Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên dịch : Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Một hồi tiếng chim hót làm Hướng Nhật bừng tỉnh, sau đó hắn phát hiện mình đang ở trong một vùng hoang vu dã ngoại mà không phải là trong phòng khách sạn. Nhớ đến trước đó cũng từng trải qua mộng cảnh như vậy, hắn rất nhanh bình tĩnh lại.
Chẳng qua lần này cùng lần trước bất đồng, lần trước hắn xuất hiện tại sâu trong rừng thẳm không một bóng người, mà lần này ngẩng đầu nhìn về phương xa có lượn lờ khói bếp bay lên trời cộng thêm ở bên cạnh có một con đường mòn do người ta đi nhiều năm mà thành, quanh đây hẳn là có người.
Đứng dậy, Hướng Nhật xuôi theo phương hướng có khói bếp đi đến. Đối mộng cảnh cổ quái này hắn tạm thời còn không biết làm thế nào để trở lại hiện thực, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Địa phương bốc khói cũng không xa, Hướng Nhật rất nhanh đã đến nơi, chỉ là hơi có chút khác so với tưởng tượng của hắn, chỗ này không hề thấy nhà mà chỉ có một dòng suối nhỏ chảy qua rừng cây, bên cạnh là một đống lửa, trên mặt đất cắm nghiêng hai xiên cá nướng đang phát ra hương vị mê người.
Trừ những thứ đó ra thì không thấy được nửa bóng người. Người nướng cá chắc là có chuyện vội vàng phải rời khỏi, nên ngay cả cá nướng đã chín cũng không lấy đi, thì càng không nói đến việc dập lửa.
Hướng Nhật đi đến bên đống lửa gảy gảy hai xiên cá nướng, đột nhiên trong lòng khẽ động, mộng ảo chân thực như thế này, không biết khi ăn sẽ có cảm giác gì đây?
Vừa nghĩ, đang chuẩn bị vươn tay cầm lấy xiên cá nướng, bỗng một hồi thanh âm từ xa truyền đến, Hướng Nhật không dám chậm trễ lập tức thuấn di vào bụi cây bên cạnh.
Ngay sau đó hai bóng người xuất hiện tại đầu bên kìa còn đường nhỏ, trong miệng còn đang hát một khúc hát dân gian, nghe rất êm tai.
Hướng Nhật nương theo khe hở từ trong lùm cây len lén nhìn về hai người, khi thấy được bộ mặt của hai người, dọa hắn sợ thiếu chút từ lùm cây lý nhảy ra.
Hai bóng người không ngờ chính là Phạm Thải Hồng cùng Phương Nghi. Xem các nàng cười cười nói nói vừa dắt tay nhau đi lại đây, hiển nhiên quan hệ giữa hai người là vô cùng tốt. Bởi vì hai người lúc nào trông cũng "trẻ tuổi", vậy nên không thể nhìn ra tuổi tác cụ thể được. Nhưng mà các nàng vì sao lại xuất hiện trong mộng cảnh lần này?
Thực tại sự là quá cổ quái. Hướng Nhật nghĩ không ra chỉ có thể ẩn thân tại một bên xem fim mà thôi.
“Sư tỷ, ngươi xem cá đã nướng chín rồi.” Phương Nghi kinh hỉ giãy tay ra khỏi tay Phạm Thải Hồng, vội vàng chạy đến bên đống lửa.
“Đợi chút!” Phương Nghi đang chuẩn bị vươn tay ra cầm xiên cá nướng, đột nhiên thu tay trở lại.
“Làm sao vậy?” Phạm Thải Hồng hơi sững sờ hỏi.
“Có người động vào cá của chúng ta.”
Vừa nói Phương Nghi vừa đứng lên, tròng mắt bắt đầu nhìn khắp nơi. Phạm Thải Hồng sắc mặt cũng nghiêm túc đứng lên, tròng mắt lóe hàn quang cũng bắt đầu chú ý khí tức khác lạ xung quanh.
Hai người xem một vòng không phát hiện được gì, cuối cùng đều đem lực chú ý đến đám cây rậm rạp bên cạnh. Chỗ có thể trốn chỉ có chỗ này, bên cạnh đều là cây cối thưa thớt không một cây nào có kích thước lớn hơn thân người, căn bản không thể nào trốn được.
Hướng Nhật tuy rằng không sợ bị các nàng phát hiện nhưng lúc này lại có một chút khẩn trương, nghĩ không thông các nàng là làm sao biết mình đã động vào cá?
Chỉ là tùy tiện sờ một chút, cây xiên cá cũng không có nhổ lên.
“Ra ngoài đi, ta biết ngươi đang ở trong này.”
Phương Nghi lạnh lùng nhìn lùm cây, hiển nhiên đã khẳng định có người ở bên trong.
“Không nghĩ ra vì sao ta lại biết ngươi đã động vào cá phải không? Khi rời khỏi ta đã làm ký hiệu, đuôi cá nghiêng về hướng đống lửa hiện tại biến thành đang hướng về phía khác, nếu như nói không có người động qua sợ rằng cả ngươi cũng không tin a.” Phương Nghi tiếp tục nói, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm lùm cây.
Mịa!!! Hướng Nhật không khỏi thầm mắng một tiếng, yêu nữ này quá giảo hoạt, đến cả con cá cũng gian lận.
“Nếu không ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Bên cạnh Phạm Thải Hồng đã bày ra tư thế công kích, trong tay lam quang nhấp nháy.
“Đừng động thủ, ta ra ngoài, ta ra ngoài.”
Hướng Nhật biết trốn không được, nếu là hắn cũng khẳng định đoán được có người trốn tại đây, xung quanh cũng chỉ có lùm cây này là ẩn thân được.
“Ngươi là ai?” Cho dù là thấy Hướng Nhật là một thiếu niên Phương Nghi cũng không có một tia buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng dán chặt lên thân hắn.
“Khụ. . .”
Hướng Nhật lúc này mới nhớ ra trong mộng cảnh thì Phương Nghi không nhận ra được mình, mà cho dù tại bên ngoài hiện thực nàng cũng không có bất cứ thiện cảm gì với mình. Nghĩ đến đây hắn đột nhiên nổi dậy tâm lý trêu chọc, dù sao thì đây cũng là trong mộng cho dù làm ra một ít sự tình thái quá cũng hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm.
“Nếu như ta nói ta là lão công tương lai của các ngươi, ngươi có tin không?” Hướng Nhật nghiêm mặt nhìn Phương Nghi, đương nhiên hắn đã làm công tác chuẩn bị khi đối phương tức giận đánh người thì sẽ thuấn di ngay lập tức.
Song sự thực vượt ra ngoài dự đoán của hắn, Phương Nghi không những không tức giận mà ngược lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn hắn, ngay cả Phạm Thải Hồng bên cạnh thân thể cũng chấn động, đồng dạng dùng ánh mắt quỷ đánh giá hắn.
Hướng Nhật bị nhìn một hồi sởn tóc gáy, kì quái quá đi, lấy hiểu biết của hắn đối hai nữ nhân này thì các nàng nghe được câu kia tuyệt đối sẽ không nói hai lời liền động thủ ngay, nhưng với cái phản ứng hiện tại này, cùng với Phạm Thải Hồng và Phương Nghi hắn biết hoàn toàn bất đồng.
“Uy, ta nói ta là lão công tương lai của hai ngươi, làm sao một điểm phản ứng cũng không có vậy?” Thấy hai người vẫn dùng cái ánh mắt cổ quái ấy nhìn mình, Hướng Nhật "hảo tâm" nhắc nhở.
“Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh?” Phương Nghi thu hồi ánh mắt cổ quái của mình lại, hít sâu một hơi, như là đang làm bình tĩnh lại tâm tình đang kích động của mình.
“Chứng cứ?” Hướng Nhật bị hỏi có chút sững sờ, lẽ nào trong mộng cảnh hai nữ này đều thích đùa? Bằng không làm sao có thể hỏi ra một câu mà đánh chết hắn cũng không tin được sẽ phát ra từ miệng hai nàng.
“Các ngươi tin tưởng lời nói của ta?” Hướng Nhật mơ hồ cảm thấy câu nói của mình dường như được Phạm Thải Hồng cùng Phương Nghi. . . . ủng hộ, tối thiểu các nàng cũng không lập tức vung tay đánh người. Chẳng qua đây là trong mộng, thuận theo tư duy chính mình mà phát triển cũng không kỳ quái a? Trong thâm tâm Hướng Nhật cho là mình đối với hai nữ nhân cũng từng có chút chủ ý, vậy nên trong mộng cũng theo suy nghĩ của mình mà phát triển.
“Chứng cứ! Ta muốn chứng cứ!” Phương Nghi đã hơi phát hỏa, Phạm Thải Hồng bên cạnh ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
Hướng Nhật cũng thực sự không có chứng cứ gì để có thể chứng minh, hắn chỉ là nhất thời trêu chọc, đâu nghĩ đến kế tiếp sẽ phát sinh sự tình khó tưởng tượng như vậy, hắn trước chỉ chuẩn bị tốt khi hai nàng tức giận đánh người thì hắn cũng sẽ phản kích, thuận tiện chiếm hai người chút tiện nghi, dù sao thì cũng không cần chịu trách nhiệm. ( Đểu: giống ta khi Lucid Dream quá ==" )
Thực lực hai người hắn cũng sớm nhìn rõ, Phạm Thải Hồng là cấp bốn đỉnh phong, Phương Nghi là cấp bốn trung giai, đối phó họ chỉ là một chuyện cỏn con. Chỉ là hiện tại sự tình phát triển đến nước này, hắn cũng không thể mượn cớ để động tay động chân với hai nàng được. ( dạo này mặt mỏng đi nhìu )
“Biết tên các ngươi có tính không?” Đây là "Chứng cứ" duy nhất mà hắn có thể nói ra a.
“Nói.” ‘Chứng cứ’ hoang đường như vậy mà Phương Nghi cùng Phạm Thải Hồng không ngờ đều không chút phản đối, ngược lại còn đồng thanh hỏi.
“Ách, ngươi là Phương Nghi, nàng là Phạm Thải Hồng. . . “ Hướng Nhật vừa dứt lời, chỉ thấy hai nữ nhân ánh mắt nhìn hắn càng trở nên quỷ dị . .
Ách, nói đúng hơn là nhìn sau lưng hắn. Sau lưng? Lẽ nào có thứ gì? Không chút báo trước Hướng Nhật cảm giác từng trận sởn tóc gáy sinh ra từ đáy lòng, cả thân thể không thể khống chế được mà run lên. Tuy rằng không cảm giác được sau lưng có thứ gì, nhưng Hướng Nhật rõ ràng lại cảm thấy sợ hãi kinh khủng làm hắn không rét mà run.
Ai, là ai? Là ai ở sau lưng mình?
“Sư phụ.” Thanh âm của Phạm Thải Hồng cùng Phương Nghi cuối cùng cũng làm bừng tỉnh Hướng Nhật, sau lưng hắn đã ra đầy mồ hôi lạnh.
“Uhm.”
Thanh âm rất nhu hòa lại cực kỳ nghiêm khắc, gần ngay trước mắt lại lơ lửng bất định. Ngay cả Hướng Nhật cũng không thể khẳng định người nói chuyện ở cạnh bên hay là xa tại ngàn dặm, loại cảm giác giác nặng nề này làm hắn muốn thổ huyết.
“Ngươi là người đó? Đáng tiếc...... “
Sau lưng lại truyền đến tiếng than thở xa xôi. Người đó? Người nào? Hướng Nhật cảm thấy não mình rất muốn nổ tung, gian nan xoay người lại, chỉ có thể thấy được một thân ảnh màu trắng nhìn không rõ khuôn mặt, cũng không nhìn ra thân hình cụ thể như một nữ quỷ.
“Đáng tiếc. . ."
Thanh âm than thở lại lần nữa truyền đến, Hướng Nhật nháy nháy con mắt muốn nhìn rõ ràng hơn song thân ảnh màu trắng nhoáng lên liền đến trước mắt, tiếp theo cổ họng cảm giác được một ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng mà bấm vào. Rất nhẹ, nhẹ đến mức Hướng Nhật cho rằng đối phương đang cùng mình vui đùa, nhưng trong lòng không thể nổi dậy được nửa điểm phản kháng, bởi vì thân thể đã không thể cử động, ngay cả máu huyết dường như cũng tại một khắc này mà ngưng kết lại.
“Ngươi là Âu Dương. . . Ách!”
Đến trước hôn mê, Hướng Nhật tựa hồ nghe được hai tiếng la hoảng hốt của Phạm Thải Hồng cùng Phương Nghi phát ra, còn mang nồng đậm cảm giác sợ hãi. Đây chính là Âu Dương lão quái? Đây chính là thực lực của lão quái vật sống mấy trăm năm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK