Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Nhật quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, không ngờ bà điên này cũng biết "cáo mượn oai hùm", hắn cười khinh khỉnh, nói:
- Hình như cô không có quyền ấy thì phải?
Vừa dứt lời, sinh viên trong lớp đã đồng loạt lườm hắn, dù sao cũng có rất ít tên dám cãi lại lão sư, huống chi còn là một tuyệt sắc mỹ nữ lão sư đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
- Bây giờ là tiết ta dạy, ta nói ngươi ra ngoài thì phải ra ngoài!
Ngay trước mặt cả lớp mà lại không nể mặt mình, Phạm Thải Hồng hạ quyết tâm, nếu không cho tên này biết chút lợi hại, hắn còn tưởng mình dễ bị ăn hiếp.
Tuy Hướng Nhật có thể lỳ ra và cứ ở lại, nhưng trong phòng học còn có mấy người Sở Sở, hắn cũng chẳng muốn cãi nhau với bà điên này ngay trước mặt các nàng, ra vẻ bất đắc dĩ, khoát tay nói:
- Vậy được rồi, là cô nói đấy nhé, ta về nhà ngủ.
Nói xong, không ở lại thêm phút nào nữa, đi thẳng ra cửa.
Phạm Thải Hồng sửng sốt, cứ tưởng rằng tên này khi bị mình làm mất mặt bằng cách đuổi ra khỏi lớp trước mắt bao nhiêu người thì sẽ không dễ dàng bỏ qua, không ngờ đối phương lại chấp nhận dễ dàng như vậy. Mắt thấy đối phương sắp ra khỏi phòng học, Phạm Thải Hồng lúc này mới kịp bừng tỉnh, đối với tên này, không vào học cũng không sao cả, có khi hắn còn mong mình bảo hắn ra ngoài, nàng vội vàng quát:
  • Ngươi đứng lại cho ta!
  • Sao? Không nỡ để ta đi về à?
Hướng Nhật cười hì hì, dừng bước, quay người lại, dường như đã sớm biết đối phương sẽ gọi mình lại.
Phạm Thải Hồng không khỏi tức giận, tên này quả thật đã đoán trúng ý nghĩ của nàng,
nhưng không phải là không nỡ, mà căn bản không muốn để cho hắn được về nhà ngủ ngon như ý nguyện, nàng cười lạnh, nói:
- Đi về? Ngươi nghĩ nơi này là nơi nào? Muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Đứng yên ở cửa phòng học cho ta, không được ta cho phép, ngươi không thể vào lớp, càng không thể đi về!
Ánh mắt Hướng Nhật lóe lên, hắn không thích cái nhau với bà điên này, chứ không phải là sợ nàng, nếu thực sự nàng ta coi mình như trái hồng muốn nhào nặn thế nào cũng được, vậy đúng là mơ tưởng, hắn hờ hững nói:
- Cô định phạt đứng sao?
Nhìn vẻ mặt nam nhân cười mà như không cười, Phạm Thải Hồng không khỏi có hơi chột dạ,
- Ai bảo ngươi đến muộn!
Hướng Nhật hừ lạnh một tiếng, hắn không phải thiện nam tín nữ gì, phạt đứng mình sao? Hài hước vãi! Ngay sau đó không nói câu nào, quay đầu lại, bước lên bậc, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.
Trong phòng học lại xôn xao, tiểu tử này quả thực không coi ai ra gì, dám coi lời của mỹ nữ như gió thoảng qua tai.
- Ngươi --
Phạm Thải Hồng giận đến nỗi toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nam nhân, hận không thể xông tới kéo hắn xuống, nhưng nàng cũng biết không thể làm thế được, chỉ có thể ở trên bục giảng giương mắt ra nhìn.
Mắt thấy mỹ nữ lão sư giận đến như vậy, sinh viên trong lớp - nhất là những nam sinh - liền bừng bừng phẫn nộ, không ngừng ném những ánh mắt giết người về phía Hướng Nhật. Tiểu tử này lại dám chọc Phạm lão sư tức giận, quả thực đáng chết mà! Tạm không nói đến chuyện tên này từ lâu đã thành kẻ thù số một của các nam sinh trong lớp, chỉ riêng chuyện bây giờ hắn không để mỹ nữ lão sư vào mắt cũng đủ để không thể tha thứ.
- Hướng Quỳ, ngươi có thái độ gì vậy, còn không mau xin lỗi Phạm lão sư đi!
Một nam sinh cao to cường tráng đứng lên quát lớn, cả giọng nói lẫn sắc mặt đều tỏ ra nghiêm khắc, hắn là uỷ viên thể dục của lớp, có thể nói là người hay để mắt nhất đến cô giáo thể dục mới tới. Cái này gọi là "nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng", có ưu thế là cán bộ thể dục, hắn rất dễ có cơ hội tiếp xúc với mỹ nữ lão sư, giờ đây thấy có một sinh viên dám chống đối mỹ nữ lão sư, lại còn là kẻ hắn khó chịu từ lâu, cơ hội lập công tốt như vậy sao có thể bỏ qua cho được? Có thể ra mặt giúp mỹ nữ lão sư dạy bảo một kẻ mà hắn đã muốn dạy bảo từ lâu, quả thực là chuyện tốt một công đôi việc.
Hướng Nhật nhìn lướt quá đối phương, trong mắt tràn ngập vẻ xem thường, lại là một kẻ thiểu năng muốn chơi trội trước mặt đàn bà, đối với loại bỏ đi này, hắn căn bản chả thèm để mắt tới, cũng mặc kệ đối phương phẫn nộ gào lên như là bị chọc tiết, đi thẳng lên hàng cuối cùng, ngồi vào chỗ vốn hợp phong thủy với mình từ xưa đên nay.
Hắn để ý nhất đến mấy người Sở Sở, tuy nhiên vừa liếc nhìn sang một cái, Hướng Nhật liền yên tâm. Mặc dù trong mắt mấy người cũng thoáng lộ ra vẻ trách móc, nhưng Hướng Nhật cũng biết, các nàng đại khái chỉ cảm thấy mình quá tuyệt tình với cô nàng Thải Hồng, không để lại chút mặt mũi nào cho nàng ta, dù sao cũng sống chung nhà được một thời gian, ít nhiều gì vẫn có chút tình cảm, cho nên có phần không hài lòng với cách làm tuyệt tình của mình.
Thấy mình quát mắng mà chẳng có tác dụng gì, thậm chí đối phương còn không thèm quay đầu lại, gã sinh viên cao to cường tráng cũng cực kỳ kích động, vẻ mặt sa sầm tới mức đáng sợ, tuy nhiên có mỹ nữ lão sư phụ trong
lớp, hắn không thể ngang nhiên dùng vũ lực, chỉ có thể căm hận ngồi xuống, trong lòng thầm tính: nhất định phải tìm cơ hội trừng trị cái thằng không nể mặt mình.
Các sinh viên khác trong lớp cũng rất bất bình với hành vi nghêng ngang của Hướng Nhật, tuy nhiên bất bình thì bất bình, bọn họ không có quyền có ý kiến, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập sát ý để bày tỏ "Sự ngưỡng mộ" trong lòng mình. Đồng thời, càng cảm thấy tò mò đối với cái tên đã học cùng lớp với bọn họ được hơn một năm, đối phương trước kia chỉ như một người vô hình trong lớp, không ngờ vừa lên năm thứ hai, cả người liền có sự thay đổi lớn lao như vậy. Đầu tiên, hắn lọt vào mắt xanh của Sở Sở - hoa khôi trong lớp, tiếp theo là một loạt mỹ nữ chuyển trường vào học lớp này, dường như đều vì theo đuổi hắn mà đến. Bây giờ, lại dám đùa cợt với mỹ nữ lão sư phụ mới tới, lại còn không thèm để mắt tới gã uỷ viên thể dục vốn là loại tứ chi phát triển. Vô số việc đồng thời xẩy ra, thế là quá đủ để gợi lên lòng hiếu kỳ của những người nhiều chuyện.
Nhưng Hướng Nhật lại không quan tâm đến chuyện người ngoài đang nhìn mình như nhìn một con quái vật, uể oải ngồi yên vị, sau đó nằm dài ra bàn ngủ.
Phạm Thải Hồng trên bục giảng thấy thế lại càng tức giận, nhưng cũng không làm được gì, dùng giọng căm hận nói một câu:
- Mọi người tự học đi.
Sau đó mặt sa sầm đứng trên bục giảng, giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Hướng Nhật đang nằm dài ra bàn, Đầu củ tỏi bên cạnh len lén dùng ngón tay ở dưới bàn chọc chọc vào hắn, thấp giọng nói, điệu bộ rất là dâm đãng:
  • Đại ca, anh thật lợi hại, có thể ngang nhiên đối chọi với một tuyệt sắc mỹ nữ như Phạm lão sư, nói như kiểu Châu Tinh Trì, quả thực em bái phục anh không để đâu cho hết, như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, như Hoàng Hà tuôn trào . . . . . .
  • Cút!
Hướng Nhật cắt ngang lời hắn, cười mắng, cái giọng nịnh bợ của tên này không khiến hắn liên tưởng tới Châu Tinh Trì, mà là đến tên hèn hạ Đa Long bán bạn cầu vinh. Tuy nhiên, lúc này cũng ngủ không được, có người nói chuyện phiếm với mình, hắn cũng vui vẻ tán phét vài câu. Giọng khinh khỉnh, hắn nói:
  • Có gì đâu, đừng thấy Phạm Thải Hồng hung dữ với tao mà nhầm, thực ra . . . Cô ta cũng đã thích tao từ lâu rồi.
  • Thích anh?
Đầu củ tỏi sững sờ, trên mặt muốn có bao nhiêu vẻ khác thường thì có bấy nhiều, hắn định vươn tay ra sờ trán đối phương, xem vị lão đại này có phải bị cơn sốt làm cho đầu óc quay cuồng nên hồ đồ rồi không.
  • Lão Đại, anh không phát sốt đấy chứ?
  • Có mày ấy, đúng là đê tiện!
Hướng Nhật thuận tay gạt tay hắn ra, giọng điệu cũng mang chút dâm đãng.
- Mày nghĩ xem, nếu không phải thích tao, sao cô ta cứ cố ý nhằm vào tao? Còn nhớ tiết thể dục đầu tiên của cô ta không? Mày cho là cô ta rỗi hơi đi gây phiền toái cho người khác chắc? Nói cho mày biết, loại phương pháp này gọi là lấy lùi làm tiến, rõ ràng là có ý quyến rũ tao.
Nghe xong đạo lý hết sức lạ lùng này, Đầu củ tỏi sững sờ lần hai, hắn hết nói nổi luôn, có người tự sướng đến mức độ này sao? Nhận định như vậy cũng không có gì, tuy nhiên, ở trước mặt lão Đại, hắn không có ngốc đến nổi khai ra ý nghĩ trong lòng mình, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói:
- Thật sự chúc mừng đại ca, ngay cả Phạm lão sư cũng trốn không thoát bàn tay của anh, khi nào thì được uống rượu mừng đây?
Hướng Nhật biết tiểu tử này
nói trái lòng, cũng chẳng buồn giải thích, chỉ cười thần bí:
  • Nói cho mày biết một bí mật, bây giờ cô ta và tao ở cùng một chỗ.
  • Cái gì!
Đầu củ tỏi đột nhiên la lên kinh hãi, bí mật này quả thực làm cho người ta giật mình, đến nỗi hắn cũng không cố thấp giọng được nữa, phải lớn tiếng kêu lên.
Tiếng la vô thưởng vô phạt này lập tức thu hút được sự chú ý của toàn thể sinh viên trong lớp, ngay cả Phạm Thải Hồng đang sầm mặt trầm tư nghĩ ngợi gì đó cũng bừng tỉnh, ban đầu nàng chỉ nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, cũng không để tâm, tuy nhiên khi thấy sinh viên gây mất trật tự trong lớp lại ngồi cạnh gã nam nhân đáng ghét, trong lòng nhất thời khó chịu.
- Ầm ĩ gì thế, một chút tự giác kỷ luật cũng không có!
Mặc dù nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng căm hận, hơn nữa kẻ đầu sỏ là Đầu củ tỏi, tuy nhiên ánh mắt chất chứa sát ý của nàng lại nhắm vào "đồng bọn" ngồi bên cạnh hắn.
Hướng Nhật làm bộ như không thấy gì, thẳng thừng bỏ qua. Đầu củ tỏi thì xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, trước mặt bao nhiêu bạn học lại làm trò như vậy, hơn nữa dường như còn khiến mỹ nữ lão sư phụ khó chịu, trong lòng hắn khóc không ra nước mắt. Tuy nhiên ngay khi vừa cúi đầu xuống, quả thực cái "Bí mật" kia có sức hấp dẫn quá lớn đối hắn, lớn đến nỗi hắn mặc kệ việc mỹ nữ lão sư có còn nhìn về phía này hay không, vẫn cố tình "vi phạm kỷ luật", nhỏ giọng hỏi:
- Lão Đại, các người thực sự ở chung sao? Anh đừng làm em sợ, em mắc bệnh tim bẩm sinh đấy.
Ở cùng một nhà, vậy cũng tức là ở chung rồi còn gì? Hướng Nhật tức giận nói:
  • Ngu ngốc, tao có cần đem chuyện này ra đùa không? Nếu không tin, tan học bám theo sau tao, đến lúc đó mày sẽ biết có thật vậy hay không.
  • Không thể nào?
Đầu củ tỏi la lên, tuy nhiên lần này dù sao hắn cũng rút biết kinh nghiệm, không quấy nhiễu đến bạn học khác, thấp giọng chỉ đủ cho Hướng Nhật bên cạnh nghe được, với lại giọng điệu còn mang theo sự hâm mộ, đố kỵ cùng với kinh hãi. Bây giờ hắn đã tin lời lão Đại, dám bảo mình bám theo sau để tận mắt chứng kiến, chắc chắn sẽ không là giả, mỹ nữ lão sư thực sự ở chung với lão Đại, lúc này, Đầu củ tỏi đã bái phục sát đất, nói bằng giọng hơi ghen tỵ:
- Lão Đại, anh có nhiều đại tẩu là mỹ nữ lắm rồi, chẳng lẽ không thể để lại vài người cho chúng em?
Nhìn vẻ mặt và khẩu khí của Đầu củ tỏi, Hướng Nhật biết lời của mình đã phát huy tác dụng, khinh khỉnh lườm hắn, nói:
- Mẹ kiếp! Không phải mày đã có Tiểu Huệ rồi à? Sao, thất tình à?
Đầu củ tỏi có một người bạn gái học trường Tài Đại kế bên, tên là Chương Tiểu Huệ, điều này Hướng Nhật từng được nghe hắn nhắc tới.
- Đâu mà?
Thấy lão Đại hoài nghi mình bị đá, phản ứng của Đầu củ tỏi rất dữ dội, hai mắt trợn trừng, hai nắm tay nắm chặt, trông như là bị "oan thị Kính", chỉ nghe hắn vội vàng chứng minh:
- Tiểu Huệ si tình với em như vậy, cả đời này làm sao mà em thất tình được.
Thấy hắn mặt đỏ tới tận mang tai, Hướng Nhật cũng không định trêu hắn nữa, cười khì khì, nói:
- Nói thật, hai người phát triển tới mức độ nào rồi?
Đầu củ tỏi hơi đỏ mặt, nhăn nhó nói:
  • Phát triển tới mức độ nào là sao?
  • Mẹ kiếp, còn giả bộ với tao à.
Hướng Nhật cười cợt nhả.
  • Ý của tao là hai người đã có ôm hôn các kiểu chưa?
  • Cái này . . . . . . Một chút, chỉ có một chút thôi.
  • Hì hì, đã đột phá bước cuối cùng chưa?
Đầu củ tỏi trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lúng ta túng túng không nói nên lời.
Thấy vậy, Hướng Nhật liền có được đáp án, tiểu tử này chắc chắn còn là một xử nam, nếu không cũng sẽ không có phản ứng như thế.
Thấy lão Đại cười vừa kì quái lại vừa dâm đãng, Đầu củ tỏi có cảm tưởng như là bị hắn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng, cũng không dám đề cập đến vấn đề nhạy cảm mập mờ này nữa, vội vàng đánh trống lảng.
  • Đại ca, anh phải đề phòng tên Chu Thành Vũ kia, hắn . . . . . .
  • Đợi đã, Chu gì gì mày nói là ai?
Hướng Nhật chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liền cắt ngang lời Đầu củ tỏi.
  • Chính là cái gã vừa kêu anh xin lỗi Phạm lão sư. . . . . . À không, là Phạm đại tẩu mới đúng.
  • À? Lai lịch hắn thế nào?
Hướng Nhật hiển nhiên là còn nhớ, vừa rồi quả thật có một tên định ra mặt giùm bà điên Phạm Thải Hồng.
Đầu củ tỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên
  • Lão Đại, anh không biết hắn là ủy viên thể dục à? Vừa rồi hắn ỷ vào thân phận này nên mới dám kêu anh xin lỗi Phạm đại tẩu.
  • Vậy mày nói xem vì sao phải đề phòng hắn?
  • Tên này là kẻ có thù tất báo, ỷ mình cao to khỏe mạnh, thường xuyên mắng chửi người khác . . . . . . A, thiếu chút nữa quên mất, lão Đại dũng mãnh như thế, tên này nếu thực sự có can đảm tìm anh để gây phiền toái, vậy chắc cũng là tự tìm lấy cái chết.
Đầu củ tỏi cuối cùng cũng nhớ ra một điều, vị lão Đại trước mặt nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ bị bắt nạt, nhưng thực tế không hề như vậy, kẻ khác nếu có ý định đánh hắn, chỉ sợ là rốt cuộc sẽ bị hắn đánh.
- Khà khà, mày biết được là tốt.
Trong mắt Hướng Nhật lóe một tia lạnh lẽo, nếu thật sự có kẻ không biết điều đi gây phiền toái cho mình, mình cũng nên động tay động chân một chút, tránh cho xương cốt rỉ sét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK