Rào cản lớn nhất khi sống ở sa mạc là nước, chúng là lý do chính khiến con người gần như không thể sống lâu ngày ở vùng đất chỉ toàn là cát và cây xương rồng này. Nhưng thật kỳ diệu, ở tổng bộ Đặc Vụ Thế Giới, người ta đã tạo ra một con sông khổ lồ bao quanh toàn bộ vùng lãnh thổ. Con sông mang đến nguồn nước sinh hoạt cho những người sống trong tổng bộ, một số lượng lớn lên đến vài triệu người. Để có thể tạo ra nguồn nước lớn khủng khiếp ngay giữa sa mạc, người ta phải dùng đến những tấm vật liệu hấp thụ nhiệt, chúng được đặt trong các tàu con thoi rồi phóng ra ngoài Trái Đất, từ hàng ngàn những tấm vật liệu nhỏ liên kết với nhau tạo thành tấm vật liệu khổng lồ, chúng có nhiệm vụ che đi ánh sáng mặt trời chiếu xuống một vùng đất ở gần tổng bộ với diện tích lên đến hàng trăm ngàn kilomet. Lâu ngày không có ánh mặt trời chiếu xuống, không khí dần có độ ẩm, các cỗ máy khổng lồ sẽ hút độ ẩm ở khu vực đó rồi tích tụ lại thành nước, sau đó nước được lọc sạch và tiệt trùng rồi đổ vào con sông. Con sông này được láng gạch men để đảm bảo nước không bị bẩn, các nhánh sông nhỏ sẽ đem nước đi khắp mọi nơi trong khu vực để phục vụ cho nhiều mục đích khác nhau. Bên cạnh đó, một nhà máy cung cấp nước sẽ tiến hành lấy nước trực tiếp từ con sông này rồi lọc lại một lần nữa, sau đó thông qua những đường ống chúng được đem tới tận nhà của mọi người, đây là nước sinh hoạt. Một nhà máy khác cũng lấy nước từ sông này, lọc đi lọc lại, khử trùng nhiều lần để tạo ra nước uống đóng chai, đây là nước uống của mọi người sinh sống và làm việc tại vùng đất vàng ngọc này.
Tuyệt vời là thế nhưng khu huấn luyện của tổng bộ lại không được ưu ái như vậy, tất cả các khu huấn luyện đều được thiết kế theo đúng môi trường thật, chỉ khác một điều là không khí sạch, nước sạch, đồ ăn sạch mà thôi. Riêng khu huấn luyện số 5 là nơi khắc nghiệt nhất, đây là sa mạc thật sự, nóng hơn 40 độ C, khắp nơi chỉ toàn là cát vàng óng ả, những cơn gió thì liên tục mang theo hơi nóng và bụi thổi tới tấp vào mặt. Hiếm hoi lắm mới thấy có một cây xương rồng, mà nhìn nó đáng thương lắm, héo teo héo quắt đến hơn nửa thân cây.
Cảnh tượng ấy khiến Lâm Vỹ nhìn vào mà lòng chùng xuống, cảm giác như chính bản thân mình cũng sắp sửa có kết cục như cây xương rồng khốn khổ kia. Ôi, những ngày tháng tập luyện mệt mỏi, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi sao? Thật khó khăn mới có thể đứng được ở đây, thử nghĩ mà xem, một con người bình thường, liệu ai có thể mạnh đến mức búng một ngón tay là sập nguyên một quả núi to đồ sộ. Chỉ có những người như mình, những người rất bình thường nhưng đã rèn luyện để có sức mạnh đứng trên hàng tỷ người, mình không thể thua.
Nhìn thầy Kang trước mắt, anh có cảm giác người đàn ông to lớn này không còn quá đáng sợ. Ánh mắt anh từ đó trở nên sắc bén và thân hình linh hoạt đầy vẻ tự tin.
Dưới cái nắng gay gắt của sa mạc, hình bóng anh in lên mặt cát vàng óng ả, đó là một cái bóng đen cao to nhưng bỗng chốc cái bóng đen ấy biến mất hoàn toàn khỏi mặt cát, rồi từ trong không gian vô hình, những tiếng nổ lẹt xẹt của không khí cứ liên tiếp vang lên không ngừng, báo hiệu rằng cuộc chiến đã diễn ra. Cả hai người đều đang sử dụng tốc độ nhanh đến mức vô hình, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy lối chân trên mặt cát, ngoài ra không còn thấy thêm gì nữa. Trong mớ lộn xộn vô hình, tiếng nói của thầy Kang phát ra thật rõ ràng:
- Giỏi lắm! Tập trung tối đa sức mạnh để di chuyển, né tránh, đồng thời cũng biết tập trung tối đa sức mạnh vào cánh tay để tấn công, mọi thứ đều hoàn hảo nhưng chỉ thiếu một điều.
- Điều gì ạ?
Lâm Vỹ đổ mồ hôi đầm đìa trên trán và hơi thở của anh đã bắt đầu dồn dập vì mệt mỏi. Thầy vẫn là thầy, dù có cố gắng đặt hết niềm tin vào bản thân nhưng Lâm Vỹ vẫn không cách nào thoát khỏi nỗi ám ảnh quá lớn trước sức mạnh kinh hoàng của thầy.
- Độ chính xác. Các kỹ thuật khóa, tấn công, phòng thủ đều thiếu sự chính xác và quá lộ liễu.
Thầy Kang nghiêm nghị nói, và bàn tay như một vật vô hình dễ dàng chạm vào một bên bả vai của Lâm Vỹ. Ngay lập tức mặt Lâm Vỹ co rúm lại cảm nhận đau đớn vào đến tận xương, đầu óc choáng váng, anh thấy cả người mình nhẹ như chiếc lá bay vù vù sang một bên, thiếu chút nữa là cắm đầu xuống đất thay vì nằm lăn lóc như hiện tại. Phải mất vài giây sau Lâm Vỹ mới đứng dậy được, trong cái dáng vẻ liêu siêu mệt mỏi anh đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía trước cách đấy vài chục mét, trong lòng không tránh khỏi than thở, mình thật may mắn là chỉ bị trầy xước ngoài da, nếu chậm thêm chút nữa là mất luôn tay rồi.
Hai người Đường Nguyệt, Phàm Mặc cũng bị một màn này làm cho tinh thần thêm hoảng loạn hơn. Họ có thể nhìn thấy rõ chi tiết trận đánh đối kháng của Lâm Vỹ và thầy Kang, có thể nói đây là một trận đánh to nhất trong cả ba người họ, bằng chứng là mặt đất ở gần đó đã không còn một chỗ nào bằng phẳng, bị đục đến mười mấy cái hố, mà bất kỳ cái hố nào cũng không thể nhìn thấy đáy. Nếu tinh ý một chút có thể nhìn thấy thầy Kang đã đổ vài giọt mồ hôi, và hơi thở nhanh hơn bình thường, như vậy chứng minh rằng thầy đã rất vất vả. Mặc dù thầy nói các kỹ thuật của Lâm Vỹ còn vụng về, nhưng thầy vẫn khá khó khăn khi đối mắt với một học trò chuyên dùng sức mạnh áp đảo đối phương như Lâm Vỹ. Nếu Lâm Vỹ tinh tế hơn, đánh chính xác hơn, các đòn khóa và tấn công vận dụng một cách hợp lý thì chắc chắn sẽ trụ được hơn 30 phút.
Bỏ hai tay vào túi quần, trong bộ vest màu đen sang trọng, thầy Kang nghiêm nghị nói:
- Buổi thực hành kỹ thuật đối kháng hôm nay kết thúc, chúng ta chuyển sang phần hai, lý thuyết, ba dạng chiến đấu bằng Lĩnh Vực Lực Lượng cao cấp.
"Sara, các học trò của tôi cần được nghỉ ngơi, cô không phiền nếu giúp chúng tôi chứ?"
"Rất sẵn lòng thưa ngài."
Giọng nói phát ra từ chiếc đồng đeo trên tay của thầy Kang. Ngay lập tức một đoàn máy bay bay tới, trong đó có một chiếc bay tới trước, cả bốn người không ai bảo ai, tất cả đều vui vẻ bước lên máy bay. Những chiếc còn lại hạ cánh xuống sau khi chiếc máy bay trở bốn đặc vuvụ bay lên, từ trong những chiếc máy bay khổng lồ kia là hàng ngàn những con robot, người máy đủ chủng loại bước xuống. Nhiệm vụ của chúng là phục hồi các khu vực bị tàn phá do cuộc huấn luyện gây ra.