Hầu Tử lúc này mới nói:
Trong mắt Hướng Nhật léo lên một tia lạnh lẽo.
- Đại ca, Thằng Mập bị người ta chém bị thương.
- Hả?
- Là ai?
Không ngờ có kẻ dám động đến người của hắn, Hướng Nhật cảm thấy đối phương chắc là chán sống rồi.
- Cái này...
Sắc mặt Hầu Tử có chút khó coi, hắn vừa nhìn người nằm trên giường bệnh vừa nói:
- Thằng Mập, hay là mày nói đi.
Hướng Nhật hơi khó chịu:
- Nhường cái rắm, ai nói mà chẳng được.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn cảm thấy người trong cuộc nói thì tốt hơn, hắn liền nhìn về phía thằng Mập:
Thằng Mập lắc lắc đầu:
- Thằng Mập, chú nói đi!
- Đại ca!
Hướng Nhật như muốn phát điên.
- Em không biết là ai.
- Mẹ kiếp! Vậy chú mày bị thương như thế nào?
Thấy lão đại tức giận, thằng Mập vội vàng nói:
Sắc mặt Hướng Nhật nhất thời trở nên âm trầm, lúc đầu còn tưởng đối phương chỉ muốn giáo huấn thằng Mập một trận, bây giờ xem ra hoàn toàn là muốn dồn hắn vào chỗ chết. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật hỏi thêm:
- Là thế này, thưa đại ca. Tối hôm qua từ quán bar trở về, lúc đi qua một cái ngõ nhỏ, bên trong đột nhiên có mấy người cầm đao lao ra chém em, nếu như không phải em lấy hai tay ôm đầu, mà trùng hợp có mấy học sinh đi ngang qua đó, không thì em chết mất rồi. Đáng tiếc lúc ấy trời nhập nhoạng quá, căn bản không nhìn rõ thằng xuống tay là ai.
- Hả? Nghĩa là đối phương có ý muốn giết chú?
Lúc nói những lời này, vẻ mặt thằng Mập có chút khác thường, đồng thời hung hăng trừng mắt lườm Hầu Tử bên cạnh.
- Thằng Mập, vết thương của chú không có vấn đề gì lớn chứ?
- Thật sự không sao ạ, nằm tĩnh dưỡng vài tháng là ổn.
Hướng Nhật lập tức phát hiện điều khác thường này, tưởng hai người còn có chuyện gì giấu hắn:
- Bọn mày còn có chuyện gì chưa nói à?
Nhưng Hầu Tử ở phía sau không nhịn được cười ra tiếng:
Hướng Nhật giơ ngón giữa lên, nhưng cái việc này... quả thật quá khôi hài, hắn không khỏi cười lên ha hả.
- Đại ca, anh không biết đấy thôi, thằng Mập không bị thương nặng thật ra là nhờ lớp mỡ dày trên người nó, em nghĩ chắc cũng phải bắt chước thằng Mập nuôi mình béo lên mới được...
- Mẹ kiếp!
Nhưng thằng Mập lại khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới thể xác vừa mới bị tổn thương, tinh thần cũng bị đả kích theo nhanh như vậy.
Nhưng cười thì cười, Hướng Nhật cũng không quên việc chính:
Thằng Mập ra vẻ ủy khuất, hình như chưa hồi phục sau lần tình thần bị đả kích vừa rồi.
- Được rồi, Thằng Mập, tối qua lúc bị thương sao không gọi điện thoại cho anh?
- Lão đại, anh nghĩ tay em còn có thể cử động nổi sao.
- Vậy Hầu Tử đâu? Chú mày cũng bị thương à?
Hướng Nhật trừng mắt nhìn Hầu Tử còn đang cười cợt, trong lòng đoán chắc thằng ôn này lúc đó vừa mới làm xong cái chuyện "ấy", cho nên cả người mềm nhũn đến nỗi sức cầm điện thoại cũng không có.
- Đại ca, em cũng vừa mới biết, chỉ sớm hơn anh một chút thôi.
Hầu Tử cười khổ.
- Hả? Vậy chuyện này là như thế nào?
Hướng Nhật càng nghĩ càng khó hiểu.
Hầu Tử giải thích:
- Ngày hôm qua mấy học sinh kia đưa thằng Mập vào bệnh viện, có thể phía bệnh viện cũng nhìn ra thằng Mập bị thương là do đao chém, cho nên báo cảnh sát, sau đó cảnh sát đến đây phong tỏa tin tức này lại. Em biết tin này cũng là nhờ Tiểu Ngũ báo cho biết...
Nghe Hầu Tử nói xong, Hướng Nhật rốt cuộc hiểu ra, bệnh viện nhìn ra vết thương của người bệnh không bình thường, vì vậy mới báo cảnh sát. Mà phía cảnh sát hiển nhiên cũng rất xem trọng chuyện này, đương nhiên sẽ phải phong tỏa tin túc, muốn từ lời khai của thằng Mập tìm ra đám tội phạm hành hung khi chúng còn chưa kịp phòng bị, tuy nhiên cảnh sát cũng không ngờ người bị thương lại không nhìn rõ hung thủ, cho nên không thể điều tra ra cái gì. Bận rộn suốt một đêm, thấy không có thu hoạch gì nên đành trở về, nhân tiện gọi đám cảnh sát lon ton đến thay mình phụ trách, Tiểu Ngũ là một trong số đó. Hiển nhiên Tiểu Ngũ nhận ra thằng Mập, biết hắn là người của vị lão đại kia, nhưng lại không biết số điện thoại của vị lão đại kia, chỉ có thể gọi tới cho Hầu Tử là người bình thường vẫn hay qua lại với mình.
Có điều quả thật Hướng Nhật cũng có chút bội phục năng lực của Hầu Tử, trong một thời gian ngắn như vậy mà đã có thể thông đồng được với người của sở cảnh sát, có thể thấy Hầu Tử không hề đơn giản. Hơn nữa còn gọi tên nhau thân thiết như vậy, không chừng hai người này đã tiến tới giai đoạn "tuần trăng mật".
- Thằng Mập này, chú mày thật sự không nhìn rõ mấy thằng khốn ấý?
Hướng Nhật còn chưa hết hy vọng, hắn tiếp tục hỏi thằng Mập.
- Thật sự là không ạ.
Thằng Mập cố gắng hồi tưởng, nhưng cuối cùng cũng không có bất cứ ấn tượng nào.
- Vậy các chú gần đây có đắc tội với người nào không?
Hướng Nhật chuyển hướng điều tra.
- Chắc không có đâu?
Thằng Mập suy nghĩ một chút rồi nói một cách không chắc chắn lắm.
Song Hầu Tử bên cạnh lại đột nhiên nói:
Hướng Nhật lập tức kéo Hầu Tử lại gần, sau đó vội vàng hỏi.
- Thằng Mập, mày nói xem có thể là hắn hay không?
- Ai?
- Thiên Hồ.
Hầu Tử bị thế không khỏi hoảng sợ, nhưng thấy là lão đại kéo hắn, cho nên cũng không kích động nữa.
- Thiên Hồ?
Trong mắt Hướng Nhật chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
- Sao chú mày biết là hắn?
Hầu Tử biết lão đại có ân oán với "Bạch hổ hội", cho nên cũng không kỳ quái khi thấy hắn như vậy, tiếp tục nói:
Hướng Nhật đột nhiên ngắt lời.
- Hai ngày trước, 'Thiên Hồ' có đến quán bar, nhưng cũng không gây sự gì, chỉ để lại một câu trước khi đi...
- Có phải là câu " Đi đêm lắm có ngày gặp ma".
Hầu Tử kinh hãi, lão đại chẳng lẽ có tài tính toán như thần?
Hướng Nhật cười lạnh không thôi, bây giờ hắn có thể khẳng định, việc này chắc chắn là do con hồ ly kia làm. Đối với kẻ từng là đàn em dưới trướng, đương nhiên Hướng Nhật hiểu rõ thói quen của hắn. Sở dĩ dám khẳng định như vậy, bởi vì biết con hồ ly kia mỗi lần ra tay với ai thì trước đó đều nói một câu như vậy.
- Lão đại, sao anh biết?
- Hừ!
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật lại hỏi:
Hầu Tử nhìn hắn một cái rồi dè dặt nói:
- À này, sao thằng kia lại đến Đông thành, chẳng lẽ hắn không sợ hang ổ của mình bị 'Phi Thiên Thử' đánh úp sao?
- Lão đại, có chuyện anh còn chưa biết.
Hướng Nhật cũng chẳng quan tâm "Bạch Hổ hội" đổi tên thành gì, dù sao hắn cũng không định quay lại đó. Chỉ có một điều không nghĩ ra, dựa vào phán đoán của hắn, hẳn kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương, sau đó cái thế lực thần bí đứng sau màn sẽ đứng ra xử lý cả hai bang hội để tiếp quản toàn bộ địa bàn Nam thành. Nhưng bây giờ xem ra sự thật không phải như vậy, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ thế lực đứng sau màn kia cũng không muốn trực tiếp quản lý Nam thành? Là vì phiền toái hay là... Vừa nghĩ tới đây, Hướng Nhật lại nhìn về phía Hâu Tử:
- " Bạch hổ hội" và "Phi Thiên Thử" đã đánh với nhau một trận sống mái, "Phi Thiên Thử" đại bại, đã hoàn toàn rời khỏi Nam thành. Hiện giờ " Bạch Hổ hội" là độc tôn. Nhưng đại ca này, "Bạch Hổ hội" giờ đã đổi tên thành "Thiên Hồ bang".
- Hả? Thắng cơ á?
- Hầu Tử, có thế lực nào khác tham gia nữa không?
Hầu Từ nói không chắc lắm:
Hướng Nhật trong lòng không thể không bội phục chính mình, mình đúng là có duyên phận với đám chó má này, sao tới nơi này cũng chạm mặt nhau thế này? Đột nhiên, Hướng Nhật giật mình, không biết " Bàn Long hội" có phải là thế lực đứng sau màn gây chia rẽ dẫn đến việc bọn thủ hạ ám hại mình hay không? Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Hướng Nhật loại bỏ.
- Em cũng không biết có phải thật không, chỉ là hôm qua nghe Lang ca trong lúc vô tình có nhắc đến, hình như có một đại bang gọi là "Bàn Long hội" tham gia.
- Bàn Long hội?
Hướng Nhật có thể khẳng định, " Bàn Long hội" không phải là thế lực đứng sau màn kia. Giống như suy đoán ban đầu của hắn, nếu "Bàn Long hội" là thế lực đứng sau màn, căn bản sẽ không trợ giúp " Bạch Hổ hội", mà sẽ khoanh tay đứng nhìn nó cùng "Phi Thiên Thử" lưỡng bại câu thương, như vậy "Bàn Long hội" mới có lợi nhất, nếu không những tính toán sắp đặt lúc trước sẽ trôi theo dòng nước.
Hơn nữa Hướng Nhật dám đoán như vậy là vì hắn còn có chỗ dựa vững chắc khác. Nếu như đấy là một thế lực đứng sau màn, chắc chắn phải chờ đến lúc thích hợp mới truyền bá danh tiếng của mình, nhưng bang hội này lại sớm bị cảnh sát điều tra. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này là từ miệng nữ sĩ quan cảnh sát, khi đó bên cạnh còn có một nam minh tinh rất kiêu ngạo, có một thằng gọi là Lý gì gì đó, nghe nói ông già hắn chính là kẻ cầm đầu Bàn Long hội, nhưng cuối cùng vì hắn muốn chiếm tiện nghi của nữ sĩ quan cảnh sát nên bị mình hành cho một trận tàn tạ cả người. Đương nhiên, còn một chỗ dựa khác nữa, Hướng Nhật từng vì cứu hai cô bé Tằng Niếp và Manh Manh nên đã có lần trạm chán với Bàn Long hội, căn cứ vào khí thế lộn xộn ngay lúc đó, đối phương căn bản không giống một bang hội được tổ chức chu đáo, cho nên có thể loại trừ "Bàn Long hội" ra khỏi danh sách tình nghi.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật nhịn không được nở nụ cười, cái thế lực đứng sau màn khẳng định cũng không đoán được lúc chuyện sắp thành công lại có kẻ vì coi trọng ba phần địa bàn Nam thành mà xen vào, do không chuẩn bị trước cho tình huống này, cho nên tất cả tính toán sắp đặt ở Nam thành tan thành mây khói.
Nhưng điều đó không liên quan gì tới Hướng Nhật, dù sao trong mắt hắn đều là chó cắn chó, ai thắng ai thua cũng chẳng sao cả. Nhưng có một việc không thể bỏ qua, đó chính là cái thằng rác rưởi "Thiên Hồ", mình còn chưa tìm hắn để tính nợ cũ, hắn lại ngang nhiên dám dẫn người đến gây sự với mình? Xem ra cũng đến lúc trừng trị đối phương một trận rồi.
Hạ quyết định như vậy, Hướng Nhất vẫy tay với Hầu Tử:
- Hầu tử, có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK