Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Worster cùng hai thủ hạ đang đi trên phố của người Hoa, nơi này không có ai biết mặt bọn họ nên bọn họ có thể rất an tâm thong dong đi lại trên đường phố.
Bỗng nhiên, một bé trai khoảng 8,9 tuổi đi tới cản đường đi của bọn họ.
- Có chuyện gì không?
Worster cố gắng giữ bộ mặt có vẻ hiền lành một chút, đáng tiếc vẻ mặt lại cứng nhắc vô cùng thành ra giống như một cây gỗ vậy.
- Vâng, là như vậy. Có người bảo cháu đưa thứ này giao tận tay cho chú.
Bé trai cầm chồng giấy trong tay đưa tới.
- Giao cho ta?
Worster sắc mặt thoáng có chút biến đổi, nhất thời nghĩ tới thân phận bản thân có thể đã bị bại lộ chăng? Bên cạnh hắn, hai người thủ hạ cũng ra sức cảnh giác cao độ quan xát bốn phía xung quanh.
Worster lập tức thấp giọng:
- Bình tĩnh, không được manh động.
Trong lòng của hắn và hai thủ hạ hiện giờ khẩn trương như nhau, nhưng bề ngoài lại tỏ ra không hề có việc gì.
Hai người thủ hạ dường như cũng ý thức được động tác của mình sẽ khiến cho kẻ địch ở xung quanh cảnh giác hơn nên lập tức trầm tĩnh lại.
Worster sau khi nhận chồng giấy kia, cũng không vội vàng xem nội dung bên trong. Hắn hướng về phía đứa bé nói:
  • Cậu bé, chú có thể hỏi cháu một chuyện được không?
  • Dạ.
Đứa bé cũng không tỏ ra sợ hãi, gật đầu đáp lời.
- Thứ này là ai bảo cháu giao tận tay cho chú?
Worster nhếch mỗi cười nhưng hắn phát hiện điệu ười này có chút mờ ám, lập tức thu hồi lại vẻ mặt như cũ.
- Đó là một đại ca, anh ta trả cho cháu 50 đô la.
Đứa bé vừa nói bên tay trái lắc lắc tờ giấy xanh mượt đích thị là tiền mặt.
- Một đại ca à?
Worster với kiểu xưng hô này cảm thấy rất là lạ. Bình thường ở nước Mỹ, một đứa trẻ có thể xưng hộ với người lại mặt như vậy sao ? Tuy nhiên hắn có thể khẳng định, người kia đích thị tuổi cũng không quá lớn. Worster lại hỏi:
  • Anh ta bề ngoài có đặc diểm gì khác không?
  • Cháu cũng không biết nữa!
Đứa bé tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cầm chặt 50 Đô la trong tay, xem ra nó muốn rời đi sớm một chút để mua món đồ chơi mà mình thích.
Mặc dù không thường xuyên cũng người lạ bắt chuyện, nhưng Worster vẫn biết lấy cái lợi để cám dỗ trẻ con:
  • Anh bạn trẻ, nếu như chịu nói cho chú biết, chú có thể lại cho cháu 50 Đô la.
  • Thật vậy sao?
Ánh mắt của đứa bé lóe sáng. Chỉ là đưa thư rồi trả lời một chút vấn đề có thể kiếm 100 Đô la, đối với đứa bé như vậy có thể coi là khoản tiền lớn.
- Đúng thế, chú bây giờ có thể cho cháu ngay.
Worster rút một tờ đô la từ chiếc cặp da ra rồi đưa cho đưa bé:
- Giờ nó là của cháu, cháu đã có thể nói cho chú biết đặc điểm bề ngoài của anh chàng kia chứ?
Đứa bé cầm lấy 50 đô la rồi nghiêm túc nhớ lại.
  • Ừm, anh ta có mái tóc đen, mắt đen.... Là một người Trung Quốc.
  • Còn có cái gì...cái gì khác lạ nữa không?Ví dụ hắn mặc áo gì, trên tay có cầm vật gì khác hay không?
Worster nhíu mày, đứa bé nói mà dường như là chưa nói. Hắn căn bản không hình dung người mà đưa bé này nói là ai, bởi vì trên đường phố người Hoa này hầu như đều là người giống như vậy. Chẳng lẽ tất cả đều là... Chuyện này đương nhiên là không có khả năng. Nhưng mà Worster trong lòng đặc biệt đề phòng, ban đầu chính là vì điều tra việc của "Võ Lâm Hội" mà đến đây, mà trong "Võ lâm Hội" lại toàn là người Hoa, cũng không dám đảm bảo là không ai nhận ra bọn hắn rồi có ý bảo người đưa tin " cảnh cáo" mình.
- Thực sự là không có!
Đứa bé cố gắng nghĩ ngợi rồi lắc đầu kiên định đáp.
- Thôi, cháu đi đi.
Worster cũng hiểu đối phương đã dám để đứa bé này đưa tin đến chắc chắn cũng biết mình sẽ không hỏi được gì, hắn cũng không muốn mất thời gian lãng phí liền đuổi đứa bé đi.
Chờ đưa bé đi ra xa, Worster lúc này mới gấp gáp mở chồng giấy ra xem, mới thoáng qua, sắc mặt hắn biến đổi lớn, nắm chặt tờ giấy lại.
Hai người thủ hạ thấy vậy, đồng thời mở miệng hỏi:
- Thủ trưởng, làm sao vậy?
Bọn họ chưa từng thấy qua hắn biểu lộ như vậy, đương nhiên cảm thấy tò mò, không cần xem tờ giấy kia cũng biết nội dung bên trong rất đáng sợ.
- Trở về!
Worster vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Trở về?
Hai người thủ hạ nghĩ cho dù có việc đại sự gì cũng không nên đem nhiệm vụ của cấp trên gác sang một bên ngay như thế chứ.
- Đúng vậy, ngay lập tức!
Nói xong, Worster liền đi ngay.
Hai người thủ hạ mặc dù không rõ chuyện gì nhưng biết nhất định là có liên quan đến chồng giấy kia, liền vội vã đuổi theo.
***
Đã làm xong chuyện trọng yếu nhất, Hướng Nhật trở lại khách sạn, lúc này cũng đã đến giữa trưa.
Nữ hoàng còn ra ngoài mua sắm chưa trở lại, hộ vệ của nàng tự nhiên cũng đi theo.
Hiện tại Hướng Nhật cũng không có gì làm, đành về phòng xem TV giết thời gian nhàm chán. Vừa đến cửa đã đụng phải Thư Dĩnh vừa đi bàn chuyện làm ăn về.
- Sao lại trở lại sớm vậy, chuyện làm ăn có tốt đẹp không?
Hướng Nhật cười cười đồng thời mở cửa phòng.
Thư Dĩnh đi theo hắn vào phòng, giọng nói có phần buồn bã:
  • Không có, em bị người khác cho leo cây, bọn em ngồi đợi 2 tiếng liền, sau đó liền ra về.
  • Ai, là ai cả gan như vậy? Em nói hắn ta là ai, anh lập tức đi đánh hắn một trận!
Hướng Nhật một tay ôm Thư Dĩnh vào trong lòng, ra vẻ phẫn nộ.
Bây giờ nàng đã là nữ nhân của mình đương nhiên không thể để ai ức hiếp nàng được.
Thư Dĩnh liền vội nói:
- Đừng thô lỗ như vậy, đây là nói chuyện làm ăn, không phải đi đánh nhau. Vả lại, cũng không còn biệc pháp nào khác, người ta là công ty lớn, chúng ta cũng chỉ có khả năng vậy mà thôi.
Hướng Nhật cười trừ:
- "Thô" đương nhiên là ưu điểm của anh, "lỗ" chữ này không thích hợp với anh đâu chứ? Tối hôm qua anh thực rất ôn nhu mà!
Thứ Dĩnh đỏ mặt lên, hắn nói lời thô tục này nàng đương nhiên hiểu, cái mùi vị này tối hôm qua nàng đã được nếm trải qua nhưng mà nghe hắn nói ra nàng vẫn còn ngượng ngùng như trước:
  • Anh mà còn như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa.
  • Hắc hắc!
Hướng Nhật đắc ý cười, hai tay không hề kiêng nể đặt trên người Thư đại tiểu thư chiếm tiện nghi của nàng.
Thư Dĩnh bị sờ soạng toàn thân nóng bừng lên, cả người tê liệt hầu như không chống đỡ nổi, liền ngã vào lòng Hướng Quỳ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Thư Dĩnh từ trong lửa tình tỉnh táo lại, vội vàng đẩy tay hắn ra, nghe điện thoại.
Trên mặt lúc rồi còn có một chút buồn bã, vừa mới nghe vài câu liền trở nên rạng rỡ, lại còn cúp điện thoại mà hết sức phẩn khởi.
Nhìn Thư đại tiểu thư như vậy, chắc hẳn không phải việc xấu, Hướng Nhật hứng thú hỏi:
- Chuyện gì tốt mà khiến em cao hứng vậy?
Thư Dĩnh phấn khích nói:
  • Là vị khách hàng kia gọi tới, nàng nói có chuyện đột xuất phải ra ngoài nên xin lỗi em, bảo em bây giờ đi qua, còn nói giờ mời em đi ăn cơm để tạ lỗi.
  • Vậy anh cùng đi với em.
Hướng Nhật vốn muốn hỏi "Nam hay nữ", tuy nhiên lại cảm thấy mình hơi quá ích kỷ, lập tức sửa lại câu nói.
Thư Dĩnh nhíu mày cho rằng hắn vì đối phương cho nàng leo cây cho nên muốn đến tìm đối phương mà trút giận, nhưng lại nghĩ thế nào mà gật đầu:
  • Được, nhưng anh phải nghe theo em đó, không cho phép nói lung tung!
  • Chuyện này là đương nhiên.
Hướng Nhật lập tức đáp ứng, chỉ cần mình đến đó tự nhiên biết đối phương là nam hay nữ.
***
Monica đang ngồi trong một phòng ăn cao cấp mang phong cách Pháp đã được đặt trước để có thể bàn chuyện hợp tác giữa hai công ty.
Trên thực tế, ban đầu Monia cũng không để cái công ty quy mô cũng không lớn này ở trong mắt, nhưng mà các đại cổ đông trong hội đồng quản trị lại nóng lòng muốn thâm nhập vào thị trường Trung Quốc, mà các công ty lớn thì lại ra yêu cầu rất cao, cho nên lui dần lui dần cuối cùng mới chọn công ty nhỏ này.
- Giám đốc à, nàng ta thế nào mà còn chưa tới, trong khi chúng ta vẫn còn có một cuộc hội nghị nữa đó.
Bên cạnh, thư ký Karina có vẻ mất kiên nhẫn nhắc nhở.
- Không phải vội Karina, đối phương đợi chúng ta gần cả một buổi sáng, chúng ta giờ chờ nàng ấy âu cũng là phải.
Monia rất ôn nhu trả lời.
Karina vẫn có chút bất mãn:
  • Nhưng mà...
  • Được rồi, Karina, như vậy mới tỏ vẻ chúng ta thành tâm.
Hơn nữa giờ mới hơn 11 giờ, tới lúc đó còn rất sớm, chúng ta còn nhiều thời gian.
Monica không đợi cô thư ký tiếp tục trút oán giận xuống nữa, trực tiếp cắt lời nàng ta.
Karina cũng không muốn nói tiếp, nàng biết thủ trưởng đã quyết định thì khó lòng mà thay đổi, tựa như hôm nay thủ trưởng bỗng nhiên sai hẹn, đi thẳng tới phố người Hoa, hỏi thế nào cũng nói là không có gì, lại còn không để mình đi theo.
Monica không chú ý đến nữ thư ký đang nghĩ gì mà là đang nghĩ đến việc khác.
Buổi sáng hôm nay, khi mà trong đầu vẫn còn ám ảnh bởi cơn ác mộng, nàng đi đến phố người Hoa tìm kiếm pháp sư thần bí chuyên trị tà ma trong truyền thuyết của Trung Quốc kia, kết quả nàng tùy tiện túm bừa một người trên đường lại đúng là một pháp sư cao tay.
Điều này thật sự là quá trùng hợp, quả thực giống như là thượng đế đã an bài.
Đúng, chính là thượng đế đã an bài.
Mặc dù tiên sinh kia còn rất trẻ tuổi nhưng bản lĩnh lại không nhỏ chút nào, chỉ bằng vài câu chuyện thực thế nhưng lại làm cho mình phấn khởi trở lại, cái loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Đáng tiếc, chỉ biết cái tên, không biết sau này còn có thể gặp lại hắn nữa hay không?
Monica có một chút mọng đợi thầm nghĩ.
***
Hướng Nhật và Thư Dĩnh hai người đến quán theo thời gian đã hẹn, sau khi nói có hẹn trước, nhân viên tạp vụ lễ phép dẫn hai người đến chỗ của mình.
Còn chưa đi đến gần, Hướng Nhật đã đưa ánh mặt về phía kia, dự định xem rốt cục đối phương là nam hay nữ.
Tuy nhiên, vừa nhìn một chút lại khiến hắn toàn thân chấn động.
Phía bên kia, càng lúc càng đến gần, có thể nhìn rõ người phụ nữ ngồi chỗ kia, còn cô gái bên cạnh hắn cũng không để ý lắm, chỉ nhìn phớt qua.
Biết rõ người phụ nữ kia cũng đã phát hiện ra mình, vẻ mặt nàng ta có chút ngẩn ngơ, lại hơi kinh ngạc, vừa vui mừng pha lẫn tươi cười.
Hướng Nhật trong lòng thầm than thở, thế giới này thật quá nhỏ mà.
Liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngoại quốc mà rất mê tín kia lại chính là đối tác mà Thư Dĩnh đã nhắc tới, mà cái lại việc này có khi còn khó hơn là trúng số độc đắc 3 triệu Nhân dân tệ.
Sớm biết vận mệnh mình như vậy, xem ra cần phải đi mua sổ xố mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK