Sở Sở và Thạch Thanh cũng không hoài nghi gì cả, cả hai hiểu rõ cô nàng kia có sở thích đặc biệt, giữa nàng ta và lưu manh khó có thể phát sinh tình yêu, thậm chí còn ghét cay ghét đắng nhau. Hơn nữa nhìn thấy nam nhân trở về cùng An đại tiểu thư, trong lòng các nàng càng an tâm hơn, chỉ cần nam nhân không dây dưa với nữ nhân khác, mọi chuyện khác đều có thể tha thứ!
Chỉ có điều các nàng cũng không biết, trên thưc tế, một giờ trước đôi nam nữ vốn tưởng như kẻ thù sinh tử này còn tâm tình yêu đương với nhau, hơn nữa lại là điều các nàng không thể nghĩ tới cũng như không muốn thấy nhất -- nữ theo đuổi nam.
Bởi vì trong lòng Hướng Nhật còn có ý đồ bất lương, cho nên giờ phút này lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ muốn hai cô nàng kia nhanh nhanh về phòng đi ngủ, như vậy hắn có thể nhân cơ hội vào phòng cô nàng họ An để "Trả thù" một phen mà không phải e ngại gì cả. Tuy nhiên hắn cũng biết điều này rất khó xảy ra, bây giờ mới hơn chín giờ, mấy cô nàng kia còn đang có hứng thú xem TV, muốn cho các nàng quay về phòng ngủ, trừ phi lập tức mất điện! Có điều cái này chỉ là Hướng Nhật tự huyễn hoặc mình mà thôi.
Khẽ nhìn thoáng qua Sở Sở và đồ đệ, các nàng vẫn đang xem rất say mê, trong lòng Hướng Nhật thầm than một tiếng, sợ rằng ít nhất cũng phải hai giờ nữa các nàng mới chịu đi ngủ. Lại liếc mắt nhìn sang cô nàng họ An bên cạnh, trùng hợp đúng lúc đối phương cũng đang dùng ánh mắt cực kì vô tội kèm theo vẻ mê hoặc nhìn về phía mình, Hướng Nhật trong lòng run lên, hắn nhịn không được muốn lao ngay tới. Nhưng tại thời khắc mấu chốt lý tính vẫn chiến thắng thú tính, rốt cuộc hắn cũng không xử lý cô bé họ An ngay tại chỗ vì tội dám dụ dỗ mình phạm tội. Tuy nhiên cũng bởi vậy mà trong đầu lưu manh nẩy sinh ý định trước phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt sau đó mới "Đại chiến", cho nên hắn để lại một câu nói rồi xoay người bước đi:
Thạch Thanh cảm thấy có chút kỳ quái trước hành vi khác thường của sư phụ cầm thú trong buổi tối hôm nay, phải biết rằng, bình thường chưa đến mười một, mười hai giờ, hắn sẽ không dễ dàng quay về phòng ngủ.
- Anh tắm rửa rồi đi ngủ đây.
- Sư phụ, sao lại sớm thế?
- Được nhìn, nhưng lại không được ăn, rất khó chịu!
Hướng Nhật ra vẻ khổ sở nói, hắn còn quay đầu lại nhìn thẳng vào đồ đệ:
- Nếu không Tiểu Thanh này, đêm nay em 'ngủ' với anh đi?
Trên thực tế, từ những lời Sở Sở nói với hắn, Hướng Nhật cũng biết đồ đệ khó có khả năng đáp ứng, lúc này hắn chỉ tùy tiện nói như vậy, chẳng qua là để trêu ghẹo cô nàng đồ đệ càng ngày càng không biết "Nghe lời" này mà thôi.
Các nữ nhân ở đây đương nhiên đều hiểu cái từ "ăn" của nam nhân có ý nghĩa gì, ai cũng đỏ bừng mặt. Bởi vì là đối tượng trực tiếp bị đùa giỡn nên Thạch Thanh xấu hổ nhất, nàng cầm lấy cái gối đầu ôm trước ngực đang muốn ném về phía trước, nhưng sau lại ngại thân phận "Sư phụ" của đối phương, vì thế nàng không dám lỗ mãng, chỉ có thể tức giận lên tiếng:
Hướng Nhật làm ra vẻ thất vọng, hắn quay về phòng ngủ lấy quần áo rồi chạy ào vào phòng tắm.
- Sư phụ, anh quay về phòng ngủ đi chứ.
- Híc, đã sớm biết em sẽ nói như vây, anh thật đáng thương mà! Lại phải ngủ một mình......
Thạch Thanh ở phía sau chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, tim cũng đập thình thích, thấy sư phụ cầm thú có vẻ không hài lòng, nàng thậm chí còn muốn đuổi theo giải thích cho rõ ràng. Trên thực tế, không phải là nàng không muốn, chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa nàng từng nghe chính miệng Sở Sở xác nhận, lần đầu tiên của con gái đều rất đau, cái cảm giác ấy "giống như cả người bị xé làm đôi", dù sao mấy lời này thật sự quá dọa người, so với những gì viết trong sách vở còn đáng sợ hơn nhiều, vì thế nàng mới không dám nếm thử mùi vị ân ái.
Sở Sở không nghĩ nhiều được như vậy, nàng chỉ cảm giác hơi có lỗi với lưu manh, tất cả đều do chính mình quá vô dụng, không thể thỏa mãn đối phương.
An tâm là người có tâm trạng mâu thuẫn nhất, nam nhân nói ra từ "Ăn" càng làm cho nàng liên tưởng đến nhiều thứ, cho nam nhân vào trong phòng ngủ của mình, không biết hắn có làm "Chuyện xấu" đối với mình hay không? Nếu đúng là như vậy, mình nên cự tuyệt hay không cự tuyệt? Nói cự tuyệt, An tâm lại không muốn chứng kiến dáng vẻ thất vọng của nam nhân, nói không cự tuyệt, vậy chẳng phải mình sẽ bị hắn "ăn" sạch sẽ sao? Sau này hắn muốn làm gì thì mình đều phải nghe theo hắn mất?
Hướng Nhật cũng không biết tâm tư phức tạp của mấy cô nàng này, đến lúc hắn từ phòng tắm đi ra đã gần chín giờ bốn mươi. Lâu như vậy là vì trong phòng tắm hắn thật sự nhịn không được phải dựa vào "sợ trợ giúp của hai tay" (thủ d**) để giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng không ngờ dục hỏa chẳng có chút dấu hiệu nào giảm sút, ngược lại càng lúc càng dâng cao. Lúc này hắn chỉ muốn thời gian qua nhanh một chút, đáng tiếc hết lần này đến lần khác thời gian luôn đối đầu với hắn, so với bình thường hình như nó còn trôi chậm hơn.
Cuối cùng, Hướng Nhật dứt khoát nhắm mắt lại, hắn nằm lên giường, hi vọng ngủ được một giấc để vượt qua hai giờ đồng hồ có thể làm người ta phát điên này. Thầm đếm số cô nàng khỏa thân đến năm trăm lẻ n, rốt cuộc hắn nặng nề thiếp đi.
Chuyện thứ nhất sau khi tỉnh dậy là Hướng Nhật nhìn vào màn hình điện thoại di động đặt bên cạnh gối đầu, may mà mới hơn mười hai giờ đêm một chút, cũng không quá muộn. Bởi vì trước khi đi ngủ, Hướng Nhật đã sử dụng biện pháp tâm lý ám thị đối với chính mình, hơn nữa trong đầu hắn luôn tràn ngập thân hình động lòng người của cô nàng họ An, cho nên tỉnh dậy căn bản rất đúng lúc.
Rời khỏi phòng ngủ, trong phòng khách đã tối om, chắc mấy cô nàng đều đi ngủ rồi. Hướng Nhật cảm thấy vô cùng khẩn trương, hắn rón rén mò mẫm cửa phòng ngủ của cô nàng họ An, khẽ vặn tay nắm cửa, chỉ nghe một tiếng "Cạch" rất nhỏ vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.
Trong lòng Hướng Nhật không khỏi kích động, cô nàng họ An quả nhiên giữ lời, không cho mình ăn quả lừa. Nhớ lại hình ảnh nóng bỏng kích tình giữa hai cô nàng kia lúc hắn rình coi trong phòng ngủ của người đẹp băng giá, "tiểu đệ đệ" của Hướng Nhật nhịn không được dựng thẳng lên.
Loáng một cái, Hướng Nhật rất nhanh chuồn vào trong phòng ngủ, ngay lập tức nhìn thấy cô nàng họ An đang nghiêng người dựa vào thành giường đọc sách. Bắt gặp hắn tiến vào, nàng ta chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.
Mặc dù An Tâm quả thật che dấu rất khá, nhưng từ ánh mắt bối rồi cho đến đôi tay run rẩy của nàng, Hướng Nhật vẫn nhận ra nàng ta hình như còn khẩn trương hơn cả mình. Khẽ cười hehe một tiếng, Hướng Nhật không cần quay đầu mà vẫn có thể dùng tay thuần thục khóa cửa lại cẩn thận, sau đó mới sải bước đi đến bên giường.
Lúc này An Tâm mặc một chiếc áo ngủ màu bạc làm bằng tơ tằm, mấy chiếc nút chỉ được thắt đến dưới cổ áo, làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, còn nửa người phía dưới thì bị chăn che lại, Hướng Nhật không nhìn thấy được. Có điều cho dù như vậy, sức hấp dẫn của An đại tiểu thư cũng không giống như bình thường, bởi vì đúng lúc ấy nàng quay mặt về phía cửa, hơn nữa tư thế ngồi cũng cực kỳ ám muội, lại còn được ánh đèn chiếu xuống làm cả người như phủ một lớp phấn hồng yêu kiều thướt tha, nam nhân thấy vậy máu nóng không ngừng sôi trào.
- Tiểu bảo bối An Tâm, anh đến đây.
Vừa mới đến gần bên giường, Hướng Nhật đã gọi nàng một tiếng nghe muốn rùng mình.
An Tâm bối rối tránh né ánh mắt của nam nhân:
Hướng Nhật nở nụ cười dâm đãng, hắn bò lên giường, đưa mặt vào gần nàng, hít một hơi thật sâu rồi lộ ra vẻ mặt say mê, sau đó mới nghiêm túc nói:
- Anh ngủ trước đi, em còn muốn đọc sách một lúc.
- Ai lại thế? Bà xã, chúng mình cùng đi ngủ thì hơn.
- Bà xã, em phải biết điều này, ngủ không đủ giấc rất dễ sinh ra nếp nhăn, hay là chúng mình ngủ sớm một chút đi.
Nói xong, hắn xốc chăn lên và chui ngay vào.
- Đáng ghét!
An Tâm không ngờ hắn nói là làm, nàng vội vàng đè xuống phần chăn đang trùm lên bắp đùi của mình.
Dù chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, nhưng Hướng Nhật vẫn nhìn rõ phần da thịt trắng như tuyết ở dưới chăn, trong lòng hắn giật mình một cái, tiểu bảo bối An Tâm hình như không mặc quần dài thì phải ? Vì để xác mình hai mắt không có nhìn lầm, Hướng Nhật dùng cái chân đầy lông được che dưới lớp quần đùi ca-rô rộng thùng thình nhích về phía An Tâm, quả nhiên đụng phải một cái bắp đùi trần trụi nhẵn bóng.
An Tâm không ngờ nam nhân lại duỗi chân về phía mình, theo phản xạ có điều kiện nàng rụt người lại, miệng thì gắt lên:
- Anh làm gì vậy? Rõ ràng em đã không cho phép anh làm chuyện xấu với ta, anh còn như vậy nữa, em sẽ không cho anh ngủ cùng!
Hướng Nhật cười khan:
- Ngại quá, sơ ý đụng vào một chút, thật mà, chỉ là sơ ý mà thôi......
Vừa nói, Hướng Nhật vừa cởi cái áo lót màu trắng trên người ra.
An tâm càng thêm bối rối:
- Anh, anh muốn làm gì?
Đến khi nhìn thấy nửa thân trên của nam nhân lộ ra mặc dù không cường tráng cho lắm nhưng rất cân đối, khuôn mặt nàng lại càng đỏ bửng.
Hướng Nhật mặt dày giải thích:
An tâm buông sách khỏi tay, nàng vạch ra một đường ở giữa giường:
- Thật ra anh thích ở trần ngủ.
- Vậy......
Hướng Nhật cười càng lúc càng ám muội, đột nhiên hắn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía sau An Tâm:
- Anh không thể vượt qua chỗ này!
- Đương nhiên, nhất định anh sẽ không vượt qua.
An tâm không chút nghi ngờ, nàng quay đầu nhìn lại, khi phát hiện phía sau chẳng có cái gì, lập tức nhận ra mình bị lừa, vừa định quay đầu lại, nhưng cả người chợt cảm thấy căng lên, nàng đã bị lưu manh ôm lấy và ngã vào trên giường.
- Bà xã, phía sau em là......
- Cái gì?
Ôm thân thể mềm mại ấm áp của An Tâm trong ngực, Hướng Nhật cười lên ha hả:
- Bà xã, mặc dù anh không thể vượt qua cái giới tuyến kia, nhưng em có thể mà.
An Tâm sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng cố gắng vùng vẫy:
- Đáng ghét, người ta hận chết anh.....
Tuy nhiên nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Hướng Nhật hôn lên miệng, tay trái hắn cũng rất nhanh luồn vào khe hở ở cổ áo của nàng để thám hiểm vùng núi non trùng điệp bên trong......Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK