- Đây là nơi nào vậy???
Là một giáo viên, đương nhiên Tống Thu Hằng rất có khả năng tư duy logic, từ việc các nhà dân xung quanh chỉ thấp thoáng ánh đèn, nàng đã mơ hồ cảm thấy có gì đó ko đúng.
- Tống tiểu thư, Hướng đại ca đang ở bên trong.
Gã đeo kính chỉ một ngón tay vào căn nhà phía trước, bây giờ còn thiếu một bước cuối cùng, chỉ cần đưa người vào trong nhà, hắn sẽ không cần phải vất vả diễn trò nữa.
- Có thể gọi anh ấy ra đây không?
Tống Thu Hằng thăm dò, đồng thời nhích người lại gần cậu học trò bên cạnh, như thế ít nhất có thể giúp nàng yên lòng hơn một chút.
- Tống tiểu thư, như thế là làm khó cho ta rồi. Hướng đại ca ở bên trong đang xử lí chuyện rất quan trọng, sợ rằng không ra đươc.
Gã đeo kính đỡ đỡ mắt kính gác trên mũi lên, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
- Vậy...
Tống Thu Hằng nhất thời cảm thấy thật khó xử. Một bên là nam nhân mà trong lòng mong chờ bấy lâu, một bên lại lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Tâm trạng mâu thuẫn khiến nàng không biết có nên đi vào hay không.
- Cô Tống, hay là chúng ta cứ đi vào xem sao, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Đúng lúc này Hướng Nhật ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, chỉ là lúc hắn nói, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo. Mình cũng đã đến đây rồi, không lý do gì lại không vào xem sao, cho dù có là long đàm hổ huyệt, trong mắt hắn cũng chỉ như một căn nhà bình thường mà thôi. Hơn nữa, hắn còn chưa biết mục đích thật sự của đối phương là gì.
Gã đeo kính có chút sửng sốt nhìn thoáng qua tên học trò mà hắn vốn định giáo huấn cho một trận cả đời khó quên, đồng thời nói hùa theo:
- Không sai, Tống tiểu thư, chẳng lẽ cô hoài nghi tôi mượn danh nghĩa của Hướng đai ca để lừa cô tới sao? Cô nghĩ oan cho tôi rồi, nếu như không phải chính miệng Hướng đại ca nói với tôi thì làm sao tôi có thể biết chuyện của cô chứ?
Được hai người thuyết phục, mà chủ
yếu nhất là ngay cả học trò của mình cũng nói như thế, trong lòng Tống Thu Hằng bắt đầu dao động. Lại nghĩ đến việc rốt cuộc có thể được gặp nam nhân đã bỏ đi bao nhiêu năm không thấy mặt, trong lòng cũng không lo nghĩ nhiều nữa, nàng gật đầu đi theo vào nhà.
Gã đeo kính đi trước dẫn đường thì cảm thấy vô cùng đắc ý, nghĩ tới việc miếng mồi béo bở sắp vào đến miệng, hắn nhịn không được càng rảo bước nhanh hơn.
Trực tiếp dẫn hai người lên lầu hai, đi tới một căn phòng ở ngay đầu hành lang. Cửa phòng đang mở toang, có thể đi thẳng vào. Bên trong phòng có chút ngột ngạt, hình như người trong này vừa hút thuốc. Có bốn người ở trần ngồi quanh một chiếc bàn chơi mạt chược, bên cạnh có bảy, tám người đứng xem, trông chẳng có vẻ lương thiện gì.
Mấy người Hướng Nhật bước vào được một lúc thì tình cảnh trong phòng bắt đầu có sự thay đổi, tất cả mọi người bên trong đều hướng ánh mắt vào những người đi từ ngoài vào, nhất là vào nữ nhân duy nhất, trong mắt cũng không hề giấu giếm sự thèm muốn dục vọng.
- Lý Tử, món hàng mang về lần này quả không tệ.
Người lên tiếng là một tráng hán ở trần trong số bốn người đang chơi mạt chược, hắn ngồi đối diện với cửa, cơ bắp trước ngực nổi cuồn cuộn, ngực trái xăm hình đầu hổ, còn bên phải gương mặt có một vết sẹo dài vô cùng bắt mắt, hết thảy làm cho người ta có cảm giác hắn vừa dữ tợn vừa khủng bố.
- Em đã nói trước rồi mà, Cường ca, em sẽ dẫn về một món hàng cực phẩm.
Đã đến địa bàn của mình, gã đeo kính cũng không cần ngụy trang nữa, hắn cười bỉ ổi.
Đến lúc này, cho dù là người ngu cũng biết chuyện gì đang xảy ra, huống chi Tống Thu Hằng cũng không ngốc. Tuy nhiên, vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, nàng nhìn về phía gã đeo kính và hỏi:
Gã đeo kính đúng là đã hoàn toàn trở mặt, rõ ràng hắn không hề sợ con mồi trước mặt chạy mất.
- Hướng đại ca ở đâu?
- Hướng đại ca, ta không phải chính là Hướng đại ca sao?
- Tống tiểu thư, thật đáng tiếc phải nói cho cô hay, tất cả những gì ta nói với cô lúc nãy đều là giả. Còn Hướng đại ca của cô thì bây giờ đã ở trong tay chúng ta. Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ chúng ta có thể để hắn an toàn rời đi, nếu không...
Hắn không nói ra nếu không thì sao, nhưng ý tứ uy hiếp thì rất rõ ràng.
- Hèn hạ!!!
Tống Thu Hằng căm hận mắng, tuy nhiên trong mắt lại hiện lên một tia sợ hãi.
- Hèn hạ?
Gã đeo kính chẳng hề để tâm, vẫn cười cợt như trước, trên mặt còn tỏ ra dâm đãng:
- Còn có chuyện càng hèn hạ hơn nữa đấy.
Vừa nói vừa làm một động tác cực kì hạ lưu, giờ đây ở hắn đã không còn nhìn ra vẻ nhã nhặn lịch sự như lúc vừa gặp mặt.
- Chuyện gì hèn hạ vậy, có thể nói cho tao nghe một chút được không??
Hướng Nhật lắc mình che trước người mỹ nữ lão sư phụ đang muốn nói chuyện, sau đó thản nhiên mở miệng.
Gã đeo kính lập tức sầm mặt:
- Tiểu tử, vốn định lát nữa mới "chiêu đãi" mày cẩn thận, nhưng giờ mày đã xen vào, vậy đừng có trách tao ác.
Đối với kẻ suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện của mình, gã đeo kính đương nhiên là muốn cho hắn nếm chút lợi hại. Mặc dù vừa rồi ở ngoài cửa đối phương có giúp gã một việc nhỏ, nhưng hắn chẳng bận tâm đến chút ân tình ấy.
Tuy nhiên lời của gã lại khiến tráng hán ở trần mặt sẹo chú ý, hắn chỉ chỉ vào Hướng Nhật và nói:
- Thằng này không phải người của mày à?
Vốn tưởng rằng tiểu tử trẻ tuổi đi cùng tới đây
là đàn em của gã đeo kính, không ngờ lại là người ngoài, hơn nữa nghe khẩu khí hình như còn có mâu thuẫn với gã đeo kính.
- Cường ca, lúc nãy tiểu tử này suýt chút nữa đã phá hỏng hảo sự của em, sao có thể là người của em được chứ?
Nói xong liền kể lướt qua diễn biến trong nhà hàng.
- Nếu là thế, vậy mày xử lý đi .
Tráng hán mặt sẹo khoanh tay lại, trông có vẻ như đang chờ xem trò vui.
Gã đeo kính đã có chút mất kiễn nhẫn, hắn tháo kính xuống, đồng thời cởi bỏ âu phục mặc ngoài, một thân hình cường tráng lộ ra, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài của hắn. Nhìn động tác của hắn giống như là muốn tự tay mình xử lý tên học trò suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện của mình.
Nhìn những động tác cố ý của gã đeo kính, Hướng Nhật cười lạnh, vốn hắn định hỏi cho rõ rồi mới động thủ, nhưng giờ xem ra không có cơ hội làm thế.
- Chờ một chút!!!
Đúng lúc này Tống Thu Hằng tiến lên chắn giữa hai người, thân là giáo viên, nàng cũng không muốn nhìn thấy học trò của mình bị bắt nạt, huống chi còn là người từng có ơn với nàng. Mặc dù nàng từng chứng kiến cậu học trò này đánh nhau, hình như rất lợi hại, nhưng nàng cũng không cho rằng một mình hắn có thể đối phó với một đám lưu manh không có hảo ý trước mặt.
- Tống tiểu thư có gì muốn nói sao?
Gã đeo kính ngừng động tác lại, hắn cũng đã nhìn ra tâm tư của một giáo viên muốn bảo vệ học trò của mình.
Trên mặt Tống Thu Hằng lộ ra vẻ dứt khoát. Đối phương lừa nàng đến đây chắc chắn là vì muốn có được nàng, hy sinh một mình mình mà có thể cứu ra hai người, nàng cho là đáng giá, dù chờ đợi nàng chính là chuyện kinh khủng nhất đối với nữ nhân.
- Nếu như muốn xin tha cho tiểu tử này, vậy thì miễn đi, không có chuyện ta bỏ qua cho hắn đâu.
- Các ngươi thả cậu ấy đi, thả cả Hướng đại ca nữa, ta có thể mặc cho các ngươi xử trí.
Mắt gã đeo kính chợt lóe lên, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tống tiểu thư tưởng chúng ta là đồ ngu sao? Thả người ra để bọn chúng đi báo cảnh sát chắc???
Tống Thu Hằng nhất thời cứng miệng, sau đó đang định nói tiếp thì bị Hướng Nhật ngăn lại:
- Đừng mất công nữa, có nói thế nào cũng vô dụng mà thôi, hơn nữa...
Nói tới đây, Hướng Nhật nhất thời ngừng lại, rồi hắn nhìn về phía gã đeo kính và nói đầy thâm ý.
Vẻ mặt gã đeo kính không chút thay đổi, hắn vẫn thản nhiên đáp.
- Vị Hướng đại ca kia thật sự ở trong tay bọn mày sao??
- Đương nhiên.
Hướng Nhật khẽ cười thành tiếng.
Gã đeo kính đã có thể khẳng định, đến nước này rồi mà tên học trò trước mặt vẫn giữ được bình tĩnh, có lẽ là biết trong tay mình không có ai. Để tránh cho kế hoạch về sau gặp bất lợi, hắn vội chuyển đề tài.
- Vây mày có dám để cho hắn đi ra gặp mặt chúng ta không?
- Mày cho rằng muốn gặp là gặp sao??
- Tiểu tử, chuyện vừa rồi còn chưa xong đâu, bây giờ mày đừng mong có ai đó tới cứu mày!
Vừa nói, vừa chậm rãi đi tới.
Hướng Nhật ở phía sau ngăn lại mỹ nữ lão sư đang muốn lao ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
- Tao rất tò mò, làm sao mày biết được địa chỉ hòm thư kia?
Gã đeo kính sửng sốt, nhưng lập tức đáp lại ngay:
Hướng Nhật khinh bỉ cười lạnh, hắn quyết định ngửa bài.
- Tất nhiên là vị Hướng tiên sinh kia nói cho chúng tao biết.
- Hừ.
Trên mặt gã đeo kính hiện lên một tia sát
- Mày biết tao là ai không?
- Tiểu tử, tao *éo cần biết mày là ai, có lẽ sau ngày hôm nay, cả thế giới sẽ quên mày thôi.
ý.
Hướng Nhật giống như là không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, chỉ lạnh lùng nói:
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng gã đeo kính không khỏi giật mình.
- Tao họ Hướng.
- Vậy thì sao?
- Không có gì đặc biệt, chỉ là vị Hướng tiên sinh mà mày nói vừa hay chính là anh họ của ta, Chẳng lẽ tao lại không biết chuyện của hắn sao?
Vừa nói xong, Hướng Nhật liền có cảm giác cánh tay mình được người ta nắm chặt, có thể ở ngay bên cạnh mình mà mình lại không hề đề phòng thì tất nhiên chỉ có mỹ nữ lão sư, lúc này nàng đang nhìn hắn bằng vẻ mặt kích động, trong mắt càng lộ ra sự mong chờ mãnh liệt.
- Thê à? Vậy sao mày biết hắn không ở trong tay chúng tao? Chẳng lẽ chuyện gì về hắn mày cũng biết sao?
Gã đeo kính cười khinh khỉnh.
- Người đã chết được năm năm rồi mà còn có thể ở trong tay bọn mày, bộ bọn mày xuống địa phủ tìm hắn mang tới đây chắc?
Hường Nhật cố gắng giữ cho mình trấn tĩnh, hắn tận lực quay đầu sang chỗ khác để không nhìn vẻ mặt của mỹ nữ lão sư bên cạnh. Đồng thời, hắn cũng nhân cơ hội này nói cho nàng biết tin "mình" đã bỏ mạng, để nàng không cần phải đợi mình nữa, để nàng đi tìm hạnh phúc thuộc về nàng.
Tống Thu Hằng vừa nghe thế, sắc mặt vốn đang kích động bỗng trở nên tái nhợt, tiếp đó cả người mềm nhũn ngã nhào xuống đất, nước mắt không cầm được chảy ròng ròng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không thể nào, không thể nào, nói dối, ngươi gạt ta...
Gã đeo kính cũng biết không giả bộ được nữa, quét mắt nhìn mỹ nữ lão sư đang co quắp trên mặt đất, hắn nói một cách hung tợn:
- Tiểu tử, chẳng trách vừa rồi ở nhà hàng mày thăm dò tao, thì ra đã sớm biết nội tình. Tuy nhiên bây giờ mày nói gì cũng vô dụng, cho dù không có cái thằng đã chết kia làm con tin, nhưng đừng quên nơi này là chỗ của tao, hai người bọn mày đã vào rồi lại còn muốn đi ra ngoài sao?
Vừa dứt lời, bảy tám gã tướng mạo bất lương vốn đang đứng bên cạnh lập tức xông lên, trong đó có hai gã trực tiếp chặn ở cửa.
Tống Thu Hằng vừa mới tỉnh táo lại một chút, trong lòng vẫn còn ôm một chút hi vọng xa vời cuối cùng, nhưng lời của gã đeo kính đã hoàn toàn dập tan hi vọng của nàng. Không chịu được sự đả kích to lớn này, nàng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.
Hướng Nhật nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, sau đó để nàng tựa vào lòng mình, Mặc dù hắn biết những lời vừa rồi của mình rất tàn nhẫn, nhưng nếu không làm như vậy, chẳng lẽ bắt mỹ nữ lão sư tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, để rồi lãng phí cả tuổi thanh xuân hay sao?
Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc lấy thân phận hiện này đi nhận thân với nàng, tuy nhiên tạm thời không nói nàng có thể tin hay không, cứ cho là tin, nhưng lúc này bên cạnh mình còn có bao nhiêu bạn gái, sợ rằng nàng càng không muốn tiếp nhận cái sự thật này!
Nhìn cảnh hai cô trò ôm nhau thân thiết, gã đeo kính đột nhiên thay đổi chú ý, nghĩ đến một biện pháp khác càng kích thích hơn, hắn ghé sát vào tai tráng hán mặt sẹo và thì thầm vài câu, tên kia liền lộ ra vẻ hưng phấn, đầu gật liên tục.
Lúc này gã đeo kính mới trở lại chỗ cũ, hắn nhìn Hướng Nhật và nói:
- Tiểu tử, thức thời thì đứng sang một bên mà nhìn, chờ mấy ca ca vui vẻ xong, nói không chừng còn có thể cho mày nếm thử tư vị của cô nàng này. Hehe, đấy chính là mỹ nữ lão sư à nha, mày không thấy động tâm chút nào sao? Đương nhiên, đổi lại, chúng tao sẽ phải quay lại cảnh ấy.
Hướng Nhật hít sâu một hơi, giọng đã không mang theo chút cảm tình nào của con người.
- Cầu nguyện đi, bọn mày có thể chết thống khoái được rồi.
"Rắc" một tiếng, kẻ gần nhất đã bị hắn tóm lấy rồi vặn gãy cổ, đầu kẻ đó quay ngược về phía sau trông thật quỷ dị
Chương 249 Điên cuồng theo dõi
Tác giả: Lý Tiếu Tà (æ}ç¬ é ª)
Dịch: johnjackky01
Biên dịch: Từ Dương
Biên tập: Huyết Long
Nguồn:
Hướng Nhật bất thình lình xuất thủ đoạn tàn nhẫn nhất thời chấn nhiếp tất cả những kẻ đang chuẩn bị xem kịch vui, nhất là mấy tên côn đồ đang muốn xông lên, đột nhiên thấy đồng bạn chết một cách quỷ dị đến nỗi không thể chết lại, toàn bộ đều không tự chủ được mà tự động lui về phía sau.
Cũng giống như thế, bốn gã đại hán ngồi bàn mạt trược bên cạnh trước tiên là đứng lên, nét mặt kinh hãi nhìn vào tràng diện kinh khủng ở bên này.
Nam nhân đeo kính cũng không ngoại lệ, con mồi đột nhiên trở thành tử thần, cho dù tâm lý hắn là một tên thợ săn, nhưng bây giờ trái tim cũng không nhịn được mà nhảy loạn xạ lên. Đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn, may mà vừa rồi hắn không có chủ động tiến lên động thủ, nếu không không kịp chuẩn bị, cái tên xui xẻo bị chết đi chắc chắn là mình.
Hướng Nhật lạnh lùng lướt mắt nhìn chung quanh một vòng, nhẹ nhàng khua chân đóng cửa lại.
"Phanh" một tiếng, ngày thường âm thanh này hết sức bình thường nhưng lúc này nó lại làm cho trái tim của mỗi người trong phòng dường như ngừng đập, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà đổ xuống. Nhìn hành động này của đối phương, rõ ràng là không định cho một người nào chạy thoát. Nói cách khác, hắn chuẩn bị giết sạch những người ở nơi này.
- Hắn chỉ có một người, mọi người không cần sợ!
Tên trang hán mặt sẹo thoạt nhìn là nhân vật có thân phận cao nhất ở đây, giờ phút này cũng cố nén đi sự sợ hãi mà ra lệnh.
- Không sai, hắn bây giờ còn ôm theo một người, khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta.
Một tên khác bên cạnh cũng run rẩy phụ họa.
Bất quá lời nói của hai người hình như cũng chẳng có tác dụng gì, không có biện pháp, bởi vì bọn chúng vừa mới chứng kiến cái tên xui xẻo kia chết quá mức quỷ dị. Người ở chỗ này cũng không phải là đồ đần, không phải bọn họ chưa từng thấy người chết, thậm chí trực tiếp hay gián tiếp cũng đã từng gây rất nhiều án mạng. Nhưng mà, loại án mạng chết một cách quỷ dị này đã hoàn toàn chấn nhiếp tất cả bọn họ, bọn họ cảm giác được, chỉ cần mình tiếp tục tiến lên nữa thì mình lập tức trở thành tên xui xẻo tiếp theo.
Nam nhân đeo kính mắt lén lút lui ra đằng sau một bước, nét mặt không đổi mà trốn ra phía sau cùng của đám người, đồng thời liếc mắt sang một cánh cửa sổ thủy tinh ở bên ngoài, trong lòng thầm lên kế hoạch chạy trốn. Người có khả năng dễ dàng dùng tay vặn gãy cổ người khác, hơn nữa thần sắc còn không có chút biến hóa, giống như là đang ăn cơm uống nước, đối với loại sát thủ lãnh khốc đầy khủng bố như thế này thì mười mấy người ở đây cũng chẳng làm gì được, nam nhân đeo kính cũng không có bất cứ cái sức mạnh gì, duy nhất chỉ còn có nước nghĩ cách thoát thân mà thôi.
Hiện tại hắn cũng hiểu tại sao đối phương biết mình là kẻ lừa đảo mà vẫn theo mình tới đây, hơn nữa hắn vừa rồi còn thuyết phục mỹ nữ sư phụ theo hắn đi vào, không phải là đối phương không biết, mà
là kẻ tài cao gan cũng lớn, căn bản không để mình vào trong mắt.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, Hướng Nhật cười một cách tàn nhẫn, cũng không vội vã động thủ, dù sao vẫn còn thời gian. Hơn nữa, hắn rất thích nhìn con mồi của mình tận hưởng sự sợ hãi trước khi chết.
- Đúng vậy, tao chỉ có một mình, hơn nữa bên mình còn có một người cản chân cản tay, tại sao tụi mày lại không dám xông lên cơ chứ?
Hướng Nhật liếm liếm môi, nhẹ nhàng vặn vặn xoay xoay cổ tay.
Vừa nghe hắn nói những lời nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa nhìn vào bàn tay trước mắt so với nữ nhân cũng chẳng kém bao nhiêu, mấy tên côn đồ lập tức bỏ cái ý nghĩ này ra khỏi đầu. Cái tay kia, đối với bọn họ mà nói, chẳng khác gì so với lưỡi hái của tử thần, ngẫm lại cái tên xui xẻo vừa rồi, toàn thân lại cảm thấy kinh hoàng dựng tóc gáy.
Thông qua vẻ mặt của những tên thủ hạ thì trang hán mặt sẹo cũng biết, biết bọ họ không có dũng khí xông lên liều mạng, cũng không tiếp tục cổ động, mà nhìn vào Hướng Nhật hỏi:
Hướng Nhật chỉ nhẹ nhàng vươn một ngón tay ra, cười nhạt:
- Vị bằng hữu kia, ngươi đến cùng là muốn thế nào?
- Rất đơn giản.
- Đem tất cả bọn mày giết hết, vì tội chọc giận tao!
Bộ mặt của gã đại hán bây giờ cứng đơ, trong mắt còn xuất hiện lên một tia lửa giận, những lời này bình thường đều là hắn nói với kẻ khác, không nghĩ tới hôm nay chính hắn lại bị kẻ khác uy hiếp, bất quá dưới tình hình này, hắn cũng biết đối phương thực sự có thừa cái năng lực đó. Chủ yếu là hôm nay hắn không có mang theo nhiều người, nếu không căn bản không cần vì đại cục mà nhân nhượng thế này.
- Vị bằng hữu kia, giữa chúng ta có thể nói là không có bất cứ cừu hận gì, nếu như hôm nay ngươi để cho chúng tôi một con đương sống, tôi chẳng những có thể đem người giao ra, hơn nữa chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Vừa nói hắn vừa nháy mắt với mấy tên vừa mới cùng đánh bài với hắn.
Muốn giao người, đương nhiên là đang nói cái gã nam nhân đeo kính, còn về chuyện không tiết lộ chuyện này ra ngoài, chính là thay đối phương dữ bí mật về chuyện này.
Mấy gã đại hán đều hiểu ý này vội bật người bước tới, vừa vặn bắt cái gã nam nhân đeo kính đang có ý định chuồn.
- Cường ca, anh không thể làm như vậy a.
Nam nhân đeo kính kêu lên một cách thê lương, hắn không nghĩ tới người cuối cùng bị hy sinh lại chính là mình.
- Lí Tử, muốn trách thì trách mày đắc tội với người không nên đắc tội!
Gã đại hán mặt sẹo ngữ khí hung ác, mà trên thực tế, trong lòng hắn đối với nam nhân đeo kính cũng rất bất mãn, nếu không phải hắn dẫn tên dư thừa này đến đây, chuyện cũng không biến thành như vầy.
- Cường mặt sẹo, đcm ngươi, lão tử có thành ma cũng không tha cho ngươi đâu!
Mắt thấy mình không tránh khỏi việc trở thành vật hy sinh, nam nhân đeo kính rốt cục cũng thông suốt, mở mồm mắng to.
Đại hán mặt sẹo trong lòng vốn đã tức giận, giờ này còn nghe chính mình bị mắng, ngay lập tức quơ tay tát một phát, thẳng vào mặt của gã nam nhân đeo kính làm cho miệng hắn phun cả máu tươi, ngay cả răng cũng văng đi hai cái, có thể thấy được lực đạo của cái tát này cũng không thể khinh.
Đánh người xong, gã đại hán mặt sẹo ra hiệu cho hai nam hán kéo tên nam nhân đeo kính sang bên Hướng Nhật,
- Bằng hữu, hắn ta bây giờ giao cho ngươi xử trí, sống hay chết là do ngươi quyết định.
Hướng Nhật đang đăm chiêu cũng cười khẽ, chính
mình còn chưa động thủ thì đối phương đã nội đấu, quả nhiên là một đám côn đồ không để ý đến sự sống chết của đồng bạn. Tới thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, huynh đệ chính là kẻ để chúng bán đứng.
Nhẹ nhàng ôm mỹ nữ sư phụ trong lòng, Hướng Nhật đưa tay bóp chặt cổ của gã nam nhân đeo kính, trực tiếp nhấc hắn lên:
- Nói! Mày làm sao biết được mật mã và địa chỉ của cái thùng thư kia?
Một màn như thế này làm cho người ngoài phải tặc lưỡi không thôi, thậm chí hai gã đang đứng đó cũng phản xạ có điều kiện mà thụt lùi về phía sau, sợ chính mình cũng bị tai vạ.
Hiện tại, bọn họ cảm thấy rất may mắn vì vừa rồi không có động thủ. Trông bộ dáng của tiểu tử này thoạt nhìn rất gầy yếu, chỉ còn thiếu là trên mặt khắc thêm chữ "tất cả mọi người đều có thể khi dễ ta" thôi, cư nhiên thực lực của hắn lại lớn như vậy, tùy tiện đem một người trưởng thành nặng hơn bình thường mà nhấc bổng lên, nếu đánh nhau liệu có người nào chịu nổi một quyền của hắn? Lại nhớ tới chết cực kỳ bi thảm của cái tên xui xẻo vừa rồi, càng cảm thấy không lạnh mà rét run.
Nam nhân đeo kính mắt trong lòng cũng cảm thấy kinh khủng không thôi, cổ của mình bị đối phương nắm chặt trong tay, cơ hồ một chân đã bước vào quan tài, có lẽ sau một khắc nữa mình cũng giống như cái tên xui xẻo vừa nảy một phát cái cổ dễ dàng bị vặn gãy. Cùng tử thần tiếp xúc như thế này làm cho hắn cảm giác thấy khó thở, bất quá vấn đề của đối phương nêu ra như là cho hắn một cọng rơm cứu mạng, cũng chẳng còn quan tâm yết hầu bị đau nhức do cái cổ bị bóp chặt, lo lắng nói:
Hướng Nhật hơi trầm tư nhưng cũng hơi tin, vì bộ dáng của đối phương thoạt nhìn cũng chẳng giống hacker, nếu như có loại bản lãnh này cũng chẳng sống như vậy, chỉ có thể nói là tiểu tử này thật là có số cứt chó.
- Là, phải... ta trong lúc vô tình có... được...
- Trong lúc vô tình?
Vì phòng tránh tình huống như thế này lại phát sinh, Hướng Nhật hỏi tiếp:
Nam nhân đeo kính mắt không dám không đáp, hắn sợ hắn trả lời không kịp thời gian thì cổ lập tức bị vặn gãy ngay.
- Hiện tại mật mã là bao nhiêu?
- Ba số 1, ba số 0.
Nhận được đáp án vừa ý, Hướng Nhật trong lòng cũng đã có tính toán,
Nam nhân đeo kính do dự một chút, thấy ánh mắt đối phương sắc bén nhìn mình, tiếp tục nói:
- Được! Cuối cùng còn có một vấn đề nữa, ngươi lừa gạt bọn ta rốt cuộc có ý đồ gì?
- Cái này...
Âm thanh xương vỡ vụn một lần nữa vang lên, Hướng Nhật không đợi hắn nói xong, đã hoàn toàn bóp vỡ cổ họng của hắn.
- Cô ta đúng là một mỹ nữ, nếu bán đi nhất định sẽ rất chạy, cho nên...
- Răng rắc...
Người bên ngoài lại môt lần nữa bị một màn kinh khủng như thế này dọa cho ngây người, tên nam nhân trước mắt trình độ kinh khủng của hắn đã vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng, giết người cũng như giết gà, nói giết là giết, không có bất cứ dấu hiệu nào. Đây mới là kẻ kinh khủng nhất.
Hướng Nhật đem cái xác đã mất đi sinh cơ vứt sang một bên, hơi cười cười nói:
Đại hán mặt sẹo vội vàng nói, mấy tên côn đồ bên cạnh phụ họa mà gật đầu lia lịa.
- Tao đoán, chuyện của tao chắc tụi mày sẽ không nói ra chứ?
- Sẽ không, sẽ không...
- Nhưng tao vẫn còn chưa yên tâm.
Hướng Nhật lời nói xoay chuyển, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo.
Đại hán mặt sẹo trong lòng run lên:
Hướng Nhật ung dung nói ra từng chữ.
- Vậy......
- Tao nghe nói chỉ có người chết mới là người bảo đảm an toàn bí mật.
Vừa nghe đối phương nói vậy, đại hán mặt sẹo đã biết tâm tư của đối phương là giết sạch những người có mặt ở đây, nghĩ lại chính mình vừa mới giao người ra mà đối phương lại không bỏ qua cho mình, nhất thời cũng nổi điên lên,
- Cmm, lão tử liều mạng với mày!
Vừa nói xong, hắn đã nhanh chóng vọt tới.
Những người phía sau thấy lão đại dẫn đầu, lập tức cũng không bị bỏ lại phía sau, cùng nhau vọt tới.
Hướng Nhật sớm đã đoán được kết quả này, bàn tay năm ngón huy động liên tục, "kiếm chỉ"căn bản đúng là một lợi khí giết người trong vô hình. Ngắn ngủi chỉ trong vài giây, đã không còn một người nào có thể đứng lên, tất cả đều nằm trên mặt đất, trên trán mỗi người đều có một cái lỗ to bằng ngón tay.
Lạnh lùng lướt qua những thân thể nằm ngổn ngang ở dưới đất, Hướng Nhật nhẹ nhàng mở cửa ra khỏi phòng, trên mặt không có chút vẻ đồng tình. Trên thực tế, nếu như hắn không giết bọn họ, mà thực lực của hắn không vượt xa người bình thường, sợ rằng người phải nằm trên mặt đất bây giờ phải là hắn.
***
Sau khi có một trận gió thổi qua, Tống Thu Hằng dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang tựa trên người một nam nhân, lập tức đẩy đối phương ra, bất quá khi nhớ lại những chuyện phát sinh lúc nãy mới nhớ được đối phương là ai, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân đó mà hỏi:
- Anh nói cho tôi biết, hắn có phải thật sự đã...
Lời nói còn chưa hết, mà nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.
- Đúng!
Hướng Nhật bất chấp tất cả, cắn răng nói. Nếu như đã nói như vậy, thì chi bằng làm cho đối phương mất hết hi vọng.
- Anh gạt tôi!
Tống Thu Hằng cắn răng nói, sắc mặt tái nhợt nhìn nam nhân.
- Tôi không có lừa cô, hắn đã chết.
Hướng Nhật không dám nhìn bộ mặt thương tâm của nàng nữa, hắn sợ hắn không nhịn được sẽ nói ra tất cả.
- Tại sao, tại sao....
Tống Thu Hằng ôm mặt yếu ớt ngồi co quắp ở trên mặt đất, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại.
Hướng Nhật cố kiềm chế xúc động trong lòng, tận lực duy trì sự bình tĩnh trong ngữ khí mà nói:
- Hắn nhờ tôi nói với cô rằng, quên hắn đi, đi tìm hạnh phúc vốn thuộc về cô.
Vừa nghe xong những lời này, Tống Thu Hằng lại một lần nữa cố gắng hết sức mà thét lên,
- Không đâu! Anh nhất định là đang gạt tôi, có đúng không? Hắn không chết đúng không? Hắn nhất định sẽ quay về đúng không?
"Chát" một tiếng, Hướng Nhật không mạnh không nhẹ mà tát lên trên mặt của mỹ nữ sư phụ, trong giọng nói đã có chút run rẩy,
- Cô rốt cục là muốn tôi nói bao nhiêu lần, hắn đã chết, chết đến nỗi không thể chết lại! Giờ cô nổi điên cũng vô dụng!
Vốn Tống Thu Hằng có chút điên cuồng nhưng rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, nhưng mà, cả người nàng giống như si ngốc ra, tựa hồ bị đánh lên gò má mà ngây người ra, nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt.
Hướng Nhật đứng ngay bên cạnh, hắn biết nàng cũng cần thời gian để tiếp nhận.
Qua một hồi lâu, Tống Thu Hằng cũng đình chỉ si ngốc, chỉ là sắc mặt đến cùng vẫn tái nhợt, thấy vậy cũng làm cho người ta đau lòng.
- Học sinh Hướng Quỳ, nói cho ta biết hắn được an táng tại đâu?
Hướng Nhật cũng hơi do dự, nhưng lập tức đáp:
Tống Thu Hằng nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói mang theo giọng run run làm cho người ta hận không thể chạy tới mà che chở an ủi cho nàng.
- Ở nước ngoài.
- Tôi có thể đi viếng hắn không?
Hướng Nhật đương nhiên khó có khả năng đáp ứng, bởi vì căn bản hắn không được "an táng ở nước ngoài", chỉ có cách dời sự chú ý đi:
Tông Thu Hằng nghẹn lời, rõ ràng nàng nghĩ đến nàng còn có một đệ đệ thân thể không được khỏe mạnh đang chờ ở nhà để chiếu cố.
- Cô suy nghĩ kỹ đi, cô còn đệ đệ phải chăm sóc. Cô đi nước ngoài, ai chăm sóc cho hắn?
- Ta......
Hướng Nhật nói tiếp:
- Tôi biết đây là đả kích rất lớn đối với cô, bất quá, theo tôi nghĩ, hắn ở nơi chính suối cũng nguyện ý thấy cô vì hắn mà thương tâm vậy sao?
Tống Thu Hằng trầm mặt một hồi, cuối cùng cũng nhỏ giọng hỏi:
Hướng Nhật bình tĩnh đáp, lúc trước hắn cũng tự biên ra như vậy, nên bây giờ hắn cũng thuận miệng hơn nhiều.
- Hắn như thế nào...ra đi?
- Tai nạn xe.
Tống Thu Hằng gật gật đầu, thoạt nhìn như đã quyết định được điều gì đó.
- Trước kia anh giúp ta như vậy, tất cả là bởi vì hắn sao?
- Đúng!
- Ta biết rồi.
Hướng Nhật vội vàng nói.
- Nếu như không còn chuyện gì, ta đi về trước.
- Tôi tiễn cô.
- Không cần.
Tống Thu Hằng lắc lắc đầu, xoay người bước đi.
Dù bị cự tuyệt, nhưng mà Hướng Nhật vẫn đi theo sau nàng, dù sao ở khu vực này vẫn không an toàn. Bất quá hắn vừa mới bước được một bước, một bóng người ở trong khu dân cư lại hiện ra, hơn nữa đi rất nhanh về hướng của mỹ nữ sư phụ.
Chứng kiến hình ảnh quen thuộc, Hướng Nhật không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, tại sao mỹ nhân điên này chỗ nào cũng xuất hiện? Nàng ta bây giờ giống như là kẻ đang điên cuồng theo dõi người khác vậyXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK