"Các người..." Tiểu nha đầu cũng chẳng biết phải làm sao khi nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm nhau kia, một người là thân tỷ, còn một người lại là lưu manh lão sư rất có hảo cảm của mình, hốc mắt đã tựu đỏ lên.
"Manh Manh". Hác Tiện Văn thật cũng là chưa thấy nam nhân nào da mặt dày như hắn, từ lúc nghe tiếng bước chân của Hác Manh, nàng đã nhanh chóng đẩy Hướng Nhật ra, nhưng thủy chung vẫn là chậm một bước, bị tiểu nha đầu bắt gặp chuyện tốt. Lúc này đối mặt với tiểu muội muội, cũng chỉ mong có cái lỗ nào đó xuất hiện mà chui xuống.
"Tỷ, các người sao lại có thể như vậy..." Cuối cùng cũng là khống chế được nước mắt chực rơi, tức giận chất vấn tỷ tỷ của mình.
Hác Tiện Văn hiển nhiên cũng không hiểu muội muội của mình hỏi ra những lời này là đứng ở lập trường nào, nhưng vô luận như thế nào, nàng cũng không biết trả lời ra làm sao.
"Nha đầu, tới đây" Hướng Nhật hướng tiểu nha đầu vẫy vẫy tay, một mặc hắn giúp Văn Văn giải vây, một mặt cũng muốn ngả bài với Tiểu Manh.
"Chuyện gì?" Tiểu nha đầu nhìn hắn.
"Sau này đừng gọi ta là lão sư nữa, cứ gọi là tỷ phu đi"
"Tỷ phu?" Tiểu nha đầu đến lúc này nước mắt cũng không còn giữ được nữa, khóc nức nở nói "Ta mới không cần... Các ngươi cũng không thèm quan tâm đến sự đồng ý của ta. Ta hận các ngươi." Nói vừa xong che mặt chạy đi.
"Manh manh..." Hác Tiện Văn lên tiếng thì đã muộn, trừng mắt nhìn sang nam nhân có chút ngẩn người bên cạnh "Ngươi còn không mau đuổi theo nàng!"
"Không cần thiết. Tiểu nha đầu kia sớm muộn cũng nghĩ thông suốt thôi." Hướng Nhật cười khổ sờ sờ mũi, hắn mơ hồ đoán được lý do tiểu nha đầu khóc lóc mà chạy đi, đoán chừng cùng mình không tránh khỏi có liên quan.
"Manh Manh nàng... Có phải hay không lại có hảo cảm với ngươi?" Hác Tiện Văn tự nhiên cũng nhìn ra được, nhưng vẫn không muốn tin tưởng, dù sao rơi vào tay "giặc" một mình mình cũng đủ lăm rồi, không nghĩ ra còn phải bồi thêm tiểu muội muội.
"Văn Văn" nàng đừng suy nghĩ nhiều, nha đầu kia bây giờ còn nhỏ, đoán chừng cũng không biết cái gì gọi là tình yêu" Hướng Nhật không có thừa nhận, dĩ nhiên cũng không có phủ nhận. Trên thực tế, chỉ cần là người sáng suốt, nhắm mắt cũng có thể đoán được là chuyện gì.
"Đi, mang Manh Manh về đây, muội sợ nó lại làm ra chuyện ngu xuẩn" Văn Văn đối với muội muội mình hiểu rõ, không có nghĩ mọi chuyện lại nhẹ nhàng như nam nhân kia nói.
"Vậy còn nàng?" Hướng Nhật cũng do dự nên hay không nên đuổi theo, chỉ là vì không muốn để Hác Tiện Văn ở lại một mình.
"Muội không không sao, nếu có chuyện muội sẽ gọi điện cho huynh"
"Vậy cũng được, ta kiếm được tiểu nha đầu kia sẽ lập tức trở lại đây cùng nàng"
"Dạ" Chớp chớp đôi mắt, Hác Tiện Văn lại một lần nữa mang lên ống thở.
Ra khỏi phong cấp cứu, Hướng Nhật một đường chạy như điên đến phong khám bệnh ở ngoài, cũng bởi vừa rồi có chút trì hoãn mà giờ không biết tiểu nha đầu chạy đi nơi đâu, ngay cả thân ảnh cũng không thấy.
Lúc này cũng không biết chạy đi đâu tìm, Hướng Nhật cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất, ấy là từng chỗ, từng chỗ mà di tìm.
Về trước ngôi biệt thự số 58 Chân Long, gõ cửa nửa ngày, áp tai cẩn thận nghe ngóng, kết quả là nửa điểm động tĩnh cũng không thấy, đoán chừng là Hác Manh cũng không có về biệt thự.
Cẩn thận ngẫm lại cũng là bình thương tức giận bỏ đi, cũng không có quay về nhà, trốn trong phòng mình. Dựa theo quán tính tư duy, nhất định là muốn tìm một địa phương không ai dễ dàng tìm ra được.
Bất quá Hướng Nhật cùng tiểu nha đầu tuy nói là quen thuộc, nhưng cũng không biết những địa phương nàng hay lui tới. Cùng lắm chỉ la trường học. Nhưng tiểu nha đầu hôm nay lại gửi giấy "Nghỉ ốm", nhất định cũng không đến trường học làm gì.
Cái này thật làm người ta đau đầu mà.
Hay là ngựa chết biến thành ngựa sống, đến trường học, cho dù không tìm được nàng cũng là từ chúng bạn của nàng mà tìm ra được những nơi mà tiểu nha đầu hay đến.
...
Trường trung học Thánh Dục Cường, lúc Hướng Nhật vừa đến cũng là tiết thứ hai vừa hết, nhìn xuyên qua cửa sắt có thể thấy cả rừng học sinh đang ra chơi.
Người gác cổng là một lão gia gần năm mươi tuổi, nhìn bộ dáng gầy teo nhưng có vài phần phong nhã, lịch sự của Hướng Nhật, thế nào cũng không giống với cái loại sống tạm bợ thường xuyên lảng vảng xung quanh trường học, lại nghe hắn nói là tìm muội muội, lão gia suy nghĩ một lát rồi lại đi.
Phòng học của tiểu nha đầu Hướng Nhật từng đi qua một lần nên cũng dễ dàng tìm đến được.Cưỡi xe nhẹ, đi đường quen, thẳng tiến đến cửa phòng học lớp mười, hắn đang chuẩn bị vào nhưng chợt thấy phía góc hành lang có vài nam sinh đang tụ tập nói chuyện phím bèn tiện đà đi thẳng đến đó.
Sở dĩ có sự thay đổi phương hướng này là bởi trong số nam sinh kia có hai người quen. Một gã đầu nhuộm màu lục phát, còn một gã thì đeo dày những vòng bạc trên tai. Đối với hai gã thiếu niên bất thiên này, tuy chưa tới mức khắc sâu ấn tượng nhưng cũng là khó có thể quên được.
Đi tới gần, đầu xanh vẫn là một mực hăng say chém gió, không chú ý rằng Hướng Nhật đang đi đến gần.
“Lục Mao” Hướng Nhật hô một câu.
“Ai… mẹ của hắn chứ…Ôi, đại ca ngài như thế nào lại tới đây?” “Lục Mao”, hay chữ này đối với hắn phải nói là phi thường nhạy cảm, vừa nghe có người lên tiếng gọi là lập tức mở miệng mắng chửi. Nhưng khi nhìn thấy người gọi là Hướng Nhật, sắc mặt trong nháy mắt đã từ tức giận chuyển sang nịnh nọt, kích động, lại có một tia sợ hãi không thể nào có thể che giấu.
Mấy nam sinh bên cạnh đối với công phu biến sắc mặt của Lục Mao cũng là có phần không thể tin nổi. Bọn họ còn chưa nhìn ra được Hướng Nhật có cái gì đáng sợ. Bất quá chỉ có nam sinh tai đeo vòng bạc cùng với Lục Mao gã biết được nam nhân trước mặt này thoạt nhìn không có gì đặc biệt này kinh khủng tới bực nào.
Đối với gã Lục Mao ăn nói lỗ mãn này, Hướng Nhật cũng không muốn cùng hắn so đo, nhàn nhạt mở miệng hỏi “Hỏi ngươi, hôm nay Hác Manh có đến trường học không?”
“Không có, đại ca, hôm nay tiểu đệ đệ không có thấy Hác Manh đến lớp, nghe người ta nói hình như là nghỉ ốm”. Lục mao cẩn thận trả lời, sợ mình có lời nào sai lại chọc giận kinh khủng đại lão đại trước mặt.
“Ngươi có biết Hác Manh thường tới những nơi nào ko?” Hướng Nhật thoáng nhíu mày, nghe Lục Mao trả lời thì quả nhiên tiểu nha đầu kia thực không có đến trường học.
Lục Mao chân mày nhíu thật sâu, rõ ràng là đang cố gắng suy nghĩ làm sao để có được đáp án mà Hướng Nhật có thể hài lòng. Cuối cùng cũng là vẻ mặt đau khổ đáp “Đại ca, điều này quả thật ta cũng không rõ ràng lắm” Như lại chợt nhớ tới điều gì “Bất quá Tằng Niếp có thể biết, nàng cùng Hác Manh là bạn tốt”
“Như vậy ngươi thay ta gọi Tằng Niếp đến đây” .Nếu không phải có Lục Mao nhắc nhở, Hướng Nhật đúng là đã thoáng quên mất tiểu nha đầu khôn khéo này. Cũng không phải hắn thực sự quên Tằng Niếp, mà là theo lẽ thường ngày Tằng Niếp cùng Hác Manh tiểu nha đầu là thường xuyên đối phó lẫn nhau, liền càng không thể biết. Bất quá ngẫm lại một lần, không phải có câu “Hiểu rõ ngươi nhất không phải là bằng hữu mà chân chính phải lài kẻ địch của ngươi” sao? Nói không chừng Tằng Niếp lại biết tiểu nha đầu đang tại nơi đâu.
Nghe Hướng Nhật phân phó, Lục Mao hướng phòng học đi thẳng tới, làm những nam sinh còn lại không biết lai lịch của Hướng Nhật, cũng không dám mạo hiểm tiếp lời.
Nam sinh mang khuyên bạc rụt rè sợ hãi từ túi quần Jean rút ra một bao thuốc lá “Đại ca, mời người hút thuốc”
“Ở trong trường mà hút thuốc, ngươi chẳng lẽ không sợ bị phạt sao?” Hướng Nhật tự tiếu phi tiếu nói, những chuyện thế này nghĩ lại ngày xưa hắn thấy cũng nhiều, mà cũng đã từng làm những chuyện hoang đường tựa như thế.
Nam sinh mang khuyên bạc cười xấu hổ, tay cũng không biết là nên đưa ra hay thu lại. Hướng Nhật thấy thế cũng không làm khó hắn nữa “Thu lại đi, Ta không hút thuốc”.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK