Hai gã đô con liếc nhau, đột nhiên cùng đánh về phía Hướng Nhật.
- Này, chúng mày muốn làm gì? Không biết đây là địa bàn của ta..
Hướng Nhật giả vờ sợ hãi lui ra sau. Kêu to lên mục đích là khiến cho kẻ đầu sỏ ở trong cửa hàng sửa chữa ô tô xuất hiện.
Quả nhiên lúc hai kẻ kia đuổi theo, tiếng hét lớn truyền từ cửa hàng truyền tới:
- Dừng tay!
Bước ra là một gã trung niên khoảng 40 tuổi, mặc âu phục thắt cà vạt, tuyệt đối không giống với đồng bọn của thợ rửa xe bình thường mà giống với nhân viên quản lí cao tầng của một xí nghiệp cỡ lớn.
Ông chủ xuất hiện, hai gã to con tự nhiên không dám làm càn, bước tới gần kẻ kia thì thầm chuyện vừa xảy ra. Gã trung niên nghe xong, cũng nhíu mày nhưng liền giãn ra, bước tới trước mặt Hướng Nhật, cười nói:
- Vị lão đại này, ngại quá, bọn họ mới tới, phí bảo kê bao nhiêu? Chung tôi nộp
Hiển nhiên hắn không muốn chuyện bé xé ra to hoặc gặp phiền phức gì.
- Nếu như vậy ta cũng không tính toán với các người
Hướng Nhật rộng lượng phất tay, sau đó liền mạnh mồm:
- Thấy các ngươi phối hợp như vậy thì đưa mười vạn đi.
Mười vạn? Gã trung niên tức giận nhưng vẫn kiềm chế:
- Chúng tôi là buôn bán nhỏ. Có thể ít hơn mười vạn được không? Tôi biết đại ca có đại bang phái dưới tay phải nuôi, nhưng thực sự mười vạn không lo nổi.
Thực ra không phải không lo nổi mà là không muốn bị gã côn đồ gõ mất mười vạn. Đây tuyệt đối là chuyện cười muôn thuở.
- Không có mười vạn? Ta nói cho các người biết, hôm nay nếu không có mười vạn đưa ra ta sẽ không đi. Các người chờ đó cho ta, giờ ta sẽ gọi điện cho các huynh đệ tới
Hướng Nhật không bỏ qua chỉ chỉ vào mặt gã trung niên, sau đó lấy điện thoại ra giả vờ muốn gọi người.
- Khoan, đại ca, chuyện gì cũng từ từ, từ từ đã
Gã trung niên vội bước tới giữ chặt tay cầm điện thoại của Hướng Nhật. Hắn biết rõ nếu thực sự đối phương gọi người thì sẽ to chuyện, nếu để lộ tin tức thì cực kì bất lợi cho kế hoạch.
- Giờ biết chuyện gì cũng từ từ à? Sớm có phải xong không. Nói đi, rốt cục có đưa mười vạn không hay để ta gọi điện thoại.
Hướng Nhật tỏ vẻ khoan dung của kẻ thắng. Hoàn toàn nhập vai gã côn từ trong bản chất.
- Đưa, đưa. Nhưng đại ca cũng biết, tiền không để ở ngoài, trên người tôi cũng không mang nhiều như vậy, vừa lúc hôm qua mới lấy từ ngân hàng mười vạn ứng phó nhu cầu cấp thiết, hay là ngài đi cùng tôi vào lấy?
Gã trung niên nói, sâu trong đáy mắt toát lên sát khí.
Hướng Nhật tỏ vẻ nghi ngờ
- Không phải ngươi muốn lừa ta giết người diệt khẩu chứ?
Vẻ mặt trung niên hiện vẻ mất tự nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh nói
Hướng Nhật có chút “đắc ý” gật đầu
- Đại ca nói đùa, sao có thể chứ? Giờ là xã hội pháp trị, mà đây còn là địa bàn của ngài, dù tôi có gan to đến đâu cũng nào dám làm vậy chứ.
- Nói cũng đúng
Gã trung niên xoay người đi trước dẫn đường. Lúc cúi mặt xuống thì khuôn mặt lạnh nhưng băng.
- Nếu đã vậy ta sẽ đi với các ngươi, nhưng nếu dám lừa ta. Ta lập tức sẽ cho các huynh đệ dẹp tiệm các người.
- Không đâu, không mà…
Hướng Nhật hoàn toàn biết đối phương có chủ ý gì, theo hắn thấy thì đối phương đã nổi sát tâm. Đương nhiên đúng như ý hắn muốn, vốn còn khó khăn để làm cho đối phương không nghi ngờ, giờ thì bớt được bước này.
Đi vào theo gã trung niên. Hai kẻ cải trang thành nhân viên sửa chữa cũng không đi theo, có lẽ chỉ có tác dụng ngăn người khác vào. Cũng có ý canh chừng. Đi qua cửa vào đại sảnh. Qua hành lang vào một văn phòng, vẻ mặt lo lắng hãi hùng của gã trung niên biến mất. Thay vào đó là vẻ gian xảo:
Hướng Nhật cũng phối hợp diễn trò, trên mặt đầy vẻ tham lam.
- Vào đi. Đại ca. Chính là chỗ này.
- Là sao? Còn không mau lấy tiền ra!
- Tiền, tiền gì?
Gã trung niên ung dung nhìn Hướng Nhật, sắc mặt trở nên dữ tợn
- Là sao? Tính lừa tao chắc? Không sợ tao gọi đám huynh đệ đến dỡ chỗ này sao?
Hướng Nhật liền “ nổi trận lôi đình”
- Ha ha ha.
Gã trung niên phá lên cười, một lúc sau mới ngừng lại.
Hướng Nhật cười mỉm, còn chưa biết rốt cục là kẻ nào không muốn sống đàng hoàng? Vẻ mặt đồng tình nhìn gã trung niên:
- Mày là một thằng côn đồ ngu nhất tao từng gặp, biết không? Vào chỗ của tao mày còn muốn ra? Dám nhảy lên đầu tao. Tao thấy mày chán sống rồi chăng?
- Không muốn sống?
- Mày là kẻ ngốc nhất tao từng gặp, đưa tao vào đây, thực sự là ngay cả chữ chết cũng không biết viết ra sao.
Vừa nói lời này, Hướng Nhật cũng biến thành người khác, lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt gã trung niên nhất thời đại biến, nhưng khi hắn vừa cử động thì Hướng Nhật liền thuấn di tới. Bóp chặt cổ hắn.
- Nói cho tao biết, chúng mày bắt cóc hai cô gái kia đi đâu?
Ánh mắt gã trung niên càng thêm kinh sợ. Sao lại kế hoạch bí mật này đối phương cũng biết?
- Mày có thể lựa chọn không trả lời, nhưng kết cục không chỉ đơn giản là chết đi, tao sẽ đem 206 cái xương của mày, từng cái một bóp nát.
Có lẽ Hướng Nhật uy hiếp có tác dụng. Tuy rằng gã trung niên nói không nên lời nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.
- Rất tốt.
Hướng Nhật liền thả lỏng cổ hắn ra, kẻ này nhanh chóng phản ứng, chưa đợi Hướng Nhật đặt câu hỏi hắn liền há mồm chuẩn bị hô to.
Nhưng Hướng Nhật sớm đề phòng, lúc đối phương sắp hô lên, khu vực bất ngờ khỏi động. Gã trung niên vẫn ở tư thế há miệng nhưng lại chẳng thốt nên lời gì.
- Trên thế giới này vẫn nhiều thằng ngu, cứ phải chịu đau khổ mới có thể thành thật.
Ánh mắt Hướng Nhật lạnh lùng, tùy tiện nắm lấy cánh tay đối phương. Nhẹ nhàng dùng sức bóp một chút.
Chỉ cần nhìn cảnh này cũng đủ khiến da đầu người ta run lên, lại càng không cần nói đến kẻ chịu đựng đau đớn, bởi toàn thân không thể nhúc nhích, gân xanh nổi lên bên ngoài da do đau đớn kịch liệt.
Cảm giác đau tràn ngập toàn thân. Đau đớn làm vẻ mặt hắn trở nên tái nhợt, mồ hồi hột đẫm trên khuôn mặt. Hiển nhiên loại thống khổ này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.
- Cho mày thêm một cơ hội, nếu lần này không nắm lấy vậy thì không cần nói nữa. Tao cam đoan toàn thân mày sẽ không còn xương cốt nguyên vẹn!
Hướng Nhật không tin đối phương dám chống cự, nếu dám chống đối thì coi như hắn sẽ thí nghiệm luôn trên thân thể đối phương xem rốt cục có thể chịu được thống khổ cực hạn là bao nhiêu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK