Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có thể làm chủ đương nhiên chỉ có chủ nhân Trúc Như Hiên, có lẽ Cửu thúc cũng miễn cưỡng được tính. Đáng tiếc đã bị Hướng Nhật đánh tàn phế nên chẳng làm ăn được gì.
Nhưng chủ nhân Trúc Như Hiên không dễ dàng liên hệ như vậy, ít nhất gã chia bài chưa đủ tư cách “báo cáo cấp trên”, bị Hướng Nhật liếc mắt sợ tới mức tè ra quần.
Hướng Nhật chán ghét nhìn hắn, đánh kẻ này chỉ sợ bẩn tay, ánh mắt lạnh lùng liếc đám bảo an:
“Các ngươi. Có thể liên lạc với ông chủ của mình không?”
Vốn chỉ thuận miệng hỏi, ngay cả gã chia bài cũng không biết. Đám tạp nham này chả đáng mong đợi.
Không ngờ một kẻ tướng mạo dữ dằn hoảng sợ nhảy ra:
“Không nên, không nên, tôi biết số ông chủ”
Có lẽ bị thủ đoạn hung tàn của Hướng Nhật dọa sợ nên tinh thần kẻ này có chút hoảng loạn.
“Gì? Ngươi biết?” Hướng Nhật sửng sốt, cẩn thận nhìn gã bảo an. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, hai mắt đầy tơ máu. Trán mồ hôi đầm đìa nhìn qua có vẻ không nói dối.
“Tôi biết, tôi biết thật, tôi nghe lén ông chủ đến đây nói, nghe ông ta nói với người khác đó là số riêng của mình”
Nói xong dường như sợ Hướng Nhật ra tay vội vàng đọc ra một dãy số. Có thể thấy được trí nhớ của hắn cũng không tệ, hoặc nói bản thân hắn muốn giữ số điện thoại này phòng khi cần nên mới nhớ kĩ đến như vậy.
Trí nhớ Hướng Nhật không tồi, dãy số nho nhỏ không làm khó được hắn, móc điện thoại ra ấn dãy số kia.
Dịch lão lục ở bên vốn muốn ngăn cản Hướng Nhật, nhưng nhìn đám thẻ trên tay liền quên đi. Cho dù kẻ đó khủng bố đến đâu, vì hơn 2 triệu. Liều mạng.
Có lẽ người bên kia cực kì vội vã, vừa nghe “tút” một tiếng, bên kia liền bắc máy, âm thanh âm trầm truyền tới:
“Ai!” rất đơn giản nhưng mang khí độ làm kẻ khác khó lòng kháng cự.
“Ông chủ Trúc Như Hiên?” Hướng Nhật thản nhiên hỏi, nghe âm thanh đối phương hiển nhiên cũng không lớn, cùng lắm là hơn 30, có lẽ còn trẻ hơn một chút.
“Anh là ai?” Có lẽ giọng Hướng Nhật cực kì xa lạ, mà xưng hô trên dưới không đúng nên âm thanh liền biến chuyển, từ âm trầm chuyển thành hơi mất bình tĩnh chất vấn.
“Là ai không quan trọng, bây giờ ông không có ở Trúc Như Hiên đúng không? Tốt nhất về càng nhanh càng tốt, có một số việc cần ông giải quyết”
“Rốt cục anh là ai, làm sao biết số của tôi?” rốt cục lời Hướng Nhật đã chọc giận đối phương, có lẽ nếu không băn khoăn vì sao đối phương biết số mình thì đã thốt ra lời uy hiếp.
“Nói thật, ông nói nhảm quá, tôi chỉ có thể nói cho ông biết, nếu ông không nhanh thì có lẽ Cửu lão gia xong luôn” Hướng Nhật thoáng nhìn qua Cửu thúc miệng còn đang rỉ máu, sau đó không để đối phương nói gì thêm liền cúp điện thoại.
Chỉ là Hướng Nhật chưa kịp cất điện thoại đối phương đã gọi tới.
“Ngươi đã làm gì Cửu lão nhị?” lần này âm thanh mang theo lo lắng cùng giận dữ.
“Chuyện này nói thì dài lắm, về nhanh thì biết” Hướng Nhật trêu chọc hắn, căn bản không muốn hắn hiểu ra vấn đề.
“Tao đã ở trên xe!” âm thanh nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên đã giận tới cực điểm.
Hướng Nhật nghe xong chậm rãi cúp điện thoại. Sau đó liền tắt máy.
Một nơi khác ở thủ đô, bên trong một chiếc Roll-Royce Phantom giữa dòng Mercedes-Benz vang lên một tiếng thanh thúy.
“Răng rắc” dường như có vật gì đó rơi xuống đất vỡ vụn.
Ở phía sau, một gã đàn ông chừng 30 tuổi mặc hàng hiệu vẻ mặt tức giận đang dẫm nát những đám mảnh vỡ dưới chân, xem ra cực kì kích động.
“Sao thế, lại có ai chọc giận Phong thiếu gia sao?” một người phụ nữ thân hình đẹp đẽ không nhìn rõ tuổi tác, âm thanh đủ khiến cho bất cứ gã đàn ông nào cũng phải mềm lòng.
“Một cái gai không biết chui ra từ đâu mà dám đùa giỡn oai phong của ta, xem ra gần đây ta quá im hơi lặng tiếng”
Gã trẻ tuổi nhìn phía trước. Trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
“A? Sao lại như thế?” mỹ nhân dò hỏi.
“Trúc Như Hiên đã xảy ra chuyện” giọng bình thản dường như không liên quan gì đến hắn.
“Ở đó không phải có Cửu lão nhị sao?” mỹ nhân hơi hiếu kì, tuy rằng tiểu nhận vật như Cửu lão nhị nàng không coi vào đâu, nhưng dù sao cũng là dị năng giả, ít nhiều cũng có bổn sự.
“Không nghe điện thoại, có lẽ lành ít dữ nhiều” không biết gã trẻ tuổi lấy đâu ra một điều xì gà, đang muốn mồi thì cô nàng xinh đẹp bên cạnh nhíu mày, lại cất đi.
Lúc này lông mày mỹ nhân mới giãn ra. Cười quyến rũ thoáng nhìn gã trẻ tuổi:
“Xem ra đối phương không phải người bình thường”
“Không phải người thường thì sao? Ta sẽ cho hắn không làm được người thường!”
Gã trẻ tuổi cười lạnh lùng, vừa nói vừa thở gấp. Thực tế thì một hai dị năng giả hắn không coi vào đâu, trừ khi là loại dị năng giả cao nhất, nếu như Cửu lão nhị là loại này, có lẽ không phải đi trông nhà cho hắn.
“Lần này chuẩn bị để ai ra tay?” thôi không nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mỹ nữ hỏi có chút hứng thú.
“Bé ngoan, không phải có em sao?” gã trẻ tuổi nghiêng người qua đưa tay vuốt má mỹ nữ. Véo một cái.(Dịch cái này mắc ói kinh)
“Em cũng không phải vạn năng, hơn nữa người ta có thể thu thập Cửu lão nhị ít nhất thuộc hạ không kém”
Nhẹ nhàng gạt tay hắn, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ nhìn mà đau lòng.
“Có nhiều cấp ba mà muốn diễu võ dương oai” gã trẻ tuổi càng thêm khinh thường nói, dường như kẻ nhắm trúng hắn đã như miếng thịt đặt trên thớt rồi.
“Anh không sợ hắn là cấp bốn?” mỹ nữ đột nhiên hỏi.
“Nếu là cấp bốn vậy chuyện lần này anh coi như chưa xảy ra” gã trẻ tuổi cười ảm đạm, hắn thực sự không tin đối phương là dị năng giả cấp bốn, phải biết rằng dị năng giả cấp bốn đã là tồn tại cao nhất, hắn vất vả lắm mới lôi kéo được ba, mà cả quốc gia cộng lại có lẽ chưa tới mười người. Chính bới có lực lượng này hắn mới có thể hô phong hoán vũ ở kinh thành mà không bị ngăn trở.
“Sao thế? Không tin em à?” có lẽ giọng hắn cực kì bình thản làm mỹ nữ khó chịu.
“Còn không phải sợ em bị thương? Tuy rằng em cũng là cấp bốn. Nhưng không làm vẫn tốt hơn…”
“Hì hì… Yên tâm đi, cấp bốn bình thường thực sự tiểu thư không để vào mắt”
Lấy ngón tay che miệng hắn. Mỹ nữ cười duyên, trong mắt lộ vẻ cực kì tự tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK