Bên trong phòng thẩm vấn, tên Mã đội trưởng cũng không tự mình thẩm vấn mà ngồi gần em trai thương lượng chuyện gì đó, chỉ phái một cảnh sát mặc thường phục ghi lại khẩu cung của cuộc thẩm vấn. Tên cảnh sát thẩm vấn sớm đã được lão đại nhắc nhở thành tích của lưu manh - kẻ nghi phạm tàn nhẫn bất nhân, cho nên giọng nói của hắn chẳng khách khí chút nào.
- Tôi nghĩ cái này...... vị Mã công tử bên kia không phải biết rõ hơn tôi sao?
Hướng Nhật liếc mắt nhìn tên cặn bã họ Mã một cái, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ. Thực ra hắn nói chính là lời thật, tên cặn bã họ Mã cùng học với "hắn" từ hồi trung học, do vậy so với hắn hiện giờ sau khi chiếm chính cơ thể này thì thằng kia biết rõ ràng hơn nhiều.
- Ngươi thành thật khai báo một chút đi!
Tên cảnh sát mặc thường phục bắt đầu nổi giận, đương nhiên loại tình huống này không phải chưa gặp qua, làm cảnh sát một vài năm còn có loại nghi phạm nào mà còn chưa gặp? Tuy nhiên những tên tội phạm kiêu ngạo thường có bối cảnh đặc biệt hoặc thực lực mạnh, nhưng tên sinh viên đeo kính trước mắt này thì không có một trong hai thứ đó, đã vậy lại còn dám xúc phạm người có quyền thế, điều này làm tên cảnh sát thẩm vấn khó chịu đến cực độ, dường như có thể xăn tay áo dần cho tên nghi phạm kia bất cứ lúc nào.
- Khoan đã!
Mã Thiên Hào bên cạnh đột nhiên mở miệng ngăn hắn lại, rồi nhìn về phía Hướng Nhật đang bị còng tay, giống như không có chuyện gì:
- Hướng Quỳ, xem ra trước kia chúng ta cùng học chung lớp, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, chỉ cần mày đáp ứng....
Lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vang lên cắt đứt lời hắn:
Tên Mã đội trưởng chưa mở miệng thì một kẻ thân tín của hắn liền báo cáo.
- Mở cửa, mở cửa, Mã đội trưởng, các anh ngàn vạn lần không nên xằng bậy....
- Đội trưởng, là Tiểu Ngũ.
- Không cần để ý đến hắn.
Tên Mã đội trưởng khoát tay khinh thường nói, loại quèn như thế hắn không để vào trong mắt:
- Phỏng chừng là cầu khẩn cho thằng này, mịa kiếp, thật bực mình! Ông chuẩn bị đuổi nó ra khỏi cục!
Hắn nói xong lời cuối cùng mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, lời hắn nói không trực tiếp chỉ tên ai, nhưng mọi người ở đây đều hiểu người đó viên cảnh sát Tiểu Ngũ kia.
Thấy màn gõ cửa làm gián đoạn lời mình đã qua, Mã Thiên Hào mới tiếp tục nói:
Hướng Nhật hỏi mặt đầy vẻ trào phúng. Nếu đã vào tới cục cảnh sát, hắn cũng không cần phải tiếp tục kìm nén, mặc dù không rõ nữ sĩ quan cảnh sát tại sao chưa chạy tới, nhưng trước đó phải giáo huấn mấy cái thằng cặn bã này một phen:
- Hướng Quỳ, đây chính là cơ hội cuối cùng, mày nếu muốn tự do thì nên làm việc đó, nếu không thì mày chuẩn bị chịu khổ bị ốm đòn đi là vừa.
- Cho tao hỏi mày một câu, đến cùng thì mày có mấy lần cuối cùng muốn nói với tao vậy?
- Muốn cho tao ốm đòn à, không cần khách khí, cứ việc tự nhiên.
Nói xong, Hướng Nhật nhún vai, dáng vẻ cực kỳ coi thường đối phương. Thực ra, hắn đã muốn tận tình giáo huấn cái lũ cặn bã này, sở dĩ hắn chưa động thủ là vì hắn muốn dụ dỗ đối phương ra tay trước. Dù sao đây cũng là nhà của bà xã Thiết Uyển, hắn không thể làm cho nàng khó xử, tội đánh cảnh sát không phải là nhẹ, nhưng nếu "đối phương động thủ trước", theo lý mà nói đến lúc đó hắn cũng có thể tranh cãi trắng đen một phen.
Quả nhiên, giọng nói kiêu ngạo của lưu manh đã chọc giận mấy thằng cặn bã, Mã Thiên Hào muốn nhảy tới đá, lại bị thằng anh kéo lại:
- Thiên Hào, gấp cái gì, tìm quyển sách để ở trên rồi đánh.
Nói xong, tên Mã đội trưởng cặn bã liền nháy mắt với người đối diện, lập tức có một người cầm quyển danh bạ điện thoại đến gần.
- Vẫn là đại ca nghĩ chu đáo!
Mã Thiên Hào nham hiểm cười, hắn tất nhiên biết ý tứ của đại ca mình, có cuốn sách này cho dù kiểm tra cũng nghiệm không ra thương tích gì, bên ngoài da sẽ chẳng để lại dấu vết. Thuận tay nhận cuốn danh bạ điện thoại, Mã Thiên Hào để nó ngay ở ngực của lưu manh đang muốn đánh xuống.
Cũng không ngờ lại thêm một trận đập cửa dồn dập hơn lúc nãy vang lên, hơn nữa hình như còn có người muốn phá cửa xông vào.
- Tiểu Ngũ, ngươi muốn tạo phản hả?
Tên Mã đội trưởng cặn bã lớn tiếng hét to, hắn cảm giác được chuyện này tuyệt đối là một sỉ nhục lớn, mới đi ra ngoài có vài ngày thôi mà có người dám khiêu khích đến cái uy của hắn như vậy, quả thực thằng kia đã chán sống!
Nhưng ngoài cửa lại vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến cho hắn phát sợ:
Tên Mã đội trưởng cặn bã sửng sốt, nhưng lập tức tỉnh táo lại, đồng thời cản thằng em:
- Mã Long, mở cửa ra cho ta!
- Thiết cục trưởng?
- Thiên Hào, trước hết đừng động thủ, cục trưởng của anh tới.
Nói xong, hắn vội vàng chạy ra mở cửa.
Song không đợi hắn mở cửa, cánh cửa bị công phá mở ra, một đoàn cảnh sát hùng hổ tiến vào, dẫn đầu là một nữ cảnh sát xinh đẹp.
Mã Thiên Hào cũng bởi vì đối phương tiến vào quá đột ngột, quyển danh bạ điện thoại trên ngực Hướng Nhật cũng chưa kịp giấu đi, thế nên màn kịch này đã được đông đảo cảnh sát nhanh chóng chứng kiến.
Dưới tình huống này, người nào cũng biết xảy ra chuyện gì, loại tra tấn lấy cuốn danh bạ điện thoại để lên lồng ngực mà đánh không phải bọn họ chưa thử qua, thậm chí còn trực tiếp dùng cả quyền cước, nhưng mấu chốt cũng phải xem xét rõ đối tượng là ai. Hiện tại bị bắt ngay tại trận thế này thì không thể phi tang vật chứng, mà người bắt quả tang lại chính là thủ trưởng, tên bị bắt quả tang chết chắc. Nếu lưu manh xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đem cả cục cảnh sát chôn chung với hắn à. Nghĩ tới đây, đám cảnh sát chung quanh không khỏi thống hận cái tên to gan lớn mật họ Mã kia, đồng thời cũng hy vọng đống nghiệp của mình chưa đụng tới cái tên "thái thượng hoàng" này, nếu không thật sự chỉ có đường" A di đà Phật" cầu khẩn thằng đồng nghiệp.
Thực ra, sự lo lắng của đám cảnh sát thực sự dư thừa, bởi vì lưu manh không bị thêm thương tích nào, hơn nữa hắn còn đang lên kế hoạch chuẩn bị đánh đám cảnh sát thẩm cung mình một trận, đáng tiếc lại bị người xông tới phá hủy kế hoạch. Đương nhiên điều này cũng không có thể trách lũ cặn bã kia, cứ tưởng dễ ăn hiếp hắn, chúng không biết hắn có thực lực siêu cường.
Nhưng ngay cả Thiết Uyển cũng quên khuấy mất thực lực biến thái của hắn, nàng vội vàng chạy tới trước mặt hắn:
- Hướng Quỳ, anh có sao không?
Vừa nói, tay vừa sờ nắn toàn thân lưu manh, nàng muốn xác định xem hắn có bị thương chỗ nào không.
- Anh không có việc gì.
Hướng Nhật cũng không hy vọng nữ sĩ quan cảnh sát lo lắng cho hắn quá, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng để trước ngực, ra vẻ ủy khuất nói:
- Cũng may là mọi người tới kịp trước khi tên kia định ra tay, nếu không anh có thể đã....
Câu nói tuy chưa hết, nhưng ở đây mọi người đều không khó khăn gì đoán ra thâm ý của hắn, dù sao câu này cũng không phải cao thâm gì cho cam.
Thiết Uyển nhìn thấy tay lưu manh bị còng, đồng thời nhìn bên phía tay phải bị băng bó, màu trắng của băng gạc còn có chút màu đỏ sậm thấm ra, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tên Mã đội trưởng cặn bã dường như đã ý thức được chuyện không hay đang xảy ra, hỏi:
- Mã đội trưởng, chuyện này là thế nào?
Nói xong nàng phân phó cho Tiểu Ngũ mở còng tay cho lưu manh.
Tên Mã đội trưởng cặn bã trong lòng sợ hãi, hắn không ngờ lại bắt ngay thằng nhóc có quan hệ mập mờ với cục trưởng. Ở đây ai cũng biết được hai người có quan hệ không đơn giản, ngay cả sự ghen ghét dâng lên cũng bị đè xuống, hắn vội vàng giải thích:
- Thiết cục trưởng, cô hãy nghe tôi nói, chuyện là như thế này....
Tuy trong lòng vẫn có chút không yên tâm, nhưng đã đến nước này tên cặn bã họ Mã cũng chỉ biết dùng chiêu cũ, lấy lý do nghi phạm "bạo lực đả thương người", hắn hy vọng có thể miễn quá một kiếp, huống chi tên kia đích thực có đánh người tại giữa nhà hàng, có nhân chứng ở đây, hắn cũng an tâm một chút. Không thể không nói tên cặn bã lại nghĩ một cách chu đáo đến thế, nhưng hắn lại quên nữ sĩ quan cảnh sát trong lòng cơn giận đang sôi trào. Bạo lực đả thương người? Ngươi nói vậy là phải vậy sao? Từ lúc nhìn thấy lưu manh bị "bạo lực" thẩm vấn, hơn nữa tay phải chỗ bị thương dường như có chút đỏ sẫm do máu ứa ra khi bị còng, Thiết Uyển giống như mất đi lý trí, thề đem tên Mã đội trưởng nghiêm trị một phen.
- Có đúng không?
Thiết Uyển lạnh lùng nhìn tên cặn bã họ Mã, đối với lời khai từ miệng hắn nói nghi phạm "bạo lực đả thương người" nàng cực kỳ rõ, bởi vì lúc ấy nàng cũng ở trong nhà hàng, mặc dù nàng xuất hiện sau khi xảy ra chuyện một chút, nhưng cũng biết đối phương nói như vậy không phải quá khoa trương. Thế nhưng điều không thể tha, thứ nhất đó là cho dù muốn bắt người thì tên kia cũng phải xin qua chỉ thị của nàng, hơn nữa hắn còn chuẩn bị lạm dụng tư hình, căn bản đây là việc trả thù cá nhân! Nghĩ tới đây, Thiết Uyển liếc mắt nhìn sang tên nam nhân bị bó thạch cao ở chân, đang muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên có một cảnh sát viên trẻ tuổi hớt ha hớt hải xông vào, còn chưa đi tới nơi đã vội vàng báo cáo:
- Thiết... Thiết cục trưởng, ngoài... bên ngoài... đến, tới... thiệt nhiều người....Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK