Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Nhật ha ha cười một tiếng, dĩ nhiên sẽ không đuổi theo cô gái kia làm gì. Hắn móc ra một tờ 1000 đôla Hồng Kông vỗ trên bàn hướng người pha rượu trẻ tuổi nói:
  • Hỏi ngươi một chuyện.
  • Nói đi
Người pha rượu tỉnh bơ đem tở 1000 đô giá trị lớn thu vào, cười hip mắt nhìn Hướng Nhật. Động tác thuần thục mà nhẹ, hiển nhiên chuyện như vậy không phải làm đầu tiên.
Nghĩ tới loại chỗ như thế này đủ mọi hạng người, tìm hắn hỏi thăm tin tức tuyệt đối không ít.
- Ngươi biết một người tên là Hoắc Luy Huy không?
Hướng Nhật đem bia trong chén uống một hơi cạn sạch.
- Họ Hoắc?
Người pha rượu nhíu nhíu chân mày
  • Có phải nhuộm tóc vàng hay không?
  • Không sai chính là hắn
  • Hắn thường thích ngồi ở vị trí phía đông
Người pha rượu nói tới đây liền đi làm chuyện của mình
Hướng Nhật đã biết đáp án. Vị trí phía đông, vậy hẳn là bên tay trái.
Rời quầy ba, Hướng Nhật hướng bên trái đi tới. Đi vài bước đã thấy một đám nhìn như thiếu nam thiếu nữ vậy quanh một cái bàn không kiêng dè gì cười nói thoải mái.
Tổng cộng có bảy, tám người. Ba nam năm nữ đang ôm nhau.
Mà trong đó có một tên đặc biệt tóc nhuộm vàng hoe. Bởi vì khẩu vị của hắn so với hai tên kia lớn hơn, chẳng những trái ôm phải ấp, trên đùi còn ngồi một em nữa.
Tiểu tử này đang chơi 4P a!
Hướng Nhật nhẹ nhàng cười cười đi tới đối phó loại tiểu hài tử hư đốn này thật sự rất đơn giản, căn bản không cần sử dụng âm mưu quỷ kế gì.
Trực tiếp ngồi xuống ghế salon đối diện mấy người kia, lập tức đưa tới sự chú ý của đối phương.
Mấy thiếu nữ mặc quần áo bốc lửa ba phần người bảy phần quỷ đối với Hướng Nhật lộ ra vẻ tò mò cùng nghi ngờ thêm chút hưng phấn. Nhưng mà ba tên cô hồn kia tính tình sẽ không tốt như vậy rồi.
Bên trái Hoắc Luy Huy tóc vàng cái tên nhỏ con đầu mào gà tức giận đứng lên rống, chỉ vào mũi Hướng Nhật.
Bởi vì hắn dùng là tiếng Hồng Kông nên Hướng Nhật căn bản nghe không có hiểu. Nhưng " đánh chết mẹ" hay "thằng oắt con" Vẫn có thể hiểu được, đoán chừng hắn phun ra cũng chẳng có lời nào dễ nghe.
- Ý không tốt, có thể sử dụng tiếng phổ thông không?
Chờ đối phương nước miếng phun ra đã rồi Hướng Nhật mới mỉm cười nói một câu.
- Thì ra là đại lục tử ( cách nói khinh bỉ)
Tên nhóc đầu mào gà nhổ một bải nước miếng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hướng Nhật.
Mà mấy cô gái đối với hắn ban đầu còn có chút hứng thú sắc mặt cũng lạnh nhạt đi, đại lục tử cùng các nàng chơi cùng không tới một người.
- Ngươi là Hoắc Luy Huy?
Hướng Nhật cũng không tính che giấu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Mẹ kiếp! Tên húy của lão Hổ ca chúng ta mà ngươi cũng dám gọi à?
Tên nhóc bạn của Hoắc Luy Huy bên tay phải chỉ ngón tay vào Hướng Nhật nổi giận mắng.
- Lão Hổ ca?
Hướng Nhật không khỏi có chút buồn cười
  • Cái tên này không tệ, rất có khí thế
  • Này bốn mắt, ngươi tới làm gì? Có phải muốn lạy làm tiểu đệ của lão Hổ ca chúng ta? Ngươi có hiểu quy củ hay không, trước tiên cúi xuống khấu đầu ba cái, sau đó là tiền lì xì, như vậy mới xem như nhập môn.
Tên nhóc Bằng Khắc vẻ mặt lớn lối nhìn Hướng Nhật.
- Xem ra tiểu đệ của ngươi rất không nghe lời, lão Đại còn chưa mở miệng bọn chúng đã xỏ mồm vào rồi, hà hà...
Hướng Nhật nhìn Hoắc Luy Huy, rõ ràng thấy tiểu tử này bị mình khích tới sắc mặt xanh mét luôn rồi.
Mà hai tên tiểu đệ không biết trời đất kia nghe Hướng Nhật nói vậy liền muốn đứng lên động thủ, lập tức bị Hoắc Luy Huy tức giận dùng tiếng Hồng Kông mắng. Lúc này Hoắc Luy Huy mới nhìn Hướng Nhật nói:
- Ngươi là ai?
Hắn cũng không giống hai tên tiểu đệ ngốc kia, ở trường học hắn cũng không có tiết lộ là con cháu Hoắc gia. Tuy vậy hắn bình thường tiêu tiền như nước, rất nhanh liền lập ra phe cánh của mình, mà hai tên tiểu đệ kia chính là người hắn tin tưởng nhất.
Đầu tiên Hướng Nhật hỏi hắn có phải Hoắc Luy Huy hay không. Rất rõ ràng đối phương vô cùng có khả năng biết hắn là con cháu Hoắc gia, cái này không thể không khiến hắn đề phòng.
- Ta là ai cái này cũng không trọng yếu, ta là nghe người ta nói ngươi đánh nhau rất lợi hại?
Hướng Nhật nói là nghe người ta nói, chẳng qua là lược bỏ bớt từ ngữ từ miệng cô gái là "Không trốn học cũng là đánh nhau" mà thôi.
- Ngươi nghe ai nói?
Hoắc Luy Huy thần sắc trịnh trọng, hắn đánh nhau có lợi hại hay không chỉ có tự mình rõ ràng, cũng không đến nỗi đi loan truyền ra ngoài.
- Bất kể ta nghe ai nói. Tóm lại ta cho ngươi một cơ hội
Hướng Nhật thân thể hơi ngồi thẳng
- Ngươi muốn cùng ta solo?
Hoắc Luy Huy mặt liền biến sắc, rốt cục có chút hiểu ý của Hướng Nhật rồi.
Hướng Nhật nhất thời dở khóc dở cười, tiểu tử này thật đúng là tự cho mình thông minh. Muốn cùng mình solo, cái này không phải tự tìm chết sao? Coi như là muốn chết cũng không chết dễ dàng như vậy.
- Ta xem ngươi thuận mắt, chuẩn bị thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi có làm hay không?
Hướng Nhật lười nói nhảm. Muốn em trai "Hoắc Tây Các" biết điều nghe lời thì đánh cho hắn một trận cũng có hiệu quả nhưng mà đối với hắn quá phiền toái. Hắn có thủ đoạn dễ dàng hơn có thể làm cho đối phương biết điều nghe lời.
- Mẹ kiếp
Hai tên tiểu đệ bên cạnh Hoắc Luy Huy không nghe nổi nữa, hung tợn mắng. Lúc này còn quản lời lúc trước lão Đại nói làm gì nữa, trước tiên dạy dỗ tiểu tử rồi tính sau.
Bất quá không đợi họ động thủ, lại đột nhiên biến sắc, không dám làm càn nữa.
Bởi vì bọn chúng rõ ràng thấy tên đại lục tử đối diện cầm một cái mâm đựng trái cây, dùng ngóng tay nhẹ nhàng vẽ một cái, sau đó cái mâm đựng trái cây bằng sứ kia liền biến thành hai nửa, giống như là bị một vật sắc bén cắt ra, bề mặt bằng phẳng bóng loáng dị thường.
Hai tên tiểu đệ mềm nhũn ngồi ở ghế salon, đây là người sao?
Hoắc Luy Huy cũng bị khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía cái ngón tay thon dài non mịn như ngón tay của một cô bé của Hướng Nhật.
Mà những thiếu nữ kia thấy một màn như vậy cũng đối với Hướng Nhật tăng thêm nhiều hứng thú, ánh mắt liên tục hướng hắn nháy.
- Muốn học không?
Hướng Nhật cầm lấy cái khay bên trong mâm đựng trái cây, lại nhẹ nhàng vẽ một cái, cái khay lại lần nữa biến thành hai nửa, nhìn Hoắc Luy Huy nói với giọng dụ dỗ.
- Nếu như ngươi có thể đem cái này uốn cong thì ta sẽ làm đồ đệ của ngươi
Hoắc Luy Huy chỉ cái dao gọt trái cây bằng thép ở trên bàn kia. Dù sao Hướng Nhật biểu hiện quá mức kinh người, hắn sợ rằng đối phương động tay chân gì đó nên tính toán mượn cái dao gọt trái cây thử hắn một chút. Mà cái dao kia hắn vừa mới gọt qua cho nên tuyệt đối không giả được.
- Chỉ uốn cong thôi sao?
Hướng Nhật cười cười, cầm cái dao gọt trái cây bằng thép kia nhẹ nhàng bẻ lại. Cái dao gọt trái cây nhất thời cong lại như bánh quai chèo. Trong mắt Hoắc Luy Huy sợ hãi như nhìn thấy thần tiên. Hướng Nhật đem cái dao bị uốn như bánh quai chèo kia để ở trong tay nhào nặn một hồi, rất nhanh cái dao gọt trái cây biến thành một viên kiem loại. Hắn ném lên bàn phát ra một tiếng "đinh" thanh thúy.
-Hít...
Mấy thiếu nam thiếu nữ kia hít một hơi khí lạnh, đây là người sao?
Hoắc Luy Huy run rẩy cầm viên kim loại kia lên, cảm giác rất nặng, không sai, tuyệt đối là kim loại không phải là bùn nặn thành.
- Ngươi...ngươi...ngươi vừa mới nói muốn thu ta làm đồ đệ?
Hoắc Luy Huy chỉ cảm thấy cả người run rẩy. Người đại lục thần kỳ này muốn thu hắn làm đồ đệ, đây là thật? Nếu như hắn học xong những thứ này vậy hắn không phải là có thể làm rất nhiều việc trước đó hắn muốn làm hay sao? Cái này quả thực là ước mơ cháy bỏng của hắn.
Hai tiểu đệ cùng mấy thiếu nữ bên cạnh đều tỏ ra hâm mộ nhìn hắn. Nhưng sau đó như nhớ ra cái gì liền dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hướng Nhật, tựa hồ mong đợi sự ưu ái thình lình của hắn.
- Không sai. Là chị của ngươi nói ta tới. Nhưng mà muốn làm đồ đệ của ta thì điều kiện tiên quyết là phải nghe lời chị của ngươi.
Hướng Nhật hài lòng cười, cuối cùng cũng lừa được tiểu tử này. Thật ra thì đây cũng không phải là lần đầu tiên, lúc trước ở Nhật hắn cũng đã lừa qua Anh Tỉnh Hữu Tác, đáp ứng đối phương chỉ cần đối phương đậu đại học Tokyo thì hắn sẽ thu làm đồ đệ. Hiện giờ chẳng qua chỉ là thu đồ đệ mà thôi, về phần có dạy hay không thì chờ sau này hẵng nói.
- Chị ta? Ngươi cũng biết Chị cả của ta?
Hoắc Luy Huy sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Hướng Nhật nhìn trúng mình. Hắn còn tưởng rằng bởi vì mình cốt cách thanh kỳ là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp nên đối phương mới tìm tới cửa. Bất quá thử nghĩ cẩn thận xem, chị cả của hắn một mực rất bất mãn đối với hắn, không thể nào lại tốt bụng đi tìm sư phụ cho hắn? Chẳng lẽ là để sau này mình nghe lờ bả? Cái này cũng có thể.
Hoắc Luy Huy ở trong lòng ngầm hạ quyết định, xem ra sau này phải làm bé ngoan nghe lời rồi. Nếu không cẩn thận bị chị cả nói xấu làm sư phụ bỏ đi thì đúng là khóc không kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK