Giọng Trương lão cực kì đứng đắn, cực kì âm trầm.
- Đã nghe.
Hướng Nhật đáp tỉnh bơ.
Đột nhiên Hướng Nhật xen vào. Bên kia truyền tới âm thanh cứng ngắc cùng bất lực:
- Nghe rồi thì tốt, ta đã nói với ngươi...
- Bạch Mi Ưng Vương là môn chủ Ưng trảo môn đúng không?
Hướng Nhật không cho lão già này cơ hội nổi đóa, giọng nói cũng trở nên nghiêm chỉnh.
- Thằng nhóc thối tha, ngươi xem trên TV đúng không...
- Không đùa nữa, nói về Ưng trảo môn đi, đã nghe qua nhưng là ở trong tiểu thuyết.
- Hừ!
Trương lão hừ lạnh nói:
Hướng Nhật nghe cũng ngẩn ra, sao cảm thấy giống truyện kiếm hiệp thế này. Trương lão nén giận nói:
- Ưng trảo môn là tồn tại chân thực, cũng là kẻ địch lớn nhất của Thiên Ưng Môn chúng ta...
- Đợi đã, cái gì Ưng trảo môn với chả Thiên Ưng môn, ông giải thích rõ ràng xem nào, tôi càng nghe càng hồ đồ rồi.
Hướng Nhật không dài dòng văn tự, chỉ muốn biết tại sao Ưng trảo môn vào Thiên Ưng môn lại kết thù là đủ.
- Phái chúng ta gọi là Thiên Ưng Môn, kế thừa mười tám luật lệ hảo hán...( Chém bừa)
- Chuyện xưa thì miễn đi, không rảnh mà nghe, tôi đang mù mơ, ông nói rõ xem Ưng trảo môn là cái quái gì?
Hướng Nhật chưa đợi Trương lão nói xong liền bác bỏ đề nghị.
- Ưng trảo môn tách ra từ Thiên Ưng môn chúng ta, tóm lại chính là “Phản đồ”. Cứ ba năm Thiên Ưng môn đều cùng Ưng trảo môn đánh cuộc một lần, bên thắng sẽ được ra lệnh cho bên thua. Còn một tháng lẻ ba ngày là tỷ thí với Thiên Ưng môn, vậy nên lần này ta chọn ngươi...
- Tôi từ chối.
- Thằng nhóc chết tiệt, ngươi không thể cự tuyệt, ngươi do ta thay mặt sư phụ nhận đồ đệ, là người Thiên Ưng môn chúng ta, trận đấu này ngươi phải đi, không thể không đi.
Trương lão giọng đanh thép, không cho phép từ chối.
- Tôi đi không tốt lắm.
Hướng Nhật mặc kệ cái hoạt động gì của Ưng trảo môn hay Thiên Ưng môn, dù sao cũng chả liên quan gì tới hắn. Biết ép buộc không xong Trương lão liền mềm giọng:
Hướng Nhật líu lưỡi, đây không phải là bị chèn ép mười lăm năm sao? Lão già này vẫn còn tâm tư thay sư phụ đã khuất núi thu đồ đệ, già mà gân, đại khái đúng là lão già mặt dày mày dạn. Nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra:
- Sư đệ, lần này ngươi nói gì cũng phải giúp ta, ngươi biết không? Thiên Ưng môn chúng ta đã thua năm lần liên tục rồi.
- Năm lần?
- Sư huynh, ông lợi hại như vậy sao không tự thân xuất mã đi?
Trương lão thở dài:
Hướng Nhật sửng sốt.
- Ài, ngươi không biết, trước đó sớm đã ước định chưởng môn thì không được tự mình tham gia đánh cuộc.
- Ông là chưởng môn?
Nếu là môn phái thì cao thủ phải hàng đàn, Hướng Nhật không tin là không có ai biết đánh đấm.
- Ừm, đúng vậy.
- Vậy thủ hạ của ông không có ai ra hồn à?
- Ta có một đồ đệ.
Trương lão nói giọng cực kì buồn bã. Hướng Nhật tức điên lên:
- Ông đừng nói là cả cái Thiên Ưng môn chỉ có hai... không, ba người, ông cùng đồ đệ và tôi chứ?
Hướng Nhật nói trắng ra khiến Trương lão ấp úng không biết nói sao, nhưng có vẻ là đúng. Hướng Nhật không biết nói gì, điên mất thôi, cả Thiên Ưng môn được ba mống, ngoài mình cũng chỉ còn hai người, một chưởng môn và một tên lính quèn, chưởng môn không thể tự ra tay, thằng lính đành phải lên, chả trách mà trước đến giờ bị muối mặt đến vậy.
Trương lão nói mà cảm thấy xấu hổ.
- Đúng rồi, Ưng trảo môn có mấy tên.
- Cái này ta cũng không rõ, nhưng mà dường như... hình như nội môn đệ tử ba trăm người.
- Chúng ta ba người, bọn kia nội môn đệ tử đã ba trăm, không chừng ngoại môn đệ tử phải ba nghìn, so ra thì... Sư huynh, ông đúng là nhân tài cmnr.
Hướng Nhật không biết làm sao khích lệ lão già này, càng không biết dùng lời nào mà biểu lộ sự khâm phục khó kể xiết này.
- Thế nên sư đệ, ta lấy thân phận chưởng môn cầu ngươi, lần này nhất định phải ra tay giành lại thể diện!
Trương lão ném hết trách nhiệm lên người Hướng Nhật.
- Việc này tôi hơi lo.
Thấy Trương lão đáng thương Hướng Nhật cũng có chút đồng tình, cũng được, lúc trước nhận ân huệ cũng nên trả chút nhân tình.
- Sư huynh, ông đem chức trưởng môn nhường cho đệ tử sau đó tự mình ra tay.
Đột nhiên Hướng Nhật nghĩ ra một ý kiến tuyệt diệu.
Hướng Nhật tức điên lên, rốt cục là tên bệnh hoạn nào?
- Vô dụng. Ngươi cho rằng ta không nghĩ qua sao? Lúc trước sớm đã ước định đã làm chưởng môn thì không thể tham gia.
- Ai đặt ra cái quy định chó má này?
- Khụ khụ...
Đột nhiên Trương lão ho khan.
- Sư đệ, ta biết ngươi khó xử, nếu ngươi không muốn ra tay ta cũng không trách, nhưng ngươi có thể giúp ta một việc?
Đột nhiên Trương lão đổi chủ ý làm Hướng Nhật giật mình, lão già này không muốn đối phó Ưng trảo môn nữa sao?
Hướng Nhật ho sặc sụa, đá sang nha đầu họ Tiết kia. Còn dạy thành cao thủ? Cái này còn khó hơn chính mình làm. Lão già này chơi khó nhau sao?
- Nói đi.
- Nha đầu Tiết Băng kia ngươi đã gặp, nàng rất có tư chất nhưng tạm thời chưa biết sự tình bổn môn, ta muốn ngươi thay sư phụ dạy nàng. Dạy làm sao đánh bại được cao thủ lần này Ưng trảo môn phái ra...
- Khụ khụ...
Hiển nhiên lần này lão già sớm đã gài Hướng Nhật, thực sự lần này hắn muốn có được chiến thắng.
- Sư huynh, ông xác định không phải già quá lú lẫn rồi chứ?
- Sư đệ, hai lựa chọn cho ngươi tự quyết định,
- Thử một cái đã. Dạy.
Hướng Nhật nói lời này có chút đáng khinh nhưng cũng không có ý nghĩ xấu xa gì với nha đầu họ Tiết kia, quá lắm thì cũng chỉ là trêu đùa nàng thôi. Dù sao cũng rảnh rỗi, nếu không được thì hắn sẽ ra tay sau. Hắn cũng chả mong thực sự sau một tháng biến người có chút căn cơ vĩ thuật hiện đại dạy thành một cao thủ.
- Tốt lắm, sư đệ. Trước tiên ngươi ở hữu gia quyền quán chờ ta một chút, ta cho sư điệt qua tìm ngươi... Ừm, ta cũng tới, có chuyện gì đến rồi bàn.
Nói xong Trương lão liền cúp điện thoại.
Hướng Nhật cất điện thoại vào túi, cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì khó nói qua điện thoại lại phải gặp mới được? Quay đầu nhìn nhìn cửa còn chưa đóng mà bên trong thì không nghe được âm thanh “hây ha” nữa, hoàn toàn yên tĩnh. Hướng Nhật bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn đi vào thuận tiện xem đồ đệ tương lai kiêm đồ đệ của sư diệt ra sao, có phải đang chửi rủa um sùm không.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK