Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lôi sư phó, giết hắn cho ta!" Bên cạnh Hoàng Phong rốt cục cũng tỉnh táo lại, bất quá tựa hồ hắn đã quên Hướng Nhật vừa mới biểu diễn một màn thần kì kia, biểu lộ dữ tợn mà nhìn về phía người đàn ông họ Lôi hung ác nham hiểm.
Lôi sư phó vẻ mặt cay đắng thống khổ, trên khuôn mặt hắn lúc này đã sớm không còn cái thần sắc hung ác nham hiểm như trước nữa, để cho hắn - một dị năng giả cấp hai đi giết một dị năng giả cấp bốn, điều này sao có thể làm được? Phải biết rằng, chỉ kém một cấp đã là thiên soa địa viễn (*trời đất cách biệt), huống chi là hai cấp? Hắn hiện tại hận không thể túm cổ Hoàng Phong đánh cho một trận, ngay cả thân phận, lai lịch của đối phương đều không có điều tra cho rõ ràng mà tìm tới tận cửa đánh người, hiện tại đá trúng thiết bản rồi!?!?
"Ngươi muốn giết ta?" Hướng Nhật lạnh nhạt nhìn Hoàng Phong, nếu như không phải cố kỵ hiện tại xử lý tiểu tử này có thể sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hắn, hắn đã làm như vậy rồi.
Bị Hướng Nhật nhìn qua, Hoàng Phong vô ý thức mà lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn. Vừa mới là ghen ghét như điên, mới có thể buột miệng nói ra câu kia mà không suy nghĩ gì, vì sao tên tiểu tử đến từ đại lục này có thể cùng Hoắc gia đại tiểu thư quan hệ thân mật như vậy, lại dựa vào cái gì mà hắn có thể thành một dị năng giả mà chính mình lại không được? Nhưng vào thời điểm đối diện với Hướng Nhật, hắn lại không chút do dự rút lui.
Thấy Hoàng Phong không dám trả lời, Hướng Nhật cũng không nhìn hắn nữa, chuyển hướng nhìn sang nam nhân “hung ác nham hiểm” bên cạnh: "Vừa rồi ngươi bảo ta tự phế một tay một chân của mình đúng không? Hiện tại ta không cần ngươi động thủ, để ta tự làm đi."
Hướng Nhật đương nhiên không phải muốn động thủ với chính mình, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, tuy Hoàng Phong tạm thời vẫn không thể đụng, nhưng tên dị năng giả nho nhỏ cấp hai này lại không có vấn đề, hơn nữa, thoáng biểu hiện ra thực lực cường đại, cũng có thể khiến cho Hoàng Thiệu Hùng sợ ném chuột vỡ bình mà không dám tìm phiền toái cho mình. Hướng Nhật duỗi tay phải ra, năm ngón tay hướng nam nhân hung ác nham hiểm chợt vừa thu lại, Lôi sư phó lập tức bay lên khỏi mặt đất, sắc mặt đã sớm hoảng sợ lắm rồi, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì.
"Răng rắc, răng rắc" hai tiếng làm cho da đầu người ta run sợ vang lên, lại nhìn thảm trạng của Lôi sư phó, thân ở giữa không trung, tay trái cùng chân trái đều vặn vẹo lên theo một góc độ quỷ dị, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, hắn hiển nhiên đã bị phế mất một chân.
"Phanh" một tiếng, Hướng Nhật đối với nam nhân kia không có một chút tâm lý thương hại, một tay thả hắn xuống, tùy ý để hắn ngã trên mặt đất.
Bất quá Lôi sư phó quả thực cũng có chút kiên cường, hoặc là nói, dị năng giả thể chất so với người bình thường cường đại hơn nhiều, cho dù đã bị thương tổn như vậy, cũng không có phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ rên một tiếng, sắc mặt bởi vì đau đớn mà tái nhợt, cơ hồ nhìn không thấy một tia huyết sắc.
"Hiện tại các ngươi có thể đi rồi, thuận tiện nói một câu, không có việc gì chớ quấy rầy ta." Hướng Nhật đây là đang cảnh cáo đối phương, tốt nhất đừng có ý niệm trả thù hắn.
Lôi sư phó cùng Hoàng Phong hai người lúc này nào dám có ý định trả thù gì, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này mới là ý nghĩ đầu tiên, nhất là Hoàng Phong, sớm đã bị dọa sợ tới mức nào gần đái ra quần rồi, Lôi sư phó lợi hại như vậy, rõ ràng bị cái tên đại lục tử kia một tay thu thập, những hình ảnh chấn động cực độ này đã hoàn toàn chiếm cứ tâm linh hắn, trong nội tâm một thanh âm đang không ngừng mà khuyên bảo hắn, ly khai tên đại lục tử này càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Được Hoàng Phong dìu đỡ, hai người rời khỏi phòng quản lý. Hướng Nhật quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Hoắc Vãn Tình đang tỏ ra vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn.
"Làm sao vậy, trên mặt anh có hoa sao?" Hướng Nhật cũng biết cảnh tượng vừa rồi hẳn là khiến cho Hoắc đại tiểu thư chấn động thật lớn, bằng không nàng sẽ không bày ra bộ dạng này như là lần đầu nhận biết mình, thần sắc khá quỷ dị này lại làm cho hắn nổi lên tâm tính trêu đùa.
"Ngươi..." Hoắc Vãn Tình vừa mới nói một chữ, câu nói kế tiếp cũng không thốt lên nổi nữa, bởi vì nàng phát giác, một tay hắn đang hoạt động ở bộ phận ngạo nghễ vươn lên của nàng (.)(.). "Đem tay của ngươi bỏ ra!" Hoắc Vãn Tình không khỏi phẫn nộ, ngay cả những lời vừa mới chuẩn bị để nói cũng quên.
"Kích động cái gì, cũng không phải là chưa có sờ qua." Hướng Nhật cười hắc hắc, càng thêm không kiêng nể gì cả mà bóp tới một cái, sau đó dưới sự trừng mắt của Hoắc tiểu thư, vội vàng đem tay thu về.
Đối với tiểu sắc lang mà hành động cùng lời nói đều biểu hiện một vẻ lưu manh vô sỉ, Hoắc Vãn Tình cũng không thể tránh được, hơn nữa chuyện vừa mới phát sinh cũng làm cho nàng đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục sự tỉnh táo, tiểu sắc lang này không chỉ là một dị năng giả, hơn nữa còn là một dị năng giả phi thường lợi hại. Điều này làm cho tâm lý của nàng cũng có chút u ám, ảm đạm, tiểu sắc lang này đối với thân thể của nàng còn cảm thấy hứng thú hơn so với con người của nàng, đây mới là điểm chết người nhất.
Thấy Hoắc Vãn Tình có chút ngẩn người, Hướng Nhật thừa cơ nói: "Anh đi về trước, có chuyện gì thì em gọi điện thoại cho anh."
"Ừm." Hoắc Vãn Tình vẫn còn đang điều chỉnh lại suy nghĩ, đợi đến lúc tỉnh táo lại, nghe thấy tiểu sắc lang nói gì đó, mới phát hiện hắn đã đi rồi, vừa định đuổi theo nhưng chạy hai bước lại ngừng lại, sững sờ nhìn cửa ra vào đến phát ngốc.
Hướng Nhật cũng không đi đến phòng Tô Úc, mà về phòng của mình, chuẩn bị rửa mặt một lần, sau đó lại đi gặp Tô Úc.
Mở cửa phòng mình, Hướng Nhật đi vào, vừa đem cửa phòng đóng lại, đột nhiên cảm giác toàn thân sởn hết gai ốc, quay người lại chợt đánh ra một quyền... "Phanh!"
Một tiếng vang thật lớn, Hướng Nhật rút lui hai bước, khó khăn lắm mới dựa vào cửa mà đứng vững, cánh tay chém ra cũng có cảm giác chết lặng, hắn cơ hồ cũng đã quên chính mình đã bao lâu không có cảm thụ qua loại tư vị này rồi, điều này nói rõ kẻ đánh lén hắn cũng có lực lượng rất cường đại.
Hướng Nhật rốt cục cũng thấy rõ kẻ đánh lén là ai, một Hắc y nhân thân hình có chút mập mạp, ngoại trừ lộ ra một đôi mắt sắc bén đầy tinh quang, cả người đều được bao phủ bởi bộ trang phục màu đen.
"Ngươi là ai?" Hướng Nhật trầm giọng hỏi, nhưng đối phương lại không trả lời, thân hình khẽ động, một lần nữa hướng hắn đánh tới.
Hướng Nhật cũng bị làm cho nóng người, lĩnh vực lập tức phát động. Bất quá khiến hắn kinh hãi không hiểu chính là, đối phương dường như không có bị hắn lĩnh vực ảnh hưởng, nhẹ nhàng uốn éo thân thể mập mạp, lần nữa biến hóa theo một góc độ hướng hắn đánh úp lại. Chẳng lẽ lĩnh vực thật sự mất đi hiệu lực rồi sao?
Hướng Nhật không kịp suy nghĩ tại sao xuất hiện loại tình huống này, hai tay vung quyền nghênh tiếp công kích của đối phương, hai người nắm đấm lần nữa đụng vào cùng một chỗ, Hướng Nhật lần này đã có chuẩn bị, chỉ lui một bước, đối phương cũng lui ra ngoài, Hướng Nhật nắm lấy cơ hội, thuấn di một cái lướt qua, lập tức bắt tới một cánh tay của hắc y nhân kia, nhưng Hắc y nhân kia lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn .
Thuấn di! Là thuấn di! Đối phương rõ ràng cũng biết thuấn di!
Trong nội tâm Hướng Nhật bỗng chốc lại bị chấn động lần nữa , không chỉ lĩnh vực mất đi hiệu lực rồi, mà ngay cả thuấn di cũng không có phát ra tác dụng.
Hướng Nhật rốt cục ý thức được, Hắc y nhân dáng người mập mạp trước mắt này, tuyệt đối là đối thủ cường đại nhất mà hắn gặp từ trước đến nay, bởi vì hắn dựa vào hai đòn sát thủ, lĩnh vực cùng thuấn di đều không thu được hiệu quả.
"Muốn tính mệnh ngươi!" Hắc y nhân thanh âm có chút khàn khàn, một lần nữa bổ người từ trên xuống, dáng người tuy có chút mập mạp, nhưng những chiêu thức tinh xảo này một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi thân hình mập mạp kia, ngược lại càng linh động uyển chuyển phiêu dật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK