Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương Quốc Hoài, ngươi ngay người của mình cũng không quản được, ta đây thuận tiện thay ngươi dạy dỗ hắn." Nam nhân kính râm hiển nhiên đem Hướng Nhật trở thành tiểu đệ của Vương Quốc Hoài, đương nhiên, hắn cũng rõ ràng hai người khả năng cũng không có loại quan hệ này, bằng không thì nào có tên tiểu đệ nào dám kiêu ngạo trong nhà lão bản mà tuỳ tiện ngồi xuống như vậy cả. Bất quá hắn cũng chỉ cần lấy cái lí do chính đáng mà thôi.
Thứ nhất là để gây xích mích quan hệ giữa hai người Hướng Nhật cùng Vương Quốc Hoài, thứ hai, hắn muốn tìm lấy một cái lí do thỏa đáng, đem Vương Quốc Hoài dụ dỗ.Tất nhiên đến khi hạ thủ với Vương gia, không cần phải mượn cớ gì giải thích, coi như Hồng Hưng là đệ nhất xã đoàn Hồng Kông,vô duyên vô cớ đem người diệt trừ, nhất định sẽ dẫ tới việc bị các xã đoàn khác liên hợp chống lại.
"Hắn là khách nhân của ta." Vương Quốc Hoài thần sắc bình tĩnh mà giải thích một câu, ánh mắt nhìn nam nhân kính râm rõ ràng như là đang nhìn một người chết rồi, ngươi đã vội vã muốn chết như vậy, ta đây cũng không ngăn cản.
"Dã Kê, động thủ!" Nam nhân kính râm cũng mặc kệ tên này là khách nhân hay không phải khách nhân, nói chung hắn hiện tại chính là muốn trước mặt Vương Quốc Hoài giáo huấn người của hắn, như vậy mới đủ kích thích. Ngươi không phải nói "Hồng Hưng" hai chữ này thiếu phân lượng sao?
Hảo! Để ta cho ngươi ngươi xem rốt cuộc nó có bao nhiu “Phân lượng”.
Dã Kê chính là cái gã đại hán đầu trọc Kê Ca, vốn là đối với Hướng Nhật cực kỳ thống hận, bất quá cũng không dám động thủ trả thù. Mà giờ khắc này lão đại trên tay có súng, hắn cũng không tin Hướng Nhật còn dám phản kháng. Một người cho dù là võ công cao siêu đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng không thể nào là đối thủ của vũ khí hiện đại được a?
Trong lòng nghĩ như vậy, Kê Ca vẻ mặt dữ tợn đi tới trước mặt Hướng Nhật, vươn bàn tay thô to, hung hăng hướng Hướng Nhật quất tới.
"BA~! ”
Bàn tay người cùng da kịch liệt chạm vào nhau là lúc phát sinh âm thanh thanh thúy như vậy, bất quá lần này thanh âm lại có vẻ vô cùng lớn, mọi người có mặt ai nấy đều không khỏi da đầu tê rần.
Bất quá chịu đòn cũng không phải là Hướng Nhật, mà là tên dữ tợn đối với Hướng Nhật động thủ trước Kê Ca, bị Hướng Nhật một cái tát hất văng ra ngoài vài mét. Cũng là Vương gia phòng khách rộng lớn,mới không có khiến Kê Ca ven đường bay đi đụng chạm các vật dụng khác. Bất quá cho dù như thế, khi rơi xuống sàn nhà hắn cũng bất tỉnh nhân sự.
"Ngươi còn dám động thủ?" Nam nhân kính râm rốt cục cũng kịp phản ứng, Hướng Nhật rõ ràng còn dám động thủ đả thương người của hắn! Lẽ nào tiểu tử này không thấy được trên tay mình có súng sao? Vốn là hắn nhận định có súng trên tay, Hướng Nhật khẳng định không dám phản kháng, nhưng mà sự thực nhưng ngoài dự liệu của hắn, tên đại lục tử này không chỉ phản kháng,còn đem người của hắn đánh cho thê thảm như vậy.
"Vì sao không dám động thủ? " Hướng Nhật chăm chú nhìn hắn, nếu như không phải hắn lo lắng cảnh sát Hồng Kông sẽ tìm hắn gây phiền phức, gã đại hán đầu trọc Kê Ca kia lúc này đã là một người chết rồi.
"Thấy không, đây là cái gì!" Nam nhân kính râm sắp bị trọc giận tức điên lên rồi, kích động mà quơ quơ khẩu súng trên tay mình, cường điệu giống như chính mình có hung khí trên tay là sự thật.
"Ah, ngươi là nói cái súng đồ chơi này hả?" Hướng Nhật khoa trương mà chỉ chỉ đồ vật trên tay đối phương.
"Súng đồ chơi? Xem ra ngươi cho rằng đây là súng đồ chơi đúng không?" Nam nhân kính râm gân xanh nổi lên đầy trán, nhưng tựa hồ đã tìm được nguyên nhân Hướng Nhật vì sao không hãi sợ hắn có hung khí, "Hảo, vậy ngươi liền nhìn xem, đây có đúng hay không là một cây súng đồ chơi."
Nói xong, nam nhân kính râm đem nòng súng nhắm ngay mặt đất dưới chân Hướng Nhật, bóp cò. Sàn nhà dưới chân Hướng Nhật nhất thời xuất hiện một vết đạn, còn đang bốc lên một ít khói xanh nhàn nhạt. Có đúng hay không là súng đồ chơi, hiển nhiên đã có thể cho ra kết luận rồi.
"Coi như là thực sự, vậy thì thế nào?" Hướng Nhật không thèm nhìn vết đạn dưới sàn nhà, khinh thường nói. Hắn đương nhiên không cho rằng một cái Đại Xã đoàn Nhị đương gia lại đi cầm súng đồ chơi dọa người, chỉ là trong mắt hắn, súng thật cùng súng đồ chơi không có gì khác nhau là mấy.
"Công phu của ngươi không phải là rất lợi hại sao? Ngươi cho là mình có thể chống đỡ được đạn hả?" dần dần, nam nhân kính râm đã bình tĩnh trở lại, cho dù đối diện Hướng Nhật biểu hiện ngữ khí khinh thường, hắn cũng có thể có rất nhiều cách mà tiến hành uy hiếp.
"Có thể hay không ngăn trở được viên đạn thì cũng phải thử mới biết được." Hướng Nhật nhàn nhạt nói, nhưng lời nói tiếp theo đã đổi giọng, ánh mắt lạnh xuống, "Biết không, ta ghét nhất có người cầm súng uy hiếp ta, bình thường người như vậy cũng sẽ không có cái gì là kết cục tốt."
"Đánh thủ hạ của ta, cũng sẽ không có kết cục tốt. Ngươi cho là tại Vương gia, ta cũng không dám nổ súng sao?" Nam nhân kính râm nghĩ lầm Hướng Nhật là cậy đây là nhà của Vương Quốc Hoài, cho nên mới không hãi sợ súng trên tay mình.
"Ngươi có thể nổ súng, bất quá ta cảnh cáo ngươi một câu, nếu như ngươi thực sự nổ súng, hậu quả phỏng chừng sẽ rất nghiêm trọng." Lấy Hướng Nhật thực lực, hoàn toàn có thể tại đối phương trước khi nổ súng thu thập hắn, bất quá làm như vậy tựu có vẻ rất đơn điệu, kém oai phong một chút, Hướng Nhật chính là muốn đối phương biểu lộ sự sợ hãi và hối hận trước hành động nổ súng của mình.
Nam nhân kính râm đã bị lời Hướng Nhật nói kích thích được có chút sắp không kìm nổi nữa, tại Hồng Kông, hắn tới bây giờ vẫn chưa gặp kẻ nào dám kiêu ngạo trước mặt mình như vậy, trước đây thông thường đều chỉ có hắn uy hiếp người khác, người khác cũng chỉ có thể sợ hãi mặc hắn uy hiếp, nhưng hiện tại, tất cả có vẻ bị ngược hẳn lại với ngày thường.
"Vương Quốc Hoài, ngươi thấy rồi đó, người của ngươi dám uy hiếp ta, quy củ trên giang hồ ngươi cũng đã rõ ràng, tý nữa mà ta nổ súng, đó cũng là do hắn tự tìm lấy." Nam nhân kính râm nam tử vẻ mặt âm trầm mà nhìn về phía chủ nhân căn phòng, hắn nói vậy là đang nể mặt Vương Quốc Hoài, về phần quy củ giang hồ, đó là nếu một tiểu đệ của băng đảng trọc vào lão đại của băng đảng khác, thì vị Lão đại kia cho dù có làm cái gì với tên tiểu đệ đó, cũng là do tên tiểu đệ tự chuốc vạ vào thân, chẳng thể trách ai được.
Đây cũng là một cái luật rừng của các xã đoàn Hồng Kông, cũng là vì bảo hộ mấy cái lão đại mà đặt ra. Bất quá người tạo dựng lên những quy củ này, hiển nhiên sẽ không nghĩ tới, nếu như tiểu đệ thực lực cường đại đến hai bên thế lực cũng không thể chế trụ nổi, vậy rốt cuộc ai là tiểu đệ, ai là đại lão, sẽ phải tỉ mỉ cân nhắc lại một chút rồi.
"Ta lặp lại lần nữa, kia là khách nhân của ta. Uy ca, ta nói điều không phả,chỉ vì một chút chuyện nhỏ, đáng giá để tức giận như vậy sao?" Vương Quốc Hoài bình tĩnh nói, tựa hồ tuyệt đối không lo lắng cho sự an toàn của người khách nhân kia.
Nam nhân kính râm hừ lạnh một tiếng, Vương Quốc Hoài nói khiến hắn triệt để hạ quyết tâm, hắn xác thực không dám nổ súng tại chỗ bắn chết Hướng Nhật, đối với hắn như vậy mà nói sẽ rất phiền phức. Nhưng... Nếu như chỉ là làm cho đối phương thụ thương mà nói..., một điểm vấn đề đều cũng sẽ không có.
"Đại lục tử, ta thử nhìn ngươi, có phải thật vậy hay không có thể ngăn được đạn?" Nam nhân kính râm tuy đang nói chuyện,nhưng họng súng đã nhắm ngay đùi phải của Hướng Nhật mà kéo cò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK