- A, cháu cùng học với Văn Văn, vừa đúng lúc tan học, nhân thể đi ăn cơm với nhau.
Hướng Nhật không đỏ mặt mạnh miệng phịa một hơi, đồng thời cũng ám chỉ chuyện "vừa đúng lúc" tình cờ "cùng nhau" đi ăn một bữa cơm.
- Văn Văn?
Hác phu nhân hiển nhiên cũng không biết thâm ý trong lời nói của Hướng Nhật, ánh mắt bà lại càng thêm cổ quái. Tính tình của con gái bà là người biết rõ hơn ai hết, với đặc tính ghét cay ghét đắng nam nhân, căn bản không dễ dàng tha thứ cho nhưng gã nam nhân xáp lại gần, lại càng không cần nói đến chuyện cùng đi ăn cơm.
Vì tính tình cổ quái này, Hác phu nhân cũng không phải không mời bác sĩ tâm lý chữa chạy cho nàng, nhưng cuối cùng tất cả đều bó tay. Bây giờ tự nhiên thấy nàng đứng cùng một chỗ với nam nhân, hơn nữa đối phương lại gọi tên thân mật của nàng như vậy khiến cho bà không vui, thậm chí biểu hiện trên mặt còn có chút ngại ngùng khó xử, cái này thật sự rất khác thường.
- Mẹ........
Hác Tiện Văn cũng có chút xấu hổ cúi đầu kêu một tiếng. Lần đầu tiên dẫn nam nhân gặp mặt mẹ, trong lòng tự nhiên có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, hơn nữa xem điệu bộ của mẹ, dường như mẹ cũng biết được gì đó.
Hác phu nhân cũng không biết mình nên cao hứng hay nên lo lắng, con gái có thể bình thường tiếp nhận nam nhân, bà tất nhiên nên cảm thấy cao hứng, nhưng bà lại chưa điều tra được nội tình và hoàn cảnh đối phương, mặc dù bà biết đối phương là do em gái giới thiệu
tới, nhưng bà chỉ nghĩ hai người có thể do tình cờ quen biết, sau đó em gái biết đối phương có chút trình độ tiếng Anh, liền giới thiệu hắn tới nhà dạy kèm.
Mà đối với đời sống của thầy giáo dạy tư, hoàn cảnh gia đình chắc chẳng giàu có gì, điều bà lo lắng chính là đem con gái giao cho nam nhân để chịu khổ cùng hắn, đó không phải điều bà mong muốn nhìn thấy. Theo mẫu người lý tưởng mà bà kỳ vọng, bạn trai của con gái phải là giám đốc một công ty lớn, hoặc là một thành viên trọng yếu có quyền hành trong một tập đoàn nào đó. Tóm lại, điều kiện phù hợp chính là một nam nhân thành công, tuyệt đối không thể là sinh viên còn chưa bước vào đời.
Hơn nữa, bà biết giá cả từng ly nước ở nơi này, một sinh viên dạy kèm có thể tới nơi này dùng cơm sao? Lương làm thầy giáo dạy tư mấy tháng cũng không đủ dùng một bữa cơm ở đây.
Nhưng hiện tại thấy đối phương lại có thể đứng đây, hơn nữa trên mặt không có tí ngượng ngùng nào, điều này khiến bà không thể không nghĩ, khẳng định con gái làm người thanh toán hóa đơn, nếu không, với hoàn cảnh đối phương sao có thể bình tĩnh như vậy? Nghĩ tới đây, điểm hảo cảm ban đầu của Hác phu nhân đối phương do nữ sĩ quanh cảnh sát giới thiệu cũng biến mất không chút dấu vết. Nam nhân ăn bám luôn luôn là người bà xem thường, dù nam nhân này có thể chữa được tật chứng "không gần đàn ông" của con gái cưng cũng không ngoại lệ! Có điều trước mặt mọi người, Hác phu nhân tất nhiên sẽ không nói ra chuyện mất lịch sự như vậy, vẫn khách sáo bắt chuyện:
Đúng theo kế hoạch đã bàn, Hướng Nhật lập tức không khách khí, một đằng vội nói lời khách sáo giả vờ cự tuyệt, đằng khác đã kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, hành động cùng lời nói hoàn toàn trái ngược nhau.
- Nếu là tình cờ vậy hai đứa cùng ăn cơm chung đi, dù sao hai người chúng ta ăn cơm không ai nói chuyện cũng hơi buồn.
- Sao có thể làm chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ? Có làm phiền cô không?
Hắc Tiện Văn thấy vậy liền đỏ mặt, bởi vì hành động không biết xấu hổ của lưu manh làm nàng phải xấu hổ theo, nếu như hắn dứt khoát một câu, không nói lời khách sáo thì tốt rồi, nhưng đằng này đang nói câu kia lại làm ra hành động trái ngược như vậy, thật không biết nói sao, có điều đã đến nước này, nàng cũng không rụt rè nữa, cũng kéo ghế bên cạnh lưu manh ngồi xuống.
Nhà hàng nổi tiếng này cũng không khác phòng ăn xa hoa là mấy, có nhiều bàn ăn dành cho hai người, lại dùng toàn bàn ăn lớn, có thể ngồi bốn đến năm người cũng không thành vấn đề, mà ghế cũng đã sớm có sẵn. Thật ra, bởi vì là nhà hàng rất được ưa chuộng, không có bàn ăn trống, người quản lý cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.
Đối với hành động vô sỉ của người nào đó, nam nhân nhã nhặn ngồi bên cạnh cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ như cũ làm như không thấy gì, nhưng Hác phu nhân cau mày, trong lòng càng thêm thất vọng.
- Văn tiểu thư!
Thấy Hác đại tiểu thư đã ngồi vào chỗ của mình, nam nhân nhã nhặn chủ động bắt chuyện:
Hác Tiện Văn lạnh lùng lên tiếng, ở trước mặt gã đàn ông lạ, nàng trở lại người đẹp băng sơn xa cách đến hàng nghìn dặm.
- Nếu như tôi nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau dùng cơm.
- Ừ.
Nam nhân nhã nhặn cũng không để ý, dường như đã sớm biết đối phương sẽ xử sự như vậy, lại quay sang Hướng Nhật hỏi:
Hướng Nhật vẫn như cũ tiếp
- Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?
- Tôi họ Hướng, là bạn học của Văn Văn.
tục thi hành kế sách lúc đầu, tự giới thiệu bản thân.
- Thì ra là Hướng tiên sinh.
Nam nhân nhã nhặn mặt mày không đổi nói, bản lĩnh thăm dò của hắn rất cao, hắn đã sớm nhìn ra vẻ bất mãn của Hác phu nhân đối với người trẻ tuổi trước mặt, đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này làm cho đối phương mất mặt.
Hướng Nhật biết đối phương đang đả kích việc hắn đi vào nhà hàng cao cấp mà vẫn ăn mặc xuề xòa, nhưng hắn cũng không thể không có chút bội phục, đối phương nói làm cho người khác nghe không ra hàm ý châm chọc, như là đang tán thưởng thật sự, đạt tới trình độ này quả nhiên không phải kẻ lừa đảo bình thường.
- Hướng tiên sinh thật sự không rập theo khuôn mẫu nào, ngay cả quần áo mặc đi ăn cơm cũng đặc biệt như vậy, thật sự hiếm thấy!
- Quá khen, quá khen.
Hác phu nhân lại càng nhíu chặt mày, mới vừa rồi chỉ lo cân nhắc chuyện chung thân đại sự của con gái, cũng không phát hiện cách ăn mặc của đối phương, bây giờ vừa nghe nhắc đến, bà liền chú ý tới vấn đề này, cảm giác tốt đối với đối phương lại hạ thấp thêm một bậc, nghĩ tới khi trở về nhất định sẽ đuổi việc tên thầy giáo dạy kèm này.
Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn sâu sắc của cấp trên, nam nhân nhã nhặn tựa hồ càng thêm hăng hái, chớp mắt hỏi:
- Hướng tiên sinh thường xuyên tới nơi này dùng cơm sao?
Hướng Nhật đang nhìn thực đơn cầm trên tay, nghe vậy cũng không biết đối phương hỏi có dụng ý gì, thuận miệng trả lời:
Nam nhân nhã nhặn còn chưa kịp nói, Hác phu nhân đã không chịu nổi nữa, bà cho rằng hắn đang khoa trương bốc phét, không khỏi có thiện ý nhắc nhở:
- Cũng không thường xuyên lắm, tình cờ đến đây vài lần.
- Tình cờ đến vài lần?
- Hướng tiên sinh, anh dạy Tiểu Manh cũng đã lâu, không biết trình độ tiếng Anh của con bé gần đây có tiến bộ không?
Lúc vừa nói chuyện, bà cố ý thêm chữ "dạy" kia, đây là bà nhắc khéo đối phương, anh là một thầy giáo dạy tư, sao lại có thể "tình cờ" tới nơi này mấy lần? Hay là đi vào dạo một vòng rồi đi ra? Trong lòng bà cũng thầm oán, nhà hàng này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không chịu quy định thực khách nhất định phải mặc trang phục trang trọng chính thức.
Đương nhiên, bà cũng không nghĩ đến, thật ra người kinh doanh nhà hàng này cũng không phải không cân nhắc đến vấn đề này, nhưng hắn cố tình bỏ qua. Theo hắn nghĩ, ai có thể đi vào nơi này mà không phải khá giả trở lên, mặc Âu phục đeo caravat tất nhiên không cần nhắc, nhưng cũng không ngờ ở đâu lại nứt ra một tên đại biến thái chưa bao giờ chú trọng vẻ bề ngoài như Hướng Nhật.
- Trình độ tiếng Anh ạ? Phải rồi, rất tốt ạ.
Hướng Nhật vẫn đang cúi đầu nhìn thực đơn cho nên không phát hiện vẻ xem thường xuất hiện trên mặt Hác phu nhân. Rõ ràng là hắn nói cho có lệ, ai nấy đều nhìn ra được. Hác phu nhân có chút tức giận, hối hận lúc đầu đem trách nhiệm dạy tiếng Anh của con gái nhỏ giao cho hắn.
Nam nhân nhã nhặn ánh mắt chợt lóe lên, thoáng qua một tia khinh thường, có điều hắn lại ẩn giấu rất khá. Thì ra là một sinh viên kiêm dạy kèm, còn tưởng có lai lịch thế nào, không có gì đặc biệt.
Hác Tiện Văn cũng nhìn ra sự bực mình trên mặt mẹ mình, trong lòng lo lắng không thôi. Đối với thái độ bất cần đời của lưu manh, nàng bất đắc dĩ cũng không biết phải làm sao. Tuy nói mục đích tới đây là để phá đám, nhưng sao lại làm hỏng hình tượng của mình trong mắt mẹ vợ tương lai như vậy? Hác đại tiểu thư đỏ mặt thầm nghĩ.
Nàng cố tình với tay muốn nhắc nhở lưu manh một chút, nhưng nam nhân nhã nhặn lại mở miệng:
Hướng Nhật cuối cùng cũng bỏ cái thực đơn ngẩng đầu lên, nhưng lại lập tức nói:
- Hướng tiên sinh là thầy giáo dạy kèm tiếng Anh, nói vậy chắc rất thạo tiếng Anh, tôi có một vấn đề không rõ lắm, muốn thỉnh giáo anh một chút.
- A, cứ việc hỏi, không nên khách sáo!
- Nhưng trước đó, chờ tôi gọi món ăn đã!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK