Hoàn hảo, nhân viên trong đồn cảnh sát Paris xem trọng mình là "bạn bè" ngoại quốc phương xa, cũng không làm khó dễ bản thân mình quá. Có người giúp mình làm chứng, và mấy người làm chứng ở trong quán ăn đều được đưa về đồn cảnh sát lấy khẩu cung, vốn nói rõ ràng như thế thì có thể đường hoàng được thả ra ngoài, nhưng một bản báo cáo từ bệnh viện đã làm cho chuyện mình có thể được thả ra biến thành giấc mơ. Căn cứ theo lời của cảnh sát nói lại, có ba gã trong băng đua xe bởi vì bị thương quá nặng, thiếu chút nữa đã đi gặp tử thần, cũng may bây giờ đã tai qua nạn khỏi, nhưng cảnh sát cũng vì vậy mà nhận định ai đó đánh người có khuynh hướng quá bạo lực, nói đơn giản một chút, cảnh sát nghi ngờ thần kinh bản thân ai đó có vấn đề, có thể sẽ có lúc không khống chế được mình mà có hành vi làm tổn thương đến người khác. Nói như thế, cảnh sát đã trực tiếp coi người nào đó chính là "nhân vật nguy hiểm" cho xã hội nên cần phải giam giữ.
- Ồ, thưa ông, tôi có thể chứng minh người trẻ tuổi này tuyệt đối không có khuynh hướng bạo lực, chẳng lẽ ông cho rằng một lão già lương thiện như tôi sẽ nói tầm bậy sao?
Lão đầu bếp béo trước mặt một viên cảnh sát chỉ trời thề thốt, sau đó lại tiếp tục lải nhải:
Nhìn thoáng qua Lão Lỗ Đức đang ở bên kia thuyết phục cảnh sát, Phương Oánh Oánh thấp giọng nói với lưu manh bên cạnh.
- Ông biết không, người trẻ tuổi này chính là chàng trai hoàn mỹ nhất mà tôi chưa từng gặp qua, trời ạ, tôi thật sự không thể tin được, anh ta có thể biết được nguồn gốc nghệ thuật ẩm thực của nước Pháp chúng ta, hơn nữa còn có thể kể ra rõ ràng rành mạch, thử hỏi đối với một người hiểu rõ văn hóa nước ta như vậy ông có cho rằng hắn sẽ bất chợt nổi điên đánh người không? A, trời ạ...
- Thật xin lỗi!
- Không có gì, chúng ta là "huynh đệ", nói cái này không phải thừa thãi sao?
Hướng Nhật ra vẻ không sao cả nói.
Hướng Nhật dặn dò đối phương, dù sao không có mình bảo vệ, an toàn của nàng chính là vấn đề lớn nhất.
- Nhưng là...
- Đừng nhưng nhị gì hết, mấy tên kia bình thường gặp phải tôi cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Có điều nếu như đêm nay tôi phải ở trong đồn cảnh sát, như vậy cô nhất định phải đến ở trong trang viên của nữ hoàng.
Phương Oánh Oánh cắn răng nói:
Hướng Nhật ngẩn người ra, nhìn nàng một cách quái dị.
- Ta đêm nay ở chỗ này cùng ngươi!
- Hả?
- Ngươi đừng hiểu lầm.
Phương Oánh Oánh mặt nóng bừng lên:
Vẻ quái dị trên mặt Hướng Nhật càng đậm:
- Chuyện này bởi vì ta liên lụy ngươi, cho nên ta và ngươi ở cùng một chỗ cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa ngươi không phải vừa nói chúng ta là "huynh đệ" sao?
- Cô thực nghĩ như vậy?
- Kì thật tôi có một vấn đề muốn hỏi cô, cô không phải đồng tính luyến ái có đúng không? Bởi vì tôi nghĩ một người đồng tình luyến ái sợ rằng sẽ không đi cùng với loại người như tôi làm gì.
Phương Oánh Oánh gật đầu, trên mặt càng thêm ửng đỏ, điều này làm cho nàng nhớ tới cảnh xấu hổ tối qua.
- Nếu như vậy thì tôi đã làm lỗi gì với cô, tại sao lúc nào cô cũng mang vẻ hận tôi đến cùng cực? Tôi nhớ kỹ là mình hình như không có chỗ nào đắc tội với cô cả? Nếu thật sự có, xin cô nói cho tôi biết, tôi cũng không muốn bị một cô gái căm ghét mà không hiểu nguyên nhân tại sao, như vậy quả thật rất khó chịu!
Hường Nhật cười khổ vuốt vuốt mũi nói.
Phương Oánh Oánh đầu tiên nói úp úp mở mở, lòng vòng ngoài thủ đô cả nửa ngày trời, cuối cùng mới đem cái ấn tượng đầu tiên trong lòng về một người nào đó ấp a ấp úng nói ra một lượt. Hướng Nhật nghe xong tức muốn hộc máu, bởi vì theo thừa nhận của đối phương, chính hắn là một tên công tử bột, chăn ấm nệm êm, có tâm địa vô cùng xấu xa, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, đàng điếm, ăn chơi trác táng...
- Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ hình tượng của tôi thật sự kém đến vậy sao?
Hướng Nhật cuối cùng mới biết tại sao lúc đầu cô nàng này lại làm ra vẻ hấp dẫn dụ dỗ mình trước mặt nữ sĩ quan cảnh sát, bởi vì nàng lúc ấy quả thật có suy nghĩ muốn vạch trần ý đồ của mình với nữ sĩ quan cảnh sát. Mà nàng làm vậy cũng bắt nguồn từ ý tốt không đành lòng nhìn thấy thêm một cô gái rơi vào trong móng vuốt ma quỷ của mình, trời ạ!
Phương đại thư ký giờ phút này không thoải mái chút nào, nhất là khi thấy vẻ mặt phức tạp của lưu manh nhìn nàng làm cho nàng trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
- Có điều nói thật, nghi ngờ của cô quả không sai.
Hướng Nhật cũng không trách suy nghĩ của nàng, có chút tự giễu nói.
- Cái gì?
Phương Oánh Oánh sửng sốt, còn có người tự nhận bản thân mình hư hỏng sao?
Ánh mắt Phương Oánh Oánh tức thời trở nên lạnh lẽo. Anh em họ? Điều này làm cho nàng có dự cảm không tốt, chẳng lẽ lúc ấy đối phương yêu cầu người anh em họ của hắn hỗ trợ, giả bộ thu mua công ty, sau đó chính hắn ra mặt giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn để làm cho sếp mình có thể mang ơn hắn hoặc nói trực tiếp hơn là lấy thân báo đáp...
- Cô nghi ngờ tôi sinh ra tại một gia đình đại phú đại quý cũng không sai... Nếu nói cho ngọn ngành, tôi cùng tên họ Dịch lúc trước muốn thu mua công ty chúng ta là anh em họ...
- .....! Hả?
- Này, cô lại muốn nghĩ đi đâu rồi?
Hướng Nhật vừa thấy vẻ mặt của cô nàng cũng đã đoán ra cô nàng nhất định lại đang phát huy trí tưởng tượng siêu phàm của mình, biến hắn thành một cậu ấm không có việc gì không làm:
- Cô nghe tôi nói xong có được không?
Tiếp theo hắn liền đem ân oán một đời người vài chục năm trước nói ra, đương nhiên trong đó phóng đại hoàn cảnh bi thảm đã trải qua của "cha mẹ" mình lên một chút. Hắn cũng thuận tiện thú nhận "nguồn vốn" ở đâu ra, lúc cần vô danh thì đành phải để cho bản thân vô danh một phen, rồi tự "thú nhận" mình là một thiên tài có chỉ số IQ đến 180, trước mười hai tuổi đã học xong hết tất cả các giáo trình kinh tế ở đại học, sau đó dựa vào ý tưởng lạ thường và táo bạo mới có thành quả ngày hôm nay, và mấu chốt nhất sở dĩ không gặp mặt người nào đó bởi vì bản thân lúc ấy vẫn còn quá "nhỏ".
Nghe xong một phen giải thích hợp lý của lưu manh, Phương Oánh Oánh cuối cùng biết mình hoàn toàn trách lầm hắn, hơn nữa cũng có chút đồng tình với tao ngộ cùng hoàn cảnh của gia đình nhà hắn, nhất là nghe Hướng mẫu "lấy cái chết" để uy hiếp cha ruột của mình thì nàng lại than thở một phen:
Hướng Nhật biết mình vừa lừa cô nàng, không nhịn được mở miệng trêu đùa.
- Hướng mụ mụ thật là đáng thương!
- Cô tự nhiên lại gọi mẹ tôi là "mẹ", vậy tôi đây nên gọi cô là gì?
- Ngươi...
Phương Oánh Oánh sắc mặt đỏ bừng, nàng còn chưa thích ứng được hình tượng đối phương từ một công tử ăn chơi đàng điếm, lại trở thành thiên tài và lại rất chăm chỉ:
Hướng Nhật vừa đếm đầu ngón tay vừa kể:
- Cho dù như vậy... ngươi cũng vẫn là kẻ hoa tâm.
- Tôi thừa nhận tôi có hoa tâm, nhưng tôi đối với cô mà nói có quá mức như vậy không? Theo hiện tại mà tính, tôi cũng mới chỉ có ba người mà thôi.
Phương Oánh Oánh quả thật rất tức người nào đó. Ba người nhiều như vậy còn dùng câu "mới chỉ có", vậy hắn muốn ít nhất là bao nhiêu người đây?
- Sở Sở là một, nữ sĩ quan cảnh sát là hai, còn người còn lại chính là đồ đệ.
- Ngươi, ngươi còn mặt mũi mà nói mới chỉ có ba người?
- Này, đây là do tôi thực sự xem cô là "huynh đệ" nên mới cho cô biết, cô cũng đừng nói ra ngoài mà hủy đi hình tượng của tôi.
Hướng Nhật cố ý dặn dò.
- Nếu ta không nghe lời ngươi thì sao?
Phương Oánh Oánh cười giảo hoạt hỏi lại.
- Vậy tôi cũng chỉ còn nước tự sát.
Hướng Nhật giả bộ nói, hai tay xoa xoa một cách bất đắc dĩ.
- A, vậy ngươi đi chết đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Có điều phiền ngươi trước khi chết đem số mật mã ngân hàng của ngươi nói cho ta biết, ta nghĩ, làm "huynh đệ" ngươi nhất định không muốn đem một đống tiền như vậy cùng vào quan tài mà nên để lại cho ta phải không?
Con mắt Hướng Nhật trợn trừng như muốn lòi ra ngoài, hắn không chỉ ngạc nhiên vì sự ứng biến cực nhanh của cô nàng, mà còn ngạc nhiên hơn là cô nàng nhanh chóng dựa vào thân phận "huynh đệ" để chọc mình, có điều hắn cũng không phải dễ chọc:
***
- Yên tâm đi, tôi trước khi chết nhất định sẽ kéo cô theo!
- Như thế mà cũng coi là huynh đệ sao? Ngươi tự nhiên lại trù ta chết sớm?
- Tại cô rõ ràng là đang trù tôi trước mà!
Hai người không hề ngại ngùng dùng quốc ngữ bát nháo một phen, không ngờ một giọng nữ có chút sắc nhọn chen vào:
- Chào cậu, chúng ta có phải đã từng gặp nhau hay không?
Hướng Nhật ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện một người phụ nữ trung niên mà bản thân mình không nhận ra là ai, hắn lập tức lịch sự nói:
- Quý bà đây là? Chúng ta đã từng gặp qua sao?
Khi lưu manh ngẩng đầu lên, người phụ nữ trung niên kia vẻ mặt đã sớm kích động la lên:
- Đúng, đúng, chính là cậu, tôi nhận ra cậu! Cậu còn nhớ tôi chứ? Chúng ta cùng ở trên máy bay bị không tặc, lúc ấy nếu không nhờ cậu chỉ sợ vật mà mẹ tôi lưu lại cho tôi đã bị đám bại hoại kia cướp đoạt rồi.
Vừa nói, người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt bi thương sờ sờ cái vòng tay phỉ thúy xanh biếc đang đeo ở trên tay.
Người phụ nữ trung niên từ đáy lòng thầm nghĩ, nếu như là người có chút giảo hoạt chỉ sợ cũng giả bộ làm ra vẻ kinh ngạc "Tôi nhớ ra rồi", nhưng người trẻ tuổi này lại không có như vậy, điều này chừng tỏ hắn rất thành thật, hơn nữa trên máy bay lại có hành động dũng cảm như vậy càng thêm thuyết phục bà, hiện tại nhìn thấy hắn đang ở trong đồn cảnh sát, tự nhiên bà muốn giúp đỡ một phen...
- Thật ngại quá, thưa bà, có thể lúc ấy có nhiều người, tôi... nhất thời không chú ý tới bà.
- Người trẻ tuổi, cậu rất thành thật!
- Được rồi, người trẻ tuổi, cậu xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại ở trong đồn cảnh sát? Muốn tôi giúp đỡ gì không?
Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng thì nữ thư ký đã nhìn ra người đàn bà này rõ ràng có địa vị rất cao trong đồn cảnh sát, bởi vì từ điểm mọi người bên xung quanh đều kính nể bà ta liền có thể nhìn ra, nàng lập tức đem sự tình vừa trải qua kể lại một lần, đương nhiên ẩn ý trong lời kể tất nhiên là nghiêng về "người một nhà", nàng kể chuyện mười mấy tên côn đồ bắt chẹt thu tiền một cụ già cơ khổ mở quán ăn thì bị lưu manh gặp được, cho nên hắn tức giận hung hăng dạy dỗ đám côn đồ kia, nhưng cảnh sát lại buộc tội hắn ra tay quá nặng liền đem hắn giam giữ ở chỗ này. Đương nhiên, Phương Oánh Oánh làm thư ký nên tự nhiên nói chuyện rất đúng mực, hơn nữa còn cường điệu cụ già cơ khổ kia có bao nhiêu thương cảm, lúc ấy người nào đó thấy bọn côn đồ khi dễ một cụ già nên rất tức giận, cho nên xuống tay hơi nặng như vậy cũng là có lý.
Quả nhiên, người phụ nữ trung niên vừa nghe lời này rất tức giận, bà tuyên bố muốn thẳng tay trừng trị mười mấy gã côn đồ khi dễ cụ già kia, hơn nữa cuối cùng bà còn trấn an nói chuyện này hai người cứ an tâm giao cho bà, lưu manh có thể lập tức được thả ra khỏi đồn cảnh sát vân vân và vân vân.
- Cảm ơn bà nhiều, thưa bà!
Phương Oánh Oánh vội cảm ơn.
- Không cần, đây là việc tôi nên làm.
Người phụ nữ trung niên nhìn nàng một cách trìu mến, trên mặt đầy vẻ mập mờ nói:
Mặt Phương Oánh Oánh trong nháy mắt đỏ bừng, nàng không biết đây là lần thứ mấy trong ngày có cảm giác nóng mặt, nhưng có thể khẳng định, số lần nóng mặt hôm nay tuyệt đối vượt qua tổng số lần trước đây của nàng
- Có một bà xã chu đáo như vậy, tôi nghĩ cậu nhất định rất là hạnh phúc phải không?
- ....!
Người phụ nữ trung niên nói xong liền rời đi, có điều bà không phải ra khỏi đồn cảnh sát mà là đi vào một văn phòng gần đó. Hướng Nhật thấy rõ đó là phòng làm việc của trưởng cục cảnh sát, trong lòng hắn liền vui vẻ, buổi tối hôm nay chắc không cần phải ở lại "nhà trọ" miễn phí này.
Không quá một hồi, chỉ thấy một viên cảnh sát trẻ sau khi tiếp điện thoại thì vội vàng vào phòng làm việc, sau một lúc thì chạy thẳng về phía Hướng Nhật rồi nói:
- Thưa ông, thật xin lỗi, mới vừa rồi có thể chúng tôi nhận lầm người, hiện tại chúng tôi hủy bỏ việc tố cáo ông, ông có thể đi.
Vẻ mặt viên cảnh sát trẻ lúc nói lời này vô cùng bình thản, nhưng có điều lại không thể che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.
- Thật sự rất cảm ơn!
Hướng Nhật cũng không ngờ tự nhiên chuyện có kết quả nhanh như vậy, xem ra thân phận người phụ nữ trung niên kia sợ không phải bình thường. Có điều hiện tại cũng không tiện hỏi bà ta, lưu manh kéo cô nàng bên cạnh đi tới trước mắt lão đầu bếp béo vẫn đang không ngừng nói chuyện:
Lão Lỗ Đức sửng sốt, tiếp theo chuyển sang vui mừng như điên, kích động nói:
- Này, chú Lỗ Đức, chúng ta có thể đi.
- Đi? Đi đâu?
Nói thật, Hướng Nhật rất cảm kích sự nhiệt tình của lão già người Pháp lần đầu gặp mặt này.
- Cậu nói chúng ta bây giờ có thể đi, mà cậu... cũng có thể cùng theo chúng ta đi?
- Đúng vậy.
- A, a, trời ạ, điều này thật sự quá tuyệt vời....
Lão đầu bếp béo có chút không thể khống chế được kích động nói.
Hướng Nhật cùng nữ thư ký bên cạnh liếc nhìn nhau, tiếp theo cùng nhau mỉm cười.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK