Nhưng Hướng Nhật cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, ăn xong cơm trưa, cáo biệt hai vị mỹ nữ một tiếng rồi rời đi, trông rất có phong độ thân sĩ.
Bởi vì lúc này đã là buổi chiều, Hướng Nhật đương nhiên không cần về trường học, mà trực tiếp trở về nhà.
Nhưng cảnh tưởng đập vào mặt không khổi khiến hắn kinh ngạc, giờ này đáng lẽ mấy vị đại tiểu thư đã ăn xong cơm trưa từ lâu và ở trong phòng khách xem TV hoặc chơi mạt chược, ai ngờ các nàng vẫn đang ngồi ăn.
Nhìn thấy nam nhân trở về, mấy đại tiểu thư đều rất hưng phấn, Sở Sở lên tiếng đầu tiên:
Hướng Nhật không khỏi có chút hổ thẹn, bởi vì hắn đột nhiên hiểu ra vấn đề, sở dĩ mọi người còn đang ăn cơm trưa, có lẽ là vi chờ mình trở về cùng ăn.
- Hướng Quỳ, anh về rồi à, mau tới ăn cơm.
- À. . . Anh đã ăn ở bên ngoài rồi.
- Ăn xong thì lên lầu đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt!
Hướng mẫu ngồi ở đầu bàn, khí thế khiếp người, trừng mắt nhìn con trai, xem điệu bộ giống như là muốn đứng dậy giáo huấn hắn một trận nên thân.
Hướng
Nhật không dám cãi lại, ngoan ngoãn cụp đuôi đi lên lầu, hắn cũng biết đây quả thực là lỗi của mình. Mãi mới từ Mỹ trở về, thế mà lại không cùng mấy đại tiểu thư ăn một bữa cơm vui vẻ, các nàng đã sớm mong ngóng mình về cùng ăn, giờ thấy thế này chắc chắn sẽ hết sức thất vọng. Hướng Nhật cũng không dám nhìn xem sắc mặt mấy người Sở Sở thế nào, hắn sợ nhìn thấy vẻ mặt buồn phiền của các nàng.
Trở lại phòng mình, thực ra nó không được coi là của mình nữa, bởi vì đã ớm bị Hướng mẫu trưng dụng. Đi tới bên giường, Hướng Nhật nằm dài ra, trông chẳng có hình tượng gì cả. Hắn đang định nghĩ xem nên bồi thường mấy người Sở Sở thế nào, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, sau đó tiếng cửa phòng bị người ta dùng sức đẩy ra.
Hướng Nhật lập tức ngồi dậy, kỳ thực không cần nhìn, hắn cũng biết người đi vào là ai. Quả nhiên đúng như trong đầu hắn suy nghĩ, người tới xử hắn chính Hướng mẫu, bà đang có vẻ nổi giận đùng đùng.
- Mẹ. . . Nhanh vậy đã ăn no rồi sao?
Hướng Nhật cười đùa, hắn đã sớm nắm bắt được tâm lý của mẹ mình, chỉ cần mình tỏ ra thân thiết một chút, thêm nữa mặt dày đi làm nũng, cơ bản có thể qua ải được.
- Đương nhiên con không muốn mẹ nhanh như vậy.
Hướng mẫu sầm mặt, nhưng trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười.
Hướng Nhật vội vàng ra vẻ hiếu thuận.
- Nói cho con hay, mẹ no rồi, nhưng là tức no bụng.
- Mẹ, xin mẹ cứ bớt giận đã, hay con đi pha cho mẹ một ly trà nhé?
Nhưng Hướng mẫu hiển nhiên không dễ bị hắn đưa vào tròng, bà hung dữ nói.
Hướng Nhật thành thật thừa nhận.
- Mẹ hỏi con, sáng nay có phải con ra ngoài để đi gặp một cô gái khác không?
- Con đi tiếp một cô gái, nhưng quan hệ giữa bọn con không phải như mẹ tưởng đâu.
- Vậy vết son môi trên cổ con là sao?
Có lẽ là vì thằng con trai bảo bối quá mức trăng hoa, cho nên Hướng mẫu khó mà tin cho được, hơn nữa, vị trí của vết son môi cũng khéo làm sao lại ở ngay cổ.
- Đúng là do tình cờ va vào người ta nên mới để lại dấu vết ấy mà mẹ.
Hướng Nhật khổ sở giải thích, thấy Hướng mẫu vẫn có vẻ hoài nghi, hắn bèn dùng cách chứng minh phản chứng:
- Mẹ nghĩ lại xem, con cũng đã thừa nhận có nhiều bạn gái như vậy rồi, chẳng lẽ lại đi giấu một người sao?
Hướng mẫu nghĩ thì thấy cũng đúng, tiểu tử thối này quả thực không có lý do gì để giấu một người, lẽ nào là do trùng hợp nên mới để lại vết son kia? Trong lòng nghĩ như thế,nhưng ngoài mặt giọng của Hướng Mẫu vẫn rất nghiêm khắc:
Biểu hiện của Hướng Nhật có phần khoa trương, đối với người cha chỉ mới nghe tên chứ chưa từng gặp mặt, trong lòng hắn vẫn không có cảm giác gì, dù sao hắn cũng không phải Hướng Quỳ chân chính. Nhưng nói thế nào thì nói, chung quy trong lòng vẫn có một thứ cảm giác kính sợ.
- Được, mẹ tin tưởng con lần này, nhưng bọn Tiểu Uyển dưới lầu chưa chắc đã tin. Mẹ cảnh cáo con, nếu con dám làm chuyện có lỗi với chúng nó, mẹ sẽ kêu ba con chặt đứt một chân của con.
- Có cần ác vậy không mẹ?
Người cha này cũng vớ bở thật, là một quân nhân xuất ngũ, tính tình chắc là rất ương ngạng, nhưng lại có thể quyến rũ được tiểu thư nhà giàu như Hướng mẫu, một quân nhân xuất ngũ bình thường khó mà có thể làm được điều này, chẳng lẽ là dùng thủ đoạn cao siêu nào đó sao? Nghĩ như vậy, trên mặt Hướng Nhật liền lộ ra vẻ cười gian.
- Còn tí tửng nữa hả, muốn ăn đòn phải không!
Mặc
dù Hướng mẫu không rõ vì sao tiểu tử này lại đột nhiên cười một cách cổ quái như vậy, nhưng theo trực giác bà có thể khẳng định là hắn không nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp, thế nên vươn tay định đánh.
Hướng Nhật vội vã ôm đầu bỏ chạy, sau khi giữ được một khoảng cách an toàn, hắn mới nói:
Hướng mẫu vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc.
- Mẹ, có chuyện con vẫn luôn muốn hỏi mẹ.
- Nói đi.
- Con muốn hỏi, lúc trước sao ba cua được mẹ vậy?
Hướng Nhật đã sẵn sàng vào thể để chuồn, định bụng nếu có gì không ổn thì bỏ chạy ngay.
Nhưng Hướng mẫu cũng không nổi giân, trái lại có hơi nhăn nhó:
- Đột nhiên hỏi cái này để làm gì, con còn con nít lắm, tự lo được cho mình đi đã. Ba con không lưu tình khắp nơi như con, ông ấy là người đàn ông tốt.
Nói đến đây lại chuyển sang vấn đề khác.
- Mẹ thấy rất lạ, sao con lại không được di truyền một chút gien tốt đẹp của mẹ và ba con nhỉ?
Hướng Nhật nhất thời dở khóc dở cười, mình mà còn là con nít sao? Kiếm cho mẹ nhiều con dâu như vậy rồi còn gì? Hơn nữa cũng sắp làm ba rồi, còn nhỏ gì nữa? Về cái gọi là gien tốt đẹp, vốn đúng là đã truyền cho bản thân Hướng Quỳ, nhưng sau khi được một siêu cấp đại lưu manh mượn thân, gien tốt đẹp kia cũng theo đó mà biến mất.
- Được rồi, con cũng đừng giả bộ ngớ ngẩn để cho qua chuyện nữa, trong hai ngày này sắp xếp một cuộc hẹn với ba mẹ Tiểu Uyển đi, mẹ muốn gặp họ.
Khi đã dạy bảo xong thằng con trai bảo bối, Hướng mẫu chuyển sang chính sự.
- Còn gặp nữa ạ, sáng nay không phải đã gặp một người rồi sao?
Hướng Nhật lại khổ sở nói, hắn nhắc đến việc sáng nay Hướng mẫu gặp cô chủ nhiệm lớp Trần lão sư làm thiếu chút nữa lộ hết mọi chuyện.
- Nhắc đến cái này mẹ lại càng giận.
Hướng Nhật đúng là "tự vạch áo cho người xem lưng", Hướng mẫu lại có xu hướng nổi giận.
Hướng Nhật gãi gãi gáy, nhìn Hướng mẫu bằng vẻ mặt khó xử.
- Tiểu Uyển đã có thai với con, mẹ không đi chào hỏi ba mẹ người ta, thế có coi được không?
- Nhưng. . . Hình như là con không có thời gian.
- Không có thời gian?
Trên trán Hướng mẫu nổi lên chút gân xanh, trừng mắt nhìn Hướng Nhật, nói:
- Ngày mai là cuối tuần, lại không phải đi học, sao không có thời gian?
Thấy Hướng mẫu có vẻ như định xông tới thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Hướng Nhật vội giải thích:
- Không phải, ngày mai đại ca của Sở Sở có hẹn với con, con đã nhận lời rồi.
Nghe ra là anh vợ tương lai của con trai hẹn gặp hắn, Hướng mẫu cũng không tiện làm khó hắn, bà nhíu mày nói:
Giọng điệu Hướng Nhật cũng không chắc chắn lắm, bởi vì ngày mai ban ngày phải đi nhận một lượng hàng lớn, đến tối lại đi Hàn Quốc, hắn cũng không biết sẽ ở lại Hàn Quốc mấy ngày, nhưng có thể khẳng định một điều, chắc chắn không phải một hai ngày là có thể trở về.
- Vậy chừng nào thì con rảnh, mẹ cũng không ở Bắc Hải được mấy ngày nữa đâu.
- Con nghĩ chắc cũng phải sau vài ngày nữa.
- Sau vài ngày nữa? Đại ca của Sở Sở có nhiều việc cần con giúp vậy sao?
Hướng mẫu bắt đầu hoài nghi, không biết có phải con trai vì không muốn để mình và ba mẹ Tiểu Uyển gặp mặt nên mới cố ý đưa đại ca của Sở Sở ra làm lá chắn không nữa.
- Anh ấy hẹn con đi Hàn Quốc.
Hướng Nhật phải nói dối một chút, bởi vì nếu không nói như vậy, có lẽ Hướng mẫu sẽ không dễ dàng thả cho hắn đi Hàn Quốc.
- Đi Hàn Quốc?
Hướng mẫu càng nhíu mày, bởi vì con trai cứ được hai ba ngày là lại xuất ngoại, điều này làm cho bà rất lo lắng.
Hướng Nhật lại đổ hết mọi tội lỗi cho ông anh vợ dâm đãng, chắc gã không ngờ mình đang bị thằng em rể bán đứng thê thảm. Bởi vì đã nói cho Hướng mẫu biết chuyện bản thân có dị năng, cho nên hắn cũng không lo Hướng mẫu phản đối.
- Các con đến đó làm gì?
- Kỳ thực cũng không có chuyện gì... chỉ là đi giúp đại ca Sở Sở giải quyết một việc phiền phức.
- Nói như vậy, đại ca của Sở Sở đã biết chuyện con có dị năng ?
Hướng mẫu phản ứng cũng rất nhanh, dựa theo lời của con trai bảo bối, chắc là anh vợ của con trai gặp rắc rối gì đó.
- Vâng ạ.
Hướng Nhật gật đầu.
- Vậy con chú ý an toàn một chút, nếu như không được thì cũng đừng miễn cưỡng, biết chưa?
Bởi vì có liên quan đến chuyện ăn ở sau này giữa con trai và nhà thông gia tương lai, Hướng mẫu cũng không tiện can thiệp, chỉ dặn con trai phải chú ý đến an toàn của bản thân.
Thấy vẻ lo lắng quan tâm của Hướng mẫu, Hướng Nhật cảm giác rất ấm lòng:
Thấy con trai bảo bối rất tự tin, đồng thời Hướng mẫu biết dị năng giả rất mạnh mẽ, bà cũng phần nào được yên lòng, tiếp đó lại nhớ tới chủ đề vừa nói.
- Mẹ yên tâm đi, mẹ, chuyện này đối với con đơn giản lắm, một khi vấn đề được giải quyết, con sẽ lập tức quay về.
- Được rồi, mẹ cũng đợi ở Bắc Hải thêm vài ngày, chờ con trở về mẹ sẽ đi thăm hỏi ba mẹ Tiểu Uyển.
Hướng Nhật trong lòng kêu khổ một tiếng, sao mẹ mãi không quên chuyện này vậy, hắn còn tưởng Hướng mẫu chờ không được sẽ về quê. Giờ xem ra, đi gặp ba mẹ Tiểu Uyển là chuyện không thể tránh được, bằng không Hướng mẫu sẽ đợi ở Bắc Hải cả đời mất.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK