Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thanh niên người Hoa đáng ghét kia đã bỏ đi, Hướng Nhật quay đầu lại, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh nãy giờ vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn, đang định đẩy nàng ra, một giọng phẫn nộ truyền tới:
- Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
Là cô gái đáng yêu vừa mới rời đi, có lẽ là được nhân viên phục vụ khác báo cho nên chạy từ trong nhà bếp ra đây, chỉ thấy lúc này nàng đang trừng mắt nhìn Hướng Nhật, trông như muốn ăn thịt người đến nơi.
Đối phương là "Đồng hương " của mình , hơn nữa lại là cô gái ngây thơ như vậy, Hướng Nhật lập tức ra vẻ vô tội.
- Tôi cũng không biết, vừa rồi có người điên lấy cốc thủy tinh đựng nước tự đập vào đầu mình một cái, sau đó lại chạy đi, sự tình đại khái là như vậy.
Cô gái đáng yêu vừa bực mình vừa buồn cười, sao người này lại có thể phủi sạch trách nhiệm như vậy, nàng vẫn hung hăng nói:
  • Sao tôi lại nghe nói là anh dùng cái cốc kia đập người ta?
  • Vậy nhất định là cô nghe lầm mất rồi, nhìn đi, một thân sĩ như tôi sao có thể làm ra loại hành vi không phù hợp với phong cách thân sĩ như vậy chứ, nhất định là cô đã nghe lầm.
Hướng Nhật tiếp tục làm trò, vẻ mặt còn có phần "đau xót", trông giống như một người vô tội bị hàm oan mà lại không thể nào nói ra được.
- Tôi...
Cô gái đáng yêu bị hắn nói cho cứng lưỡi, trên thế gian này sao lại có người không biết xấu hổ đến vậy. Lúc nãy thấy hắn có quen biết cha mình mình, hơn nữa có vẻ rất thân với hai thần tượng của mình, nàng tưởng đối phương là người tốt, không ngờ người này lại xấu tính như vậy, vừa đánh người xong mà giờ lại chối sạch bách.
Tiếng cười khúc khích vang lên , Alice rốt cuộc không nhịn cười được nữa, "Vị hôn phu" này quả thực rất có khiếu hài hước, trước giờ nàng chưa từng có gặp qua người nào thú vị đến vậy, gả cho hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc, sẽ rất vui vẻ.
Nữ hoàng bên cạnh và những bảo tiêu của nàng cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, như là đang cố nén cười, qua chuyện hôm nay, các nàng không thể không nhìn nhận lại vị Hướng tiên sinh kia một lần nữa.
- Hừ, lần này tạm tha cho anh, lần sau còn dám như vậy, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi đây, bất kể là anh biết hay không biết ba tôi.
Cô gái đáng yêu quơ quơ nắm tay nhỏ bé một hồi, sau đó hậm hức quay người rời đi.
Xảy ra chuyện này, đáng lẽ phải xử lý thật nghiêm, nhưng nể đối phương là "Đồng hương " của mình , hơn nữa lại quen biết ba mình, trông cũng có phần thuận mắt, quan trọng hơn cả là góc này rất hẻo lánh, không phải ở giữa đại sảnh, thêm vào đó bầu không khí dùng cơm trong nhà hàng rất náo nhiệt, cho nên cũng chỉ có những vị khách ở mấy bàn ăn ngay gần mới thấy được cảnh tượng đặc sắc vừa rồi, cô gái đáng yêu cũng không định truy cứu nữa. .
Cuối cùng cũng lừa được cô bé kia rời đi, trong lòng Hướng Nhật thở dài một hơi, vừa rồi hắn còn lo là ông chủ nhà hàng này ra mặt, phải biết rằng, thân phận hiện tại của mình không quen biết gì ông chủ Lâm, người ta mà ra, chắc chắn sự thực về việc
"Quen biết" ông ta sẽ bị phơi bày.
Thấy cô gái đáng yêu đi rồi, Hướng Nhật bèn nói với mấy người nữ hoàng:
- Teru tiểu thư, còn cả Sunny tiểu thư và mấy cô nữa, vừa rồi thật sự rất cảm ơn.
Đây là hắn đây là cảm kích chuyện vừa rồi mấy người nữ hoàng tiến lên giúp hắn chống lại gã thanh niên người Hoa định xông tới "dạy bảo" hắn, mặc dù bản thân Hướng Nhật không sợ, nhưng mấy người nữ hoàng vào thời khắc ấy mà vẫn có thể ra mặt, xem như là một cách khẳng định tình bằng hữu đối với hắn, thế nên hắn tỏ lời cảm ơn là đương nhiên rồi.
- Không cần khách khí, cho dù không có chúng ta ở đây, ta tin Hướng tiên sinh cũng có thể bình yên vô sự.
Nữ hoàng mỉm cười, nụ cười hàm tiếu như muốn khuynh đảo chúng sinh.
Nàng và bảo tiêu bên cạnh đều biết rõ về thực lực của Hướng Nhật, không ai cho rằng nam nhân này sẽ bị dính đòn của thanh niên người Hoa cao to kia, dù chỉ một chút.
Hướng Nhật cười ha ha cho qua chuyện, Alice bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của hắn chặt hơn một chút, khẽ nói:
  • Hướng ~ . . . Em còn chưa biết tên anh.
  • À...
Hướng Nhật cứng người, tiếng "Hướng" mà nàng vừa gọi quả thực khiến hắn hơi hơi dựng tóc gáy. Thấy đối phương vẫn cứ ỉ ôi bám lấy mình, hắn sợ nói tên thật ra, có ngày đối phương theo tới Trung Quốc chứ chẳng đùa, đành bịa ra một cái tên:
  • Em gọi anh Jack là được rồi, đây là tên tiếng Anh của anh.
  • Jack, Jack...
Alice đọc đi đọc lại cho thật nhớ, dường như càng đọc càng thuận miệng.
Thính lực của nữ hoàng thính lực cũng rất tốt, mặc dù Hướng Nhật ra sức hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị nàng nghe được, nhìn Hướng Nhật đầy hàm ý:
  • Jack -- tên tiếng Anh của Hướng tiên sinh thực sự rất đặc biệt.
  • Ha ha, quá khen, quá khen.
Hướng Nhật vội ra vẻ "Khiêm tốn", đồng thời có chút xấu hổ - hắn biết chuyện mình bịa bừa một cái tên đã bị nữ hoàng nhìn thấu.
- Jack, lát nữa anh đưa em về nhà được không?
Hiển nhiên Alice đã coi Hướng Nhật là người thân mật nhất với mình, cho nên mới đòi hắn đưa mình về nhà.
- Đưa em về nhà?
Hướng Nhật mở to hai mắt, chẳng lẽ là để gặp "cha mẹ vợ" tương lai?
- Không lẽ anh đành lòng để em trở về một mình hay sao? Hơn nữa, ba mẹ em chắc chắn sẽ rất cao hứng nếu được nhìn thấy anh.
Alice làm ra vẻ đáng thương, đồng thời nhấn mạnh luôn, ba mẹ mình sẽ không phản đối quan hệ của hai người.
Hướng Nhật thấy căng cả đầu, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim thì lại mềm lòng, nói:
- Vậy được rồi, nhưng đưa em về đến nhà là anh phải quay lại ngay, bởi vì anh đã có hẹn với vài người bạn.
Lời vừa nói ra, chính Hướng Nhật cũng có chút không dám tin , từ khi nào mình lại trở nên mềm yếu như vậy, chỉ cần là yêu cầu của nữ nhân xinh đẹp thì mình đều không nỡ từ chối. Chẳng lẽ mình thật sự là sắc quỷ đầu thai thật sao? Vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là mềm lòng ngay. Đồng thời trong lòng hạ quyết tâm, đưa cô nàng tóc bạch kim này về đến nhà là phải lập tức đi tìm hai gã thú vật đã lâu không gặp kia, lấy thân phận "em họ" của Hướng Nhật để nhờ bọn chúng bố trí chỗ ở cho mình, về sau không liên lạc với nàng nữa, có lẽ cô nàng tóc bạch kim này sẽ quên mình rất nhanh thôi.
Dù sao Hướng Nhật còn chưa YY đến mức cho rắng mấy lời nói đùa của mình trên máy bay có thể khiến đối phương hết lòng yêu thương mình, không chừng đây xuất phát từ tâm lý báo ân là chính, chỉ cần qua một thời gian, thứ tâm lý này nhất định sẽ phai nhạt dần.
- Vâng.
Alice cũng không biết những suy nghĩ trong đầu nam nhân, gật mạnh đầu một cái, mặt cười tươi như hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK