Trong nhà hàng Trung Quốc, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim vừa tan ca là được Hướng Nhật hẹn ra đây gặp, hắn báo cho nàng biết chuyện mình sắp rời khỏi New York.
Alice vốn đang vô cùng cao hứng vì được nam nhân chủ động hẹn gặp nàng, nhưng sau khi nghe được tin tức này, bao vui sướng trong lòng lập tức biến thành hư không, buồn bã nhìn Hướng Nhật:
Hướng Nhật gật đầu nói, ban đầu hắn cũng không có ý định báo cho đối phương biết hành tung của mình, nhưng sau cân nhắc lại, làm thế là quá tuyệt tình với một cô gái si mê mình, cho nên vẫn hẹn Alice ra nói cho rõ ràng .
- Jack, thật sự ngày mai anh phải quay về sao?
- Uhm, chuyện của anh đã giải quyết xong, đến lúc trở về rồi.
- Vậy anh còn quay lại không?
Biết việc nam nhân về nước là không thể thay đổi, Alice chỉ kỳ vọng nam nhân lại đến New York lần nữa.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn và bi thương của Alice, Hướng Nhật trong lòng mềm nhũn, hắn an ủi:
- Chờ khi nào trường cho nghỉ, anh sẽ quay lại, hơn nữa, cho dù anh không quay lại, em cũng có thể tới Trung Quốc tìm anh mà.
Nghe nam nhân nói như vậy, Alice cũng thấy dễ chịu hơn chút, nàng nói như nấc nghẹn:
- Jack, anh nhất định phải nhớ em, em sợ có một ngày anh sẽ quên mất em.
Nói xong, cũng kệ cho người trong nhà hàng dùng ánh mắt khác thường nhìn về bên này, tựa vào ngực nam nhân.
Hướng Nhật dịu dàng vuốt ve bờ vai Alice, trực giác của cô bé này thật đáng sợ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, mình thật sự có khả năng quên mất nàng. Nhưng lời như vậy có thể nói ra khỏi miệng hay sao?
- Hừ, lại chiếm tiện nghi của Alice tỷ tỷ!
Bất thình lình, từ bên cạnh, một giọng nói truyền tới rất không đúng lúc, giọng nghe trong trẻo, chính là nha đầu Lâm Dục Tú.
Hướng Nhật liếc nàng ta, đồng thời nhẹ nhàng buông Alice ra, nàng cũng đang xấu hổ vì có người ngoài đến.
Lâm tiểu thư trừng mắt, đôi mắt bừng bừng phẫn nộ, có vẻ như sắp cắn người đến nơi.
- Tiểu nha đầu, phim này trẻ con không nên xem, biết chưa? Cẩn thận đau mắt hột.
- Ngươi dám nói ta là tiểu nha đầu? Ngươi có lớn hơn ta bao nhiêu đâu.
Hướng Nhật bĩu môi khinh khỉnh:
- Bề ngoài đương nhiên nhìn không ra rồi, nếu nói về mặt tâm sinh lý, ta ít nhất phải hơn cô 30 tuổi.
Hai cuộc đời mình cộng lại cũng phải đến 50 tuổi rồi, chẳng phải là hơn nha đầu này 30 tuổi sao?
- Đúng vậy, lão già, từng ấy tuổi rồi còn muốn trâu già gặm cỏ non, cẩn thận rụng hết răng đấy.
Lâm Dục Tú nói mà không nể tình chút nào, thậm chí còn nguyền rủa một cách "ác độc".
Hướng Nhật đang định trả đũa lại nha đầu thì Lâm Thiên Uy từ một góc phía sau đi ra, có lẽ nghe được lời Lâm Dục Tú, khuôn mặt nghiêm lại:
- Dục Tú, sao lại ăn nói như vậy, cha đã dạy con "làm người phải khiêm tốn", đạo lý này bị con nghe vào tai trái rồi để ra tai phải à?
Lâm đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi cha của mình, có mặt cha ở đây, cũng không dám nói lung tung nữa, ngoan ngoãn xin lỗi một tiếng rồi vội vàng chuồn mất.
Hướng Nhật trong lòng có chút buồn cười, hướng về phía Lâm Thiên Uy, nói:
Lâm Thiên Uy có hơi giật mình.
- Lâm lão ca, hôm nay đệ tới là để nói với huynh một tiếng, ngày mai đệ phải trở về nước.
- Ô, sao không ở lại chơi thêm vài ngày?
Hướng Nhật ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Không có cách nào khác, đệ xin giáo viên nghỉ đến chiều mai thôi, hơn nữa chuyện cần làm cũng đã xong, không thể lưu lại nữa.
Lâm Thiên Uy cũng biết "hợp rồi tan" là chuyện bình thường, ông ôm quyền nói:
Hướng Nhật cũng chắp tay đáp lễ.
- Vậy huynh chúc đệ thuận buồm xuôi gió.
- Đa tạ
olo
Việc trở về Bắc Hải Hướng Nhật cũng không thông báo cho
mấy người Sở Sở, bởi vì hắn sợ các vị tiểu thư ra sân bay đón, hiện đi cùng mình còn có Thư Dĩnh và đoàn người của nữ hoàng, có lẽ các nàng sẽ có một vài liên tưởng bất lợi cho mình, bởi vậy hắn bỏ qua việc thông báo. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, Hướng Nhật muốn cho các nàng một niềm vui bất ngờ, nhất định các nàng sẽ cảm thấy rất kinh ngạc và cao hứng khi thấy mình đột nhiên trở về.
Thầm YY về tình cảnh gặp mặt mấy người Sở Sở, Hướng Nhật từ biệt nữ hoàng và Thư Dĩnh, Thư Dĩnh hưng phấn dẫn nữ hoàng đến chỗ ở, còn hắn gọi taxi trở về một mình.
Về đến nhà đã là 5 giờ chiều, ngắm căn nhà đã mấy ngày không nhìn thấy, Hướng Nhật có hơi kích động, mình cuối cùng đã trở về, ngay bây giờ có thể thân mật với mấy nàng Sở Sở An An, Hướng Nhật cực kỳ phấn khởi.
Vì muốn để cho các vị tiểu thư một niềm vui bất ngờ thật sự, Hướng Nhật không vào bằng cửa chính mà vòng ra đằng sau, sau đó lấy đà nhảy lên tầng thượng và đi vào bằng cầu thang sân thượng.
Vừa mới xuống đến tầng hai, hắn đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của chúng nữ, ngoài ra còn kèm theo mấy tiếng mạt chược va chạm vào nhau thưa thớt. May là hành lang tầng hai cũng không có người, thế nênHướng Nhật không bị phát hiện. Vừa đi Hướng Nhật vừa cười thầm, không ngờ lúc mình vắng mặt, các nàng lại mượn bài bạc để giết thời gian.
Hướng Nhật hầu như có thể tưởng tượng ra tình huống lúc này, Tiểu Thanh nhất định là bận rộn trong nhà bếp, mà bốn người chơi mạt chược, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tiểu Uyển, An An, Sở Sở và bà điên Phạm Thải Hồng, còn Liễu Y Y và cô nàng tây dương Anna, một là ở trong bếp giúp Tiểu Thanh, hai là ngồi xem tv, không thì ngồi sau Tiểu Uyển xem chơi mạt chược.
Vừa nghĩ tới đây, dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng hô lớn của Phạm tiểu thư:
- Tam vạn, bính.
Sau đó là giọng không cam lòng của An Tâm:
- Hồng tỷ, chị không có thể chờ một lúc rồi hẵng bính à? Em còn muốn ăn mà.
Phạm Thải Hồng cười ha hả, cãi lại:
- Chịu thôi, chị bính mất rồi.
Hướng Nhật nghe thế liền thầm mắng một câu, bà điên này, lão tử có lòng tốt cho cô vào ở, nói thế nào cô cũng phải nể mặt lão tử mà chừa cho lão bà của ta một chút mặt mũi chứ? Bính chậm một chút cũng có chết đâu! Trong lòng bất bình không thôi, Hướng Nhật lại cất bước đi xuống lầu.
Vừa đi qua đầu cầu thang, đã có thể thấy được tình cảnh trong phòng khách, quả nhiên y như hắn đoán, bốn người chơi mạt chược là Sở Sở, An Tâm, Tiểu Uyển và Phạm Thải Hồng. Tuy nhiên, cũng có điểm khác so với dự đoán, không có ai ngồi bên cạnh các nàng, TV trong phòng khách TV không bật, không biết cô nàng tây dương Anna đi đâu rồi. Nhưng trong bếp dường như có phần náo nhiệt, chẳng lẽ ở bên trong? Hướng Nhật không thể hiểu nổi, không chịu sự bức bách của mình mà cô nàng tây dương kia lại ngoan ngoãn xuống bếp phụ giúp, điều này chẳng khác nào như mặt trời mọc lên từ phía tây.
Nhưng Hướng Nhật cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng xuống lầu, bước vào trong phòng khách. Có lẽ là hắn bước hơi khẽ, hoặc là chúng nữ đang chuyên tâm chơi mạt chược, không ai phát hiện ra sự có mặt của hắn.
Hướng Nhật rất buồn bực, chẳng lẽ ông xã là mình còn không có lực hấp dẫn bằng mạt chược hay sao? Ho khan một tiếng thật lớn, Hướng Nhật hy vọng có thể thu hút sự chú ý.
Hiệu quả rất rõ ràng, bởi vì trong nhà vốn toàn là nữ lại xuất hiện tiếng ho khan, nó không thua gì tiếng
nổ của một quả bom cỡ nhỏ. Bốn nàng đang chơi mạt chược nhất thời quay đầu lại, cùng nhìn về phía hướng phát ra tiếng ho khan. Khi nhìn thấy nam nhân ở hướng ấy, chúng nữ đều trợn tròn mắt, hoài nghi không biết là mình nhìn lầm hay xuất hiện ảo giác.
Không tin, ra sức dụi đi dụi lại mắt, mở mắt lần nữa, nam nhân cũng không biến mất. Vẻ mặt chúng nữ lập tức trở nên sửng sốt, kể cả Phạm Thải Hồng - người không đội trời chung với Hướng Nhật.
Một lát sau, chúng nữ mới tỉnh táo lại, tiếp đó An Tâm hét lên chói tai:
- Hướng Quỳ trở về.
Từ chỗ ngồi bật dậy, kể cả việc mình lỡ đụng phải một góc bàn làm cho bài mạt chược phân tán tứ tung cũng không bận tâm, nàng lao nhanh tới trước mặt nam nhân rồi nhào ngay vào lòng hắn.
Sở Sở và Thiết Uyển thì dè dặt hơn, nhưng vẫn bỏ bài mạt chược trong tay xuống, vừa kinh ngạc lại vừa hoan hỉ nhìn nam nhân, lúc này hắn đang "ăn đậu hủ" vì đột ngột được An tiểu thư ôm.
Chỉ có Phạm Thải Hồng là buồn bực vô cùng, oán hận nhìn nam nhân, bởi vì lần này nàng cầm được bài vô cùng đẹp, là thanh nhất sắc vạn tử, sau khi bính tam vạn, nàng có cửa thắng rất cao, ngoại trừ nhị vạn, tứ vạn, còn các vạn tử khác chỉ cần bắt được là ù. Một bộ bài đẹp như vậy, nhưng bởi vì nam nhân đột nhiên xuất hiện, khiến cho An Tâm bất cẩn đụng vào bàn làm bài phân tán tứ tung, thế này thì bài có đẹp đến đâu cũng chẳng có tích sự gì. Nàng hết sức oán hận nam nhân.
Chiếm đủ tiện nghi rồi, Hướng Nhật thoáng ngừng ma trảo của mình lại, ôm An Đại tiểu thư trong lòng đi đến bên cạnh bàn mạt chược:
Thiết Uyển lườm hắn, sau đó mắt lại hơi đỏ.
- Sở Sở, Tiểu Uyển, đã mấy ngày rồi, các em có nhớ ông xã này không?
- Ai thèm nhớ cái tên vô lương tâm ngươi.
Hướng Nhật ra vẻ như biết lỗi lắm rồi, lại bước tới, dang tay ôm cả Sở Sở và nữ cảnh quan vào trong lòng.
- Hôm máy bay gặp sự cố cũng không biết gọi điện về, anh có biết chúng em lo lắng đến thế nào không?
- Xin lỗi, bà xã, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Còn Phạm Thải Hồng thì bị coi như không tồn tại, điều này làm cho nàng càng thêm thù hận nam nhân.
Mặc dù nam nhân đã cam đoan, nhưng An Tâm vẫn chưa tha cho hắn, nàng rúc vào ngực hắn, vùng vằng:
Hướng Nhật chỉ tay lên trời thề thốt, không đợi An tiểu thư mở miệng lần hai, hắn đã chuyển sang nữ cảnh quan:
- Hướng Quỳ, em hỏi anh, lâu như vậy mới trở về, chắc ở bên Mỹ anh nuôi mấy con hồ li tinh, cho nên không nỡ về chứ gì?
- Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có chuyện như vậy.
- Tiểu Uyển, bảo bối của chúng ta thế nào rồi, có hay đá bà mẹ vĩ đại của nó không?
Nói xong, hạ một cánh tay xuống vuốt ve bụng của nữ cảnh quan cảnh, lúc này trông nó vẫn chưa có dấu hiệu nhô ra rõ ràng, Sở Sở bên cạnh nhìn mà cực kỳ hâm mộ.
- Bây giờ mới mấy tháng?
Thiết Uyển tức giận phủi tay hắn ra.
Hướng Nhật gượng cười, đang định chiếm thêm tiện nghi của Sở Sở, trong bếp lại có hai người bước ra, tay bưng mâm, trong mâm còn mang theo mùi thơm nóng hôi hổi, dường như là chuẩn bị dọn cơm.
- Mới về đến đã tác quái, không sợ tương lai làm hư đứa bé à.
- Hì hì . .
- Sư phụ.
Thạch Thanh thân thể run lên, mâm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, nhìn nam nhân đang ôm mấy nàng Sở Sở, mặt thuỗn ra.
- Tiểu Thanh, anh đã trở về, bất ngờ chứ? Đến đây, đến bên cạnh sư phụ nào, chúng ta ôm một cái, xem em gầy hay béo....
Nói tới đây, Hướng Nhật đột nhiên ngừng lại, nhìn vào người phía sau Thạch Thanh, ánh mặt giống như là gặp quỷ vậy, sự cười đùa cợt nhả ban đầu lập tức biến mất, nói năng cũng có phần lúng túng:
- Mẹ... mẹ.... sao mẹ lại đến đây?
Hướng Nhật trong lòng thầm kêu xui xẻo, đi theo sau đồ đệ ngoan Tiểu Thanh đúng là mẹ mình, lúc này bà đang giận dữ nhìn hắn.
Lần này đúng là tiêu đời, sao mẹ đến đây, mà cũng không ai báo cho mình biết một tiếng? Nếu như Hướng Nhật có thể cẩn thận suy ngẫm lại, hắn sẽ hiểu ra là chuyện này chỉ có thể trách chính hắn. Nếu như trước đó hắn thông báo việc trở về cho các vị tiểu thư, đương nhiên sẽ biết chuyện Hướng mẫu đến. Đáng tiếc, hắn lại muốn cho chúng nữ một bất ngờ, nhưng không ngờ chúng nữ cũng có một bất ngờ dành cho hắn.
(*) Không biết gì về bài mạt chược nên dịch mấy khái niệm về mạt chược có thể có sai sót, mong thông cảm!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK