Bất quá biểu hiện của băng sơn mỹ nhân thì khiến Hướng Nhật có chút không hiểu, điều thần kỳ là lần này nàng cũng không có đỏ mặt mà chỉ lấy ngón tay trỏ đẩy đẩy cái gọng kính phía trên mũi của nàng, hơn nữa nàng ta cũng chẳng có chú ý đến ánh mắt của nam nhân đang nhìn mình mà chăm chú cùng Sở Sở nói chuyện.
Hướng Nhật có chút thất vọng, hắn định xem xem là đối phương nghe thấy được lời mình nói như thế thì có chút phản ứng hay cảm giác gì với mình không? Nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt với hắn của nàng khiến hắn thực tiu nghỉu. Chỉ là phát hiện có một chút điểm thay đổi đó là cô nàng lúc này giở trứng hay sao mà nói nhiều hơn thường ngày, mà cũng không tìm An đại cô nương nói chuyện phiếm làm cho người đằng sau có cơ hội đem phiền toái đến cho mình.
Băng sơn mỹ nhân chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa phòng học thì đằng sau An đại tiểu thư đã xích tới:
Hướng Nhật chỉ thiên chỉ địa mà thề. Chuyện này tuyệt đối khẳng định là không có, mà cho dù có thì đánh chết hắn cũng không thừa nhận.
- Hướng Quỳ, anh thật thà khai mau, anh vừa rồi có chiếm tiện nghi của Văn Văn không hả?
- Không có, tuyệt đối là không có!
- Thật ư ?
An Tâm đem câu hỏi của mình ngân dài, sau đó thì thần sắc lập tức biến đổi, ánh mắt hung tàn mà nhìn chằm chằm vào nam nhân:
Hướng Nhật vẻ mặt bất đắc dĩ mà giải thích, hắn cũng muốn phủ nhận nhưng mà khi nghe thấy lời của An đại tiểu thư hắn mới nhớ lại, chính hắn lúc quả là ngồi quá gần dẫn đến tình trạng này, nhưng lúc ấy vì mải nói chuyện với Liễu đại tiểu thư mà không để ý việc khác lắm.
- Anh vừa rồi ngồi mà mặt tưởng như áp sát vào ngực của người ta thế mà còn nói là không có à?
- Cái đó...chính là anh sợ bị giáo viên ở trên nhìn thấy nên mới ngồi gần tới như vậy.
Nghĩ tới đây, mắt Hướng Nhật không khỏi dán lên trên hai ngọn núi ở trên người của băng sơn mỹ nhân đang nói chuyện với Sở Sở kia, mặc dù nó không quá lớn nhưng xem ra rất căng tròn mềm mại, nếu như mình được sờ lên thì cảm giác như thế nào...
- Lại còn nhìn nhìn cái gì, hai con mắt như muốn lồi ra kìa.
Thấy bộ dạng của nam nhân, An đại tiểu thư đột nhiên nhéo vào bên hông hắn, bắt đầu mắng mà trong lời nói còn có không ít mùi chua của ghen tuông.
Hướng Nhật nhất thời xấu hổ mà quay lại, không nói lời nào mà áp sát vào bên người của An đại tiểu thư nói nhỏ:
An đại tiểu thư giọng nói sắc bén như dao.
- Anh chỉ kỳ lạ là tại sao mà nàng ta nói chuyện với Sở Sở lại khoái trá như vậy, không biết bọn họ đang nói chuyện gì?
- Nói chuyện gì cũng không có liên quan đến anh!
- Em cảnh cáo anh đó, nếu như anh không thật lòng tốt với Văn Văn thì cũng đừng có ý nghĩ xấu xa gì đó!
Hướng Nhật đem lời nói của nàng lại chuyển sang một hàm nghĩ khác, đùa cợt mà nói:
An Tâm giống như con mèo bị người ta dẫm lên đuôi, ngữ khí kiên quyết nói. Nhưng mà đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam nhân quái dị nhìn nàng, lập tức thấy câu trước và câu này của nàng có mâu thuẫn, mặt bắt đầu nóng lên rồi nói bừa:
- Vậy nếu mà anh đối với nàng ta thật lòng thì anh có thể có chủ ý xấu với nàng ta chứ gì?
- Vậy cũng không được!
Hướng Nhật cười khổ nói:
- Văn Văn từng bị người ta lừa gạt nên em không muốn nàng lại bị người ta lừa gạt tiếp.
- Không phải em muốn nói cho anh biết, kẻ kế tiếp muốn lừa đảo tình cảm của nàng chính là anh đấy chứ?
An Tâm miệng thì nói không biết nhưng mà nét mặt thì nói rõ: Chính là anh-đồ lừa đảo tình cảm của nữ nhi!
- Em xem anh giống cái loại lưu manh thích đùa giỡn tình cảm của nữ nhân sao?
- Em làm sao mà biết được? Chuyện này không phải anh là người rõ ràng nhất sao, còn hỏi em làm chi nữa?
Hướng Nhật tất nhiên là hiểu được ý của cô nàng, bất quá hắn không phải không có phản kích lại:
An Tâm không thèm để ý nam nhân đang sờ mó tay của nàng, vẻ mặt vẫn khó chịu nói:
- Hình như anh nhớ trước kia em nói là có thể cho nàng ta làm bạn gái của anh nữa mà? Em đừng có quên chứ?
- Đúng thì thế nào chứ? Anh cũng nói đó là trước kia.
- Con người luôn luôn thay đổi mà, với lại Văn Văn cũng chưa chắc là thích anh, cho dù anh có thích nàng thì cũng vô dụng thôi...
Nói đến đây, đột nhiên lời nói cũng ngừng lại mà thay vào đó là chằm chằm nhìn vào nam nhân hỏi:
- Không phải là anh đã thích Văn Văn thật sự rồi chứ?
Hướng Nhật làm sao mà mang đá đập vào chân của mình chứ nên lập tức phủ nhận:
An Tâm hừ nhẹ hai tiếng, ngón tay tay cũng không ngừng ngắt nhéo hông của nam nhân, đây chính là uy hiếp rõ ràng không cần nói cũng hiểu:
- Không có! Không có! làm gì có cơ chứ? Anh chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.
- Lươn lẹo!
- Tóm lại em đã nói rõ cho anh rồi đó, Văn Văn nếu như không thích anh thì anh cũng đừng có ý nghĩ xấu xa đối với người ta, nếu không... Em sẽ "cắt" anh đó.
Hướng Nhật nghe xong cũng rùng mình, hai chân kẹp chặt:
Nghe nam nhân nói vậy thì An đại tiểu thư mặt đỏ bừng lên, có cảm giác muốn tìm xung quanh coi còn có cái lỗ nào chui xuống hay không, nhưng cũng may là chung quanh cũng không có ai nghe thấy,
- Em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ? Làm vậy tuyệt tử tuyệt tôn đó!
- Ghê tởm! Anh đang nghĩ đi đâu vậy?
Hướng Nhật cười sảng khoái.
- Em nói là "cắt" cái đầu của anh xuống đó, anh... cái đầu luôn suy nghĩ chuyện xấu xa hay sao vậy?
- Hắc hắc...
An đại tiểu thư thẹn quá hóa giận, tàn nhẫn bấm mạnh vào thịt của nam nhân một hồi, sau đó nhớ tới cái gì, con mắt chằm chằm nhìn vào nam nhân hỏi:
- Đó là do chính em nói chuyện mập mờ, sao mà lại đổ hết tội lên đầu anh chứ?
- Anh còn nói!
- Còn nữa, anh đừng cho là em không biết. Tại sao anh đi vệ sinh mà khi về cả người lại có mùi nước hoa, chuyện này anh giải thích thế nào đây? Đừng có lấy cái cớ chủ nhiệm lớp ra mà qua mặt em, bà ta là người lớn tuổi nên cũng khó mà sử dụng loại nước hoa này lắm. Hơn nữa, loại nước hoa này rất quen thuộc, hình như là ngửi được ở đâu rồi thì phải.
Vừa nói xong An Tâm cũng đi vào trầm tư mà suy nghĩ xem đã ngửi được ở đâu.
- Làm gì có?
Hướng Nhật khoa trương nói nhưng trong nội tâm đã toát mồ hôi lạnh không thôi, sao cái mũi cô nàng thính dữ vậy trời? Ngoài miệng thì nói:
- Là do em đa nghi thôi! Vừa mới đến trường này, quen cũng chưa được nhiều người, như thế nào có thể thấy mùi nước hoa nào đó quen quen chứ? Nếu đó là mùi nước hoa của Sở Sở hay Thanh Thanh đang dùng sao chứ? Nếu không thì chính là của Văn Văn...tiểu thư!
Hướng Nhật đối với băng sơn mỹ nhân xưng hô cũng không được tự nhiên, bởi vì hắn đang ở trước mặt An đại tiểu thư nên không thể xưng hô thân thiết quá, nếu không lại ăn thêm dấm chua.
- Không đúng!
An Tâm thì lại không chú ý đến điểm này, mà điều khiến cho nàng chú ý chính là mùi nước hoa của ba nữ nhân kia nàng đều rõ như lòng ban tay, hơn nữa trên người nam nhân có mùi nước hoa này là sau khi đi vệ sinh mới có. Bất quá trong lời nói của nam nhân cũng có ý nhắc nhở cho nàng ta, trong trường học này ngoại trừ Sở Sở và Thanh Thanh ra thì mình không hề nhận ra ai cả, thậm chí có thể nói cơ hồ cũng chẳng quen nhiều, dù thế nào thì cũng chỉ có... một thân ảnh cực kỳ cao gầy xuất hiện trong đầu của An Tâm, cuối cùng An Tâm phục hồi lại tinh thần mà nói:
Trong lòng Hướng Nhật run lên: "Không phải cô nàng này biết được là ai rồi chứ?"
- Em biết rồi!
- Biết cái gì?
Quả nhiên điều hắn lo lắng cuối cùng lại trở thành sự thật, An Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn:
- Anh, anh, còn nói là với nàng ta không có bất cứ chuyện gì hả? Lần trước giúp nàng ta đánh bóng rổ em đã nghi rồi, lần này thì anh không còn gì để chối cãi được nữa phải không? Khẳng định là do ôm chặt người nàng ta quá nên mới có mùi nước hoa này trên người, anh còn dám gạt em!
Hướng Nhật không ngờ An đại tiểu thư này có tiềm chất làm trinh thám đến vậy, thoáng một cái mà biết hắn đi với ai rồi mà còn đem chuyện kể ra đúng đến 90% nữa, nhưng mà dù sao hắn cũng đã nghĩ được đối sách rồi:
An Tâm vẻ mặt khắc hai chữ "không tin" to tướng, sau đó còn nói thêm:
- A... là thế này, lúc anh về anh thấy cô ta đang đi trên đường thì bị ngã cho nên anh đỡ nàng ta đấy chứ.
- Anh gạt đứa con nít ba tuổi đó à?
Hướng Nhật lên tiếng giải thích, không đợi An đại tiểu thư tiếp tục gây khó dễ nữa, đột nhiên nói:
- Mà cứ coi là như thế, sao anh lại phải giấu mà nói là gặp chủ nhiệm lớp hả? Rõ ràng là có chuyện gì mờ ám mà!
- Không phải là anh sợ em lại nghĩ bậy bạ hay sao?
- Này, An An, em đừng có quên chuyện hôm qua đó nha.
Song những lời này không những không có tác dụng mà ngược lại còn làm cho An đại tiểu thư hận đến nghiến răng nghiến lợi:
Hướng Nhật như cá nằm trên thớt, mặc sức cho An đại tiểu thư xử thế nào thì xử. Trên thực tế, hắn có thể tiếp tục nói dối, nhưng cân nhắc thì thấy chuyện của hắn và Nhâm đại tiểu thư sớm muộn gì cũng bị vạch trần mà thôi, chi bằng tiết lộ một ít, tương lai có gì muốn chính thức tiếp nhận nàng cũng dê dàng hơn.
- Ngày hôm qua em đã sớm 'bồi thường' cho anh rồi, hiện giờ hai ta không ai nợ ai, thế mà vẫn moi móc chuyện này ra mà nói à! Có phải có chuyện gì mờ ám mà không thể nói cho ai biết, nên mượn cớ này mà uy hiếp em không hả? Em nói cho anh biết nha, bây giờ em không sợ nữa đâu!
- Vậy em muốn gì?
- Không muốn gì cả!
An Tâm oán hận nhìn nam nhân chằm chằm, người này đúng là hoa tâm nhiều đến hết chỗ nói, chưa nói đến vụ lưu tình khắp nơi, chỉ nói đến chuyện hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng thấy tức rồi, huống chi bây giờ ngay cả thời gian đi vệ sinh mà vẫn còn sinh tật, đúng là....Nghĩ tới đây, An Tâm đưa ra một chủ ý phi thường cực độ:
Hướng Nhật thực không còn gì để nói.
- Em muốn cướp nàng ấy từ trong tay anh.
- Đừng có khoa trương như vậy chứ?
An Tâm lại trừng mắt nhìn hắn, máu nóng tuôn trào:
- Anh dựa vào gì mà có hoa tâm với người ta mà em lại không được? Em nói cho anh biết, từ nay về sau, bất kể nữ nhân nào có quan hệ với anh thì em sẽ đoạt lấy hết!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK