Chiếc Porsche 718 Boxster màu đỏ của Lạc Phi Tử thật sự rất có sức hút, tuy nhiên không làm hắn có chút hứng thú nào, vừa mới lái được một đoạn hắn đã thấy chán. Bèn tìm cách bắt chuyện với người đẹp, người mà nãy giờ cứ ngồi nhìn hắn không chớp mắt.
- Trên mặt anh có nốt ruồi à?
Hướng Nhật nhìn nàng và hỏi.
Nghe được câu hỏi Lạc Phi Tử cũng thấy lạ, mở to mắt ra nhìn, lại còn lấy tay kéo mặt hắn hết sang bên này rồi sang bên kia, cương quyết trả lời:
- Có đâu, không phải, nhẵn nhụi như da con gái ấy.
- Vậy tại sao em nhìn anh?
Lạc Phi Tử chớp chớp mắt, chợt hiểu ra ý tứ trong câu hỏi đầu tiên của Hướng Nhật, rốt cuộc là người ta đang trêu nàng nên cười tươi và đáp lại:
- Thì người ta thích nên người ta nhìn thôi.
Hướng Nhật không đáp lại, mà chăm chú nhìn vào nụ cười và ánh mắt hút hồn của cô nàng. Cơ thể hơi nhích lên một chút, tăng tốc lên một chút, thật dễ dàng khóa chặt môi nàng lại, mới đầu Lạc Phi Tử vì phản xạ tự nhiên mà đẩy hắn ra nhưng lực rất nhẹ, rồi sau đó lại phối hợp rất ăn ý.
(Các bằng hữu mà gặp tình huống tương tự trong thực tế thì cứ kẹp cổ hôn ngay cho ta nhé. Nhất cự ly nhì tốc độ, cứ thế mà tiến tới thôi. )
- Um, ai cho đột kích người ta bất ngờ như vậy chứ?
Lạc Phi Tử lấy tay quệt quệt miệng, đỏ hết cả mặt, cơ thể thì nóng bừng, tim đập thình thịch, cố gắng lắm mới làm chủ được cảm xúc mà đẩy hắn ra, mặc dù thân xác lại rất muốn được hôn một lần như vậy nữa, thậm chí nàng còn liên tưởng đến những chuyện xa xôi hơn.
- Vậy không đột kích nữa, bây giờ trực diện luôn.
Hướng Nhật trườn người qua, nhanh chóng ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng, môi chạm môi hôn đắm đuối, Lạc Phi Tử bây giờ không còn có một ý niệm kháng cự nào nữa, trái lại còn quàng tay ôm chặt lấy lưng và cổ hắn, phối hợp rất ăn ý. Mãi đến khi Hướng Nhật luồn tay vào bên trong chạm vào ngực của nàng thì cô nàng mới hoảng lên, mở to mắt, vội chuyển để tài:
- Chết rồi, anh ngồi đây thì ai lái xe!
Hướng Nhật khoát tay:
- Kệ nó đi, không sao đâu.
Đang nóng hết cả người, Hướng Nhật không muốn nghĩ nhiều, cho dù xe có tông vào đâu thì hắn và Lạc Phi Tử cũng chả gặp vấn đề gì. Bây giờ hắn chỉ thèm muốn được chạm vào bộ ngực của cô nàng một lần nữa, hưởng thụ lại cảm giác mềm mại, nhẵn nhụi mà bàn tay cảm nhận được. Quả nhiên là một người con gái đẹp, bộ ngực vừa phải, nhô cao và rất đàn hồi, bóp rất là phiêu.))
- Đồ quỷ xứ nhà anh, em còn chưa muốn chết, lái xe đi.
Hướng Nhật cũng hết cách, Lạc Phi Tử không phải là hắn, bây giờ để xe chạy mà không có người lái thì người bình thường như nàng không sợ mới lạ, mà bây giờ đang ở đường cao tốc muốn dừng xe lại càng không được, xem ra hành xử vẫn không nên quá vội vàng, vừa đủ là được rồi.
Sau khi Hướng Nhật chịu trở lại lái xe Lạc Phi Tử cũng yên tâm ngồi thẳng lưng lại, chỉnh sửa tóc tai và quần áo. Tim vẫn còn đập thình thịch, mặt vẫn còn đỏ, lắc đầu cố quên đi chuyện vừa diễn ra, chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng đã có lỗi với Sở Sở rồi, đó sẽ là việc tội lỗi mà nàng không thể tha thứ được.
- Như vậy có quá nhanh không?
Nàng hỏi.
- Xin lỗi. Anh bị mất kiểm soát, sức quyến rũ của em quá mạnh.
Hướng Nhật không nhìn nàng để tăng thêm sức thuyết phục trong lời nói. (Ý bảo là nếu nhìn em anh sợ mình sẽ lại mất kiểm soát tiếp) Hướng Nhật căn bản là không hoàn toàn muốn theo đuổi Lạc Phi Tử, chỉ là khi tiếp xúc quá gần với nàng mà bản năng trỗi dậy, thật sự đối diện với một người con gái có nét đẹp hoàn hảo như Lạc Phi Tử thì khó có người đàn ông nào qua khỏi. Cho nên hắn trả lời rất thật, và hắn cũng chuẩn bị cho tình huống bị đuổi khỏi xe. Nhưng Lạc Phi Tử lại bị rung động bởi câu nói đó của hắn, khi mà con tim và lý trí của nàng đang đấu tranh quyết liệt thì phần con tim dường như đã bị cảm xúc lấn át qua nhưng cái ôm hôn mà chiếm ưu thế, khiến nàng vừa ôm ngực vừa ngục đầu trên vai hắn, miệng thỏ thẻ:
- Em có thể có một ví trị trong trái tim anh giống như Sở Sở không?
Nhìn biểu hiện của nàng thì Hướng Nhật biết thừa là nàng đã phải lòng hắn rồi, thậm chí còn say đắm đến mức không tách ra được, chỉ là vẫn còn một chút lý trí đấu tranh với cảm xúc mà thôi. Tiếc là việc này đối với hắn rất khó khăn, hắn có quá nhiều bạn gái vây quanh, thêm một người là thêm một gánh nặng tình cảm. Những người bạn gái hiện tại, hắn vẫn còn chưa thể quan tâm được hết tất cả các nàng, làm sao hắn có thể vô tư mà tiếp nhận thêm được nữa.
- Anh xin lỗi, mặc dù anh rất thích em, nhưng em biết rồi đó, anh có rất nhiều bạn gái.
Hướng Nhật lắc đầu rồi đỡ nàng ngồi dậy và nói tiếp:
- Chúng ta không thể đi xa hơn được nữa rồi.
Đôi mắt Lạc Phi Tử ngay lập tức phủ một làn sương, rồi nhanh chóng chảy thành dòng, đây là người đàn ông mà nàng phải lòng, là người đã làm trái tim nàng rung động, và cũng là một người đàn ông quá tuyệt vời. Đổi lại nếu là người khác, khi có cơ hội sở hữu được nàng thì họ có bỏ lỡ không? Đương nhiên là không. Nhưng người đàn ông này lại từ chối nàng một cách thẳng thắn, không giấu giếm, không che đậy, không nửa lời gian dối. Chính vì vậy càng làm cho nàng thêm say mê hắn hơn.
- (Xụt xịt...) Có sao đâu, chỉ cần anh thích em là đủ làm cho em mãn nguyện rồi. (Xụt xịt...) Em không cần gì hết, cũng không cần anh phải bên em, chỉ cần anh thích em như bây giờ là được rồi. Em...
Hướng Nhật không phải là sắt đá, nghe mấy lời chân thành của nàng làm chân tay như muốn rụng rời, không muốn để nàng nói thêm nữa, sợ nói ra nữa sẽ khiến nàng tổn thương nên hắn lấy ngón tay che đôi môi hồng của nàng lại và quàng một tay ôm lấy nàng kéo vào lòng mình giữ thật chặt. Hôn nhẹ lên tóc nàng và ấm áp nói:
- Đừng nói nữa anh đau lòng lắm. Anh yêu em Lạc Phi Tử, anh yêu em, yêu em rất nhiều. Làm bạn gái anh nhé.
Cảm xúc vỡ òa, Lạc Phi Tử càng khóc to hơn, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ tuôn xuống không ngừng, nàng dụi dụi đầu vào ngực hắn gật đầu nói:
- Vâng!
Đây là mẫu người đàn ông mà nàng đã luôn mơ đến, một người đàn ông chung thực, tài giỏi, có bản lĩnh, người đàn ông mà nàng đã luôn mong mỏi tìm kiếm và chờ đợi, người đàn ông đã khiến trái tim nàng thổn thức hết lần này đến lần khác, khiến nàng cảm nhận được dư vị ngọt ngào, hạnh phúc tột cùng của yêu đương. Thiên đuòng là đây chứ đâu, chính là anh, là Hướng Quỳ.