáng của chiếc tàu này. Đây là một chiếc du thuyền cỡ trung, thoạt nhìn có phần xa hoa, không giống loại thuyền rách nát thường dùng để vượt biên buôn lậu, ngược lại trông như tàu của bậc đại phú hào thường mang theo mỹ nữ nóng bỏng ra khơi du ngoạn.
Du thuyền xa hoa cập vào bến tàu, đèn trên thuyền trong nháy mắt sáng bừng, một loạt tiếng cộp cộp do giày da nện xuống sàn thuyền vang lên, có ba người bước từ trên thuyền xuống.
Dẫn đầu là một người thấp bé cao không tới 1m7, tướng mạo bình thường, khoảng chừng 30 tuổi. Tuy nhiên mặc một bộ tây trang rất vừa người, tóc chải chuốt cẩn thận, bước đi cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề có nửa điểm tự ti, trông rất có khí thế, hẳn là nhân vật lãnh đạo quanh năm luôn ăn to nói lớn.
Ngược lại hai tráng hán mặc tây trang màu đen phía sau hắn ai cũng cao hơn 1m9, bước đi rất dè dặt, tuyệt không dám vượt lên trước hắn một bước. Từ điểm này thì có thể thấy được, hai tráng hán mặc tây trang màu đên hẳn là bảo tiêu của hắn.
Tinh Tinh lập tức bước tới nghênh đón, ôm chầm lấy người thấp bé kia, sau đó cười ha hả và nói một câu gì đó.
Bởi vì nói bằng tiếng Hàn, cho nên Hướng Nhật nghe không hiểu. Nhưng mơ hồ cũng đoán được, đại khái là mấy câu từ dùng để hoan nghênh. Chuyện này làm cho Hướng Nhật có chút bội phục, không ngờ tên Tinh Tinh thô kệch này lại biết tiếng Hàn, điều ấy trước đây Hướng Nhật cũng chưa từng nghe nói qua. Chỉ biết Tinh Tinh nói được tiếng Anh và tiếng Nhật, dù sao thì rất nhiều khách hàng chính của hắn đều ở bên Mỹ và Nhật bản.
Hai người ở bên kia huyên thuyên một hồi, còn thường xuyền chỉ chỉ về phía Hướng Nhật. Cuối cùng, có lẽ là hàn huyên xong, Tinh Tinh dẫn người thấp bé kia lại đây.
Trước mặt người ngoài, Tinh Tinh đương nhiên không tiện gọi ra biệt danh của Hướng Nhật , kéo lấy người thấp bé và nói:
- Để tao giới thiệu một chút, vị này là Thiên Minh Hạc tiên sinh, là đại diện bên Hàn Quốc, đồng thời cũng là phiên dịch của mày.
Hướng Nhật liền vươn tay ra bắt tay người thấp bé kia:
  • Xin chào Thiên Minh Hạc tiên sinh.
  • Chào Hướng tiên sinh.
Người thấp bé ăn nói rất nhã nhặn, hơn nữa nói quốc ngữ cực kỳ chuẩn, không hề có một chút cảm giác ngượng nghịu. Nếu như không phải được Tinh Tinh giới thiệu, Hướng Nhật một khi chưa gặp qua đối phương ở đâu, ắt sẽ cho rằng đối phương là người Trung Quốc chính gốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK