Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Thỏ
Thay dép xong, Hướng Nhật đi vào trong phòng khách.
Không khác gì so với hắn nghe thấy ban nãy từ bên ngoài, căn nhà sắp sửa biến thành một "sòng bạc".
Tám người, mở ra được hai bàn.
Sở Sở, An Tâm, Thiết Uyển cùng với Thạch Thanh bốn người một bàn, một bàn khác chính là Liễu Y Y, Phạm Thải Hồng, Dịch Trù Ngu và Anna.
Tám nữ thấy hắn đi vào, ánh mắt chỉ liếc một cái, rất nhanh đem sự chú ý tiếp tục đặt vào bài mạt chược trên tay, tựa hồ coi như lưu manh không hề tồn tại.
- Anh trở lại, chẳng lẽ không có ai hoan nghênh sao?
Hướng Nhật cười không được khóc cũng không xong, cố ý nói ra câu này, kết quả vẫn không một ai thèm đoái hoài tới hắn.
Hắn đành phải tận tình điểm danh từng người:
  • Sở Sở, An An, Thanh Thanh, Tiểu Uyển... Các em cũng không chào đón anh hả?
  • Ngồi máy bay lâu như thế chắc mệt lắm, Hướng Quỳ, nhanh đi tắm rồi ngủ đi!
Sở Sở nhìn lưu manh một cái, trên mặt tỏ ra rất bình thản.
- Ừ, mau đi nghỉ ngơi thôi.
Thạch Thanh ở một bên phụ họa.
An Tâm An đại tiểu thư thì tương đối bưu hãn:
- Ra chỗ khác chơi, đừng có ồn ào quấy rối tụi em đánh mạt chược!
Thiết Uyển dứt khoát không lên tiếng, cau mày nhìn quân bài trong tay mình.
Hướng Nhật quay đầu chuyển sang bàn bốn người bên cạnh:
- Ngay cả mấy người cũng vậy?
Dịch Trù Ngu thân là khách nhân, nhẹ nhàng liếc hắn song cũng lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Anna mặc dù đã sớm cùng hắn phát triển quan hệ đến mức "thân mật" nhất, nhưng ban đầu kỹ năng chơi bài của nàng khá kém cỏi, qua một khoảng thời gian thường xuyên tiếp xúc, kỹ thuật đã sớm điêu luyện hơn một bậc, lúc này như đang suy nghĩ điều gì, không thèm đếm xỉa đến hắn.
Liễu Y Y ôn nhu nhìn hắn một lúc, mồm mấp máy định nói điều gì, nhưng bà cô Phạm Thải Hồng ngồi bên tay trái nàng tốc độ nhanh hơn, giành quyền nói trước:
- Cuối cùng chịu từ Mỹ về rồi? Ở bên ngoài tiêu dao tự tại, không ai quản thúc, coi như đi tìm hồ ly tinh cũng không ai biết được nha.
Những lời này vừa thốt lên, Hướng Nhật lập tức cảm nhận được ánh mắt của chúng nữ đều đặt hết lên trên người hắn, nhất thời có một loại cảm giác như bị "gai mọc sau lưng".
- Phạm bác gái, không biết gì thì đừng ăn nói linh tinh!
Hướng Nhật nổi giận quát nàng một câu, có thể rốt cục vẫn bị "có tật giật mình", ôm lấy con gái Tiểu Ái đang đứng dưới chân hiếu kỳ quan sát hắn:
  • Đi, thúc thúc đưa con đi ngủ.
  • Nhưng con còn muốn xem tivi.
Tiểu Ái không có giãy giụa, chẳng qua nép vào trong ngực khéo léo nói.
- Không xem gì cả, ngày mai còn phải đi học.
Hướng Nhật đang nóng lòng rời khỏi chốn đầy rẫy thị phi này, ôm nàng vừa đi vừa nói.
- Ngày mai là cuối tuần, không phải đi học.
Tiểu Ái lí nhí.
- ... Vậy đi làm bài tập đi, thúc thúc giúp con làm bài tập.
Cảm nhận ánh mắt chúng nữ ném tới ngày càng trở nên thực chất, Hướng Nhật rảo bước nhanh hơn.
- Vâng!
Tiểu Ái cũng không có biện pháp, nói đến làm bài tập, nàng cũng không muốn để thúc thúc lầm tưởng mình là một đứa trẻ lười biếng học hành.
Cô bé mười tuổi thật ra có thể coi là lớn, nếu như nam nhân xa lạ ôm nàng mà nói có thể hơi có chút không ổn, nhưng trong lòng Hướng Nhật biết đây chính là con gái của hắn, cho nên ôm rất tự nhiên.
Ôm Tiểu Ái đi vào gian phòng nhỏ của nàng, ban đầu nàng ngủ chung với Hướng mẫu, sau đó mấy người Sở Sở giúp nàng bố trí một căn phòng ngủ nhỏ, bàn đọc sách, giường nhỏ, ghế salon... Hết thảy đều là màu hồng, vô cùng khả ái.
Buông Tiểu Ái xuống, nàng rất nhanh nhẹn lấy ra sách vở đặt ở trên bàn, móc ra quyển bài tập, mở ra sau đó bắt đầu nghiêm túc viết viết, nàng muốn cho thúc thúc biết, nàng không phải mấy tiểu quỷ lười không thích làm bài tập.
Hướng Nhật đứng ở bên cạnh quan sát, con gái đang làm bài tập số học, chữ viết lại cực kỳ rõ ràng, chữ nào ra chữ nấy, hoàn toàn không nhìn ra nét chữ của một đứa con nít.
Thấy một màn này, Hướng Nhật cũng biết tất cả mọi thứ đều là công lao của Trứu Văn Tĩnh, phỏng chừng con gái từ bé đã được nàng đích thân dạy dỗ cẩn thận.
- Tiểu Ái, mẹ con thân thể có khá lên chút nào không?
Nhớ tới nữ nhân ấy, trong lòng Hướng Nhật bỗng trở nên nhu tình.
- Mẹ đã tốt hơn rất nhiều, bác sĩ bá bá nói rất nhanh liền có thể xuất viện.
Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Cuộc sống như bây giờ, trước đây nàng thật không dám tưởng tượng, có thể từ hồi còn rất nhỏ nàng đã từng được vui vẻ như vậy, nhưng kể từ khi mẹ lâm bệnh, nàng liền hiểu chuyện, một bên chăm sóc mẹ đau ốm, một bên cố gắng học để sau này "nuôi gia đình", tuy cuộc sống không quá khổ cực nhưng hai chữ "hạnh phúc" đã hoàn toàn rời xa nàng.
Bất quá từ bây giờ, sau khi quen biết thúc thúc, cuộc sống hiện tại của nàng so với công chúa không khác biệt là bao, có thật nhiều a di chiếu cố, còn có bà nội ưa thích của nàng, dĩ nhiên còn có vị thúc thúc quan trọng nhất, tất cả đều đối xử với nàng tốt vô cùng.
- Vậy thì tốt rồi.
Nghe được con gái nói mẹ sắp sửa xuất viện, trong lòng Hướng Nhật cũng thả lỏng, thấy con gái tóc tết đuôi sam, trong lòng chợt động:
- Đúng rồi, Tiểu Ái, nói cho thúc thúc, trong nhà a di nào thương con nhất?
Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:
  • Tất cả a di đều rất tốt với con.
  • Vậy tóc đuôi sam của con là ai giúp con thắt?
Hướng Nhật lại hỏi tiếp.
- Là Thanh Thanh a di, còn có Sở Sở a di, nói muốn để Tiểu Ái trở nên thật xinh đẹp.
Cô bé bất tri bất giác đã để lộ ra tin tức trọng yếu nhất.
- Ngoan!
Hướng Nhật xoa đầu nhỏ của nàng:
  • Bà nội đâu rồi?
  • Bà nội đi ra ngoài, nói mấy ngày nữa mới về.
Tiểu Ái vừa nói vừa cúi đầu xuống tiếp tục làm bài tập.
Hướng Nhật suy đoán nàng cũng không biết nguyên nhân Hướng mẫu dọn ra ngoài, Hướng mẫu cũng sẽ không nói cho nàng.
- Thúc thúc, cái này làm thế nào?
Tiểu Ái đột nhiên lấy tay chỉ lên một câu hỏi.
Hướng Nhật phục hồi lại tinh thần, đáp:
- Đây, ta chỉ cho con, con xem chỗ này, không phải làm như thế...
Dạy xong một bài toán số học, ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm "Cốc cốc cốc~", sau đó cũng không chờ người ở bên trong đồng ý liền đẩy cửa đi vào.
Người vừa bước vào là một nữ nhân tầm hai bảy hai tám tuổi, người mặc trang phục OL, khí tức nữ nhân làm việc cùng phong vận thành thục kết hợp, toát lên vẻ cực kỳ mê người.
Tướng mạo cũng xinh đẹp như cơ thể của nàng, tuy nhiên sắc mặt hiện tại không được tốt cho lắm, dường như bị người ta thiếu nợ rất nhiều tiền vậy.
- Cô tới làm gì... không thấy ta đang dạy Tiểu Ái làm bài tập sao?
Hướng Nhật cau mày nhìn nữ nhân vừa mới xuất hiện, đối phương là trưởng bối của hắn, em gái Hướng mẫu, dì út Dịch Tiểu Quân. Mới vừa rồi bên ngoài còn không thấy nàng, tưởng rằng nàng đi rồi, ai dè bây giờ lại đột nhiên ung dung lai vãng ở đây, hiển nhiên da mặt vẫn còn dày chán.
- Mới về nhà, đã nóng tính như thế?
Dịch Tiểu Quân cũng nhăn mày nhăn mặt, đối với tên tiểu tử thúi này nàng cũng bó tay hết cách.
- Tiểu Ái, con ở đây tự làm bài tập đi nhé, thúc thúc ra ngoài có việc.
Hướng Nhật không muốn gây lộn hay cãi vã với bà dì út trước mặt con gái, tỏ ý hắn có chuyện cần phải ra ngoài.
- Vâng, con sẽ ngoan ngoãn ngồi làm.
Tiểu Ái khéo léo đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK