Dịch: Thỏ
- Ờ, cô không giống con nít đâu, đơn giản cô là một đứa bé!
Thấy Lâm đại tiểu thư cực kỳ quan tâm vấn đề này, Hướng Nhật càng thích trêu chọc nàng.
Hai hàng lông mày Lâm Dục Tú nhướng lên, dường như khinh thường đi tranh cãi với hắn, trực tiếp bỏ qua quay sang phía Lý Trinh Lan:
Hướng Nhật cũng uy hiếp nhìn nàng.
- Trinh Lan tỷ, chị nói xem, rốt cục ai lớn hơn?
- Trinh Lan, nói lung tung hậu quả nghiêm trọng lắm nhé!
Lý Trinh Lan chần chờ không thôi, nói thật, hai người bọn họ cứ khăng khăng tranh luận về vấn đề này, với nàng cả hai đều rất trẻ con, bởi lẽ chỉ có mấy đứa trẻ con mới đi so bì nhau ai lớn hơn. Tuy nhiên bây giờ muốn phân ra ai lớn ai nhỏ, quả thực là làm khó nàng.
Một người là muội muội, một người là "bạn trai", ngẫm nghĩ một hồi, nàng vẫn quyết định nói thật:
Lâm Dục Tú nhất thời hưng phấn nhảy cỡn lên, ra dấu tay chữ V mừng chiến thắng.
- Luận về tướng mạo, đúng là Lâm... lớn hơn một chút.
- Đấy! Có nghe chưa, là ta lớn.
- Đồ trẻ con, chưa biết yêu đương là gì, ta mới lười so đo với cô.
Hướng Nhật chẳng qua là trêu đùa nàng, ngược lại không phải so đo gì, thấy nàng hưng phấn như thế, cố ý khinh thường nói.
- Anh nói ai chưa biết yêu, nói cho mà biết, ta cũng...qua mấy người bạn trai rồi.
Lâm Dục Tú vừa nói xong, ánh mắt rõ ràng có vẻ tránh né.
- Phải không? Qua mấy người bạn trai, sao ba lại không biết?
Lúc Lâm đại tiểu thư đang mèo con đắc ý oai hơn hổ, sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói nghiêm nghị.
Thân thể Lâm Dục Tú nhất thời như rơi vào hầm băng, cả người cứng đờ, hoàn toàn không dám quay người lại phía sau, hung tợn nhìn chằm chằm "người nào đó":
- Anh, anh hãm hại tôi!
Hướng Nhật nhún nhún vai tỏ ra bộ dáng vô tội. Lần trước đúng là có hãm hại nàng một lần, nhưng hôm nay quả thực là cơ duyên xảo hợp, bởi vì hắn đang ngồi nên không thể thấy Lâm lão bản đi tới sau lưng Lâm Dục Tú. Hơn nữa Lâm đại tiểu thư bốc phét không kiêng nể gì, điển hình cho câu "tự làm bậy, không thể sống".
- Tiểu huynh đệ đến ăn điểm tâm à? Để ta làm cho ngươi một ít sủi cảo nhé.
Lâm lão bản tạm thời bỏ qua đứa con gái đang sợ sệt đứng bên cạnh, đi tới trước mặt Hướng Nhật.
- Lâm lão ca không cần khách khí, chúng ta vừa mới ăn xong.
Hướng Nhật vội vàng khiêm nhường trả lời, mặc dù tay nghề của Lâm lão bản rất không tồi, nhưng trước đó hắn đã ăn sáng ở nhà Monica, còn vừa bồi tiếp cha mẹ Lý Trinh Lan một bữa, bây giờ bụng thật sự không thể nhét thêm thứ gì.
- Các người... A, vị này là?
Lâm lão bản nhìn sang Lý Trinh Lan ngồi bên cạnh hắn, tựa hồ đang tò mò thân phận của thiếu nữ này.
- Đây là bạn gái mà hắn mua được.
Lâm Dục Tú đứng bên cạnh tiếp lời, trong giọng nói vừa khinh thường vừa...ghen tị. Ghen tị vì người bạn gái này dùng tới một trăm triệu mới mua được, nàng thậm chí ngay cả tám mươi triệu cũng không đáng giá. Khinh thường vì độ phung phí tiền của người nào đó, thật là bại gia chi tử.
Lý Trinh Lan không hiểu cuộc đối thoại của mấy người do bọn họ dùng đều là tiếng Trung. Song từ trên nét mặt bọn họ có thể phán đoán được là đang thảo luận về nàng.
Lâm lão bản sửng sốt một chút, mua được?! Trong giây lát không tiêu hóa được ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Hướng Nhật trừng mắt nhìn cô nàng Lâm Dục Tú, giới thiệu:
Lâm lão bản lộ ra vẻ tỉnh ngộ, khó trách từ lúc gặp mặt tới giờ đối phương một mực thờ ơ, thì ra là người Hàn Quốc, nghe không hiểu bọn họ nói gì.
- Đây là một người bạn của ta, nàng là người Hàn, không biết nói tiếng Trung.
- Hóa ra là vậy!
- Đúng rồi, Lâm lão ca, chậm nhất là ngày mốt ta sẽ trở về nước.
Ban nãy đã nói với Lâm đại tiểu thư, nhưng Lâm lão bản đã trở lại, hắn cũng không ngại nói thêm lần nữa.
- Ngày mốt? Nhanh vậy sao?
Lâm lão bản hơi giật mình vì trước kia Hướng Nhật có nói sẽ ở lại nước Mỹ nửa tháng.
- Vậy cũng được, Dục Tú theo ngươi... về nước sớm một chút, cũng tốt.
Nói đến nửa câu có chút ngập ngừng, hiển nhiên Lâm lão bản cũng không muốn con gái Lâm Dục Tú của mình biết được vì né tránh hôn ước với chiến hữu lâu năm mà cố ý đưa nàng về nước "tị nạn".
- Ba, con về đó sẽ ở đâu?
Nhắc đến việc này, Lâm Dục Tú nghĩ ngay đến vấn đề trọng yếu nhất, lúc trước nàng có nửa đùa nửa thật hỏi có phải sẽ ở nhà của "người nào đó" hay không, nhưng trực tiếp bị cự tuyệt, điều này khiến nàng rất không cam lòng. Nàng đường đường là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp khả ái vô địch, ở nhà ai cũng là một niềm vinh hạnh lớn lao, thế mà bị tên đầu đất kia từ chối không lưu tình.
Lâm lão bản liếc qua Hướng Nhật, sau đó nói:
Lâm Dục Tú hiển nhiên đối với cái tên này vô cùng xa lạ.
- Trước tiên ở nhà cô ruột con một thời gian ngắn, chị họ con là Tùy Tâm cũng ở nhà, về nước rồi nàng ấy sẽ dắt con đi chơi.
- Chị họ? Tùy Tâm?
- Hồi còn bé không phải ta đã đưa con qua nhà cô một lần sao? Con luôn thích đi theo chị họ mình còn gì.
Lâm lão bản nhắc lại.
- Con có về một lần, mà lúc đó mới năm sáu tuổi, giờ sao nhớ được nữa?
Lâm Dục Tú tỏ ra ủy khuất.
- Trở về gặp nàng rồi biết, chị họ Tùy Tâm của con bây giờ đang làm trong một công ty lớn, giữ chức vụ quản lý cao cấp, nếu buồn chán quá thì nàng có thể sắp xếp cho con một công việc, coi như thực tập đi.
Lâm lão bản nói.
- Có thể đi làm sao?
Cặp mắt Lâm Dục Tú chợt sáng lên, hiểu nhiên cụm từ "đi làm" với nàng rất có sức hấp dẫn.
- Tùy con. Được rồi, những việc này trước khi đi ta sẽ nói rõ ràng hơn.
Lâm lão bản dường như cảm thấy nán lại gây trở ngại hai người Hướng Nhật, dẫu sao hai người một nam một nữ, khẳng định có chuyện riêng muốn tâm sự, bản thân ở đây rất không thích hợp:
Hướng Nhật gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hai người kia rời đi.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta quấy rầy rồi. Các ngươi cứ tự tiện, có chuyện gì cứ gọi ta.
- Cảm ơn Lâm lão ca.
Trước khi đi Lâm Dục Tú còn giương ánh mắt hung tợn uy hiếp hắn một cái, hiển nhiên là nói cho hắn chuyện hãm hại nàng ban nãy, nàng còn chưa kịp tính sổ.
- Ông ấy là ông chủ quán ăn này à?
Lý Trinh Lan nãy giờ cứ như đang nghe thiên thư, thấy Lâm đại tiểu thư rời đi rồi mới quay sang hỏi Hướng Nhật.
- Ừ, cũng là đại ca của anh.
Hướng Nhật gật đầu khẳng định.
- ... Đại ca?
Lý Trinh Lan ngạc nhiên một chút, có chút không tưởng tượng nổi nhìn hắn, hai người tuổi tác rõ ràng chênh lệch rất xa, nhìn giống cha con hơn là huynh đệ.
- À, em định khi nào về? Về Hàn Quốc ấy.
Hướng Nhật cũng chả buồn giải thích mối quan hệ này với nàng, hơn nữa văn hóa hai nước khác nhau, không phải một câu là có thể nói rõ ràng.
- Em chưa biết, phải đợi cha mẹ em về trước rồi em mới đi.
Lý Trinh Lan không biết nói làm sao cho phải.
- Cho nên đợt này em cố ý xin nghỉ để dẫn bọn họ đi du lịch hả?
Hướng Nhật cổ quái nhìn nàng, không nhận ra nàng còn hiếu thảo như vậy, bỏ công việc dẫn cha mẹ đi du lịch.
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại trên người rung lên, lấy ra nhìn, là Monica đang gọi.
Buổi sáng vừa tách ra chưa lâu, bây giờ nàng lại gọi điện thoại cho hắn, chẳng lẽ vì chuyện tin tức tờ báo kia? Sẽ không phải đang có ký giả nào đó phỏng vấn nàng?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK