"Nói làm gì vương quyền phú quý
Ngại làm chi giới luật thanh quy
Lòng thiếp trăm ngàn lần lưu luyến
Mau đưa thiếp cao chạy xa bay.
Niệm cái gì thiện ác từ bi.
Mỏi mòn con mắt đợi điều gì
Mặc kiếp sau tan thành tro bụi
Đổi lấy kiếp này cùng chàng sánh đôi."
Nhớ lại đã từng hát song ca với người đẹp, Hướng Nhật cũng ngẫu hứng đứng lên và đối lại:
"Thế gian sao vẹn được cả đôi đường
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng
Tâm phàm sám hối phạm đường tu
Nào từng như vậy không sáng suốt
Đã sinh ta khổ nạn tới Tây Phương
Sao còn sinh nàng hồng nhan khuynh thành
Hình bóng nàng cách nào xóa được
Tựa như lãng quên ta danh tính"
Lạc Phi Tử đôi mắt lấp lánh nhìn Hướng Nhật hồi lâu, không biết nên nói cái gì vì nàng quá bất ngờ, trước mặt nàng là một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi và rất tâm lý với phụ nữ, bằng chứng là một màn song ca quá hợp ý nàng.
Chợt nàng cảm thấy vòng eo bị một bàn tay xâm chiếm, chưa kịp phản ứng thì bờ môi cũng bị xâm chiếm luôn, tâm trí nàng lúc này cũng không hề có ý phản kháng và cơ thể thì thuận theo lẽ tự nhiên mà quàng tay ôm lấy bờ lưng của Hướng Nhật. Tiếng nhạc vẫn vang vọng và đôi uyên ương thì quấn vào nhau, thời gian cứ thế trôi đi nhưng hai người thì không hề hay biết, trong tâm trí họ chỉ có nhau mà thôi.
Trong căn phòng yên tĩnh chợt tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, đánh thức Hướng Nhật đang say giấc phải tỉnh dậy, cầm điện thoại nhìn vào đồng hồ hắn chợt giật mình, đã bốn giờ chiều rồi sao, rồi nhìn cái tên trên điện thoại hắn bèn phải "nghiêm túc" bắt máy:
- Sở Sở, anh mới đi có mấy ngày đã không chịu được rồi à?
- Chịu cái đầu anh ấy, không nghiêm túc được hả? Anh mau về đây cho em, ở nhà có nhiều chuyện lạ lắm.
Sở Sở hung hăng uy hiếp.
- Chuyện gì?
Hướng Nhật thắc mắc, còn có thể có chuyện gì được chứ, ở nhà đã bố trí vệ sĩ khắp nơi, chưa kể từ sau khi hắn gia nhập Đặc Vụ Thế Giới thì các nhân vật có tiếng tăm càng không dám đụng vào hắn.
- Chuyện dài lắm, nói chung là anh phải về ngay cho em.
Hướng Nhật nhận thấy đã lâu rồi không về, hắn cũng cần phải ghé qua trường học một chút nên đành thỏa hiệp:
- Được rồi, vài tiếng nữa anh sẽ có mặt ở nhà.
Đầu giây bên kia cười hí hửng:
- Thật hả, vậy em làm cơm chờ anh về nhé.
- Ok, gặp em sau em yêu.
Hướng Nhật ngắt cuộc gọi rồi nhìn Lạc Phi Tử, hắn liền bắt gặp nụ cười của nàng:
- Anh phải đi rồi à?
Hướng Nhật hôn nhẹ lên gò má nàng:
- Anh phải về Bắc Hải, em có muốn đi cùng anh?
Lạc Phi Tử mím môi và lắc đầu tỏ ý không muốn:
- Em còn vài việc, anh về trước đi.
Hướng Nhật xoay người sang một bên, vuốt ve mái tóc nàng, biết mỹ nhân không hề muốn hắn về Bắc Hải, hắn bèn lái sang chuyện khác:
- Nghe nói em sẽ về Đại học Cao Triều học lại.
Lạc Phi Tử gật đầu:
- Em đang sắp xếp lịch, có lẽ hơn một tuần nữa em sẽ về học lại.
- Vậy tốt rồi, chúng ta sẽ bên nhau nhiều hơn.
- Anh nói phải, nhưng em vẫn thấy có lỗi với Sở Sở, nhưng mà... - Khóe mắt nàng bỗng phủ một làn sương:
- Em không muốn xa rời anh một chút nào, không hề muốn dù chỉ một phút giây.
Nàng vừa nói vừa xoay người ôm chặt lấy hắn, thân thể mềm mại không một mảnh vải cọ sát Hướng Nhật, làm cơ thể Hướng Nhật phản ứng theo lẽ tự nhiên, Lạc Phi Tử cũng nhận ra vật cứng nhọn đang chồi lên và chạm vào đùi của nàng khiến hai gò má nàng bất giác ửng đỏ.
- Thế gian không vẹn được cả đôi đường, anh không phụ Sở Sở, càng không thể phụ lòng em.
Hướng Nhật mượn luôn lời bài hát Nữ nhi tình để nói, rồi hắn nói tiếp:
- Anh có đủ năng lực để yêu thương em và cho em cuộc sống tốt nhất, em yêu à.
Không để nàng nói thêm nữa, hắn chiếm chọn đôi môi nàng, ghì chặt nàng xuống giường, hai cơ thể lại tiếp tục quấn lấy nhau. Hắn cố gắng để cho nàng không nói thêm nữa, sợ ngay lúc này nếu nàng tiếp tục nói thì câu chuyện sẽ chẳng có hồi kết tốt đẹp. Xét cho cùng, người ta khi yêu luôn muốn sở hữu người yêu cho riêng mình, chuyện chia sẻ là điều rất khó chấp nhận. Chỉ có thời gian và tình yêu sâu đậm của cả hai người mới có thể làm được điều đó.
Rời khỏi khách sạn nơi Lạc Phi Tử đang ở cũng đã hơn năm giờ rưỡi. Trước khi đi hắn đã nói với nàng là cử một nữ đặc vụ hạng trung cấp đi theo để bảo vệ nàng, hành động này của hắn khiến nàng rất cảm kích và quên đi những buồn phiền khi hắn buộc phải rời xa nàng vài hôm.
Trước khi về Bắc Hải, có một chuyện quan trọng hắn cần phải làm là gọi điện cho Phương Nghi. Từ sáng sớm nàng đã phải đi đến Bộ Quốc phòng để báo cáo với Trần Thượng tướng về việc viên đá năng lượng và những vụ việc liên quan đến viên đá.
- Alo, em yêu đang làm gì đấy?
Đầu dây biên kia cực kỳ phấn khích, cười hi hi nói:
- Dạ em đang ở chỗ của Nhã Lan, trong trận chiến ở thế giới Lãng Quên cô ấy đã nhìn thấy năng lực của em, cô ấy nói đây không phải là năng lực đột biến mà giống như là phép thuật. Cô ấy có quen biết một chuyên gia về sinh học, tụi em đang tìm hiểu chuyện này.
Hướng Nhật suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Năng lực tàng hình và việc tạo ra những bộ giáp sinh học hoàn toàn có thể hiểu là những năng lực đột biến gen. Nhưng năng lực của em là nhờ Âu Dương lão quái sử dụng Nhất Diệp Trâm mà có được. Vì vậy, rất có thể năng lực của em là một dạng phép thuật chứ không phải đột biến gen.
- Vậy anh nghĩ sao?
Phương Nghi yêu kiều hỏi, giọng nói cực kỳ hấp dẫn mê người.
- Một bộ giáp trông giống kim cương hay một bộ giáp trông như vảy rồng, anh thấy đó là năng lực đột biến sinh học, nhưng tàng hình thì thiên về phép thuật hơn. Anh từng gặp một gã Huyết Tộc ở Hàn Quốc, hắn có thể tàng hình. Mà Huyết Tốc vốn dĩ chiến đấu bằng phép thuật vì vậy rất có thể em sở hữu cả dị năng và phép thuật cũng không chừng.
Hướng Nhật nhớ lại những lần từng trải, chỉ một thời gian ngắn mà hắn đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, gặp đủ loại người, đủ thành phần, hắn quá kinh ngạc khi biết được thế giới này thật đáng sợ.
- Việc này em phải chờ chuyên gia phân tích mã gen mới biết được, tương lai em sẽ mạnh hơn khi biết rõ năng lực mà em đang sở hữu anh à.
Phương Nghi cười tươi như bông hoa của mùa xuân, không hổ danh là mỹ nữ hại nước hại dân, ngay cả giọng nói cũng khiến người ta hình dung ra một mỹ nữ xinh đẹp khó tìm.
- Mà anh gọi cho em có chuyện gì không? Công việc của anh đã xong chưa?
Hướng Nhật ngập ngừng một chút, nghĩ đến chuyện mới ở bên Phương Nghi chưa lâu đã vội đi nên có chút áy náy:
- Anh buộc phải về Bắc Hải.
- Gì mà phải bắt buộc nghe gò bó vậy hả anh? Anh có việc thì cứ đi đi, em chờ anh.
Phương Nghi cười dịu dàng nói, nàng biết rằng cố níu giữ nam nhân là điều không thể, mà khi nghe nam nhân ngập ngừng nói tỏ ý không nỡ xa rời thì nàng cũng chẳng mong cầu gì hơn. Cả đời này có thể gặp và yêu một người như nam nhân là đủ mãn nguyện rồi. Thời gian ở bên nhau mặc dù chưa được bao lâu những đã trải qua vô vàn khó khăn hoạn nạn, cùng nhau phiêu du đến chân trời góc biển, trải qua biết bao đắng cay ngọt bùi, tình cảm vì thế mà thắm thiết hơn cả ngàn trùng dương. Nghĩ đến đây tự dưng nước mắt nàng bỗng tuôn xuống từng giọt, từng giọt liên tiếp không ngừng. Nàng biết đây là những giọt nước mắt hạnh phúc nhưng vẫn còn chua xót, nhưng một khi đã chấp nhận yêu một người không phải của riêng mình thì nàng cũng không thể ích kỷ chiếm hữu cho riêng mình được.
- Em đang khóc đấy à?
Nàng bỗng dưng giật mình quay đầu lại, vì giọng nói thân thương không phát ra từ điện thoại mà từ đằng sau nàng. Nàng không biết bằng cách nào mà Hướng Nhật có thể trong nháy mắt tới được đây, vì vậy nàng hết sức bất ngờ, vội gạt đi nước mắt cố che đi sự yếu đuối, nàng định nói gì đó thì cả người đã bị bàn tay ấm áp ôm chặt lấy. Hướng Nhật vuốt ve bờ lưng nàng, ấm áp nói:
- Có anh đây rồi không cần tỏ ra mạnh mẽ. Muốn khóc cứ khóc đi.
- Chết tiệt!
Cả người Phương Nghi mềm nhũn, nàng khóc như một đứa trẻ:
- Làm sao anh có thể khiến một cô gái như em yêu anh đến điên cuồng như thế này chứ?
Hướng Nhật cũng không ngờ Phương Nghi mạnh mẽ phi thường bỗng chốc lại trông như đứa trẻ thế này, tình yêu đúng là thật sự có thể khiến người ta thay đổi. Hắn không nói gì, cứ thế để yên cho nàng khóc một hồi lâu, những giọt nước mắt vui buồn lẫn lộn, đắng cay, ngọt bùi, chua xót cứ thế tuôn ra, tuôn đến khi không thể tuôn được nữa Hướng Nhật mới nói:
- Anh tạm thời phải rời xa em, nhưng bất cứ khi nào em cần anh sẽ luôn ở bên, giống như bây giờ vậy, khi em yếu đuối nhất anh sẽ ở bên cạnh.
Phương Nghi sau khi khóc lóc một trận tâm trạng đã tốt hơn hẳn, bông dưng nâng gót chân và hôn nhẹ lên môi hắn:
- Làm sao anh biết em khóc mà tới?
Hướng Nhật nắm lấy đôi tay nàng kéo nàng ngồi xuống:
- Nếu anh không đủ tinh tế thì đâu phải người yêu của em.
- Cũng phải.
Phương Nghi vẫn chưa hết thắc mắc, nàng hỏi tiếp:
- Nhưng sao anh biết được chỗ này chứ? Với lại làm sao anh đến đây nhanh như vậy, em thật không thể hình dung được. Lẽ nào là... a em biết rồi.
Đôi mắt Phương Nghi bỗng dưng lóe sáng:
- Là nhờ lá bài phép thuật đúng không?
Hướng Nhật gật đầu:
- Sau này anh có thể ngay lập tức đến bên em nhờ lá bài phép thuật này.
Phương Nghi chợt mỉm cười, trong lòng dâng trào hạnh phúc, lá bài phép thuật là món đồ quý hiếm, khó khăn lắm mới có được và cũng chỉ dùng được có vài lần, nam nhân lại tự nguyện dùng nó chỉ để đến gặp nàng, đủ để thấy nàng quan trọng đến mức nào trong lòng hắn, nghĩ như vậy không hạnh phúc sao được.
- Nhưng như vậy thì lãng phí lắm.
Phương Nghi đáng yêu nhìn hắn lắc đầu.
- Sắp tới anh tìm hoa xương rồng màu xanh cho Thập Thánh sẽ được đổi lấy rất nhiều lá bài, có khi anh sẽ dụ dỗ ông ta dạy luôn cho thứ phép thuật này.
Hướng Nhật ngưng lại một chút, vuốt ve bàn tay tay mềm mại của nàng và nhìn ánh mắt nàng đang nhìn hắn như đang nhìn một tuyệt thế mỹ nam, hắn mỉm cười và nói tiếp:
- Ngay cả khi không có lá bài phép thuật thì bằng quyền lực của thành viên cấp cao trong Đặc Vụ Thế Giới anh vẫn có thể yêu cầu một pháp sự đưa anh đến mọi nơi mà anh muốn đến trong nháy mắt, và ngoài ra thì máy bay của DVTG cũng có tốc độ rất khủng khiếp, việc di chuyển đối với anh là không có trở ngại.
- Cũng nhờ công nghệ của DVTG mà chỉ với một cuộc điện thoại anh đã dò ra được chỗ này chứ gì?
Giọng nói bất ngờ từ phía xa xa khiến hai người bất giác nhìn lại. Người vừa nói không ai khác chính là người đẹp Nhã Lan.
Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi:
- Như vậy có quá bất ngờ với em không?
Nhã Lan cười tươi:
- Có một chút nhưng không sao, anh có muốn uống gì không, em lấy cho nhé.
- Ok, cho anh chai rượu là được rồi.
Nhã Lan liền mang ra một chai rượu, và vài lon coca, cả ba người vừa uống vừa vui vẻ nói chuyện. Hướng Nhật cũng không thể ngồi lâu vì bà xã Sở Sở đang làm cơm và đang đợi ở nhà, hắn chỉ hỏi han vài câu rồi rời đi.