Tám giờ tối, Hướng Nhật và Monica đúng hẹn có mặt ở sân bay La Guardia, đây là một trong ba sân bay của thành phố New York, nhưng về quy mô vẫn không thể so sánh với sân bay Kennedy.
Chuyến bay từ Australia đến New York vừa hạ cánh, từ trong hành lang sân bay lục tục có người kéo hành lý đi ra.
- Lisa, em nói cha mẹ em sẽ thích anh sao?
Đứng bên ngoài phòng chờ, Hướng Nhật hơi có phần lo lắng, đừng tưởng nước Mỹ hoàn toàn phản đối việc kì thị chủng tộc, tuyên bố mọi người bình đẳng, kỳ thật hiện tượng kì thị chủng tộc vẫn tồn tại khá phổ biến. Chẳng nói đi đâu xa, trước đó ở nhà Alice, chú Simon cùng dì Eva chính là những người kì thị chủng tộc. Hướng Nhật lo lắng cha mẹ Monica cũng như vậy, dù sao họ cũng là cha mẹ vợ tương lai, không phải cái gọi là 'chú thím' có thể so sánh.
Monica chính miệng thừa nhận khiến trong lòng Hướng Nhật rất đắc ý, không nhịn được lên tiếng trêu đùa.
- Vậy phải xem biểu hiện của anh thế nào. À mà này, đừng trước mặt cha mẹ em gọi em là Lisa, em nhớ là chưa nói gì với họ về quan hệ hai đứa mình cả.
- Quan hệ chúng mình như thế nào? Hắc hắc. . .
Monica lạnh lùng lườm hắn một cái:
Đối mặt biểu lộ lãnh cảm của Monica, Hướng Nhật vừa có chút phấn khích đã bị tắt ngúm. Thật sự mà nói nếu không phải vì tối hôm qua dưới 'cơ duyên xảo hợp' có chút tiếp xúc thân mật, căn bản Monica sẽ không đáp ứng làm bạn gái hắn, hơn nữa quan hệ của hai người trước đó là hận nhiều hơn yêu.
- Nhớ kỹ lời em nói đấy!
- Được rồi mà.
Thấy Monica ngẩng đầu nhìn đám người không ngừng từ trong hành lang sân bay đi ra, Hướng Nhật cũng không dám chủ động tìm nàng nói chuyện, đành cùng nàng chờ đợi.
Trải qua một khoảng thời gian không lâu, một đôi vợ chồng trung niên đi ra, ánh mắt Monica nhất thời sáng lên, giơ tay vẫy vẫy.
Hướng Nhật suy đoán hai người này chính là cha mẹ của nàng, liền chăm chú quan sát.
Người nam thân hình cao lớn, ước chừng hơn 40 tuổi, mang giày Tây, tóc quăn vàng kim, coi như khá đẹp trai. Bên cạnh hắn là một nữ nhân lùn hơn một cái đầu, dáng vẻ tầm 30-40 tuổi, vóc người đầy đặn, mái tóc dài màu đen tùy ý xõa sau lưng, một thân quần lụa màu tím, so với Monica có sáu, bảy phần tương tự, có thể thấy màu tóc của Monica được di truyền từ nàng.
- Ba, mẹ, hoan nghênh các người trở về.
Monica tiến ra đón.
- Lisa, tiểu bảo bối của mẹ, mẹ nhớ con chết mất.
Nữ nhân mặc quần lụa màu tím ôm chầm lấy Monica, trên mặt nàng mạnh mẽ hôn một cái.
- Mẹ, con cũng nhớ người, còn có cả ba nữa!
Monica vừa ôm ấp nữ nhân nọ, lại liếc mắt nhìn qua nam nhân trung niên đang đứng bên cạnh, vẻ mặt hạnh phúc nhìn hai người bọn họ.
- Cả ta nữa, bảo bối.
Nam nhân trung niên định ôm hai mẹ con vào lồng ngực, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn thoáng qua sau lưng Monica, không khỏi nhướng mày:
Buông cha mẹ ra, Monica có chút chột dạ, đây là nàng nói láo, nàng căn bản không thông báo Richard một tiếng nào.
- Bảo bối, chỉ một mình con tới thôi sao? Richard đâu?
- Thật xin lỗi ba. . . Hắn còn bận rộn rất nhiều việc.
- Bận tới mức chút thời gian đón chúng ta cũng không có?
Nam nhân trung niên lớn tiếng nói, sắc mặt trở nên âm trầm, hắn không hay biết Monica không có thông tri Richard, cứ đinh ninh Richard biết nhưng không tới, điều này làm hắn vốn đang tâm tình khoái trá trong nháy mắt trở nên sa sút.
- Con không phải là ý này, ba ba, con muốn nói là. . .
Monica tỏ vẻ bối rối, cũng không thể nói ra sự thật, nàng vẫn chờ Hướng Nhật ra mặt giải quyết vấn đề, sau đó cùng cha mẹ ngửa bài.
- Tiên sinh, phu nhân, các người khỏe.
Thấy Monica dáng vẻ tay chân luống cuống, Hướng Nhật vội vàng tiến lên mấy bước, thay nàng giải vây.
- Cậu là ai?
Quả nhiên cha mẹ Monica bị dời đi sự chú ý, ánh mắt quét lên người Hướng Nhật.
- Cháu tên là Jack, là. . . bạn của tiểu thư Monica.
Hướng Nhật có chút không thích ứng với cách xưng hô mới, thấy cha mẹ Monica sau lưng đang kéo rương hành lý, chủ động nhận lấy:
Cha của Monica hỏi ra những lời này đồng thời nhìn sang con gái mình. Thấy Monica gật đầu một cái, hắn mới lộ ra vẻ giật mình. Có thể khiến nữ nhi thừa nhận là ‘bạn’ cũng không nhiều, hơn nữa lại là một người da vàng.
- Để cháu.
- Hử? Cậu là bạn của Lisa?
Một bên mẹ Monica cũng hoài nghi không thôi, từ khi nào con gái mình có một người bạn như vậy?
- Phải, thưa tiên sinh, cháu và Monica mới quen biết không lâu, cháu đoán nàng khẳng định chưa nhắc tới cháu trước mặt hai người.
Hướng Nhật không để ý Monica đang nháy nháy mắt ra hiệu bên cạnh, cứng cỏi trả lời.
- . . . À, à, cậu tên gì nhỉ, a đúng rồi, là Jack, không sai, chính là Jack. . .
Cha Monica đột nhiên làm ra biểu lộ bừng tỉnh, lại nhìn qua vợ, ra vẻ nghiêm túc:
Mẹ Monica cũng phối hợp trả lời.
- Annie, em còn nhớ không? Có một lần Lisa đã từng nói qua một người bạn của nó, kêu cái gì Jack, nó đã nói như vậy đúng không?
- Ừ nhỉ, em cũng nhớ ra rồi. Jack, không sai, chính là cậu Jack này đây. . .
Hai người phu xướng phụ tùy, nếu như đổi là một người không rõ tính cách bọn họ, khẳng định sẽ bị bọn họ làm cho hồ đồ.
Monica cảm thấy hơi mất mặt, bởi vì nàng chẳng những hiểu rõ cha mẹ mình, hơn nữa khẳng định Hướng Nhật cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra. Nhưng cha mẹ có lòng tốt giúp đỡ nàng, nàng hiển nhiên chỉ có thể trong lòng cảm kích mà không oán hận, ngược lại đối với người gây ra chuyện này, hung hăng tặng cho hắn một cái lườm sắc lạnh.
Hướng Nhật bên cạnh cười mờ ám, cha mẹ Monica đang giúp con gái mình hắn như thế nào nghe không hiểu chứ? Tuy nhiên từ việc này có thể nhận ra đối với Monica hai người hiển nhiên vô cùng sủng ái, nên sẽ không cho phép cái gì dơ bẩn vấy lên người của con gái mình.
- Thật là vinh hạnh cho cháu!
Hướng Nhật dĩ nhiên không vạch trần chuyện này, nếu không vấn đề không chỉ là không đúng lúc, hơn nữa hậu quả nghiêm trọng hơn chính là Monica có thể sẽ phát điên, thậm chí cùng hắn một đao đoạn tuyệt.
- Hì hì, ba à, chuyện này chúng ta nói sau đi, giờ đi về nhà trước đã.
Monica không muốn sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân, thời điểm quyết định ngồi lên xe, thề phải hung hăng dọn dẹp ku Hướng một trận. Nàng tính toán cả rồi, mình lái xe, nam nhân ngồi bên ghế tài xế, sau đó cho hắn nếm chút đau khổ của việc lắm mồm.
Mấy người cùng nhau rời khỏi đại sảnh sân bay đi tới bãi đậu xe, nhưng Monica chưa kịp mở cửa xe, một chiếc Cadillac mới cứng chạy tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại.
Cửa xe mở, bước ra gồm hai nam một nữ.
Hai người nam ước chừng hơn 20 không tới 30 tuổi, đều mang giày Tây, giày da sáng loáng, lớn lên có chút anh tuấn. Chỉ là một người để tóc dài, một người còn lại mang nguyên quả đầu mào gà.
Về phần người nữ, dáng vẻ cũng khoảng 25, 26 tuổi, mặc một bộ đầm dạ hội bó sát, có thể toát ra những đường cong vô cùng khêu gợi. Cũng một dạng tóc đen như Monica, dài tới ngang eo. Nhưng từ màu da có thể thấy dường như là người Mỹ gốc Phi chính cống. Từ đó suy đoán được, cha hoặc mẹ nàng, hẳn phải có một người da đen.
Song không thể phủ nhận dù da hơi ngăm đen, vẫn không cách nào làm lu mờ đi khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp của nàng, thoạt nhìn có nét giống siêu sao ca nhạc quốc tế Beyoncé, nhưng nhìn kĩ còn muốn tinh xảo hơn nhiều lắm, cộng thêm vóc người cao gầy lồi lõm, có thể dễ dàng trở thành tình nhân trong mộng của phần lớn đàn ông.
- Chú Picollo, dì Annie, hoan nghênh các người trở lại.
Thấy hai nam một nữ mặt tươi cười đi tới, Monica khẽ nhíu mày, trên thực tế không chỉ nàng, ngay cả cha mẹ của nàng biểu lộ cũng y hệt, chẳng qua rất nhanh bị bọn họ thu liễm lại, cố nặn ra một nụ cười chào hỏi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK